Tác giả:

Trên núi Đại Đạo, có một đạo quán tên là Đại Đạo Quán. Một tòa đạo quán cũ kỹ hai tầng đứng cô độc trên đỉnh núi, màu sắc nguyên bản đã phai nhạt từ lâu, chỉ còn lại một màu xám xịt. Trước tượng thần trong đạo quán, một lão đạo sĩ đang quỳ trên bồ đoàn, ánh mắt đầy tuyệt vọng khi nhìn tiểu cô nương đang ngồi xếp bằng bên cạnh. “Đồ nhi, sư phụ sắp c.h.ế.t rồi… bỏ cái lò luyện đan của con xuống, nói chuyện với vi sư một chút đi!” “Người đừng vội chết.” Mặc Thiên không ngẩng đầu lên, thuận miệng đáp một câu. Trong tay nàng đang cầm một cái đỉnh nhỏ bằng đồng xanh, bên trong tỏa ra từng làn khói mờ ảo, thỉnh thoảng còn lóe lên một tia kim quang. “Đan dược kéo dài tuổi thọ sắp ra lò rồi, ăn xong là người có thể sống thêm một năm nữa.” Chân nhân Sài: “…” Để vi sư c.h.ế.t đi có được không… Hai mươi năm trước, Chân nhân Sài khi ấy đã chín mươi tuổi, tình cờ nhặt được đứa trẻ này dưới chân núi, bên bờ sông Đại Đạo. Ông hỏi quanh làng, nhưng ai chịu nhận nuôi nó cũng chỉ vì muốn biến nó thành…

