Sau khi tốt nghiệp từ đại học thuộc Dự án 985, anh trai tôi vào làm ở tập đoàn Thịnh Châu, nhờ năng lực xuất sắc nên đã thăng tiến đến chức phó tổng. Quả đúng là một người người làm quan, cả họ được nhờ. Tôi vừa tốt nghiệp đã nhanh chóng được giới thiệu vào Thịnh Châu. Ba mẹ tôi mất sớm, từ nhỏ hai anh em đã nương tựa vào nhau, anh tôi chưa bao giờ để tôi chịu thiệt. Chưa đến nửa năm sau khi vào công ty, anh lập tức đề bạt tôi làm tổ trưởng nhóm. Chức vụ tổ trưởng này nói lớn thì không hẳn, nhưng cũng chẳng nhỏ chút nào. Trong tay tôi quản lý hơn chục sinh viên mới tốt nghiệp. Trong đó có Lục Kỳ Niên. Một nam sinh đại học vừa mới ra trường. Đúng là một lần gặp Lục lang, trọn đời này lỡ bước. Vai rộng eo thon, thân hình chuẩn như bước ra từ truyện tranh, phối thêm gương mặt góc cạnh lạnh lùng, trông là biết rất “được việc”. Ngay từ lần đầu gặp cậu ấy, tôi đã nảy sinh một suy nghĩ. Tôi muốn “dụ” chàng trai này. Nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ gây khó dễ! ...... Tan giờ nghỉ trưa, tôi…

