Tác giả:

Tôi liếc nhìn bà ta, không nói gì. Bà dì này của Tống Luật Thanh từng muốn giới thiệu cô con gái nuôi cho anh, nhưng bà ta đã tự đánh giá mình quá cao. Nhà họ Tống thẳng thừng từ chối, chọn liên hôn với gia đình tôi. Không dám ca thán nhà chồng tôi, bà ta quay sang bắt bẻ tôi đủ điều. Trước nay, tôi vẫn nhẫn nhịn, tâm niệm thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Không ngờ hôm nay bà ta lại cố tình gây khó dễ ngay trong tiệc thôi nôi của con gái tôi. Cuốn sách được đặt trên chiếc bàn quá cao so với tầm với của một đứa trẻ mới thôi nôi. Tranh Tranh ngước nhìn một lát, rồi quay sang ông nội, gương mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác. Bà dì của Tống Luật Thanh được dịp cười lớn. “Không với tới được phải không nào? Tranh Tranh phải mau lớn mới lấy được nhé!” Tôi đứng cạnh, lòng hơi khó chịu, đang định lên tiếng thì thấy con bé đã cố nhướn người, đưa tay về phía bàn. Việc lấy được cuốn sách dường như là không thể. Cánh tay bé xíu của nó giơ lên còn chưa cao bằng mặt bàn. Nhưng ngay khoảnh khắc sau,…

Chương 8: Chương 8

Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại TìnhTác giả: Hà Ngô AnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTôi liếc nhìn bà ta, không nói gì. Bà dì này của Tống Luật Thanh từng muốn giới thiệu cô con gái nuôi cho anh, nhưng bà ta đã tự đánh giá mình quá cao. Nhà họ Tống thẳng thừng từ chối, chọn liên hôn với gia đình tôi. Không dám ca thán nhà chồng tôi, bà ta quay sang bắt bẻ tôi đủ điều. Trước nay, tôi vẫn nhẫn nhịn, tâm niệm thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Không ngờ hôm nay bà ta lại cố tình gây khó dễ ngay trong tiệc thôi nôi của con gái tôi. Cuốn sách được đặt trên chiếc bàn quá cao so với tầm với của một đứa trẻ mới thôi nôi. Tranh Tranh ngước nhìn một lát, rồi quay sang ông nội, gương mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác. Bà dì của Tống Luật Thanh được dịp cười lớn. “Không với tới được phải không nào? Tranh Tranh phải mau lớn mới lấy được nhé!” Tôi đứng cạnh, lòng hơi khó chịu, đang định lên tiếng thì thấy con bé đã cố nhướn người, đưa tay về phía bàn. Việc lấy được cuốn sách dường như là không thể. Cánh tay bé xíu của nó giơ lên còn chưa cao bằng mặt bàn. Nhưng ngay khoảnh khắc sau,… Ba tự hào mình là người cha có trách nhiệm, nhưng những gì ba mang lại cho con cũng chỉ toàn là tiền. Phải chịu sự kiểm soát của ba chỉ vì dùng tiền của ba, vậy thì con thà không cần. Sống trong một gia đình chỉ có tiền mà thiếu vắng tình thương, đúng là con quá xui xẻo.” Nói xong, Tống Luật Thanh quay người bỏ đi. Tôi chỉ biết tự hỏi lòng, mắt mình đã mù lòa thế nào mà lại nhìn nhầm người đến vậy. 10 Tranh Tranh có lẽ vì vừa khóc một trận nên giờ tỉnh táo hẳn, dỗ thế nào cũng không chịu ngủ. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Tôi bế con ra mở cửa. Ngoài cửa là ba mẹ chồng tôi. “Thư Ý, ba mẹ đã bàn bạc với nhau rồi. Hai nhà chúng ta vốn gần gũi, lại là bạn bè bao năm. Là do ba mẹ không biết dạy con. Nếu con đồng ý, sau khi ly hôn với thằng nghịch tử đó, ba mẹ muốn nhận con làm con gái nuôi, được không?” “Tài sản nhà họ Tống sau này đều là của con và Tranh Tranh. Thằng Luật Thanh nó không biết trân trọng, nhưng ba mẹ biết con là đứa tốt, có năng lực, lại có đầu óc làm ăn. Tranh Tranh từ nhỏ đã lanh lợi như vậy. Giao nhà họ Tống lại cho mẹ con con, chúng ta hoàn toàn yên tâm.” Mẹ chồng tôi tiếp lời: “Thư Ý à, mẹ thật lòng thương con. Con sống tình nghĩa, lại giỏi giang, phương diện nào cũng tốt cả. Là Tống Luật Thanh không có phúc phận được ở bên con. Nếu con bằng lòng, chúng ta sẽ hẹn gặp ba mẹ con. Hai nhà sẽ cùng nhau làm thủ tục công chứng. Còn nếu con không muốn, chúng ta cũng tuyệt đối không ép buộc. Tiền bạc vẫn sẽ là của con và Tranh Tranh. Ba mẹ cam đoan, sau này thằng Luật Thanh sẽ không được đụng đến một đồng nào hết.” Tôi nhìn Tranh Tranh đang thích thú nghịch mấy ngón tay của mình. Dù có lẽ đã mất đi cái quyền được nghèo, con bé vẫn có những niềm vui của riêng nó. “Con đồng ý.” Không có lý do gì để tôi từ chối cả. …

