Tác giả:

Tác giả: Xướng Huyền Editor: Trà Xanh CHUYỆN THỨ 1 Tui và Y tiên sinh quen nhau từ thời cấp 3. Ngày khai giảng năm lớp 10, mưa phùn rơi cả ngày, tui thích gọi là “mưa bụi”. Hôm đó tui đang dựng xe đạp thì vừa lúc Y tiên sinh cũng dựng bên cạnh tui, mưa không lớn, ảnh không che dù, ấn tượng đầu tiên của tui ngay lúc đó là: đẹp trai quá! Chân dài quá! Kết quả vào học thì phát hiện ảnh cùng lớp với tui, lúc ấy tui kích động muốn đốt pháo hoa ăn mừng. Lúc đầu hai đứa tui chưa quen thân, chẳng nói với nhau câu gì. Sau một tuần, lớp kiểm tra khảo sát chất lượng, dựa vào nguyên tắc hỗ trợ lẫn nhau, thầy Lương chủ nhiệm lớp sắp xếp người áp chót về môn toán như tui ngồi cùng bàn với người giỏi toán nhất như Y tiên sinh, sau đó ngồi gần nhau suốt ba năm. Ngày đầu tiên ngồi cùng bàn, tui đã khiến cho Y tiên sinh choáng váng, bởi vì trong 15 phút tự học buổi sáng, tui xử lý 3 cái bánh ngọt có nhân lòng đỏ trứng, một tá bánh nướng nhân thịt heo, một miếng bánh bông lan thật to và một hộp sữa bò…

