Hồng Đậu có chút hoảng hốt, còn có chút khẩn trương, lại nói tiếp, nàng đánh giá điểm kém cho truyện này cũng vì nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nữ phụ lúc nào cũng bị lôi ra cho nữ chính ngáng chân trong tiểu thuyết này có cùng một cái tên với nàng, mà tiểu thuyết này có tên《 Danh môn quý thiếp 》, cốt truyện lại càng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nữ chủ Phượng Khuynh Liên, nghe một chút, tên này thật là khác người biết mấy nha, hoàn toàn không đơn giản như tên Phương Hồng Đậu của nữ phụ gì cả, Phượng Khuynh Liên vốn là thiên kim của phú thương Phượng gia, đáng tiếc chính là nàng gặp phải họa diệt môn, lão trang chủ Thẩm Gia Trang tại Giang Nam thời còn trẻ có chút giao tình với Phượng gia, không đành lòng để hậu nhân duy nhất của bạn tốt lưu lạc bên ngoài, liền tự chủ trương, để Thiếu trang chủ lúc đó…… Cũng chính là Thẩm Lạc Ngôn, nạp Phượng Khuynh Liên làm thiếp, vì sao lại là thiếp? Dĩ nhiên là bởi vì Thẩm Lạc Ngôn đã có chính thê. Thẩm Lạc Ngôn này cá tính trầm ổn,…
Chương 178: Đấu võ mồm (1)
Nữ Phụ: Cô Ấy Không OnlineTác giả: Miêu Mao NhoTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHồng Đậu có chút hoảng hốt, còn có chút khẩn trương, lại nói tiếp, nàng đánh giá điểm kém cho truyện này cũng vì nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nữ phụ lúc nào cũng bị lôi ra cho nữ chính ngáng chân trong tiểu thuyết này có cùng một cái tên với nàng, mà tiểu thuyết này có tên《 Danh môn quý thiếp 》, cốt truyện lại càng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nữ chủ Phượng Khuynh Liên, nghe một chút, tên này thật là khác người biết mấy nha, hoàn toàn không đơn giản như tên Phương Hồng Đậu của nữ phụ gì cả, Phượng Khuynh Liên vốn là thiên kim của phú thương Phượng gia, đáng tiếc chính là nàng gặp phải họa diệt môn, lão trang chủ Thẩm Gia Trang tại Giang Nam thời còn trẻ có chút giao tình với Phượng gia, không đành lòng để hậu nhân duy nhất của bạn tốt lưu lạc bên ngoài, liền tự chủ trương, để Thiếu trang chủ lúc đó…… Cũng chính là Thẩm Lạc Ngôn, nạp Phượng Khuynh Liên làm thiếp, vì sao lại là thiếp? Dĩ nhiên là bởi vì Thẩm Lạc Ngôn đã có chính thê. Thẩm Lạc Ngôn này cá tính trầm ổn,… “Người thất lạc nhau có thể gặp nhau trên cầu Thiên Lý lúc trăng tròn, tức là có duyên phận phu thê.” Diệp Thu Bạch liếc mắt nhìn Thẩm Lạc Ngôn một cái, lại mỉm cười nói với Hồng Đậu: “Phu nhân cùng Trang chủ, quả thật là một đôi trời đất tạo nên.”Hồng Đậu da đầu tê dại, “Từ từ…… Diệp Minh chủ, đây chẳng qua là một truyền thuyết mà thôi, chúng ta không cần mê tín, mê tín là không tốt.”Diệp Thu Bạch chỉ cười không nói.Hồng Đậu cũng to cả đầu.“Diệp Minh chủ, xin lỗi, hiện tại không thể tán gẫu với ngươi, chúng ta còn phải đi tìm người.” Thẩm Lạc Ngôn bắt được tay Hồng Đậu, liền đi xuống khỏi cầu, nhưng mới vừa đi một bước, hắn liền phát hiện người mình đang dắt đi không thể động, hắn quay đầu lại, chỉ thấy một tay khác của Hồng Đậu bị Diệp Thu Bạch bắt được.Diệp Thu Bạch nắm chặt lấy tay Hồng Đậu, thần sắc ôn hòa của hắn không hề khác bình thường, vì thế, cũng có thể nhìn ra hắn không có bất cứ ý định buông tay nào.Hồng Đậu ngẩng đầu nhìn Diệp Thu Bạch, dưới ánh trăng, hắn còn tạo cho người ta cảm giác thanh lãnh hơn cả ngày thường, ý cười ôn hòa của hắn cũng không hề giảm bớt chút lạnh lẽo nào trên người hắn cả, Diệp Thu Bạch như vậy làm nàng cảm thấy xa lạ, hơn nữa còn khiến nàng cảm thấy……tim đập nhanh dị thường.