Đau! Đau quá! Trong lúc mơ hồ, Tô Nguyễn cảm thấy người mình đau rát. Bên tai còn vang lên tiếng khóc thút thít, thanh âm tựa như tiếng động vật non kêu gào, lúc gần lúc xa, như có như không. "Hu hu hu, lão gia thật thiên vị!" "Hôn ước của Thôi gia, lão gia cũng chính miệng nói không xứng với tiểu thư, nếu không xứng tại sao không đồng ý cho tiểu thư từ hôn? Đây chẳng phải để tiểu thư gả đi rồi chịu khổ sao?" "Nếu đổi lại thành Đại tiểu thư, chắc chắn lão gia đã sớm lùi hôn!" "Tiểu thư vì không chịu nổi nên mới vờ thắt cổ để lão gia thương tiếc, ai ngờ lão gia không những không đau lòng, ngược lại còn đánh tiểu thư ra nông nổi này, thật ác độc quá đi mất!" "Hu hu hu, tiểu thư thật đáng thương." Tiếng khóc đứt quãng, Tô Nguyễn cảm thấy đầu mình như bị một vật bén nhọn đâm vào làm nhói lên một cái, nàng từ từ mở mắt ra. Nàng phát hiện mình đang nằm trêи giường, gối nằm màu hồng nhạt thêu lá sen dán vào bên mặt nàng, cổ họng và lưng đau rát như bị lửa thiêu. Ánh sáng lập lòe của ánh mặt…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...