Chương 15

101 Mẩu Chuyện Của Đôi TaTác giả: Xướng HuyềnTruyện Ngôn TìnhTác giả: Xướng Huyền Editor: Trà Xanh CHUYỆN THỨ 1 Tui và Y tiên sinh quen nhau từ thời cấp 3. Ngày khai giảng năm lớp 10, mưa phùn rơi cả ngày, tui thích gọi là “mưa bụi”. Hôm đó tui đang dựng xe đạp thì vừa lúc Y tiên sinh cũng dựng bên cạnh tui, mưa không lớn, ảnh không che dù, ấn tượng đầu tiên của tui ngay lúc đó là: đẹp trai quá! Chân dài quá! Kết quả vào học thì phát hiện ảnh cùng lớp với tui, lúc ấy tui kích động muốn đốt pháo hoa ăn mừng. Lúc đầu hai đứa tui chưa quen thân, chẳng nói với nhau câu gì. Sau một tuần, lớp kiểm tra khảo sát chất lượng, dựa vào nguyên tắc hỗ trợ lẫn nhau, thầy Lương chủ nhiệm lớp sắp xếp người áp chót về môn toán như tui ngồi cùng bàn với người giỏi toán nhất như Y tiên sinh, sau đó ngồi gần nhau suốt ba năm. Ngày đầu tiên ngồi cùng bàn, tui đã khiến cho Y tiên sinh choáng váng, bởi vì trong 15 phút tự học buổi sáng, tui xử lý 3 cái bánh ngọt có nhân lòng đỏ trứng, một tá bánh nướng nhân thịt heo, một miếng bánh bông lan thật to và một hộp sữa bò… CHUYỆN THỨ 43Tui vừa kết thúc một cuộc chiến lớn… Nguyên nhân vì tui chỉnh sửa đoạn văn hôm thứ ba. Không phải vừa rồi mới nói hai đứa tui không liên lạc suốt bốn năm hay sao, ảnh đọc xong, sau đó nói tui viết sai rồi, thật ra chỉ hơn ba năm một chút, hai đứa hoàn toàn cắt đứt liên lạc từ sau học kỳ 1 năm thứ hai đại học của tui, liên lạc lại lúc tui gần tốt nghiệp năm thứ 4 đại học, nhiều nhất chỉ hơn ba năm một chút, chưa đến bốn năm, sau đó ảnh bắt đầu cười nhạo tui dốt toán… Tui không vui! Sau đó hai đứa bắt đầu một trận chiến lớn – tiết lộ những khuyết điểm của nhau!Ảnh chê tui dốt toán, tui chê ảnh dở địa lý; ảnh chê tui lùn, chân ngắn, tui chê ảnh cao nên mỗi lần cãi nhau phải cúi đầu trước tui; ảnh chê tui là kẻ giết thực vật, tui chê ảnh là cái máy cạo lông thú cưng; ảnh chê tui cận thị nên có thị lực kém, tui chê ảnh ánh mắt không tốt nên mới thích tui… Mới chê xong tui phát hiện có gì không ổn, ánh mắt ảnh không tốt, sau đó… thích tui, mối quan hệ nhân quả này sai bét! Sau khi nghe xong, ảnh sửng sốt ba giây, không nhịn được nên bật cười, đúng vậy, tui lại có phát ngôn khiến người khác và bản thân kinh ngạc, nhân tiện bôi đen chính mình… Tui phát hiện mỗi lần cãi nhau tui không thắng được ảnh, khó chịu quá đi!CHUYỆN THỨ 44Bạn còn nhớ lúc trước tui đề cập đến bộ phim truyền hình không, là bộ phim nữ chính chết đó, giờ tui phải đính chính lại, nữ chính thật ra chưa chết!!! Vì sao có sự nhầm lẫn tai hại như vậy, thói quen xem TV của tui là do tui chịu trách nhiệm. Tui xem TV thường tua nhanh, đụng tới đoạn nào không thích thì tua qua; đụng tới nhân vật không thích lại tua; dù sao thì cũng đang tua.Cảnh sau bộ phim là hình ảnh nam nữ chính nằm trên giường, nam chính kể chuyện cho nữ chính, nữ chính lắng nghe và nhắm mắt lại, bởi vì liên hệ đến cốt truyện trước đó, tui tưởng cô ấy đã chết; nam chính nhìn nữ chính rơi nước mắt sau khi kể chuyện xong. Hình ảnh thay đổi, nam chính đi dạo biển một mình với một chú chó săn lông vàng, kèm theo âm nhạc, thê lương biết nhường nào, hình ảnh đau lòng quá! Sau đó tui trực tiếp bỏ qua, tua nhanh đến cảnh kiếp trước, hai người cùng ngắm sao và nói chuyện phiếm, sau đó hết.Bởi vì cái kết này, tui rầu rĩ hết mấy ngày, một người logic như Y thấy ngứa mắt, cả đêm lướt phim, cố gắng rút ra một số manh mối từ các chi tiết của cốt truyện trước đó để chứng minh rằng nữ chính không chết. Kết quả là, lướt đến cuối cùng mới phát hiện nữ chính không chết, thật ra phim có nói điều này, chỉ vì tui lo tua nhanh nên bỏ lỡ… Cảnh tiếp theo của cảnh nam chính đi dạo biển là nữ chính gọi tên nam chính và chạy từ xa tới ôm nam chính.Có trời mới biết, tui muốn khui champagne ăn mừng khi biết nữ chính không chết, nhưng… Ai đó… không vui lắm… Ảnh cảm thấy những chi tiết ảnh khai thác thật phí công vô ích, lãng phí cả đêm.CHUYỆN THỨ 45Y là một hòm thuốc dạo, ảnh luôn đem theo đủ loại thuốc, nào là thuốc trị tiêu chảy, thuốc dán cầm máu, trà hạ hỏa, điều khoa trương nhất là rượu thuốc cũng có! Ảnh có thói quen này là do tui.Năm lớp 11, vì ăn đồ chiên quá nhiều nên bị nhiệt, tiêu chảy, hôm đó uống một chai thuốc trị tiêu chảy cũng vô ích, kéo dài hai ngày, sau đó phải uống Hoắc Hương Chính Khí Thủy mới hết. Từ đó, tui luôn đem theo trà hạ hỏa, hễ ăn đồ nóng là uống một gói, để trong ngăn kéo quanh năm. Có một lần uống hết trà, lại ăn nhiều đồ nóng, đặc biệt sợ bị tiêu chảy, tui thử hỏi Y có trà hạ hỏa hay không, không ngờ thật sự có! Tui rất kinh ngạc vì sao ảnh có thứ này, ảnh nói: “Sợ bạn bị tiêu chảy đến chết, mắc công tôi phải nhặt xác.” Tui: “…”Về phần rượu thuốc là vì tui thường xuyên trật chân, thuốc dán cầm máu là vì tui thường xuyên va chạm, dễ dàng bị thương ngoài da.Chậc chậc chậc, tui phát hiện Y có nhiều thói quen là do tui…

