Hồng Đậu có chút hoảng hốt, còn có chút khẩn trương, lại nói tiếp, nàng đánh giá điểm kém cho truyện này cũng vì nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nữ phụ lúc nào cũng bị lôi ra cho nữ chính ngáng chân trong tiểu thuyết này có cùng một cái tên với nàng, mà tiểu thuyết này có tên《 Danh môn quý thiếp 》, cốt truyện lại càng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nữ chủ Phượng Khuynh Liên, nghe một chút, tên này thật là khác người biết mấy nha, hoàn toàn không đơn giản như tên Phương Hồng Đậu của nữ phụ gì cả, Phượng Khuynh Liên vốn là thiên kim của phú thương Phượng gia, đáng tiếc chính là nàng gặp phải họa diệt môn, lão trang chủ Thẩm Gia Trang tại Giang Nam thời còn trẻ có chút giao tình với Phượng gia, không đành lòng để hậu nhân duy nhất của bạn tốt lưu lạc bên ngoài, liền tự chủ trương, để Thiếu trang chủ lúc đó…… Cũng chính là Thẩm Lạc Ngôn, nạp Phượng Khuynh Liên làm thiếp, vì sao lại là thiếp? Dĩ nhiên là bởi vì Thẩm Lạc Ngôn đã có chính thê. Thẩm Lạc Ngôn này cá tính trầm ổn,…
Chương 327: Ngoài dự đoán (5)
Nữ Phụ: Cô Ấy Không OnlineTác giả: Miêu Mao NhoTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHồng Đậu có chút hoảng hốt, còn có chút khẩn trương, lại nói tiếp, nàng đánh giá điểm kém cho truyện này cũng vì nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nữ phụ lúc nào cũng bị lôi ra cho nữ chính ngáng chân trong tiểu thuyết này có cùng một cái tên với nàng, mà tiểu thuyết này có tên《 Danh môn quý thiếp 》, cốt truyện lại càng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nữ chủ Phượng Khuynh Liên, nghe một chút, tên này thật là khác người biết mấy nha, hoàn toàn không đơn giản như tên Phương Hồng Đậu của nữ phụ gì cả, Phượng Khuynh Liên vốn là thiên kim của phú thương Phượng gia, đáng tiếc chính là nàng gặp phải họa diệt môn, lão trang chủ Thẩm Gia Trang tại Giang Nam thời còn trẻ có chút giao tình với Phượng gia, không đành lòng để hậu nhân duy nhất của bạn tốt lưu lạc bên ngoài, liền tự chủ trương, để Thiếu trang chủ lúc đó…… Cũng chính là Thẩm Lạc Ngôn, nạp Phượng Khuynh Liên làm thiếp, vì sao lại là thiếp? Dĩ nhiên là bởi vì Thẩm Lạc Ngôn đã có chính thê. Thẩm Lạc Ngôn này cá tính trầm ổn,… “Tần ma ma?” Hồng Đậu ngẩng đầu nhìn A Miên, “Chẳng lẽ là người xuất hiện cùng Tiêu lão gia mà chúng ta nhìn thấy đêm đó.”A Miên gật đầu, “Hẳn là bà ta.”“Đợi đã…” Tiêu Nam Phong giật giật khóe miệng, “Các ngươi sẽ không cho rằng, người hạ độc nương ta, là cha ta chứ?”Minh Châu bỗng nhiên như suy tư điều gì mà nói: “Nói như vậy… cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.”“Liễu cô nương?” Tiêu Bắc Phong khó hiểu.Hồng Đậu nói: “Minh Châu nói Tiêu phu nhân trúng độc đã mười mấy năm. Người có thể hạ độc mười mấy năm vẫn không bị phát hiện, ngoại trừ Tiêu lão gia thì còn có ai đây? Hơn nữa, nghe nói lúc ấy chuyện hạ độc vừa xảy ra, Tần ma ma đã lập tức đi báo quan, cũng tương đương với việc khiến Tiêu Nam Phong hết đường chối cãi.”