1 Cha qua đời, nương gả ta cho Thẩm đại lang đã khuất. Hoặc có thể nói, bà ép ta bái đường với bài vị của Thẩm đại lang. Đêm khuya, ta vốn định trốn đi, nhưng lại nghe tiếng khóc thảm thiết: “Tổ mẫu!” Quay đầu nhìn qua khe cửa sổ, thấy lão thái thái trên giường ho ra một ngụm máu. Bên cạnh là một tiểu cô nương cuống quýt không thôi, nhưng đôi chân không tiện, ngã nhào xuống đất. Ta không khỏi nhớ lại lời nương đã nói bên tai vào ngày bái đường: “Thẩm lão thái thái sống cô độc, lại bệnh nặng, chẳng qua được mấy ngày nữa.” “Tiểu cô nương nhà họ Thẩm què quặt, sống cũng chẳng được bao lâu.” “Mạn Xuân, con chỉ cần nhẫn nhịn vài năm, đợi bọn họ qua đời, cả căn nhà lớn này sẽ thuộc về con!” Ngón tay ta khẽ siết lại, vô tình chạm vào khung cửa sổ. “Ai đó?” Ta thở dài một tiếng, đẩy cửa bước vào, đỡ tiểu cô nương nhà họ Thẩm dậy. Sau đó lại tiến đến xem lão thái thái trên giường, may thay, hơi thở vẫn còn ổn định. Ta kéo chăn đắp lại cho bà, rồi quay…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...