Chương 584

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?Tác giả: Ngọt U UTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên núi Đại Đạo, có một đạo quán tên là Đại Đạo Quán. Một tòa đạo quán cũ kỹ hai tầng đứng cô độc trên đỉnh núi, màu sắc nguyên bản đã phai nhạt từ lâu, chỉ còn lại một màu xám xịt. Trước tượng thần trong đạo quán, một lão đạo sĩ đang quỳ trên bồ đoàn, ánh mắt đầy tuyệt vọng khi nhìn tiểu cô nương đang ngồi xếp bằng bên cạnh. “Đồ nhi, sư phụ sắp c.h.ế.t rồi… bỏ cái lò luyện đan của con xuống, nói chuyện với vi sư một chút đi!” “Người đừng vội chết.” Mặc Thiên không ngẩng đầu lên, thuận miệng đáp một câu. Trong tay nàng đang cầm một cái đỉnh nhỏ bằng đồng xanh, bên trong tỏa ra từng làn khói mờ ảo, thỉnh thoảng còn lóe lên một tia kim quang. “Đan dược kéo dài tuổi thọ sắp ra lò rồi, ăn xong là người có thể sống thêm một năm nữa.” Chân nhân Sài: “…” Để vi sư c.h.ế.t đi có được không… Hai mươi năm trước, Chân nhân Sài khi ấy đã chín mươi tuổi, tình cờ nhặt được đứa trẻ này dưới chân núi, bên bờ sông Đại Đạo. Ông hỏi quanh làng, nhưng ai chịu nhận nuôi nó cũng chỉ vì muốn biến nó thành… Dân làng nghe thấy tiếng Mặc Thiên, bừng tỉnh.Ai nấy trợn mắt nhìn cô, quên cả chửi bới.Lúc này, La ***** lộn đứng dậy."Mọi người nghe tôi nói! Lão đạo Pháp Hải lợi dụng các người để đỡ đạn! Hắn đang mở cửa quỷ, nhưng người thân của các người- trừ những kẻ ác độc tày trời - đều đã đầu thai chuyển kiếp, không nằm trong đám quỷ này!Một khi cửa quỷ mở toàn phần, không chỉ các người, toàn bộ dân chúng Thanh Lâm đều gặp họa! Tin tôi đi, hãy nhường đường, chúng ta cùng lên núi cứu người!"Lần này, không ai phản bác lời La Dương.Bởi tiếng thét trên núi càng thảm thiết hơn.Giờ chỉ còn tiếng "a a a", không còn lời nói rõ ràng.Dân làng không dám động đậy.Nghe tiếng hét kinh hoàng kia, ai còn dám liều mạng?Họ nhìn Mặc Thiên và La Dương đầy khát vọng, chờ đợi chỉ dẫn.Mặc Thiên liếc nhìn La Dương, rồi hừ lạnh: "Các người đánh nhau đi, đập mặt sưng như hắn rồi mới được lên núi. Không thì sẽ giống đám trên kia, bị lệ quỷ ám."Nói xong, cô quay đi không ngoảnh lại.La Dương xoa xoa khuôn mặt sưng vù, cười gượng với dân làng: "Cô ấy đùa thôi, mọi người không cần nghe, cứ theo sau là được."Vịt Bay Lạc BầyNhưng lúc này dân làng đã tỉnh táo, nhận ra Mặc Thiên không phải hạng tầm thường.Cô gái nhỏ này thực sự có bản lĩnh!Dân làng nhìn nhau, rồi bất ngờ nghe theo lời Mặc Thiên, đánh nhau túi bụi.Đánh không khách khí chút nào, toàn nhắm vào mặt."Này, lão Tôn, đánh mặt tôi đi, đánh đây này!""Úi giời, cảm ơn nhé, một quyền này chắc đủ rồi, sờ thấy sưng rồi.""Mày nhịn đói à? Đánh nhẹ thế, muốn hại tao c.h.ế.t à?"Mấy chục người đánh nhau loạn xạ, ai đánh nhẹ bị chửi, ai bị đánh lại cười hớn hở.La Dương nhăn mặt, lắc đầu bất lực, vội đuổi theo Mặc Thiên.Mặc Thiên đuổi tới khe núi.Thấy dân làng khóc lóc, trên người mỗi người đều quấn mấy bóng ma.Họ không nhìn thấy, nhưng cảm nhận được.Có quỷ kéo chân không cho đi, có quỷ cắn tai thổi gió lạnh, có quỷ đè đầu như đeo ngàn cân, có quỷ quấn cổ siết họng...