“Không thể nào!” Tiêu Nam Phong lập tức phản bác nói: “Tần ma ma là nha hoàn thân cận nương dẫn theo khi gả vào Tiêu phủ, bà ấy là người nhìn ta lớn lên, sao lại muốn…”Tiêu Nam Phong nghĩ tới điều gì, hắn đang nói đột nhiên im bặt.Tiêu Bắc Phong bàng hoàng bổ sung lời Tiêu Nam Phong nói, “Trừ phi… Tần ma ma là người của cha.”“Nhưng chuyện này vẫn có điều không rõ.” Minh Châu cảm thấy tay Tiêu Nam Phong ngày càng lạnh, hai tay nàng đều nắm chặt tay hắn, “Nếu người hạ độc thật sự là Tiêu lão gia, vậy vì sao lại muốn giá họa chuyện hạ độc này cho Nam Phong. Nam Phong chính là con ông ấy!”A Miên cong khóe môi, nở một nụ cười phong hoa tuyệt đại rung động lòng người, “Từ xưa đến nay, người thường chỉ biết mẹ quý nhờ con, lại không biết cũng có một câu, là ‘họa mẹ gây ra, con dính vạ’.”Giọng Minh Châu đã có phần miễn cưỡng, “Mặc kệ nói thế nào… Nam Phong cũng đều là đại thiếu gia Tiêu phủ, hơn nữa… hơn nữa Tiêu lão gia cũng không có lý do làm như vậy…”Dù Tiêu Chính An thật sự cho rằng Tiêu phu nhân là người hại Tiêu Sanh, nhưng cũng không đến mức vì muội muội mình mà tự tay hãm hại con trai mình chứ!Khuôn mặt Tiêu Nam Phong và Tiêu Bắc Phong đều trắng bệch, đặc biệt là Tiêu Nam Phong. Chỉ có Minh Châu cảm giác được, tay hắn đang run nhẹ.A Miên khẽ mỉm cười, “Nếu muốn biết suy đoán này có chính xác hay không, có một cách rất đơn giản. Chúng ta làm một thí nghiệm là được rồi.”Đại sảnh nhất thời yên tĩnh không tiếng động.Tiêu phủ trong đêm giống như bị bao phủ trong một tấm lưới lớn vô hình.Tiêu Chính An đi tới sân viện, khoác một chiếc áo ngoài lên thân mình một người phụ nữ có dáng người gầy yếu, ông ta nói: “Thân thể nàng còn chưa khỏe, không thích hợp ở bên ngoài hóng gió. Đêm đã khuya rồi, nàng vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi đi.”“Đêm nay ánh trăng vừa tròn, ta vẫn muốn ở lại thêm một lúc.” Nữ nhân nhìn trăng tròn cười nhạt, khuôn mặt xưa nay vẫn tái nhợt, dưới ánh trăng tựa như có một vẻ đẹp ốm yếu, bà nói: “Ánh trăng đêm nay, thật giống ánh trăng vào ngày chúng ta mới gặp.”Người phụ nữ đó tên là Nghiêm Doanh, đúng là chủ mẫu hiện nay của Tiêu gia, cũng chính là thê tử Tiêu Chính An cưới hỏi đàng hoàng. Thân thể bà vẫn luôn không được khỏe, may mà có Tiêu Chính An vẫn luôn không rời không bỏ chăm sóc bà. So với hoa dung nguyệt mạo trước khi lập gia đình, nhiều năm qua ốm đau đã khiến bà gầy yếu đi không ít, vẻ mỹ diễm cũng giảm đi nhiều, chỉ có khí chất tiểu thư khuê các từ trong ra ngoài kia vẫn bất biến.Tiêu Chính An cũng nhìn ánh trăng, “Vào buổi tối ta và phu nhân gặp mặt lần đầu, ánh trăng bị giấu sau mây đen, nào có sáng như ánh trăng đêm nay vậy?”“Ít nhiều có lão gia nhắc nhở…” Nghiêm Doanh cười nói: “Buổi tối lần đầu gặp lão gia đó đã cách đây nhiều năm, ta lại chỉ có thể mơ hồ nhớ rõ, đêm hôm đó ánh trăng đặc biệt mỹ lệ, lão gia đạp ánh trăng đi tới, ta liền nghĩ đến hai chữ “vận mệnh” mà trước kia mẫu thân đã nói với ta.”