Ba tự hào mình là người cha có trách nhiệm, nhưng những gì ba mang lại cho con cũng chỉ toàn là tiền. Phải chịu sự kiểm soát của ba chỉ vì dùng tiền của ba, vậy thì con thà không cần.

 

Sống trong một gia đình chỉ có tiền mà thiếu vắng tình thương, đúng là con quá xui xẻo.”

 

Nói xong, Tống Luật Thanh quay người bỏ đi.

 

Tôi chỉ biết tự hỏi lòng, mắt mình đã mù lòa thế nào mà lại nhìn nhầm người đến vậy.

 

10

 

Tranh Tranh có lẽ vì vừa khóc một trận nên giờ tỉnh táo hẳn, dỗ thế nào cũng không chịu ngủ.

 

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Tôi bế con ra mở cửa.

 

Ngoài cửa là ba mẹ chồng tôi.

 

“Thư Ý, ba mẹ đã bàn bạc với nhau rồi. Hai nhà chúng ta vốn gần gũi, lại là bạn bè bao năm. Là do ba mẹ không biết dạy con.

 

Nếu con đồng ý, sau khi ly hôn với thằng nghịch tử đó, ba mẹ muốn nhận con làm con gái nuôi, được không?”

 

“Tài sản nhà họ Tống sau này đều là của con và Tranh Tranh.

 

Thằng Luật Thanh nó không biết trân trọng, nhưng ba mẹ biết con là đứa tốt, có năng lực, lại có đầu óc làm ăn.

 

Tranh Tranh từ nhỏ đã lanh lợi như vậy. Giao nhà họ Tống lại cho mẹ con con, chúng ta hoàn toàn yên tâm.”

 

Mẹ chồng tôi tiếp lời:

 

“Thư Ý à, mẹ thật lòng thương con. Con sống tình nghĩa, lại giỏi giang, phương diện nào cũng tốt cả. Là Tống Luật Thanh không có phúc phận được ở bên con.

 

Nếu con bằng lòng, chúng ta sẽ hẹn gặp ba mẹ con. Hai nhà sẽ cùng nhau làm thủ tục công chứng.

 

Còn nếu con không muốn, chúng ta cũng tuyệt đối không ép buộc.

 

Tiền bạc vẫn sẽ là của con và Tranh Tranh.

 

Ba mẹ cam đoan, sau này thằng Luật Thanh sẽ không được đụng đến một đồng nào hết.”

 

Tôi nhìn Tranh Tranh đang thích thú nghịch mấy ngón tay của mình.

 

Dù có lẽ đã mất đi cái quyền được nghèo, con bé vẫn có những niềm vui của riêng nó.

 

“Con đồng ý.”

