Hồng Đậu có chút hoảng hốt, còn có chút khẩn trương, lại nói tiếp, nàng đánh giá điểm kém cho truyện này cũng vì nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nữ phụ lúc nào cũng bị lôi ra cho nữ chính ngáng chân trong tiểu thuyết này có cùng một cái tên với nàng, mà tiểu thuyết này có tên《 Danh môn quý thiếp 》, cốt truyện lại càng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nữ chủ Phượng Khuynh Liên, nghe một chút, tên này thật là khác người biết mấy nha, hoàn toàn không đơn giản như tên Phương Hồng Đậu của nữ phụ gì cả, Phượng Khuynh Liên vốn là thiên kim của phú thương Phượng gia, đáng tiếc chính là nàng gặp phải họa diệt môn, lão trang chủ Thẩm Gia Trang tại Giang Nam thời còn trẻ có chút giao tình với Phượng gia, không đành lòng để hậu nhân duy nhất của bạn tốt lưu lạc bên ngoài, liền tự chủ trương, để Thiếu trang chủ lúc đó…… Cũng chính là Thẩm Lạc Ngôn, nạp Phượng Khuynh Liên làm thiếp, vì sao lại là thiếp? Dĩ nhiên là bởi vì Thẩm Lạc Ngôn đã có chính thê. Thẩm Lạc Ngôn này cá tính trầm ổn,…
Chương 320: Người có tình trở thành quyến thuộc (1)
Nữ Phụ: Cô Ấy Không OnlineTác giả: Miêu Mao NhoTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHồng Đậu có chút hoảng hốt, còn có chút khẩn trương, lại nói tiếp, nàng đánh giá điểm kém cho truyện này cũng vì nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nữ phụ lúc nào cũng bị lôi ra cho nữ chính ngáng chân trong tiểu thuyết này có cùng một cái tên với nàng, mà tiểu thuyết này có tên《 Danh môn quý thiếp 》, cốt truyện lại càng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nữ chủ Phượng Khuynh Liên, nghe một chút, tên này thật là khác người biết mấy nha, hoàn toàn không đơn giản như tên Phương Hồng Đậu của nữ phụ gì cả, Phượng Khuynh Liên vốn là thiên kim của phú thương Phượng gia, đáng tiếc chính là nàng gặp phải họa diệt môn, lão trang chủ Thẩm Gia Trang tại Giang Nam thời còn trẻ có chút giao tình với Phượng gia, không đành lòng để hậu nhân duy nhất của bạn tốt lưu lạc bên ngoài, liền tự chủ trương, để Thiếu trang chủ lúc đó…… Cũng chính là Thẩm Lạc Ngôn, nạp Phượng Khuynh Liên làm thiếp, vì sao lại là thiếp? Dĩ nhiên là bởi vì Thẩm Lạc Ngôn đã có chính thê. Thẩm Lạc Ngôn này cá tính trầm ổn,… “Ta…” Minh Châu ngập ngừng, nàng rối rắm bắt lấy cái chén trong tay, cắn môi không biết nên nói gì.Hồng Đậu cũng biết, lúc này Minh Châu chắc chắn không dễ chịu, nên nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Hiện tại ngươi không muốn tiếp nhận Tiêu Nam Phong không chỉ vì giận hắn, mà còn vì sợ hắn nguyện ý ở bên ngươi chỉ vì đứa trẻ trong bụng ngươi, đúng không?”Minh Châu đỡ trán, cảm xúc phức tạp “Ừm” một tiếng. Đừng nhìn Minh Châu biểu hiện hết sức không tim không phổi trước mặt Tiêu Nam Phong, chỉ cần là nữ nhân thì đều sẽ so đo việc mình có vị trí quan trọng thế nào trong lòng nam nhân mình yêu.Hồng Đậu nói: “Ta có một biện pháp, có thể hóa giải nghi hoặc trong lòng ngươi.”Minh Châu thắc mắc nhìn nàng.Một nén nhang sau, trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng Hồng Đậu kêu to, “Không tốt, Minh Châu té xỉu!”