“Tần ma ma?” Hồng Đậu ngẩng đầu nhìn A Miên, “Chẳng lẽ là người xuất hiện cùng Tiêu lão gia mà chúng ta nhìn thấy đêm đó.”
A Miên gật đầu, “Hẳn là bà ta.”
“Đợi đã…” Tiêu Nam Phong giật giật khóe miệng, “Các ngươi sẽ không cho rằng, người hạ độc nương ta, là cha ta chứ?”
Minh Châu bỗng nhiên như suy tư điều gì mà nói: “Nói như vậy… cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.”
“Liễu cô nương?” Tiêu Bắc Phong khó hiểu.
Hồng Đậu nói: “Minh Châu nói Tiêu phu nhân trúng độc đã mười mấy năm. Người có thể hạ độc mười mấy năm vẫn không bị phát hiện, ngoại trừ Tiêu lão gia thì còn có ai đây? Hơn nữa, nghe nói lúc ấy chuyện hạ độc vừa xảy ra, Tần ma ma đã lập tức đi báo quan, cũng tương đương với việc khiến Tiêu Nam Phong hết đường chối cãi.”
“Không thể nào!” Tiêu Nam Phong lập tức phản bác nói: “Tần ma ma là nha hoàn thân cận nương dẫn theo khi gả vào Tiêu phủ, bà ấy là người nhìn ta lớn lên, sao lại muốn…”
Tiêu Nam Phong nghĩ tới điều gì, hắn đang nói đột nhiên im bặt.
Tiêu Bắc Phong bàng hoàng bổ sung lời Tiêu Nam Phong nói, “Trừ phi… Tần ma ma là người của cha.”
“Nhưng chuyện này vẫn có điều không rõ.” Minh Châu cảm thấy tay Tiêu Nam Phong ngày càng lạnh, hai tay nàng đều nắm chặt tay hắn, “Nếu người hạ độc thật sự là Tiêu lão gia, vậy vì sao lại muốn giá họa chuyện hạ độc này cho Nam Phong. Nam Phong chính là con ông ấy!”
A Miên cong khóe môi, nở một nụ cười phong hoa tuyệt đại rung động lòng người, “Từ xưa đến nay, người thường chỉ biết mẹ quý nhờ con, lại không biết cũng có một câu, là ‘họa mẹ gây ra, con dính vạ’.”
Giọng Minh Châu đã có phần miễn cưỡng, “Mặc kệ nói thế nào… Nam Phong cũng đều là đại thiếu gia Tiêu phủ, hơn nữa… hơn nữa Tiêu lão gia cũng không có lý do làm như vậy…”
Dù Tiêu Chính An thật sự cho rằng Tiêu phu nhân là người hại Tiêu Sanh, nhưng cũng không đến mức vì muội muội mình mà tự tay hãm hại con trai mình chứ!
Khuôn mặt Tiêu Nam Phong và Tiêu Bắc Phong đều trắng bệch, đặc biệt là Tiêu Nam Phong. Chỉ có Minh Châu cảm giác được, tay hắn đang run nhẹ.
A Miên khẽ mỉm cười, “Nếu muốn biết suy đoán này có chính xác hay không, có một cách rất đơn giản. Chúng ta làm một thí nghiệm là được rồi.”
Đại sảnh nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
Tiêu phủ trong đêm giống như bị bao phủ trong một tấm lưới lớn vô hình.
Tiêu Chính An đi tới sân viện, khoác một chiếc áo ngoài lên thân mình một người phụ nữ có dáng người gầy yếu, ông ta nói: “Thân thể nàng còn chưa khỏe, không thích hợp ở bên ngoài hóng gió. Đêm đã khuya rồi, nàng vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Đêm nay ánh trăng vừa tròn, ta vẫn muốn ở lại thêm một lúc.” Nữ nhân nhìn trăng tròn cười nhạt, khuôn mặt xưa nay vẫn tái nhợt, dưới ánh trăng tựa như có một vẻ đẹp ốm yếu, bà nói: “Ánh trăng đêm nay, thật giống ánh trăng vào ngày chúng ta mới gặp.”
