Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…
Chương 23: Chương 23
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Không có cách nào khác, mẹ Cố chỉ có thể nuốt giận, nhận lấy kẹo.“Ôi, sao chị dâu lại không cười vậy? Chẳng lẽ chị không mong có cuộc hôn nhân này?” Thím Cố vẫn không chịu buông tha.Mẹ Cố hận không thể xé rách cái bản mắt dối trá, xấu xa này, Nhưng đang ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, bà ta không thể làm vậy được.“Sao, sao có thể thế được, tôi rất vui.” Mẹ Cố nét mặt hung dữ, gắng gượng nặn ra mấy chữ.“Vui là được.” Nhìn dáng vẻ quẫn bách của bà ta, trong lòng thím Cố khoan khoái khỏi phải nói.Từ trước tới giờ, nhị phòng bọn họ cái gì cũng không bằng đại phòng. Bình thường cái con tiện nhân Lý Chiêu Đệ này không biết là khoe khoang cỡ nào, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ không nói nên lời này của chị ta, sao bà ta có thể không đắc ý được.“Ôi chao, thực ra thì cho dù chị không vui cũng chẳng quan trọng. Dẫu sao đứa con gái đó của chị quả thực là không để người ta bớt lo mà. Cứng rắn bỏ qua mối hôn sự tốt như vậy để khiến ai vui vẻ không biết.”Nói xong bà ta lại tiếp tục rêu rao: “Cố Nghiên à, cô xem chị họ cô đính hôn sao cô lại không ra chúc mừng? Chẳng lẽ là hối hận rồi?”“Nhưng hối hận cũng vô ích. Cậu ấy sắp thành anh rể của cô rồi, cô không thể đối với anh rể của cô…” tiếp tục nảy sinh tâm tư bất chính được.“Nếu thím còn khua môi múa mép nữa thì cháu sẽ đi báo cáo.” Cố Nghiên bị tiếng ồn ào đánh thức, cô vén màn cửa, vẻ mặt lạnh nhạt, đi đến cắt ngang lời nói của bà ta.Bà ta cũng không thử nghĩ lại xem, nếu cô có ý đó với Triệu Kiến Minh thì bây giờ nhà bà ta còn có chuyện vui này à?“Lại còn báo án. Tôi là thím ruột của cô đấy. Cô cũng quá nham hiểm rồi đấy.” Thím Cố bị doạ trợn tròn mắt.Ba người nhà mẹ Cố lại chẳng bất ngờ: “…”Thím ruột đã là cái gì, bọn họ là ba mẹ ruột mà cô còn dám lấy chuyện ngồi tù ra uy hϊếp đây này.Mẹ Triệu vô cùng vui mừng vì đã không lấy cái loại con dâu này, nếu không răm bữa nửa tháng lại đi báo cảnh sát thì còn ra thể thống gì.“Đó cũng là thím ác ý bôi nhọ cháu trước.” Cố Nghiên nói xong thì nhìn về phía chị họ Cố Nguyệt.Cô nhớ chị họ từng nói với cô là mẫu đàn ông chị ta thích là kiểu cao lớn khôi ngô, mà Triệu Kiến Minh lại nho nhã yếu đuối, hiển nhiên là không hợp với thẩm mỹ của chị ta.Nhưng lúc này cô lại phát hiện chị họ không hề có một chút đau khổ vì bị ép cưới nào cả, ngược lại còn có vẻ ngượng ngùng. Gương mặt thanh tú ấy, trong mắt đều là người đàn ông bên cạnh.Đây rõ ràng là… vừa ý Triệu Kiến Minh.Cố Nghiên không khỏi có chút nhức đầu. Nếu đối phương bị ép cưới, cô nhất định có thể có cách giúp đối phương, nhưng bây giờ người ta lại chỉ vội vàng muốn gả đi.Cô còn có thể nói gì đây?Nhưng chuyện này lại khiến Cố Nghiên nghĩ thông một chuyện. Khó trách, kiếp trước, sau khi biết cô và Triệu Kiến Minh ly hôn, chị họ có quan hệ tàm tạm với cô lại đến nhà mỉa mai cô.Ban đầu cô chỉ nghĩ là chị ta ghen tỵ vì mình gả vào nhà tốt, bây giờ mới sáng tỏ, hoá ra là chị ta thích Triệu Kiến Minh từ lâu rồi.“Chúc mừng.” Cố Nghiên tuy rằng không muốn chúc mừng nhưng trong trường hợp này cô cũng không có cách nào khuyên bảo, chỉ có thể tìm thời cơ khác.
Không có cách nào khác, mẹ Cố chỉ có thể nuốt giận, nhận lấy kẹo.
“Ôi, sao chị dâu lại không cười vậy? Chẳng lẽ chị không mong có cuộc hôn nhân này?” Thím Cố vẫn không chịu buông tha.