“Minh Châu!” Tiêu Nam Phong lập tức xông vào phòng, sau khi thấy Minh Châu gục vào trên bàn bất tỉnh nhân sự, hắn lại nôn nóng bế người lên đặt ở trên giường.A Miên thì lại không nhanh không chậm bước vào từ ngoài cửa, Hồng Đậu lập tức mở một tờ giấy ra, để A Miên nhìn thấy chữ nàng viết. Tuy rằng… chữ Hồng Đậu viết bằng bút lông cũng không đẹp lắm, nhưng A Miên vẫn đọc hiểu. Hắn nhướng mày, mỉm cười gật gật đầu.Hồng Đậu lúc này mới vừa lòng cất tờ giấy đi.“Minh Châu… Minh Châu…” Bất luận Tiêu Nam Phong gọi thế nào, Minh Châu cũng không có phản ứng. Hắn nóng nảy, nhìn về phía Hồng Đậu hỏi: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Sao Minh Châu lại bỗng nhiên té xỉu!”“Ta… Ta cũng không biết, ta đang nói chuyện với nàng ấy, nàng ấy bỗng nhiên liền như vậy…” Hồng Đậu lại kéo kéo tay A Miên, “A Miên, chàng biết y thuật, mau giúp nhìn xem Minh Châu làm sao?”“Đừng nóng vội.” A Miên tốt bụng trấn an một chút, lúc này mới đi tới mép giường. Tiêu Nam Phong vội vàng tránh ra nhường chỗ, A Miên ngồi xuống mép giường bắt mạch cho Minh Châu. Chỉ chốc lát sau, hắn nói: “Sầu lo quá nhiều, Liễu cô nương đã động thai khí, tình huống không lạc quan.”Tiêu Nam Phong vội hỏi: “Vậy phải trị liệu như thế nào?”“Ở đây ta có hai vị thuốc.” A Miên chậm rãi nói: “Một trong đó có thể giúp Liễu cô nương khôi phục thân thể, nhưng đứa trẻ trong bụng nàng… sẽ không thể tồn tại được. Một vị thuốc khác có thể giúp Liễu cô nương an thai, chẳng qua sau khi sinh xong đứa trẻ, thân thể nàng ấy sẽ có di chứng không cách nào chữa khỏi được.”Tiêu Nam Phong không chút do dự nói: “Dùng vị thuốc thứ nhất!”“Cái này sao…” A Miên đứng dậy, đứng bên cạnh Hồng Đậu.Hồng Đậu nghiêm trang nói: “Tiêu Nam Phong, đứa nhỏ này cũng là của ngươi, vốn không liên quan gì tới chúng ta cả, cho nên ngươi quyết định thế nào cũng đều là lựa chọn của ngươi và Minh Châu. Ngươi nói phải cho Minh Châu dùng vị thuốc thứ nhất, nhưng khi Minh Châu tỉnh lại, nàng ấy không nhất định sẽ nghĩ thế.”“Minh Châu hiện tại còn đang hôn mê, cho nàng dùng vị thuốc thứ nhất, nàng cũng sẽ không biết được…” Tiêu Nam Phong ngồi xuống mép giường, nắm tay Minh Châu nói: “Nếu nàng tức giận, cứ giận ta là được rồi.”“Chính theo lời ngươi nói, Liễu cô nương hiện tại còn đang hôn mê…” A Miên khẽ cười một tiếng: “Nên ngươi đưa ra quyết định gì, nàng cũng sẽ không biết được.”Ví dụ như, giữ lại đứa trẻ.Những lời này vốn không nằm trong kịch bản của Hồng Đậu. Nàng nhìn A Miên, hết sức tán thưởng, không hổ là nam nhân của nàng, ngay cả diễn vai ác mê hoặc nhân tâm cũng thuyết phục như thế.Ừm… A Miên không biết vì sao lại đột nhiên cảm giác được nha đầu này càng thêm sùng bái mình, chẳng qua hắn khẽ cong môi, cảm giác này luôn làm hắn sung sướng.Tiêu Nam Phong lại không chút do dự, “Ta có thể không cần đứa trẻ, ta chỉ cần Minh Châu.”