CHUYỆN THỨ 43

Tui vừa kết thúc một cuộc chiến lớn… Nguyên nhân vì tui chỉnh sửa đoạn văn hôm thứ ba. Không phải vừa rồi mới nói hai đứa tui không liên lạc suốt bốn năm hay sao, ảnh đọc xong, sau đó nói tui viết sai rồi, thật ra chỉ hơn ba năm một chút, hai đứa hoàn toàn cắt đứt liên lạc từ sau học kỳ 1 năm thứ hai đại học của tui, liên lạc lại lúc tui gần tốt nghiệp năm thứ 4 đại học, nhiều nhất chỉ hơn ba năm một chút, chưa đến bốn năm, sau đó ảnh bắt đầu cười nhạo tui dốt toán… Tui không vui! Sau đó hai đứa bắt đầu một trận chiến lớn – tiết lộ những khuyết điểm của nhau!

Ảnh chê tui dốt toán, tui chê ảnh dở địa lý; ảnh chê tui lùn, chân ngắn, tui chê ảnh cao nên mỗi lần cãi nhau phải cúi đầu trước tui; ảnh chê tui là kẻ giết thực vật, tui chê ảnh là cái máy cạo lông thú cưng; ảnh chê tui cận thị nên có thị lực kém, tui chê ảnh ánh mắt không tốt nên mới thích tui… Mới chê xong tui phát hiện có gì không ổn, ánh mắt ảnh không tốt, sau đó… thích tui, mối quan hệ nhân quả này sai bét! Sau khi nghe xong, ảnh sửng sốt ba giây, không nhịn được nên bật cười, đúng vậy, tui lại có phát ngôn khiến người khác và bản thân kinh ngạc, nhân tiện bôi đen chính mình… Tui phát hiện mỗi lần cãi nhau tui không thắng được ảnh, khó chịu quá đi!

CHUYỆN THỨ 44

Bạn còn nhớ lúc trước tui đề cập đến bộ phim truyền hình không, là bộ phim nữ chính chết đó, giờ tui phải đính chính lại, nữ chính thật ra chưa chết!!! Vì sao có sự nhầm lẫn tai hại như vậy, thói quen xem TV của tui là do tui chịu trách nhiệm. Tui xem TV thường tua nhanh, đụng tới đoạn nào không thích thì tua qua; đụng tới nhân vật không thích lại tua; dù sao thì cũng đang tua.

Cảnh sau bộ phim là hình ảnh nam nữ chính nằm trên giường, nam chính kể chuyện cho nữ chính, nữ chính lắng nghe và nhắm mắt lại, bởi vì liên hệ đến cốt truyện trước đó, tui tưởng cô ấy đã chết; nam chính nhìn nữ chính rơi nước mắt sau khi kể chuyện xong. Hình ảnh thay đổi, nam chính đi dạo biển một mình với một chú chó săn lông vàng, kèm theo âm nhạc, thê lương biết nhường nào, hình ảnh đau lòng quá! Sau đó tui trực tiếp bỏ qua, tua nhanh đến cảnh kiếp trước, hai người cùng ngắm sao và nói chuyện phiếm, sau đó hết.

Bởi vì cái kết này, tui rầu rĩ hết mấy ngày, một người logic như Y thấy ngứa mắt, cả đêm lướt phim, cố gắng rút ra một số manh mối từ các chi tiết của cốt truyện trước đó để chứng minh rằng nữ chính không chết. Kết quả là, lướt đến cuối cùng mới phát hiện nữ chính không chết, thật ra phim có nói điều này, chỉ vì tui lo tua nhanh nên bỏ lỡ… Cảnh tiếp theo của cảnh nam chính đi dạo biển là nữ chính gọi tên nam chính và chạy từ xa tới ôm nam chính.

Có trời mới biết, tui muốn khui champagne ăn mừng khi biết nữ chính không chết, nhưng… Ai đó… không vui lắm… Ảnh cảm thấy những chi tiết ảnh khai thác thật phí công vô ích, lãng phí cả đêm.

