Tôi liếc nhìn bà ta, không nói gì. Bà dì này của Tống Luật Thanh từng muốn giới thiệu cô con gái nuôi cho anh, nhưng bà ta đã tự đánh giá mình quá cao. Nhà họ Tống thẳng thừng từ chối, chọn liên hôn với gia đình tôi. Không dám ca thán nhà chồng tôi, bà ta quay sang bắt bẻ tôi đủ điều. Trước nay, tôi vẫn nhẫn nhịn, tâm niệm thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Không ngờ hôm nay bà ta lại cố tình gây khó dễ ngay trong tiệc thôi nôi của con gái tôi. Cuốn sách được đặt trên chiếc bàn quá cao so với tầm với của một đứa trẻ mới thôi nôi. Tranh Tranh ngước nhìn một lát, rồi quay sang ông nội, gương mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác. Bà dì của Tống Luật Thanh được dịp cười lớn. “Không với tới được phải không nào? Tranh Tranh phải mau lớn mới lấy được nhé!” Tôi đứng cạnh, lòng hơi khó chịu, đang định lên tiếng thì thấy con bé đã cố nhướn người, đưa tay về phía bàn. Việc lấy được cuốn sách dường như là không thể. Cánh tay bé xíu của nó giơ lên còn chưa cao bằng mặt bàn. Nhưng ngay khoảnh khắc sau,…
Chương 15: Chương 15
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại TìnhTác giả: Hà Ngô AnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTôi liếc nhìn bà ta, không nói gì. Bà dì này của Tống Luật Thanh từng muốn giới thiệu cô con gái nuôi cho anh, nhưng bà ta đã tự đánh giá mình quá cao. Nhà họ Tống thẳng thừng từ chối, chọn liên hôn với gia đình tôi. Không dám ca thán nhà chồng tôi, bà ta quay sang bắt bẻ tôi đủ điều. Trước nay, tôi vẫn nhẫn nhịn, tâm niệm thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Không ngờ hôm nay bà ta lại cố tình gây khó dễ ngay trong tiệc thôi nôi của con gái tôi. Cuốn sách được đặt trên chiếc bàn quá cao so với tầm với của một đứa trẻ mới thôi nôi. Tranh Tranh ngước nhìn một lát, rồi quay sang ông nội, gương mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác. Bà dì của Tống Luật Thanh được dịp cười lớn. “Không với tới được phải không nào? Tranh Tranh phải mau lớn mới lấy được nhé!” Tôi đứng cạnh, lòng hơi khó chịu, đang định lên tiếng thì thấy con bé đã cố nhướn người, đưa tay về phía bàn. Việc lấy được cuốn sách dường như là không thể. Cánh tay bé xíu của nó giơ lên còn chưa cao bằng mặt bàn. Nhưng ngay khoảnh khắc sau,… “Nếu đây là giả, sao anh lại ra nông nỗi thảm hại thế này?” Tôi trước nay chưa bao giờ làm khó bản thân, càng không phải kiểu người cắn răng chịu đựng oan khuất. Chỉ cần Thẩm Hứa dám giở trò, ngày hôm sau tôi nhất định sẽ tìm cách để ba mẹ Tống Luật Thanh biết chuyện. Tôi không nói thẳng ra, không có nghĩa là tôi không thể để họ biết theo những cách khác. Tất cả những gì bọn họ đã làm, đều là tự rước họa vào thân mà thôi. “Trên đời này, đàn ông không có loại rẻ nhất, chỉ có loại rẻ hơn.” Tôi nhìn bàn tay Thẩm Hứa đang siết chặt chiếc túi xách. “Hiển nhiên, người đàn ông của cô thuộc loại rất rẻ tiền.” “Chúc mừng