“Ta…” Minh Châu ngập ngừng, nàng rối rắm bắt lấy cái chén trong tay, cắn môi không biết nên nói gì.
Hồng Đậu cũng biết, lúc này Minh Châu chắc chắn không dễ chịu, nên nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Hiện tại ngươi không muốn tiếp nhận Tiêu Nam Phong không chỉ vì giận hắn, mà còn vì sợ hắn nguyện ý ở bên ngươi chỉ vì đứa trẻ trong bụng ngươi, đúng không?”
Minh Châu đỡ trán, cảm xúc phức tạp “Ừm” một tiếng. Đừng nhìn Minh Châu biểu hiện hết sức không tim không phổi trước mặt Tiêu Nam Phong, chỉ cần là nữ nhân thì đều sẽ so đo việc mình có vị trí quan trọng thế nào trong lòng nam nhân mình yêu.
Hồng Đậu nói: “Ta có một biện pháp, có thể hóa giải nghi hoặc trong lòng ngươi.”
Minh Châu thắc mắc nhìn nàng.
Một nén nhang sau, trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng Hồng Đậu kêu to, “Không tốt, Minh Châu té xỉu!”
“Minh Châu!” Tiêu Nam Phong lập tức xông vào phòng, sau khi thấy Minh Châu gục vào trên bàn bất tỉnh nhân sự, hắn lại nôn nóng bế người lên đặt ở trên giường.
A Miên thì lại không nhanh không chậm bước vào từ ngoài cửa, Hồng Đậu lập tức mở một tờ giấy ra, để A Miên nhìn thấy chữ nàng viết. Tuy rằng… chữ Hồng Đậu viết bằng bút lông cũng không đẹp lắm, nhưng A Miên vẫn đọc hiểu. Hắn nhướng mày, mỉm cười gật gật đầu.
Hồng Đậu lúc này mới vừa lòng cất tờ giấy đi.
“Minh Châu… Minh Châu…” Bất luận Tiêu Nam Phong gọi thế nào, Minh Châu cũng không có phản ứng. Hắn nóng nảy, nhìn về phía Hồng Đậu hỏi: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Sao Minh Châu lại bỗng nhiên té xỉu!”
“Ta… Ta cũng không biết, ta đang nói chuyện với nàng ấy, nàng ấy bỗng nhiên liền như vậy…” Hồng Đậu lại kéo kéo tay A Miên, “A Miên, chàng biết y thuật, mau giúp nhìn xem Minh Châu làm sao?”
“Đừng nóng vội.” A Miên tốt bụng trấn an một chút, lúc này mới đi tới mép giường. Tiêu Nam Phong vội vàng tránh ra nhường chỗ, A Miên ngồi xuống mép giường bắt mạch cho Minh Châu. Chỉ chốc lát sau, hắn nói: “Sầu lo quá nhiều, Liễu cô nương đã động thai khí, tình huống không lạc quan.”
Tiêu Nam Phong vội hỏi: “Vậy phải trị liệu như thế nào?”
“Ở đây ta có hai vị thuốc.” A Miên chậm rãi nói: “Một trong đó có thể giúp Liễu cô nương khôi phục thân thể, nhưng đứa trẻ trong bụng nàng… sẽ không thể tồn tại được. Một vị thuốc khác có thể giúp Liễu cô nương an thai, chẳng qua sau khi sinh xong đứa trẻ, thân thể nàng ấy sẽ có di chứng không cách nào chữa khỏi được.”
Tiêu Nam Phong không chút do dự nói: “Dùng vị thuốc thứ nhất!”
“Cái này sao…” A Miên đứng dậy, đứng bên cạnh Hồng Đậu.
Hồng Đậu nghiêm trang nói: “Tiêu Nam Phong, đứa nhỏ này cũng là của ngươi, vốn không liên quan gì tới chúng ta cả, cho nên ngươi quyết định thế nào cũng đều là lựa chọn của ngươi và Minh Châu. Ngươi nói phải cho Minh Châu dùng vị thuốc thứ nhất, nhưng khi Minh Châu tỉnh lại, nàng ấy không nhất định sẽ nghĩ thế.”