 

Không có lý do gì để tôi từ chối cả.

 

Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại TìnhTác giả: Hà Ngô AnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTôi liếc nhìn bà ta, không nói gì. Bà dì này của Tống Luật Thanh từng muốn giới thiệu cô con gái nuôi cho anh, nhưng bà ta đã tự đánh giá mình quá cao. Nhà họ Tống thẳng thừng từ chối, chọn liên hôn với gia đình tôi. Không dám ca thán nhà chồng tôi, bà ta quay sang bắt bẻ tôi đủ điều. Trước nay, tôi vẫn nhẫn nhịn, tâm niệm thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Không ngờ hôm nay bà ta lại cố tình gây khó dễ ngay trong tiệc thôi nôi của con gái tôi. Cuốn sách được đặt trên chiếc bàn quá cao so với tầm với của một đứa trẻ mới thôi nôi. Tranh Tranh ngước nhìn một lát, rồi quay sang ông nội, gương mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác. Bà dì của Tống Luật Thanh được dịp cười lớn. “Không với tới được phải không nào? Tranh Tranh phải mau lớn mới lấy được nhé!” Tôi đứng cạnh, lòng hơi khó chịu, đang định lên tiếng thì thấy con bé đã cố nhướn người, đưa tay về phía bàn. Việc lấy được cuốn sách dường như là không thể. Cánh tay bé xíu của nó giơ lên còn chưa cao bằng mặt bàn. Nhưng ngay khoảnh khắc sau,… Ba tự hào mình là người cha có trách nhiệm, nhưng những gì ba mang lại cho con cũng chỉ toàn là tiền. Phải chịu sự kiểm soát của ba chỉ vì dùng tiền của ba, vậy thì con thà không cần. Sống trong một gia đình chỉ có tiền mà thiếu vắng tình thương, đúng là con quá xui xẻo.” Nói xong, Tống Luật Thanh quay người bỏ đi. Tôi chỉ biết tự hỏi lòng, mắt mình đã mù lòa thế nào mà lại nhìn nhầm người đến vậy. 10 Tranh Tranh có lẽ vì vừa khóc một trận nên giờ tỉnh táo hẳn, dỗ thế nào cũng không chịu ngủ. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Tôi bế con ra mở cửa. Ngoài cửa là ba mẹ chồng tôi. “Thư Ý, ba mẹ đã bàn bạc với nhau rồi. Hai nhà chúng ta vốn gần gũi, lại là bạn bè bao năm. Là do ba mẹ không biết dạy con. Nếu con đồng ý, sau khi ly hôn với thằng nghịch tử đó, ba mẹ muốn nhận con làm con gái nuôi, được không?” “Tài sản nhà họ Tống sau này đều là của con và Tranh Tranh. Thằng Luật Thanh nó không biết trân trọng, nhưng ba mẹ biết con là đứa tốt, có năng lực, lại có đầu óc làm ăn. Tranh Tranh từ nhỏ đã lanh lợi như vậy. Giao nhà họ Tống lại cho mẹ con con, chúng ta hoàn toàn yên tâm.” Mẹ chồng tôi tiếp lời: “Thư Ý à, mẹ thật lòng thương con. Con sống tình nghĩa, lại giỏi giang, phương diện nào cũng tốt cả. Là Tống Luật Thanh không có phúc phận được ở bên con. Nếu con bằng lòng, chúng ta sẽ hẹn gặp ba mẹ con. Hai nhà sẽ cùng nhau làm thủ tục công chứng. Còn nếu con không muốn, chúng ta cũng tuyệt đối không ép buộc. Tiền bạc vẫn sẽ là của con và Tranh Tranh. Ba mẹ cam đoan, sau này thằng Luật Thanh sẽ không được đụng đến một đồng nào hết.” Tôi nhìn Tranh Tranh đang thích thú nghịch mấy ngón tay của mình. Dù có lẽ đã mất đi cái quyền được nghèo, con bé vẫn có những niềm vui của riêng nó. “Con đồng ý.” Không có lý do gì để tôi từ chối cả. …

Chương 8: Chương 8