Người phụ nữ đó tên là Nghiêm Doanh, đúng là chủ mẫu hiện nay của Tiêu gia, cũng chính là thê tử Tiêu Chính An cưới hỏi đàng hoàng. Thân thể bà vẫn luôn không được khỏe, may mà có Tiêu Chính An vẫn luôn không rời không bỏ chăm sóc bà. So với hoa dung nguyệt mạo trước khi lập gia đình, nhiều năm qua ốm đau đã khiến bà gầy yếu đi không ít, vẻ mỹ diễm cũng giảm đi nhiều, chỉ có khí chất tiểu thư khuê các từ trong ra ngoài kia vẫn bất biến.
Tiêu Chính An cũng nhìn ánh trăng, “Vào buổi tối ta và phu nhân gặp mặt lần đầu, ánh trăng bị giấu sau mây đen, nào có sáng như ánh trăng đêm nay vậy?”
“Ít nhiều có lão gia nhắc nhở…” Nghiêm Doanh cười nói: “Buổi tối lần đầu gặp lão gia đó đã cách đây nhiều năm, ta lại chỉ có thể mơ hồ nhớ rõ, đêm hôm đó ánh trăng đặc biệt mỹ lệ, lão gia đạp ánh trăng đi tới, ta liền nghĩ đến hai chữ “vận mệnh” mà trước kia mẫu thân đã nói với ta.”
Nữ Phụ: Cô Ấy Không OnlineTác giả: Miêu Mao NhoTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHồng Đậu có chút hoảng hốt, còn có chút khẩn trương, lại nói tiếp, nàng đánh giá điểm kém cho truyện này cũng vì nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nữ phụ lúc nào cũng bị lôi ra cho nữ chính ngáng chân trong tiểu thuyết này có cùng một cái tên với nàng, mà tiểu thuyết này có tên《 Danh môn quý thiếp 》, cốt truyện lại càng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nữ chủ Phượng Khuynh Liên, nghe một chút, tên này thật là khác người biết mấy nha, hoàn toàn không đơn giản như tên Phương Hồng Đậu của nữ phụ gì cả, Phượng Khuynh Liên vốn là thiên kim của phú thương Phượng gia, đáng tiếc chính là nàng gặp phải họa diệt môn, lão trang chủ Thẩm Gia Trang tại Giang Nam thời còn trẻ có chút giao tình với Phượng gia, không đành lòng để hậu nhân duy nhất của bạn tốt lưu lạc bên ngoài, liền tự chủ trương, để Thiếu trang chủ lúc đó…… Cũng chính là Thẩm Lạc Ngôn, nạp Phượng Khuynh Liên làm thiếp, vì sao lại là thiếp? Dĩ nhiên là bởi vì Thẩm Lạc Ngôn đã có chính thê. Thẩm Lạc Ngôn này cá tính trầm ổn,… “Tần ma ma?” Hồng Đậu ngẩng đầu nhìn A Miên, “Chẳng lẽ là người xuất hiện cùng Tiêu lão gia mà chúng ta nhìn thấy đêm đó.”A Miên gật đầu, “Hẳn là bà ta.”“Đợi đã…” Tiêu Nam Phong giật giật khóe miệng, “Các ngươi sẽ không cho rằng, người hạ độc nương ta, là cha ta chứ?”Minh Châu bỗng nhiên như suy tư điều gì mà nói: “Nói như vậy… cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.”“Liễu cô nương?” Tiêu Bắc Phong khó hiểu.Hồng Đậu nói: “Minh Châu nói Tiêu phu nhân trúng độc đã mười mấy năm. Người có thể hạ độc mười mấy năm vẫn không bị phát hiện, ngoại trừ Tiêu lão gia thì còn có ai đây? Hơn nữa, nghe nói lúc ấy chuyện hạ độc vừa xảy ra, Tần ma ma đã lập tức đi báo quan, cũng tương đương với việc khiến Tiêu Nam Phong hết đường chối cãi.”