Đủ kiểu dáng kỳ quái.Lệ quỷ bị giam cầm hàng chục, trăm năm, giờ được tự do, sát khí ngút trời, bám lấy người là trút giận.Dân làng thành mồi ngon cho chúng.Đám dân làng đuổi theo không thấy gì, chỉ thấy hàng xóm của mình vật lộn với không khí, mặt mày tái mét, xanh đỏ tím vàng, như sắp chết.Một tên dẫn đầu vung gậy chạy lên: "Không được, phải cứu người! Bà Tôn sắp không xong rồi!"Mặc Thiên mở nắp chóe m.á.u chó, tay kia cầm tờ phù vàng nhúng vào máu, sau khi nhuộm đỏ, tờ phù bay vút về phía Pháp Hải.Pháp Hải đang làm pháp trước bàn thờ, đến bước cuối, không thể để Mặc Thiên phá hỏng.Hắn thiết kết giới cho hình nộm rơm trên bàn thờ, rồi quay lại đỡ phù chú của Mặc Thiên.Khi thấy tờ phù vàng, hắn giật mình.Hóa ra có hai tờ.Một tờ bay thẳng vào mặt hắn, tờ kia như bóng ma lướt qua.Pháp Hải hoảng hốt, nhưng không kịp đỡ tờ thứ hai.Hắn dùng hai ngón tay chặn tờ phù trước mặt, chạm vào mới biết đó chỉ là "phù cầu nguyện" - vô dụng.Pháp Hải thầm kêu không ổn, đuổi theo tờ phù kia.Nhưng đã muộn!Tờ phù nhuộm m.á.u xuyên thủng kết giới, dính chặt vào hình nộm rơm.Hình nộm rung lên, vài giây sau bùng cháy, tờ phù cũng cháy theo, tỏa mùi m.á.u tanh.Hình nộm rơm cháy thành tro.Cánh cửa quỷ đang mở dần cũng đóng sập lại, đám quỷ bên trong cố đẩy nhưng cửa không nhúc nhích.Mặc Thiên thấy cửa quỷ dừng lại, lập tức hai tay đẩy mạnh.Cô đẩy cửa vào, đám quỷ bên trong nhe nanh chống lại.Hai bên giằng co, nhưng lệ quỷ tầm thường không phải đối thủ của Mặc Thiên, cánh cửa từ từ khép lại.Mọi chuyện chỉ trong tích tắc.Pháp Hải nhìn bàn thờ trống rỗng và đống tro tàn, méo miệng cười gằn: "Muốn chết? Ta tặng cô một vé!"Hắn vung phất trần hết sức, tấn công Mặc Thiên.Không ngờ, một bóng người lao tới, ôm c.h.ặ.t t.a.y hắn, dùng thân che đỡ đòn tấn công.Người đó chính là La Dương.Khuôn mặt bầm dập của anh gần như dính vào mặt Pháp Hải.Pháp Hải giãy giụa không thoát, phất trần bị khóa chặt.Hắn gầm lên: "Cút ra!"La Dương cười khà khà: "Lão trọc đầu, ông không đánh lại Mặc Thiên đâu! Trước không được, sau càng không, đầu hàng đi!"Giọng anh ta vừa cười vừa nói, mà nghe đầy bi tráng.Mặc Thiên tiếp tục dồn lực đóng cửa quỷ, liếc nhìn La Dương nhưng không nói gì.Thu hồi ánh mắt, cô càng dùng lực mạnh hơn.Cửa quỷ đóng nhanh hơn.Lũ quỷ lọt qua khe cửa xông tới Mặc Thiên, nhưng không dám tấn công.Pháp Hải trợn mắt nhìn cửa quỷ sắp đóng, con quỷ hắn cần tìm vẫn không thấy đâu.Trong cơn thịnh nộ, gã đàn ông trước mặt thành đối tượng trút giận.Pháp Hải rút từ tay áo một con d.a.o ngắn, đ.â.m thẳng vào lưng La Dương!"Xoẹt!"Lưỡi d.a.o cắm vào lưng La Dương.Anh ta rên nhẹ, tay buông lỏng.Anh ta sửng sốt nhìn lão đạo, không ngờ hắn lại hèn hạ như vậy.Mặc Thiên vẫn quan sát tình hình từ đầu.Khi thấy La Dương gục xuống, cô nhắm nghiền mắt.Một luồng cuồng phong bỗng nổi lên."Thần sư sát phạt, bất tị hào cường,Tiên sát ác quỷ, hậu trảm dạ quang.Hà thần bất phục? Hà quỷ cảm đương?Cấp cấp như luật lệnh!""SÁT!"