CHUYỆN THỨ 45

Y là một hòm thuốc dạo, ảnh luôn đem theo đủ loại thuốc, nào là thuốc trị tiêu chảy, thuốc dán cầm máu, trà hạ hỏa, điều khoa trương nhất là rượu thuốc cũng có! Ảnh có thói quen này là do tui.

Năm lớp 11, vì ăn đồ chiên quá nhiều nên bị nhiệt, tiêu chảy, hôm đó uống một chai thuốc trị tiêu chảy cũng vô ích, kéo dài hai ngày, sau đó phải uống Hoắc Hương Chính Khí Thủy mới hết. Từ đó, tui luôn đem theo trà hạ hỏa, hễ ăn đồ nóng là uống một gói, để trong ngăn kéo quanh năm. Có một lần uống hết trà, lại ăn nhiều đồ nóng, đặc biệt sợ bị tiêu chảy, tui thử hỏi Y có trà hạ hỏa hay không, không ngờ thật sự có! Tui rất kinh ngạc vì sao ảnh có thứ này, ảnh nói: “Sợ bạn bị tiêu chảy đến chết, mắc công tôi phải nhặt xác.” Tui: “…”

Về phần rượu thuốc là vì tui thường xuyên trật chân, thuốc dán cầm máu là vì tui thường xuyên va chạm, dễ dàng bị thương ngoài da.