“Diệp Minh chủ, đây là ý gì?” Thẩm Lạc Ngôn cùng lúc cũng nắm chặt lấy cánh tay Hồng Đậu, sắc mặt của hắn đã lạnh xuống.Diệp Thu Bạch nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thẩm Trang chủ hẳn là muốn đi tìm Phượng di nương đúng không.”“Như vậy thì sao?”“Ban đêm rét lạnh, Thẩm Trang chủ muốn tìm người, cần gì phải kéo phu nhân cùng đi?” Diệp Thu Bạch nhếch môi, “Ta có thể đưa phu nhân về trước, Thẩm Trang chủ chuyên tâm tìm người là được.”Ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn tối sầm lại, “Hồng Đậu là phu nhân của ta, dĩ nhiên phải đi theo bên cạnh ta, còn những chuyện khác, không phiền Diệp Minh chủ lo lắng.”“Phu nhân cũng là khách của Võ Lâm Minh, ta hẳn là nên lo lắng mới đúng.”“Hồng Đậu không phải người trong võ lâm, Diệp Minh chủ trách nhiệm trọng đại, vẫn nên đặt tâm tư dư thừa vào chuyện đại sự võ lâm mới thỏa đáng.” Thẩm Lạc Ngôn lạnh giọng, lại dùng lực một chút, Hồng Đậu liền tiến gần một bước tới bên cạnh hắn.Hồng Đậu đau đầu hết sức.Diệp Thu Bạch cười một tiếng, vẫn như cũ không hề buông tay, “Diệp mỗ trở thành Võ Lâm Minh chủ đã mấy năm, chỉ tới hôm nay mới biết, trên đời này có một số thứ càng quan trọng hơn so với hai chữ trách nhiệm này, nếu không tranh thủ, liền sẽ để những người khác cướp đi mất.”“Nhưng có một số sự vật, lại sớm đã khắc tên người khác trước khi Diệp Minh chủ ra tay rồi.” Thẩm Lạc Ngôn sắc mặt nghiêm nghị, “Là vật của mình, cần gì phải đoạt? Đoạt vật của người khác, mới không phải việc quân tử nên làm.”“Quân tử?” Tay Diệp Thu Bạch dùng sức, người kia tới gần một bước bên cạnh hắn, “Cưới vợ về nhà, lại bỏ rơi chính thất, thiên vị thiếp thất, gia phong bất chính này, chính là việc quân tử nên làm sao?”“Đây là chuyện nhà của ta.” Giọng Thẩm Lạc Ngôn lạnh hơn, “Diệp Minh chủ không có lập trường để bình luận.”“Thẩm Trang chủ chính là đại biểu cho Thẩm Gia Trang, Thẩm Gia Trang chính là đại biểu cho võ lâm chính đạo, mỗi tiếng nói cử động của Thẩm Trang chủ, sao có thể dùng hai chữ chuyện nhà để không cho phép người ngoài nói đến?”Mùi thuốc súng trong không khí càng nặng, cũng sắp nổ ra pháo hoa đến nơi rồi.Thẩm Lạc Ngôn cùng Diệp Thu Bạch dù chưa nói ra bất luận từ ngữ có chứa ý ***** nào, nhưng cũng đã đấu võ mồm, mấy lần đối đáp qua lại, hai nam nhân này khí thế càng hăng, ai cũng không nhường ai, nếu nói lát nữa liền rút vũ khí đánh nhau một trận cũng đều có người tin.Ngay lúc không khí giằng co tới đỉnh điểm, Hồng Đậu la lên một tiếng, nội lực phát ra, đồng thời đẩy lui hai nam nhân đang bắt lấy tay mình, nàng lui về sau mấy bước, dùng giọng bực bội nói: “Hai người các ngươi đủ rồi đấy!”P/s: Tui biết là đang không khí nghiêm túc, cơ mà liên tưởng đến truyện Trái tim thỏ con (tập 3) bên page Đầm Lầy, với cái thế vận hội trường kỳ đó mà không thể nhịn cười được 😂😂😂. Ai chưa biết mà tò mò thì qua đó đọc xem, nhớ đừng ăn uống trong khi đọc nhé =))))
“Người thất lạc nhau có thể gặp nhau trên cầu Thiên Lý lúc trăng tròn, tức là có duyên phận phu thê.” Diệp Thu Bạch liếc mắt nhìn Thẩm Lạc Ngôn một cái, lại mỉm cười nói với Hồng Đậu: “Phu nhân cùng Trang chủ, quả thật là một đôi trời đất tạo nên.”