Chương 7: Chương 7

Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!Tác giả: Mang Quả Gia LạtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngSau khi tốt nghiệp từ đại học thuộc Dự án 985, anh trai tôi vào làm ở tập đoàn Thịnh Châu, nhờ năng lực xuất sắc nên đã thăng tiến đến chức phó tổng. Quả đúng là một người người làm quan, cả họ được nhờ. Tôi vừa tốt nghiệp đã nhanh chóng được giới thiệu vào Thịnh Châu. Ba mẹ tôi mất sớm, từ nhỏ hai anh em đã nương tựa vào nhau, anh tôi chưa bao giờ để tôi chịu thiệt. Chưa đến nửa năm sau khi vào công ty, anh lập tức đề bạt tôi làm tổ trưởng nhóm. Chức vụ tổ trưởng này nói lớn thì không hẳn, nhưng cũng chẳng nhỏ chút nào. Trong tay tôi quản lý hơn chục sinh viên mới tốt nghiệp. Trong đó có Lục Kỳ Niên. Một nam sinh đại học vừa mới ra trường. Đúng là một lần gặp Lục lang, trọn đời này lỡ bước. Vai rộng eo thon, thân hình chuẩn như bước ra từ truyện tranh, phối thêm gương mặt góc cạnh lạnh lùng, trông là biết rất “được việc”. Ngay từ lần đầu gặp cậu ấy, tôi đã nảy sinh một suy nghĩ. Tôi muốn “dụ” chàng trai này. Nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ gây khó dễ! ...... Tan giờ nghỉ trưa, tôi… Tôi cũng cười xã giao chào cô ấy, rồi kéo anh trai ra góc khuất ngoài cửa."Tề Tử Dao có lai lịch như nào thế, không phải con bé đó là thực tập sinh trong công ty mình sao?"Anh trai tôi: "Thực tập sinh gì chứ, người ta là cháu gái chủ tịch đấy."Tôi còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc, anh ấy lại nói tiếp: "Hôm nay không chỉ tác hợp em với thiếu gia Lục, mà còn tác hợp anh với cô Tề.""Hả?""Anh em mình cùng lúc gả vào hào môn, sau này sẽ trở thành người đứng trên người."Từ nhỏ tôi và anh đã nếm đủ cay đắng vì không có tiền, nhưng tôi không ngờ khát vọng tiền tài và quyền lực của anh đã đạt đến mức này."Không phải, nỗi khổ của hào môn để một mình em chịu là đủ rồi, chẳng lẽ anh còn muốn hy sinh cả hạnh phúc của mình sao?"Anh xoa đầu tôi: "Sao em biết là anh không thích cô Tề, ngốc quá."Nói xong anh đi vào trong, tôi ngẩn người, còn chưa kịp hoàn hồn.Anh trai tôi bước vào phòng riêng, rất ga lăng kéo ghế cho Tề Tử Dao, sau đó mới gọi món.Lúc này, tôi chợt nhớ đến Lục Kỳ Niên ở nhà.Tim tôi lập tức nhói lên một nhịp.Bảo bối nhỏ của tôi thật đáng thương.Tôi sắp gả cho thiếu gia Lục, mà anh trai tôi cũng sắp cướp luôn Tề Tử Dao hay bám lấy anh ấy.Tôi nhớ anh ấy da diết, bèn vào nhà vệ sinh gọi điện cho anh.Nhưng chuông điện thoại lại vang lên ngay ngoài hành lang.Tôi nhìn ra hành lang, bóng lưng đó… có chút giống Lục Kỳ Niên.Tôi thoáng nghẹn thở.Đầu dây bên kia cúp máy.Tôi nhắn tin cho Lục Kỳ Niên: [Cưng à, anh đang làm gì thế?]Lục Kỳ Niên: [Anh đang ăn tối với ba, lát nữa về nhà.]Tôi sững người, lão già đó lại đến dây dưa với Tiểu Niên nhà tôi sao?Tôi có hơi lo lắng, chuẩn bị đi giúp Tiểu Niên chống lưng.Lục Kỳ Niên lại nhắn thêm: [Một lát anh sẽ về ngay.]Nghe giọng điệu như không có gì, tôi mới yên tâm, tính lát nữa ứng phó qua loa buổi xem mắt rồi về.Tắt điện thoại, tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, chắc bóng lưng đó chỉ là trùng hợp thôi.Tôi đứng trước cửa phòng riêng, điều chỉnh lại nụ cười, chuẩn bị đón nhận cuộc sống hào môn.Trong lòng nghĩ, cùng lắm thì lấy tiền của cậu hai nhà họ Lục nuôi Tiểu Niên nhà mình, cũng coi như bù đắp cho trai đẹp của tôi.Tôi hít một hơi, lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào…Rồi luôn, tôi không cười nổi nữa.Sao Lục Kỳ Niên lại ở đây?Anh ấy đang ngồi cạnh Tề Tử Dao gọi món; Tề Tử Dao ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt thoáng qua một tia đắc ý.Ngay lúc Lục Kỳ Niên ngẩng đầu, tôi vội quay người định chuồn nhưng lại bị anh trai tôi kéo lại."Chiêu Chiêu, sao lại định trốn thế hả?"Anh giai yêu quý của em ơi, trên thương trường anh tinh tế biết nhìn sắc mặt để đoán lòng người, còn giờ đến ánh mắt cầu cứu của em gái cũng không nhận ra sao?Tôi định kéo anh trai chạy cùng thì một chú trung niên phong thái phi phàm bước đến.Chú ấy nhìn tôi, hỏi anh trai: "Tiểu Thẩm, đây là em gái cậu à? Nhìn rất đoan trang, cũng xứng đôi với con trai út nhà tôi đấy."Tôi nuốt nước bọt.Chắc đây là chủ tịch rồi.Xong đời, bộ não vốn không giỏi lắm của tôi giờ rối tung như mớ bòng bong.Tôi cười gượng, nhìn anh trai và chủ tịch xã giao trò chuyện.Chủ tịch đi thẳng vào phòng riêng rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Kỳ Niên."Để tôi giới thiệu, đây là con trai út của tôi – Lục Kỳ Niên."Tôi hít sâu một hơi lạnh.Não tôi như CPU quá tải, sắp cháy rồi.Lục Kỳ Niên là con út của chủ tịch?Vậy còn bảo bối của tôi đâu?Ý là… tôi đã “quy tắc ngầm” với thái tử gia nhà họ Lục sao?Tôi chỉ muốn chui xuống gầm bàn trốn cho rồi.Anh trai tôi khéo léo vô cùng: "Chiêu Chiêu, em và thiếu gia Lục add WeChat làm quen đi."Tôi không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy giọng Lục Kỳ Niên lạnh nhạt vang lên: "Không cần đâu, tôi với quản lý Thẩm sớm đã quen nhau rồi."Tôi biết anh ấy đang giận.Mỗi lần không vui là anh ấy lại tỏ ra dửng dưng thế này đây.