cô đã nhặt được một kẻ nghèo kiết xác.” Tôi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Là tôi nhường cho cô đấy, không cần cảm ơn.” 19 Tôi bước lên chiếc xe sang trọng đang chờ sẵn bên lề đường, kéo cửa kính lên và nhận lấy chiếc điện thoại từ tay trợ lý. “Xung quanh đây có bao nhiêu máy quay?” “Tổng cộng 28 máy ạ,” trợ lý đáp. “Bố trí tại 28 vị trí khác nhau, bao quát toàn bộ khung cảnh từ mọi góc độ.” “Tốt. Lát nữa về công ty, cùng tôi đến phòng truyền thông của Tập đoàn Thư thị chọn vài người, lập một nhóm tạm thời. Sau này sẽ chuyên trách việc xây dựng hình ảnh và tạo hiệu ứng dư luận cho tôi.” “Vâng, thưa chị.” Công ty tôi thì thu hút sự chú ý, còn Tống Luật Thanh và kẻ thứ ba kia thì thân bại danh liệt. Chuyện này vốn là lẽ công bằng. Tôi đã từng nói, tôi thích đôi bên cùng có lợi, kiểu “cùng thắng”. Nhưng những kẻ đã dám tổn thương tôi, tôi sẽ khiến họ phải trả cái giá đắt nhất. “28, con số đẹp đấy. Trùng với tuổi của tôi năm nay.” Tôi cầm điện thoại, chuyển khoản ngay 500.000 tệ cho ba trợ lý riêng đang ngồi cùng xe. “Chúc mừng tôi, chính thức trở thành phú bà với tài sản ngàn tỷ.” ….
“Nếu đây là giả, sao anh lại ra nông nỗi thảm hại thế này?”
Tôi trước nay chưa bao giờ làm khó bản thân, càng không phải kiểu người cắn răng chịu đựng oan khuất.
Chỉ cần Thẩm Hứa dám giở trò, ngày hôm sau tôi nhất định sẽ tìm cách để ba mẹ Tống Luật Thanh biết chuyện.
Tôi không nói thẳng ra, không có nghĩa là tôi không thể để họ biết theo những cách khác.
Tất cả những gì bọn họ đã làm, đều là tự rước họa vào thân mà thôi.
“Trên đời này, đàn ông không có loại rẻ nhất, chỉ có loại rẻ hơn.”
Tôi nhìn bàn tay Thẩm Hứa đang siết chặt chiếc túi xách.
“Hiển nhiên, người đàn ông của cô thuộc loại rất rẻ tiền.”
“Chúc mừng cô đã nhặt được một kẻ nghèo kiết xác.”
Tôi dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“Là tôi nhường cho cô đấy, không cần cảm ơn.”
19
Tôi bước lên chiếc xe sang trọng đang chờ sẵn bên lề đường, kéo cửa kính lên và nhận lấy chiếc điện thoại từ tay trợ lý.
“Xung quanh đây có bao nhiêu máy quay?”
“Tổng cộng 28 máy ạ,” trợ lý đáp. “Bố trí tại 28 vị trí khác nhau, bao quát toàn bộ khung cảnh từ mọi góc độ.”
“Tốt. Lát nữa về công ty, cùng tôi đến phòng truyền thông của Tập đoàn Thư thị chọn vài người, lập một nhóm tạm thời. Sau này sẽ chuyên trách việc xây dựng hình ảnh và tạo hiệu ứng dư luận cho tôi.”
“Vâng, thưa chị.”
Công ty tôi thì thu hút sự chú ý, còn Tống Luật Thanh và kẻ thứ ba kia thì thân bại danh liệt.
Chuyện này vốn là lẽ công bằng.
Tôi đã từng nói, tôi thích đôi bên cùng có lợi, kiểu “cùng thắng”.
Nhưng những kẻ đã dám tổn thương tôi, tôi sẽ khiến họ phải trả cái giá đắt nhất.
“28, con số đẹp đấy. Trùng với tuổi của tôi năm nay.”
Tôi cầm điện thoại, chuyển khoản ngay 500.000 tệ cho ba trợ lý riêng đang ngồi cùng xe.
“Chúc mừng tôi, chính thức trở thành phú bà với tài sản ngàn tỷ.”