Dân làng nghe thấy tiếng Mặc Thiên, bừng tỉnh.

Ai nấy trợn mắt nhìn cô, quên cả chửi bới.

Lúc này, La ***** lộn đứng dậy.

"Mọi người nghe tôi nói! Lão đạo Pháp Hải lợi dụng các người để đỡ đạn! Hắn đang mở cửa quỷ, nhưng người thân của các người- trừ những kẻ ác độc tày trời - đều đã đầu thai chuyển kiếp, không nằm trong đám quỷ này!

Một khi cửa quỷ mở toàn phần, không chỉ các người, toàn bộ dân chúng Thanh Lâm đều gặp họa! Tin tôi đi, hãy nhường đường, chúng ta cùng lên núi cứu người!"

Lần này, không ai phản bác lời La Dương.

Bởi tiếng thét trên núi càng thảm thiết hơn.

Giờ chỉ còn tiếng "a a a", không còn lời nói rõ ràng.

Dân làng không dám động đậy.

Nghe tiếng hét kinh hoàng kia, ai còn dám liều mạng?

Họ nhìn Mặc Thiên và La Dương đầy khát vọng, chờ đợi chỉ dẫn.

Mặc Thiên liếc nhìn La Dương, rồi hừ lạnh: "Các người đánh nhau đi, đập mặt sưng như hắn rồi mới được lên núi. Không thì sẽ giống đám trên kia, bị lệ quỷ ám."

Nói xong, cô quay đi không ngoảnh lại.

La Dương xoa xoa khuôn mặt sưng vù, cười gượng với dân làng: "Cô ấy đùa thôi, mọi người không cần nghe, cứ theo sau là được."

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng lúc này dân làng đã tỉnh táo, nhận ra Mặc Thiên không phải hạng tầm thường.

Cô gái nhỏ này thực sự có bản lĩnh!

Dân làng nhìn nhau, rồi bất ngờ nghe theo lời Mặc Thiên, đánh nhau túi bụi.

Đánh không khách khí chút nào, toàn nhắm vào mặt.

"Này, lão Tôn, đánh mặt tôi đi, đánh đây này!"

"Úi giời, cảm ơn nhé, một quyền này chắc đủ rồi, sờ thấy sưng rồi."

"Mày nhịn đói à? Đánh nhẹ thế, muốn hại tao c.h.ế.t à?"

Mấy chục người đánh nhau loạn xạ, ai đánh nhẹ bị chửi, ai bị đánh lại cười hớn hở.

La Dương nhăn mặt, lắc đầu bất lực, vội đuổi theo Mặc Thiên.

Mặc Thiên đuổi tới khe núi.

Thấy dân làng khóc lóc, trên người mỗi người đều quấn mấy bóng ma.

Họ không nhìn thấy, nhưng cảm nhận được.

Có quỷ kéo chân không cho đi, có quỷ cắn tai thổi gió lạnh, có quỷ đè đầu như đeo ngàn cân, có quỷ quấn cổ siết họng...

Đủ kiểu dáng kỳ quái.

Lệ quỷ bị giam cầm hàng chục, trăm năm, giờ được tự do, sát khí ngút trời, bám lấy người là trút giận.

Dân làng thành mồi ngon cho chúng.

Đám dân làng đuổi theo không thấy gì, chỉ thấy hàng xóm của mình vật lộn với không khí, mặt mày tái mét, xanh đỏ tím vàng, như sắp chết.

Một tên dẫn đầu vung gậy chạy lên: "Không được, phải cứu người! Bà Tôn sắp không xong rồi!"

Mặc Thiên mở nắp chóe m.á.u chó, tay kia cầm tờ phù vàng nhúng vào máu, sau khi nhuộm đỏ, tờ phù bay vút về phía Pháp Hải.

Pháp Hải đang làm pháp trước bàn thờ, đến bước cuối, không thể để Mặc Thiên phá hỏng.

Hắn thiết kết giới cho hình nộm rơm trên bàn thờ, rồi quay lại đỡ phù chú của Mặc Thiên.

Khi thấy tờ phù vàng, hắn giật mình.

Hóa ra có hai tờ.

Một tờ bay thẳng vào mặt hắn, tờ kia như bóng ma lướt qua.

Pháp Hải hoảng hốt, nhưng không kịp đỡ tờ thứ hai.

Hắn dùng hai ngón tay chặn tờ phù trước mặt, chạm vào mới biết đó chỉ là "phù cầu nguyện" - vô dụng.

Pháp Hải thầm kêu không ổn, đuổi theo tờ phù kia.

Nhưng đã muộn!

Tờ phù nhuộm m.á.u xuyên thủng kết giới, dính chặt vào hình nộm rơm.

Hình nộm rung lên, vài giây sau bùng cháy, tờ phù cũng cháy theo, tỏa mùi m.á.u tanh.

Hình nộm rơm cháy thành tro.

Cánh cửa quỷ đang mở dần cũng đóng sập lại, đám quỷ bên trong cố đẩy nhưng cửa không nhúc nhích.