Hồng Đậu da đầu tê dại, “Từ từ…… Diệp Minh chủ, đây chẳng qua là một truyền thuyết mà thôi, chúng ta không cần mê tín, mê tín là không tốt.”
Diệp Thu Bạch chỉ cười không nói.
Hồng Đậu cũng to cả đầu.
“Diệp Minh chủ, xin lỗi, hiện tại không thể tán gẫu với ngươi, chúng ta còn phải đi tìm người.” Thẩm Lạc Ngôn bắt được tay Hồng Đậu, liền đi xuống khỏi cầu, nhưng mới vừa đi một bước, hắn liền phát hiện người mình đang dắt đi không thể động, hắn quay đầu lại, chỉ thấy một tay khác của Hồng Đậu bị Diệp Thu Bạch bắt được.
Diệp Thu Bạch nắm chặt lấy tay Hồng Đậu, thần sắc ôn hòa của hắn không hề khác bình thường, vì thế, cũng có thể nhìn ra hắn không có bất cứ ý định buông tay nào.
Hồng Đậu ngẩng đầu nhìn Diệp Thu Bạch, dưới ánh trăng, hắn còn tạo cho người ta cảm giác thanh lãnh hơn cả ngày thường, ý cười ôn hòa của hắn cũng không hề giảm bớt chút lạnh lẽo nào trên người hắn cả, Diệp Thu Bạch như vậy làm nàng cảm thấy xa lạ, hơn nữa còn khiến nàng cảm thấy……tim đập nhanh dị thường.
“Diệp Minh chủ, đây là ý gì?” Thẩm Lạc Ngôn cùng lúc cũng nắm chặt lấy cánh tay Hồng Đậu, sắc mặt của hắn đã lạnh xuống.
Diệp Thu Bạch nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thẩm Trang chủ hẳn là muốn đi tìm Phượng di nương đúng không.”
“Như vậy thì sao?”
“Ban đêm rét lạnh, Thẩm Trang chủ muốn tìm người, cần gì phải kéo phu nhân cùng đi?” Diệp Thu Bạch nhếch môi, “Ta có thể đưa phu nhân về trước, Thẩm Trang chủ chuyên tâm tìm người là được.”
Ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn tối sầm lại, “Hồng Đậu là phu nhân của ta, dĩ nhiên phải đi theo bên cạnh ta, còn những chuyện khác, không phiền Diệp Minh chủ lo lắng.”
“Phu nhân cũng là khách của Võ Lâm Minh, ta hẳn là nên lo lắng mới đúng.”
“Hồng Đậu không phải người trong võ lâm, Diệp Minh chủ trách nhiệm trọng đại, vẫn nên đặt tâm tư dư thừa vào chuyện đại sự võ lâm mới thỏa đáng.” Thẩm Lạc Ngôn lạnh giọng, lại dùng lực một chút, Hồng Đậu liền tiến gần một bước tới bên cạnh hắn.
Hồng Đậu đau đầu hết sức.
Diệp Thu Bạch cười một tiếng, vẫn như cũ không hề buông tay, “Diệp mỗ trở thành Võ Lâm Minh chủ đã mấy năm, chỉ tới hôm nay mới biết, trên đời này có một số thứ càng quan trọng hơn so với hai chữ trách nhiệm này, nếu không tranh thủ, liền sẽ để những người khác cướp đi mất.”
“Nhưng có một số sự vật, lại sớm đã khắc tên người khác trước khi Diệp Minh chủ ra tay rồi.” Thẩm Lạc Ngôn sắc mặt nghiêm nghị, “Là vật của mình, cần gì phải đoạt? Đoạt vật của người khác, mới không phải việc quân tử nên làm.”
“Quân tử?” Tay Diệp Thu Bạch dùng sức, người kia tới gần một bước bên cạnh hắn, “Cưới vợ về nhà, lại bỏ rơi chính thất, thiên vị thiếp thất, gia phong bất chính này, chính là việc quân tử nên làm sao?”
“Đây là chuyện nhà của ta.” Giọng Thẩm Lạc Ngôn lạnh hơn, “Diệp Minh chủ không có lập trường để bình luận.”