Tôi cũng cười xã giao chào cô ấy, rồi kéo anh trai ra góc khuất ngoài cửa.

"Tề Tử Dao có lai lịch như nào thế, không phải con bé đó là thực tập sinh trong công ty mình sao?"

Anh trai tôi: "Thực tập sinh gì chứ, người ta là cháu gái chủ tịch đấy."

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc, anh ấy lại nói tiếp: "Hôm nay không chỉ tác hợp em với thiếu gia Lục, mà còn tác hợp anh với cô Tề."

"Hả?"

"Anh em mình cùng lúc gả vào hào môn, sau này sẽ trở thành người đứng trên người."

Từ nhỏ tôi và anh đã nếm đủ cay đắng vì không có tiền, nhưng tôi không ngờ khát vọng tiền tài và quyền lực của anh đã đạt đến mức này.

"Không phải, nỗi khổ của hào môn để một mình em chịu là đủ rồi, chẳng lẽ anh còn muốn hy sinh cả hạnh phúc của mình sao?"

Anh xoa đầu tôi: "Sao em biết là anh không thích cô Tề, ngốc quá."

Nói xong anh đi vào trong, tôi ngẩn người, còn chưa kịp hoàn hồn.

Anh trai tôi bước vào phòng riêng, rất ga lăng kéo ghế cho Tề Tử Dao, sau đó mới gọi món.

Lúc này, tôi chợt nhớ đến Lục Kỳ Niên ở nhà.

Tim tôi lập tức nhói lên một nhịp.

Bảo bối nhỏ của tôi thật đáng thương.

Tôi sắp gả cho thiếu gia Lục, mà anh trai tôi cũng sắp cướp luôn Tề Tử Dao hay bám lấy anh ấy.

Tôi nhớ anh ấy da diết, bèn vào nhà vệ sinh gọi điện cho anh.

Nhưng chuông điện thoại lại vang lên ngay ngoài hành lang.

Tôi nhìn ra hành lang, bóng lưng đó… có chút giống Lục Kỳ Niên.

Tôi thoáng nghẹn thở.

Đầu dây bên kia cúp máy.

Tôi nhắn tin cho Lục Kỳ Niên: [Cưng à, anh đang làm gì thế?]

Lục Kỳ Niên: [Anh đang ăn tối với ba, lát nữa về nhà.]

Tôi sững người, lão già đó lại đến dây dưa với Tiểu Niên nhà tôi sao?

Tôi có hơi lo lắng, chuẩn bị đi giúp Tiểu Niên chống lưng.

Lục Kỳ Niên lại nhắn thêm: [Một lát anh sẽ về ngay.]

Nghe giọng điệu như không có gì, tôi mới yên tâm, tính lát nữa ứng phó qua loa buổi xem mắt rồi về.

Tắt điện thoại, tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, chắc bóng lưng đó chỉ là trùng hợp thôi.

Tôi đứng trước cửa phòng riêng, điều chỉnh lại nụ cười, chuẩn bị đón nhận cuộc sống hào môn.

Trong lòng nghĩ, cùng lắm thì lấy tiền của cậu hai nhà họ Lục nuôi Tiểu Niên nhà mình, cũng coi như bù đắp cho trai đẹp của tôi.

Tôi hít một hơi, lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào…

Rồi luôn, tôi không cười nổi nữa.

Sao Lục Kỳ Niên lại ở đây?

Anh ấy đang ngồi cạnh Tề Tử Dao gọi món; Tề Tử Dao ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt thoáng qua một tia đắc ý.

Ngay lúc Lục Kỳ Niên ngẩng đầu, tôi vội quay người định chuồn nhưng lại bị anh trai tôi kéo lại.

"Chiêu Chiêu, sao lại định trốn thế hả?"

Anh giai yêu quý của em ơi, trên thương trường anh tinh tế biết nhìn sắc mặt để đoán lòng người, còn giờ đến ánh mắt cầu cứu của em gái cũng không nhận ra sao?

Tôi định kéo anh trai chạy cùng thì một chú trung niên phong thái phi phàm bước đến.