….
Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại TìnhTác giả: Hà Ngô AnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTôi liếc nhìn bà ta, không nói gì. Bà dì này của Tống Luật Thanh từng muốn giới thiệu cô con gái nuôi cho anh, nhưng bà ta đã tự đánh giá mình quá cao. Nhà họ Tống thẳng thừng từ chối, chọn liên hôn với gia đình tôi. Không dám ca thán nhà chồng tôi, bà ta quay sang bắt bẻ tôi đủ điều. Trước nay, tôi vẫn nhẫn nhịn, tâm niệm thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Không ngờ hôm nay bà ta lại cố tình gây khó dễ ngay trong tiệc thôi nôi của con gái tôi. Cuốn sách được đặt trên chiếc bàn quá cao so với tầm với của một đứa trẻ mới thôi nôi. Tranh Tranh ngước nhìn một lát, rồi quay sang ông nội, gương mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác. Bà dì của Tống Luật Thanh được dịp cười lớn. “Không với tới được phải không nào? Tranh Tranh phải mau lớn mới lấy được nhé!” Tôi đứng cạnh, lòng hơi khó chịu, đang định lên tiếng thì thấy con bé đã cố nhướn người, đưa tay về phía bàn. Việc lấy được cuốn sách dường như là không thể. Cánh tay bé xíu của nó giơ lên còn chưa cao bằng mặt bàn. Nhưng ngay khoảnh khắc sau,… “Nếu đây là giả, sao anh lại ra nông nỗi thảm hại thế này?” Tôi trước nay chưa bao giờ làm khó bản thân, càng không phải kiểu người cắn răng chịu đựng oan khuất. Chỉ cần Thẩm Hứa dám giở trò, ngày hôm sau tôi nhất định sẽ tìm cách để ba mẹ Tống Luật Thanh biết chuyện. Tôi không nói thẳng ra, không có nghĩa là tôi không thể để họ biết theo những cách khác. Tất cả những gì bọn họ đã làm, đều là tự rước họa vào thân mà thôi. “Trên đời này, đàn ông không có loại rẻ nhất, chỉ có loại rẻ hơn.” Tôi nhìn bàn tay Thẩm Hứa đang siết chặt chiếc túi xách. “Hiển nhiên, người đàn ông của cô thuộc loại rất rẻ tiền.” “Chúc mừng cô đã nhặt được một kẻ nghèo kiết xác.” Tôi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Là tôi nhường cho cô đấy, không cần cảm ơn.” 19 Tôi bước lên chiếc xe sang trọng đang chờ sẵn bên lề đường, kéo cửa kính lên và nhận lấy chiếc điện thoại từ tay trợ lý. “Xung quanh đây có bao nhiêu máy quay?” “Tổng cộng 28 máy ạ,” trợ lý đáp. “Bố trí tại 28 vị trí khác nhau, bao quát toàn bộ khung cảnh từ mọi góc độ.” “Tốt. Lát nữa về công ty, cùng tôi đến phòng truyền thông của Tập đoàn Thư thị chọn vài người, lập một nhóm tạm thời. Sau này sẽ chuyên trách việc xây dựng hình ảnh và tạo hiệu ứng dư luận cho tôi.” “Vâng, thưa chị.” Công ty tôi thì thu hút sự chú ý, còn Tống Luật Thanh và kẻ thứ ba kia thì thân bại danh liệt. Chuyện này vốn là lẽ công bằng. Tôi đã từng nói, tôi thích đôi bên cùng có lợi, kiểu “cùng thắng”. Nhưng những kẻ đã dám tổn thương tôi, tôi sẽ khiến họ phải trả cái giá đắt nhất. “28, con số đẹp đấy. Trùng với tuổi của tôi năm nay.” Tôi cầm điện thoại, chuyển khoản ngay 500.000 tệ cho ba trợ lý riêng đang ngồi cùng xe. “Chúc mừng tôi, chính thức trở thành phú bà với tài sản ngàn tỷ.” ….