Phụ thân ta lại bị biếm rồi. Mẫu thân vừa thu dọn đồ đạc, vừa giận dữ mắng. "Kiếp trước bà đây tạo nghiệt gì mà kiếp này lại vớ phải cái con trâu lì lợm như ông, ông nói một câu mềm mỏng, nhận lỗi với Trương Lăng Chi thì ch//ết ai à!" "Ta dựa vào cái gì mà nhận lỗi, rõ ràng là hắn sai! Bảo ta cúi đầu nhận lỗi, không thể nào!" Lời phụ thân ta nói không có khó nghe nhất, chỉ có khó nghe hơn. Từ Hoàng thượng trở xuống đến văn võ bá quan, không có ai mà ông không dám mắng. Sau khi lão Hoàng thượng hôn quân vô đạo băng hà, đối tượng chỉ trích bằng lời nói và ngòi bút chủ yếu của ông mấy năm nay chính là bạn chí cốt năm xưa, nay đã là Trương Lăng Chi, Thủ Phụ quyền cao chức trọng. Ông bắt đầu mắng ông ta vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, mắng ông ta không có khí tiết, kết giao huynh đệ với đám hoạn quan tham lam vô độ, rồi lại mắng ông ta giao trọng trách cho tướng quân phẩm hạnh bất đoan, để hắn thừa cơ vơ vét của cải, bóc lột dân đen. Tóm lại, thượng bất chính hạ tắc loạn, quan…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...