“Không thể nào!” Tiêu Nam Phong lập tức phản bác nói: “Tần ma ma là nha hoàn thân cận nương dẫn theo khi gả vào Tiêu phủ, bà ấy là người nhìn ta lớn lên, sao lại muốn…”Tiêu Nam Phong nghĩ tới điều gì, hắn đang nói đột nhiên im bặt.Tiêu Bắc Phong bàng hoàng bổ sung lời Tiêu Nam Phong nói, “Trừ phi… Tần ma ma là người của cha.”“Nhưng chuyện này vẫn có điều không rõ.” Minh Châu cảm thấy tay Tiêu Nam Phong ngày càng lạnh, hai tay nàng đều nắm chặt tay hắn, “Nếu người hạ độc thật sự là Tiêu lão gia, vậy vì sao lại muốn giá họa chuyện hạ độc này cho Nam Phong. Nam Phong chính là con ông ấy!”A Miên cong khóe môi, nở một nụ cười phong hoa tuyệt đại rung động lòng người, “Từ xưa đến nay, người thường chỉ biết mẹ quý nhờ con, lại không biết cũng có một câu, là ‘họa mẹ gây ra, con dính vạ’.”Giọng Minh Châu đã có phần miễn cưỡng, “Mặc kệ nói thế nào… Nam Phong cũng đều là đại thiếu gia Tiêu phủ, hơn nữa… hơn nữa Tiêu lão gia cũng không có lý do làm như vậy…”Dù Tiêu Chính An thật sự cho rằng Tiêu phu nhân là người hại Tiêu Sanh, nhưng cũng không đến mức vì muội muội mình mà tự tay hãm hại con trai mình chứ!Khuôn mặt Tiêu Nam Phong và Tiêu Bắc Phong đều trắng bệch, đặc biệt là Tiêu Nam Phong. Chỉ có Minh Châu cảm giác được, tay hắn đang run nhẹ.A Miên khẽ mỉm cười, “Nếu muốn biết suy đoán này có chính xác hay không, có một cách rất đơn giản. Chúng ta làm một thí nghiệm là được rồi.”Đại sảnh nhất thời yên tĩnh không tiếng động.Tiêu phủ trong đêm giống như bị bao phủ trong một tấm lưới lớn vô hình.Tiêu Chính An đi tới sân viện, khoác một chiếc áo ngoài lên thân mình một người phụ nữ có dáng người gầy yếu, ông ta nói: “Thân thể nàng còn chưa khỏe, không thích hợp ở bên ngoài hóng gió. Đêm đã khuya rồi, nàng vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi đi.”“Đêm nay ánh trăng vừa tròn, ta vẫn muốn ở lại thêm một lúc.” Nữ nhân nhìn trăng tròn cười nhạt, khuôn mặt xưa nay vẫn tái nhợt, dưới ánh trăng tựa như có một vẻ đẹp ốm yếu, bà nói: “Ánh trăng đêm nay, thật giống ánh trăng vào ngày chúng ta mới gặp.”Người phụ nữ đó tên là Nghiêm Doanh, đúng là chủ mẫu hiện nay của Tiêu gia, cũng chính là thê tử Tiêu Chính An cưới hỏi đàng hoàng. Thân thể bà vẫn luôn không được khỏe, may mà có Tiêu Chính An vẫn luôn không rời không bỏ chăm sóc bà. So với hoa dung nguyệt mạo trước khi lập gia đình, nhiều năm qua ốm đau đã khiến bà gầy yếu đi không ít, vẻ mỹ diễm cũng giảm đi nhiều, chỉ có khí chất tiểu thư khuê các từ trong ra ngoài kia vẫn bất biến.Tiêu Chính An cũng nhìn ánh trăng, “Vào buổi tối ta và phu nhân gặp mặt lần đầu, ánh trăng bị giấu sau mây đen, nào có sáng như ánh trăng đêm nay vậy?”“Ít nhiều có lão gia nhắc nhở…” Nghiêm Doanh cười nói: “Buổi tối lần đầu gặp lão gia đó đã cách đây nhiều năm, ta lại chỉ có thể mơ hồ nhớ rõ, đêm hôm đó ánh trăng đặc biệt mỹ lệ, lão gia đạp ánh trăng đi tới, ta liền nghĩ đến hai chữ “vận mệnh” mà trước kia mẫu thân đã nói với ta.”