Mặc Thiên thấy cửa quỷ dừng lại, lập tức hai tay đẩy mạnh.

Cô đẩy cửa vào, đám quỷ bên trong nhe nanh chống lại.

Hai bên giằng co, nhưng lệ quỷ tầm thường không phải đối thủ của Mặc Thiên, cánh cửa từ từ khép lại.

Mọi chuyện chỉ trong tích tắc.

Pháp Hải nhìn bàn thờ trống rỗng và đống tro tàn, méo miệng cười gằn: "Muốn chết? Ta tặng cô một vé!"

Hắn vung phất trần hết sức, tấn công Mặc Thiên.

Không ngờ, một bóng người lao tới, ôm c.h.ặ.t t.a.y hắn, dùng thân che đỡ đòn tấn công.

Người đó chính là La Dương.

Khuôn mặt bầm dập của anh gần như dính vào mặt Pháp Hải.

Pháp Hải giãy giụa không thoát, phất trần bị khóa chặt.

Hắn gầm lên: "Cút ra!"

La Dương cười khà khà: "Lão trọc đầu, ông không đánh lại Mặc Thiên đâu! Trước không được, sau càng không, đầu hàng đi!"

Giọng anh ta vừa cười vừa nói, mà nghe đầy bi tráng.

Mặc Thiên tiếp tục dồn lực đóng cửa quỷ, liếc nhìn La Dương nhưng không nói gì.

Thu hồi ánh mắt, cô càng dùng lực mạnh hơn.

Cửa quỷ đóng nhanh hơn.

Lũ quỷ lọt qua khe cửa xông tới Mặc Thiên, nhưng không dám tấn công.

Pháp Hải trợn mắt nhìn cửa quỷ sắp đóng, con quỷ hắn cần tìm vẫn không thấy đâu.

Trong cơn thịnh nộ, gã đàn ông trước mặt thành đối tượng trút giận.

Pháp Hải rút từ tay áo một con d.a.o ngắn, đ.â.m thẳng vào lưng La Dương!

"Xoẹt!"

Lưỡi d.a.o cắm vào lưng La Dương.

Anh ta rên nhẹ, tay buông lỏng.

Anh ta sửng sốt nhìn lão đạo, không ngờ hắn lại hèn hạ như vậy.

Mặc Thiên vẫn quan sát tình hình từ đầu.

Khi thấy La Dương gục xuống, cô nhắm nghiền mắt.

Một luồng cuồng phong bỗng nổi lên.

"Thần sư sát phạt, bất tị hào cường,

Tiên sát ác quỷ, hậu trảm dạ quang.

Hà thần bất phục? Hà quỷ cảm đương?

Cấp cấp như luật lệnh!"

"SÁT!"