Chú ấy nhìn tôi, hỏi anh trai: "Tiểu Thẩm, đây là em gái cậu à? Nhìn rất đoan trang, cũng xứng đôi với con trai út nhà tôi đấy."

Tôi nuốt nước bọt.

Chắc đây là chủ tịch rồi.

Xong đời, bộ não vốn không giỏi lắm của tôi giờ rối tung như mớ bòng bong.

Tôi cười gượng, nhìn anh trai và chủ tịch xã giao trò chuyện.

Chủ tịch đi thẳng vào phòng riêng rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Kỳ Niên.

"Để tôi giới thiệu, đây là con trai út của tôi – Lục Kỳ Niên."

Tôi hít sâu một hơi lạnh.

Não tôi như CPU quá tải, sắp cháy rồi.

Lục Kỳ Niên là con út của chủ tịch?

Vậy còn bảo bối của tôi đâu?

Ý là… tôi đã “quy tắc ngầm” với thái tử gia nhà họ Lục sao?

Tôi chỉ muốn chui xuống gầm bàn trốn cho rồi.

Anh trai tôi khéo léo vô cùng: "Chiêu Chiêu, em và thiếu gia Lục add WeChat làm quen đi."

Tôi không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy giọng Lục Kỳ Niên lạnh nhạt vang lên: "Không cần đâu, tôi với quản lý Thẩm sớm đã quen nhau rồi."

Tôi biết anh ấy đang giận.

Mỗi lần không vui là anh ấy lại tỏ ra dửng dưng thế này đây.

Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!Tác giả: Mang Quả Gia LạtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngSau khi tốt nghiệp từ đại học thuộc Dự án 985, anh trai tôi vào làm ở tập đoàn Thịnh Châu, nhờ năng lực xuất sắc nên đã thăng tiến đến chức phó tổng. Quả đúng là một người người làm quan, cả họ được nhờ. Tôi vừa tốt nghiệp đã nhanh chóng được giới thiệu vào Thịnh Châu. Ba mẹ tôi mất sớm, từ nhỏ hai anh em đã nương tựa vào nhau, anh tôi chưa bao giờ để tôi chịu thiệt. Chưa đến nửa năm sau khi vào công ty, anh lập tức đề bạt tôi làm tổ trưởng nhóm. Chức vụ tổ trưởng này nói lớn thì không hẳn, nhưng cũng chẳng nhỏ chút nào. Trong tay tôi quản lý hơn chục sinh viên mới tốt nghiệp. Trong đó có Lục Kỳ Niên. Một nam sinh đại học vừa mới ra trường. Đúng là một lần gặp Lục lang, trọn đời này lỡ bước. Vai rộng eo thon, thân hình chuẩn như bước ra từ truyện tranh, phối thêm gương mặt góc cạnh lạnh lùng, trông là biết rất “được việc”. Ngay từ lần đầu gặp cậu ấy, tôi đã nảy sinh một suy nghĩ. Tôi muốn “dụ” chàng trai này. Nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ gây khó dễ! ...... Tan giờ nghỉ trưa, tôi… Tôi cũng cười xã giao chào cô ấy, rồi kéo anh trai ra góc khuất ngoài cửa."Tề Tử Dao có lai lịch như nào thế, không phải con bé đó là thực tập sinh trong công ty mình sao?"Anh trai tôi: "Thực tập sinh gì chứ, người ta là cháu gái chủ tịch đấy."Tôi còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc, anh ấy lại nói tiếp: "Hôm nay không chỉ tác hợp em với thiếu gia Lục, mà còn tác hợp anh với cô Tề.""Hả?""Anh em mình cùng lúc gả vào hào môn, sau này sẽ trở thành người đứng trên người."Từ nhỏ tôi và anh đã nếm đủ cay đắng vì không có tiền, nhưng tôi không ngờ khát vọng tiền tài và quyền lực của anh đã đạt đến mức này."Không phải, nỗi khổ của hào môn để một mình em chịu là đủ rồi, chẳng lẽ anh còn muốn hy sinh cả hạnh phúc của mình sao?"Anh xoa đầu tôi: "Sao em biết là anh không thích cô Tề, ngốc quá."Nói xong anh đi vào trong, tôi ngẩn người, còn chưa kịp hoàn hồn.Anh trai tôi bước vào phòng riêng, rất ga lăng kéo ghế cho Tề Tử Dao, sau đó mới gọi món.Lúc này, tôi chợt nhớ đến Lục Kỳ Niên ở nhà.Tim tôi lập tức nhói lên một nhịp.Bảo bối nhỏ của tôi thật đáng thương.Tôi sắp gả cho thiếu gia Lục, mà anh trai tôi cũng sắp cướp luôn Tề Tử Dao hay bám lấy anh ấy.Tôi nhớ anh ấy da diết, bèn vào nhà vệ sinh gọi điện cho anh.Nhưng chuông điện thoại lại vang lên ngay ngoài hành lang.Tôi nhìn ra hành lang, bóng lưng đó… có chút giống Lục Kỳ Niên.Tôi thoáng nghẹn thở.Đầu dây bên kia cúp máy.Tôi nhắn tin cho Lục Kỳ Niên: [Cưng à, anh đang làm gì thế?]Lục Kỳ Niên: [Anh đang ăn tối với ba, lát nữa về nhà.]Tôi sững người, lão già đó lại đến dây dưa với Tiểu Niên nhà tôi sao?Tôi có hơi lo lắng, chuẩn bị đi giúp Tiểu Niên chống lưng.Lục Kỳ Niên lại nhắn thêm: [Một lát anh sẽ về ngay.]Nghe giọng điệu như không có gì, tôi mới yên tâm, tính lát nữa ứng phó qua loa buổi xem mắt rồi về.Tắt điện thoại, tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, chắc bóng lưng đó chỉ là trùng hợp thôi.Tôi đứng trước cửa phòng riêng, điều chỉnh lại nụ cười, chuẩn bị đón nhận cuộc sống hào môn.Trong lòng nghĩ, cùng lắm thì lấy tiền của cậu hai nhà họ Lục nuôi Tiểu Niên nhà mình, cũng coi như bù đắp cho trai đẹp của tôi.Tôi hít một hơi, lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào…Rồi luôn, tôi không cười nổi nữa.Sao Lục Kỳ Niên lại ở đây?Anh ấy đang ngồi cạnh Tề Tử Dao gọi món; Tề Tử Dao ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt thoáng qua một tia đắc ý.Ngay lúc Lục Kỳ Niên ngẩng đầu, tôi vội quay người định chuồn nhưng lại bị anh trai tôi kéo lại."Chiêu Chiêu, sao lại định trốn thế hả?"Anh giai yêu quý của em ơi, trên thương trường anh tinh tế biết nhìn sắc mặt để đoán lòng người, còn giờ đến ánh mắt cầu cứu của em gái cũng không nhận ra sao?Tôi định kéo anh trai chạy cùng thì một chú trung niên phong thái phi phàm bước đến.Chú ấy nhìn tôi, hỏi anh trai: "Tiểu Thẩm, đây là em gái cậu à? Nhìn rất đoan trang, cũng xứng đôi với con trai út nhà tôi đấy."Tôi nuốt nước bọt.Chắc đây là chủ tịch rồi.Xong đời, bộ não vốn không giỏi lắm của tôi giờ rối tung như mớ bòng bong.Tôi cười gượng, nhìn anh trai và chủ tịch xã giao trò chuyện.Chủ tịch đi thẳng vào phòng riêng rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Kỳ Niên."Để tôi giới thiệu, đây là con trai út của tôi – Lục Kỳ Niên."Tôi hít sâu một hơi lạnh.Não tôi như CPU quá tải, sắp cháy rồi.Lục Kỳ Niên là con út của chủ tịch?Vậy còn bảo bối của tôi đâu?Ý là… tôi đã “quy tắc ngầm” với thái tử gia nhà họ Lục sao?Tôi chỉ muốn chui xuống gầm bàn trốn cho rồi.Anh trai tôi khéo léo vô cùng: "Chiêu Chiêu, em và thiếu gia Lục add WeChat làm quen đi."Tôi không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy giọng Lục Kỳ Niên lạnh nhạt vang lên: "Không cần đâu, tôi với quản lý Thẩm sớm đã quen nhau rồi."Tôi biết anh ấy đang giận.Mỗi lần không vui là anh ấy lại tỏ ra dửng dưng thế này đây.

Chương 7: Chương 7