Chậc chậc chậc, tui phát hiện Y có nhiều thói quen là do tui…

101 Mẩu Chuyện Của Đôi TaTác giả: Xướng HuyềnTruyện Ngôn TìnhTác giả: Xướng Huyền Editor: Trà Xanh CHUYỆN THỨ 1 Tui và Y tiên sinh quen nhau từ thời cấp 3. Ngày khai giảng năm lớp 10, mưa phùn rơi cả ngày, tui thích gọi là “mưa bụi”. Hôm đó tui đang dựng xe đạp thì vừa lúc Y tiên sinh cũng dựng bên cạnh tui, mưa không lớn, ảnh không che dù, ấn tượng đầu tiên của tui ngay lúc đó là: đẹp trai quá! Chân dài quá! Kết quả vào học thì phát hiện ảnh cùng lớp với tui, lúc ấy tui kích động muốn đốt pháo hoa ăn mừng. Lúc đầu hai đứa tui chưa quen thân, chẳng nói với nhau câu gì. Sau một tuần, lớp kiểm tra khảo sát chất lượng, dựa vào nguyên tắc hỗ trợ lẫn nhau, thầy Lương chủ nhiệm lớp sắp xếp người áp chót về môn toán như tui ngồi cùng bàn với người giỏi toán nhất như Y tiên sinh, sau đó ngồi gần nhau suốt ba năm. Ngày đầu tiên ngồi cùng bàn, tui đã khiến cho Y tiên sinh choáng váng, bởi vì trong 15 phút tự học buổi sáng, tui xử lý 3 cái bánh ngọt có nhân lòng đỏ trứng, một tá bánh nướng nhân thịt heo, một miếng bánh bông lan thật to và một hộp sữa bò… CHUYỆN THỨ 43Tui vừa kết thúc một cuộc chiến lớn… Nguyên nhân vì tui chỉnh sửa đoạn văn hôm thứ ba. Không phải vừa rồi mới nói hai đứa tui không liên lạc suốt bốn năm hay sao, ảnh đọc xong, sau đó nói tui viết sai rồi, thật ra chỉ hơn ba năm một chút, hai đứa hoàn toàn cắt đứt liên lạc từ sau học kỳ 1 năm thứ hai đại học của tui, liên lạc lại lúc tui gần tốt nghiệp năm thứ 4 đại học, nhiều nhất chỉ hơn ba năm một chút, chưa đến bốn năm, sau đó ảnh bắt đầu cười nhạo tui dốt toán… Tui không vui! Sau đó hai đứa bắt đầu một trận chiến lớn – tiết lộ những khuyết điểm của nhau!Ảnh chê tui dốt toán, tui chê ảnh dở địa lý; ảnh chê tui lùn, chân ngắn, tui chê ảnh cao nên mỗi lần cãi nhau phải cúi đầu trước tui; ảnh chê tui là kẻ giết thực vật, tui chê ảnh là cái máy cạo lông thú cưng; ảnh chê tui cận thị nên có thị lực kém, tui chê ảnh ánh mắt không tốt nên mới thích tui… Mới chê xong tui phát hiện có gì không ổn, ánh mắt ảnh không tốt, sau đó… thích tui, mối quan hệ nhân quả này sai bét! Sau khi nghe xong, ảnh sửng sốt ba giây, không nhịn được nên bật cười, đúng vậy, tui lại có phát ngôn khiến người khác và bản thân kinh ngạc, nhân tiện bôi đen chính mình… Tui phát hiện mỗi lần cãi nhau tui không thắng được ảnh, khó chịu quá đi!CHUYỆN THỨ 44Bạn còn nhớ lúc trước tui đề cập đến bộ phim truyền hình không, là bộ phim nữ chính chết đó, giờ tui phải đính chính lại, nữ chính thật ra chưa chết!!! Vì sao có sự nhầm lẫn tai hại như vậy, thói quen xem TV của tui là do tui chịu trách nhiệm. Tui xem TV thường tua nhanh, đụng tới đoạn nào không thích thì tua qua; đụng tới nhân vật không thích lại tua; dù sao thì cũng đang tua.Cảnh sau bộ phim là hình ảnh nam nữ chính nằm trên giường, nam chính kể chuyện cho nữ chính, nữ chính lắng nghe và nhắm mắt lại, bởi vì liên hệ đến cốt truyện trước đó, tui tưởng cô ấy đã chết; nam chính nhìn nữ chính rơi nước mắt sau khi kể chuyện xong. Hình ảnh thay đổi, nam chính đi dạo biển một mình với một chú chó săn lông vàng, kèm theo âm nhạc, thê lương biết nhường nào, hình ảnh đau lòng quá! Sau đó tui trực tiếp bỏ qua, tua nhanh đến cảnh kiếp trước, hai người cùng ngắm sao và nói chuyện phiếm, sau đó hết.Bởi vì cái kết này, tui rầu rĩ hết mấy ngày, một người logic như Y thấy ngứa mắt, cả đêm lướt phim, cố gắng rút ra một số manh mối từ các chi tiết của cốt truyện trước đó để chứng minh rằng nữ chính không chết. Kết quả là, lướt đến cuối cùng mới phát hiện nữ chính không chết, thật ra phim có nói điều này, chỉ vì tui lo tua nhanh nên bỏ lỡ… Cảnh tiếp theo của cảnh nam chính đi dạo biển là nữ chính gọi tên nam chính và chạy từ xa tới ôm nam chính.Có trời mới biết, tui muốn khui champagne ăn mừng khi biết nữ chính không chết, nhưng… Ai đó… không vui lắm… Ảnh cảm thấy những chi tiết ảnh khai thác thật phí công vô ích, lãng phí cả đêm.CHUYỆN THỨ 45Y là một hòm thuốc dạo, ảnh luôn đem theo đủ loại thuốc, nào là thuốc trị tiêu chảy, thuốc dán cầm máu, trà hạ hỏa, điều khoa trương nhất là rượu thuốc cũng có! Ảnh có thói quen này là do tui.Năm lớp 11, vì ăn đồ chiên quá nhiều nên bị nhiệt, tiêu chảy, hôm đó uống một chai thuốc trị tiêu chảy cũng vô ích, kéo dài hai ngày, sau đó phải uống Hoắc Hương Chính Khí Thủy mới hết. Từ đó, tui luôn đem theo trà hạ hỏa, hễ ăn đồ nóng là uống một gói, để trong ngăn kéo quanh năm. Có một lần uống hết trà, lại ăn nhiều đồ nóng, đặc biệt sợ bị tiêu chảy, tui thử hỏi Y có trà hạ hỏa hay không, không ngờ thật sự có! Tui rất kinh ngạc vì sao ảnh có thứ này, ảnh nói: “Sợ bạn bị tiêu chảy đến chết, mắc công tôi phải nhặt xác.” Tui: “…”Về phần rượu thuốc là vì tui thường xuyên trật chân, thuốc dán cầm máu là vì tui thường xuyên va chạm, dễ dàng bị thương ngoài da.Chậc chậc chậc, tui phát hiện Y có nhiều thói quen là do tui…

Chương 15