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?Tác giả: Ngọt U UTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên núi Đại Đạo, có một đạo quán tên là Đại Đạo Quán. Một tòa đạo quán cũ kỹ hai tầng đứng cô độc trên đỉnh núi, màu sắc nguyên bản đã phai nhạt từ lâu, chỉ còn lại một màu xám xịt. Trước tượng thần trong đạo quán, một lão đạo sĩ đang quỳ trên bồ đoàn, ánh mắt đầy tuyệt vọng khi nhìn tiểu cô nương đang ngồi xếp bằng bên cạnh. “Đồ nhi, sư phụ sắp c.h.ế.t rồi… bỏ cái lò luyện đan của con xuống, nói chuyện với vi sư một chút đi!” “Người đừng vội chết.” Mặc Thiên không ngẩng đầu lên, thuận miệng đáp một câu. Trong tay nàng đang cầm một cái đỉnh nhỏ bằng đồng xanh, bên trong tỏa ra từng làn khói mờ ảo, thỉnh thoảng còn lóe lên một tia kim quang. “Đan dược kéo dài tuổi thọ sắp ra lò rồi, ăn xong là người có thể sống thêm một năm nữa.” Chân nhân Sài: “…” Để vi sư c.h.ế.t đi có được không… Hai mươi năm trước, Chân nhân Sài khi ấy đã chín mươi tuổi, tình cờ nhặt được đứa trẻ này dưới chân núi, bên bờ sông Đại Đạo. Ông hỏi quanh làng, nhưng ai chịu nhận nuôi nó cũng chỉ vì muốn biến nó thành… Dân làng nghe thấy tiếng Mặc Thiên, bừng tỉnh.Ai nấy trợn mắt nhìn cô, quên cả chửi bới.Lúc này, La ***** lộn đứng dậy."Mọi người nghe tôi nói! Lão đạo Pháp Hải lợi dụng các người để đỡ đạn! Hắn đang mở cửa quỷ, nhưng người thân của các người- trừ những kẻ ác độc tày trời - đều đã đầu thai chuyển kiếp, không nằm trong đám quỷ này!Một khi cửa quỷ mở toàn phần, không chỉ các người, toàn bộ dân chúng Thanh Lâm đều gặp họa! Tin tôi đi, hãy nhường đường, chúng ta cùng lên núi cứu người!"Lần này, không ai phản bác lời La Dương.Bởi tiếng thét trên núi càng thảm thiết hơn.Giờ chỉ còn tiếng "a a a", không còn lời nói rõ ràng.Dân làng không dám động đậy.Nghe tiếng hét kinh hoàng kia, ai còn dám liều mạng?Họ nhìn Mặc Thiên và La Dương đầy khát vọng, chờ đợi chỉ dẫn.Mặc Thiên liếc nhìn La Dương, rồi hừ lạnh: "Các người đánh nhau đi, đập mặt sưng như hắn rồi mới được lên núi. Không thì sẽ giống đám trên kia, bị lệ quỷ ám."Nói xong, cô quay đi không ngoảnh lại.La Dương xoa xoa khuôn mặt sưng vù, cười gượng với dân làng: "Cô ấy đùa thôi, mọi người không cần nghe, cứ theo sau là được."Vịt Bay Lạc BầyNhưng lúc này dân làng đã tỉnh táo, nhận ra Mặc Thiên không phải hạng tầm thường.Cô gái nhỏ này thực sự có bản lĩnh!Dân làng nhìn nhau, rồi bất ngờ nghe theo lời Mặc Thiên, đánh nhau túi bụi.Đánh không khách khí chút nào, toàn nhắm vào mặt."Này, lão Tôn, đánh mặt tôi đi, đánh đây này!""Úi giời, cảm ơn nhé, một quyền này chắc đủ rồi, sờ thấy sưng rồi.""Mày nhịn đói à? Đánh nhẹ thế, muốn hại tao c.h.ế.t à?"Mấy chục người đánh nhau loạn xạ, ai đánh nhẹ bị chửi, ai bị đánh lại cười hớn hở.La Dương nhăn mặt, lắc đầu bất lực, vội đuổi theo Mặc Thiên.Mặc Thiên đuổi tới khe núi.Thấy dân làng khóc lóc, trên người mỗi người đều quấn mấy bóng ma.Họ không nhìn thấy, nhưng cảm nhận được.Có quỷ kéo chân không cho đi, có quỷ cắn tai thổi gió lạnh, có quỷ đè đầu như đeo ngàn cân, có quỷ quấn cổ siết họng...