“Minh Châu hiện tại còn đang hôn mê, cho nàng dùng vị thuốc thứ nhất, nàng cũng sẽ không biết được…” Tiêu Nam Phong ngồi xuống mép giường, nắm tay Minh Châu nói: “Nếu nàng tức giận, cứ giận ta là được rồi.”
“Chính theo lời ngươi nói, Liễu cô nương hiện tại còn đang hôn mê…” A Miên khẽ cười một tiếng: “Nên ngươi đưa ra quyết định gì, nàng cũng sẽ không biết được.”
Ví dụ như, giữ lại đứa trẻ.
Những lời này vốn không nằm trong kịch bản của Hồng Đậu. Nàng nhìn A Miên, hết sức tán thưởng, không hổ là nam nhân của nàng, ngay cả diễn vai ác mê hoặc nhân tâm cũng thuyết phục như thế.
Ừm… A Miên không biết vì sao lại đột nhiên cảm giác được nha đầu này càng thêm sùng bái mình, chẳng qua hắn khẽ cong môi, cảm giác này luôn làm hắn sung sướng.
Tiêu Nam Phong lại không chút do dự, “Ta có thể không cần đứa trẻ, ta chỉ cần Minh Châu.”
Nữ Phụ: Cô Ấy Không OnlineTác giả: Miêu Mao NhoTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHồng Đậu có chút hoảng hốt, còn có chút khẩn trương, lại nói tiếp, nàng đánh giá điểm kém cho truyện này cũng vì nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nữ phụ lúc nào cũng bị lôi ra cho nữ chính ngáng chân trong tiểu thuyết này có cùng một cái tên với nàng, mà tiểu thuyết này có tên《 Danh môn quý thiếp 》, cốt truyện lại càng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nữ chủ Phượng Khuynh Liên, nghe một chút, tên này thật là khác người biết mấy nha, hoàn toàn không đơn giản như tên Phương Hồng Đậu của nữ phụ gì cả, Phượng Khuynh Liên vốn là thiên kim của phú thương Phượng gia, đáng tiếc chính là nàng gặp phải họa diệt môn, lão trang chủ Thẩm Gia Trang tại Giang Nam thời còn trẻ có chút giao tình với Phượng gia, không đành lòng để hậu nhân duy nhất của bạn tốt lưu lạc bên ngoài, liền tự chủ trương, để Thiếu trang chủ lúc đó…… Cũng chính là Thẩm Lạc Ngôn, nạp Phượng Khuynh Liên làm thiếp, vì sao lại là thiếp? Dĩ nhiên là bởi vì Thẩm Lạc Ngôn đã có chính thê. Thẩm Lạc Ngôn này cá tính trầm ổn,… “Ta…” Minh Châu ngập ngừng, nàng rối rắm bắt lấy cái chén trong tay, cắn môi không biết nên nói gì.Hồng Đậu cũng biết, lúc này Minh Châu chắc chắn không dễ chịu, nên nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Hiện tại ngươi không muốn tiếp nhận Tiêu Nam Phong không chỉ vì giận hắn, mà còn vì sợ hắn nguyện ý ở bên ngươi chỉ vì đứa trẻ trong bụng ngươi, đúng không?”Minh Châu đỡ trán, cảm xúc phức tạp “Ừm” một tiếng. Đừng nhìn Minh Châu biểu hiện hết sức không tim không phổi trước mặt Tiêu Nam Phong, chỉ cần là nữ nhân thì đều sẽ so đo việc mình có vị trí quan trọng thế nào trong lòng nam nhân mình yêu.Hồng Đậu nói: “Ta có một biện pháp, có thể hóa giải nghi hoặc trong lòng ngươi.”Minh Châu thắc mắc nhìn nàng.Một nén nhang sau, trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng Hồng Đậu kêu to, “Không tốt, Minh Châu té xỉu!”