Dực Vương phủ năm năm trước đèn hoa giăng kín, ngói lát lưu ly, bậc thềm bạch ngọc, phong quang vô hạn. Vậy mà hiện tại cửa lớn tróc sơn, bị kẻ khác dùng mực vẽ bôi bẩn khắp nơi, toàn là những câu nhục mạ tục tĩu. Mạng nhện giăng đầy tấm hoành phi nạm vàng chính tay tiên đế ngự ban. Bên trong lại càng tiêu điều tới đáng buồn, cỏ tranh mọc chen lên từ kẽ đá cao tới đầu gối đã úa vàng lại cũng không có ai nhổ đi, lá khô vương đầy đất. Cây đại thụ kế bên đã chết từ khi nào, chỉ còn trơ trọi những cành cây héo quắt. Một bóng hồng y đứng trong đại sảnh vắng vẻ, thân hình đơn bạc, mái tóc đen dài chảy xuống vai. Y cầm trong tay một chuỗi ngọc bội đã vỡ nát, đưa ra dưới ánh nắng, chầm chậm nghiêng đầu nhìn. “Giang sơn như hoạ mấy vạn dặm, cũng chẳng đẹp bằng nụ cười của quân. Ta nguyện lấy giang sơn này làm sính lễ, chỉ cầu cùng quân một đời một kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.” Y từng viết xuống hai chữ giang sơn, cẩn trọng đặt vào tay người nọ, nhẹ nói. – Thần không có ước nguyện gì, chỉ…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...