Đủ kiểu dáng kỳ quái.Lệ quỷ bị giam cầm hàng chục, trăm năm, giờ được tự do, sát khí ngút trời, bám lấy người là trút giận.Dân làng thành mồi ngon cho chúng.Đám dân làng đuổi theo không thấy gì, chỉ thấy hàng xóm của mình vật lộn với không khí, mặt mày tái mét, xanh đỏ tím vàng, như sắp chết.Một tên dẫn đầu vung gậy chạy lên: "Không được, phải cứu người! Bà Tôn sắp không xong rồi!"Mặc Thiên mở nắp chóe m.á.u chó, tay kia cầm tờ phù vàng nhúng vào máu, sau khi nhuộm đỏ, tờ phù bay vút về phía Pháp Hải.Pháp Hải đang làm pháp trước bàn thờ, đến bước cuối, không thể để Mặc Thiên phá hỏng.Hắn thiết kết giới cho hình nộm rơm trên bàn thờ, rồi quay lại đỡ phù chú của Mặc Thiên.Khi thấy tờ phù vàng, hắn giật mình.Hóa ra có hai tờ.Một tờ bay thẳng vào mặt hắn, tờ kia như bóng ma lướt qua.Pháp Hải hoảng hốt, nhưng không kịp đỡ tờ thứ hai.Hắn dùng hai ngón tay chặn tờ phù trước mặt, chạm vào mới biết đó chỉ là "phù cầu nguyện" - vô dụng.Pháp Hải thầm kêu không ổn, đuổi theo tờ phù kia.Nhưng đã muộn!Tờ phù nhuộm m.á.u xuyên thủng kết giới, dính chặt vào hình nộm rơm.Hình nộm rung lên, vài giây sau bùng cháy, tờ phù cũng cháy theo, tỏa mùi m.á.u tanh.Hình nộm rơm cháy thành tro.Cánh cửa quỷ đang mở dần cũng đóng sập lại, đám quỷ bên trong cố đẩy nhưng cửa không nhúc nhích.Mặc Thiên thấy cửa quỷ dừng lại, lập tức hai tay đẩy mạnh.Cô đẩy cửa vào, đám quỷ bên trong nhe nanh chống lại.Hai bên giằng co, nhưng lệ quỷ tầm thường không phải đối thủ của Mặc Thiên, cánh cửa từ từ khép lại.Mọi chuyện chỉ trong tích tắc.Pháp Hải nhìn bàn thờ trống rỗng và đống tro tàn, méo miệng cười gằn: "Muốn chết? Ta tặng cô một vé!"Hắn vung phất trần hết sức, tấn công Mặc Thiên.Không ngờ, một bóng người lao tới, ôm c.h.ặ.t t.a.y hắn, dùng thân che đỡ đòn tấn công.Người đó chính là La Dương.Khuôn mặt bầm dập của anh gần như dính vào mặt Pháp Hải.Pháp Hải giãy giụa không thoát, phất trần bị khóa chặt.Hắn gầm lên: "Cút ra!"La Dương cười khà khà: "Lão trọc đầu, ông không đánh lại Mặc Thiên đâu! Trước không được, sau càng không, đầu hàng đi!"Giọng anh ta vừa cười vừa nói, mà nghe đầy bi tráng.Mặc Thiên tiếp tục dồn lực đóng cửa quỷ, liếc nhìn La Dương nhưng không nói gì.Thu hồi ánh mắt, cô càng dùng lực mạnh hơn.Cửa quỷ đóng nhanh hơn.Lũ quỷ lọt qua khe cửa xông tới Mặc Thiên, nhưng không dám tấn công.Pháp Hải trợn mắt nhìn cửa quỷ sắp đóng, con quỷ hắn cần tìm vẫn không thấy đâu.Trong cơn thịnh nộ, gã đàn ông trước mặt thành đối tượng trút giận.Pháp Hải rút từ tay áo một con d.a.o ngắn, đ.â.m thẳng vào lưng La Dương!"Xoẹt!"Lưỡi d.a.o cắm vào lưng La Dương.Anh ta rên nhẹ, tay buông lỏng.Anh ta sửng sốt nhìn lão đạo, không ngờ hắn lại hèn hạ như vậy.Mặc Thiên vẫn quan sát tình hình từ đầu.Khi thấy La Dương gục xuống, cô nhắm nghiền mắt.Một luồng cuồng phong bỗng nổi lên."Thần sư sát phạt, bất tị hào cường,Tiên sát ác quỷ, hậu trảm dạ quang.Hà thần bất phục? Hà quỷ cảm đương?Cấp cấp như luật lệnh!""SÁT!"

Chương 584