“Minh Châu!” Tiêu Nam Phong lập tức xông vào phòng, sau khi thấy Minh Châu gục vào trên bàn bất tỉnh nhân sự, hắn lại nôn nóng bế người lên đặt ở trên giường.A Miên thì lại không nhanh không chậm bước vào từ ngoài cửa, Hồng Đậu lập tức mở một tờ giấy ra, để A Miên nhìn thấy chữ nàng viết. Tuy rằng… chữ Hồng Đậu viết bằng bút lông cũng không đẹp lắm, nhưng A Miên vẫn đọc hiểu. Hắn nhướng mày, mỉm cười gật gật đầu.Hồng Đậu lúc này mới vừa lòng cất tờ giấy đi.“Minh Châu… Minh Châu…” Bất luận Tiêu Nam Phong gọi thế nào, Minh Châu cũng không có phản ứng. Hắn nóng nảy, nhìn về phía Hồng Đậu hỏi: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Sao Minh Châu lại bỗng nhiên té xỉu!”“Ta… Ta cũng không biết, ta đang nói chuyện với nàng ấy, nàng ấy bỗng nhiên liền như vậy…” Hồng Đậu lại kéo kéo tay A Miên, “A Miên, chàng biết y thuật, mau giúp nhìn xem Minh Châu làm sao?”“Đừng nóng vội.” A Miên tốt bụng trấn an một chút, lúc này mới đi tới mép giường. Tiêu Nam Phong vội vàng tránh ra nhường chỗ, A Miên ngồi xuống mép giường bắt mạch cho Minh Châu. Chỉ chốc lát sau, hắn nói: “Sầu lo quá nhiều, Liễu cô nương đã động thai khí, tình huống không lạc quan.”Tiêu Nam Phong vội hỏi: “Vậy phải trị liệu như thế nào?”“Ở đây ta có hai vị thuốc.” A Miên chậm rãi nói: “Một trong đó có thể giúp Liễu cô nương khôi phục thân thể, nhưng đứa trẻ trong bụng nàng… sẽ không thể tồn tại được. Một vị thuốc khác có thể giúp Liễu cô nương an thai, chẳng qua sau khi sinh xong đứa trẻ, thân thể nàng ấy sẽ có di chứng không cách nào chữa khỏi được.”Tiêu Nam Phong không chút do dự nói: “Dùng vị thuốc thứ nhất!”“Cái này sao…” A Miên đứng dậy, đứng bên cạnh Hồng Đậu.Hồng Đậu nghiêm trang nói: “Tiêu Nam Phong, đứa nhỏ này cũng là của ngươi, vốn không liên quan gì tới chúng ta cả, cho nên ngươi quyết định thế nào cũng đều là lựa chọn của ngươi và Minh Châu. Ngươi nói phải cho Minh Châu dùng vị thuốc thứ nhất, nhưng khi Minh Châu tỉnh lại, nàng ấy không nhất định sẽ nghĩ thế.”“Minh Châu hiện tại còn đang hôn mê, cho nàng dùng vị thuốc thứ nhất, nàng cũng sẽ không biết được…” Tiêu Nam Phong ngồi xuống mép giường, nắm tay Minh Châu nói: “Nếu nàng tức giận, cứ giận ta là được rồi.”“Chính theo lời ngươi nói, Liễu cô nương hiện tại còn đang hôn mê…” A Miên khẽ cười một tiếng: “Nên ngươi đưa ra quyết định gì, nàng cũng sẽ không biết được.”Ví dụ như, giữ lại đứa trẻ.Những lời này vốn không nằm trong kịch bản của Hồng Đậu. Nàng nhìn A Miên, hết sức tán thưởng, không hổ là nam nhân của nàng, ngay cả diễn vai ác mê hoặc nhân tâm cũng thuyết phục như thế.Ừm… A Miên không biết vì sao lại đột nhiên cảm giác được nha đầu này càng thêm sùng bái mình, chẳng qua hắn khẽ cong môi, cảm giác này luôn làm hắn sung sướng.Tiêu Nam Phong lại không chút do dự, “Ta có thể không cần đứa trẻ, ta chỉ cần Minh Châu.”