“Thẩm Trang chủ chính là đại biểu cho Thẩm Gia Trang, Thẩm Gia Trang chính là đại biểu cho võ lâm chính đạo, mỗi tiếng nói cử động của Thẩm Trang chủ, sao có thể dùng hai chữ chuyện nhà để không cho phép người ngoài nói đến?”
Mùi thuốc súng trong không khí càng nặng, cũng sắp nổ ra pháo hoa đến nơi rồi.
Thẩm Lạc Ngôn cùng Diệp Thu Bạch dù chưa nói ra bất luận từ ngữ có chứa ý ***** nào, nhưng cũng đã đấu võ mồm, mấy lần đối đáp qua lại, hai nam nhân này khí thế càng hăng, ai cũng không nhường ai, nếu nói lát nữa liền rút vũ khí đánh nhau một trận cũng đều có người tin.
Ngay lúc không khí giằng co tới đỉnh điểm, Hồng Đậu la lên một tiếng, nội lực phát ra, đồng thời đẩy lui hai nam nhân đang bắt lấy tay mình, nàng lui về sau mấy bước, dùng giọng bực bội nói: “Hai người các ngươi đủ rồi đấy!”
P/s: Tui biết là đang không khí nghiêm túc, cơ mà liên tưởng đến truyện Trái tim thỏ con (tập 3) bên page Đầm Lầy, với cái thế vận hội trường kỳ đó mà không thể nhịn cười được 😂😂😂. Ai chưa biết mà tò mò thì qua đó đọc xem, nhớ đừng ăn uống trong khi đọc nhé =))))
Nữ Phụ: Cô Ấy Không OnlineTác giả: Miêu Mao NhoTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHồng Đậu có chút hoảng hốt, còn có chút khẩn trương, lại nói tiếp, nàng đánh giá điểm kém cho truyện này cũng vì nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nữ phụ lúc nào cũng bị lôi ra cho nữ chính ngáng chân trong tiểu thuyết này có cùng một cái tên với nàng, mà tiểu thuyết này có tên《 Danh môn quý thiếp 》, cốt truyện lại càng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nữ chủ Phượng Khuynh Liên, nghe một chút, tên này thật là khác người biết mấy nha, hoàn toàn không đơn giản như tên Phương Hồng Đậu của nữ phụ gì cả, Phượng Khuynh Liên vốn là thiên kim của phú thương Phượng gia, đáng tiếc chính là nàng gặp phải họa diệt môn, lão trang chủ Thẩm Gia Trang tại Giang Nam thời còn trẻ có chút giao tình với Phượng gia, không đành lòng để hậu nhân duy nhất của bạn tốt lưu lạc bên ngoài, liền tự chủ trương, để Thiếu trang chủ lúc đó…… Cũng chính là Thẩm Lạc Ngôn, nạp Phượng Khuynh Liên làm thiếp, vì sao lại là thiếp? Dĩ nhiên là bởi vì Thẩm Lạc Ngôn đã có chính thê. Thẩm Lạc Ngôn này cá tính trầm ổn,… “Người thất lạc nhau có thể gặp nhau trên cầu Thiên Lý lúc trăng tròn, tức là có duyên phận phu thê.” Diệp Thu Bạch liếc mắt nhìn Thẩm Lạc Ngôn một cái, lại mỉm cười nói với Hồng Đậu: “Phu nhân cùng Trang chủ, quả thật là một đôi trời đất tạo nên.”Hồng Đậu da đầu tê dại, “Từ từ…… Diệp Minh chủ, đây chẳng qua là một truyền thuyết mà thôi, chúng ta không cần mê tín, mê tín là không tốt.”Diệp Thu Bạch chỉ cười không nói.Hồng Đậu cũng to cả đầu.“Diệp Minh chủ, xin lỗi, hiện tại không thể tán gẫu với ngươi, chúng ta còn phải đi tìm người.” Thẩm Lạc Ngôn bắt được tay Hồng Đậu, liền đi xuống khỏi cầu, nhưng mới vừa đi một bước, hắn liền phát hiện người mình đang dắt đi không thể động, hắn quay đầu lại, chỉ thấy một tay khác của Hồng Đậu bị Diệp Thu Bạch bắt được.Diệp Thu Bạch nắm chặt lấy tay Hồng Đậu, thần sắc ôn hòa của hắn không hề khác bình thường, vì thế, cũng có thể nhìn ra hắn không có bất cứ ý định buông tay nào.Hồng Đậu ngẩng đầu nhìn Diệp Thu Bạch, dưới ánh trăng, hắn còn tạo cho người ta cảm giác thanh lãnh hơn cả ngày thường, ý cười ôn hòa của hắn cũng không hề giảm bớt chút lạnh lẽo nào trên người hắn cả, Diệp Thu Bạch như vậy làm nàng cảm thấy xa lạ, hơn nữa còn khiến nàng cảm thấy……tim đập nhanh dị thường.“Diệp Minh chủ, đây là ý gì?” Thẩm Lạc Ngôn cùng lúc cũng nắm chặt lấy cánh tay Hồng Đậu, sắc mặt của hắn đã lạnh xuống.Diệp Thu Bạch nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thẩm Trang chủ hẳn là muốn đi tìm Phượng di nương đúng không.”“Như vậy thì sao?”“Ban đêm rét lạnh, Thẩm Trang chủ muốn tìm người, cần gì phải kéo phu nhân cùng đi?” Diệp Thu Bạch nhếch môi, “Ta có thể đưa phu nhân về trước, Thẩm Trang chủ chuyên tâm tìm người là được.”Ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn tối sầm lại, “Hồng Đậu là phu nhân của ta, dĩ nhiên phải đi theo bên cạnh ta, còn những chuyện khác, không phiền Diệp Minh chủ lo lắng.”“Phu nhân cũng là khách của Võ Lâm Minh, ta hẳn là nên lo lắng mới đúng.”“Hồng Đậu không phải người trong võ lâm, Diệp Minh chủ trách nhiệm trọng đại, vẫn nên đặt tâm tư dư thừa vào chuyện đại sự võ lâm mới thỏa đáng.” Thẩm Lạc Ngôn lạnh giọng, lại dùng lực một chút, Hồng Đậu liền tiến gần một bước tới bên cạnh hắn.Hồng Đậu đau đầu hết sức.Diệp Thu Bạch cười một tiếng, vẫn như cũ không hề buông tay, “Diệp mỗ trở thành Võ Lâm Minh chủ đã mấy năm, chỉ tới hôm nay mới biết, trên đời này có một số thứ càng quan trọng hơn so với hai chữ trách nhiệm này, nếu không tranh thủ, liền sẽ để những người khác cướp đi mất.”“Nhưng có một số sự vật, lại sớm đã khắc tên người khác trước khi Diệp Minh chủ ra tay rồi.” Thẩm Lạc Ngôn sắc mặt nghiêm nghị, “Là vật của mình, cần gì phải đoạt? Đoạt vật của người khác, mới không phải việc quân tử nên làm.”“Quân tử?” Tay Diệp Thu Bạch dùng sức, người kia tới gần một bước bên cạnh hắn, “Cưới vợ về nhà, lại bỏ rơi chính thất, thiên vị thiếp thất, gia phong bất chính này, chính là việc quân tử nên làm sao?”“Đây là chuyện nhà của ta.” Giọng Thẩm Lạc Ngôn lạnh hơn, “Diệp Minh chủ không có lập trường để bình luận.”“Thẩm Trang chủ chính là đại biểu cho Thẩm Gia Trang, Thẩm Gia Trang chính là đại biểu cho võ lâm chính đạo, mỗi tiếng nói cử động của Thẩm Trang chủ, sao có thể dùng hai chữ chuyện nhà để không cho phép người ngoài nói đến?”Mùi thuốc súng trong không khí càng nặng, cũng sắp nổ ra pháo hoa đến nơi rồi.Thẩm Lạc Ngôn cùng Diệp Thu Bạch dù chưa nói ra bất luận từ ngữ có chứa ý ***** nào, nhưng cũng đã đấu võ mồm, mấy lần đối đáp qua lại, hai nam nhân này khí thế càng hăng, ai cũng không nhường ai, nếu nói lát nữa liền rút vũ khí đánh nhau một trận cũng đều có người tin.Ngay lúc không khí giằng co tới đỉnh điểm, Hồng Đậu la lên một tiếng, nội lực phát ra, đồng thời đẩy lui hai nam nhân đang bắt lấy tay mình, nàng lui về sau mấy bước, dùng giọng bực bội nói: “Hai người các ngươi đủ rồi đấy!”P/s: Tui biết là đang không khí nghiêm túc, cơ mà liên tưởng đến truyện Trái tim thỏ con (tập 3) bên page Đầm Lầy, với cái thế vận hội trường kỳ đó mà không thể nhịn cười được 😂😂😂. Ai chưa biết mà tò mò thì qua đó đọc xem, nhớ đừng ăn uống trong khi đọc nhé =))))