Mẹ Cố hận không thể xé rách cái bản mắt dối trá, xấu xa này, Nhưng đang ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, bà ta không thể làm vậy được.
“Sao, sao có thể thế được, tôi rất vui.” Mẹ Cố nét mặt hung dữ, gắng gượng nặn ra mấy chữ.
“Vui là được.” Nhìn dáng vẻ quẫn bách của bà ta, trong lòng thím Cố khoan khoái khỏi phải nói.
Từ trước tới giờ, nhị phòng bọn họ cái gì cũng không bằng đại phòng. Bình thường cái con tiện nhân Lý Chiêu Đệ này không biết là khoe khoang cỡ nào, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ không nói nên lời này của chị ta, sao bà ta có thể không đắc ý được.
“Ôi chao, thực ra thì cho dù chị không vui cũng chẳng quan trọng. Dẫu sao đứa con gái đó của chị quả thực là không để người ta bớt lo mà. Cứng rắn bỏ qua mối hôn sự tốt như vậy để khiến ai vui vẻ không biết.”
Nói xong bà ta lại tiếp tục rêu rao: “Cố Nghiên à, cô xem chị họ cô đính hôn sao cô lại không ra chúc mừng? Chẳng lẽ là hối hận rồi?”
“Nhưng hối hận cũng vô ích. Cậu ấy sắp thành anh rể của cô rồi, cô không thể đối với anh rể của cô…” tiếp tục nảy sinh tâm tư bất chính được.
“Nếu thím còn khua môi múa mép nữa thì cháu sẽ đi báo cáo.” Cố Nghiên bị tiếng ồn ào đánh thức, cô vén màn cửa, vẻ mặt lạnh nhạt, đi đến cắt ngang lời nói của bà ta.
Bà ta cũng không thử nghĩ lại xem, nếu cô có ý đó với Triệu Kiến Minh thì bây giờ nhà bà ta còn có chuyện vui này à?
“Lại còn báo án. Tôi là thím ruột của cô đấy. Cô cũng quá nham hiểm rồi đấy.” Thím Cố bị doạ trợn tròn mắt.
Ba người nhà mẹ Cố lại chẳng bất ngờ: “…”
Thím ruột đã là cái gì, bọn họ là ba mẹ ruột mà cô còn dám lấy chuyện ngồi tù ra uy hϊếp đây này.
Mẹ Triệu vô cùng vui mừng vì đã không lấy cái loại con dâu này, nếu không răm bữa nửa tháng lại đi báo cảnh sát thì còn ra thể thống gì.
“Đó cũng là thím ác ý bôi nhọ cháu trước.” Cố Nghiên nói xong thì nhìn về phía chị họ Cố Nguyệt.
Cô nhớ chị họ từng nói với cô là mẫu đàn ông chị ta thích là kiểu cao lớn khôi ngô, mà Triệu Kiến Minh lại nho nhã yếu đuối, hiển nhiên là không hợp với thẩm mỹ của chị ta.
Nhưng lúc này cô lại phát hiện chị họ không hề có một chút đau khổ vì bị ép cưới nào cả, ngược lại còn có vẻ ngượng ngùng. Gương mặt thanh tú ấy, trong mắt đều là người đàn ông bên cạnh.
Đây rõ ràng là… vừa ý Triệu Kiến Minh.
Cố Nghiên không khỏi có chút nhức đầu. Nếu đối phương bị ép cưới, cô nhất định có thể có cách giúp đối phương, nhưng bây giờ người ta lại chỉ vội vàng muốn gả đi.
Cô còn có thể nói gì đây?
Nhưng chuyện này lại khiến Cố Nghiên nghĩ thông một chuyện. Khó trách, kiếp trước, sau khi biết cô và Triệu Kiến Minh ly hôn, chị họ có quan hệ tàm tạm với cô lại đến nhà mỉa mai cô.
Ban đầu cô chỉ nghĩ là chị ta ghen tỵ vì mình gả vào nhà tốt, bây giờ mới sáng tỏ, hoá ra là chị ta thích Triệu Kiến Minh từ lâu rồi.
“Chúc mừng.” Cố Nghiên tuy rằng không muốn chúc mừng nhưng trong trường hợp này cô cũng không có cách nào khuyên bảo, chỉ có thể tìm thời cơ khác.
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Không có cách nào khác, mẹ Cố chỉ có thể nuốt giận, nhận lấy kẹo.“Ôi, sao chị dâu lại không cười vậy? Chẳng lẽ chị không mong có cuộc hôn nhân này?” Thím Cố vẫn không chịu buông tha.Mẹ Cố hận không thể xé rách cái bản mắt dối trá, xấu xa này, Nhưng đang ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, bà ta không thể làm vậy được.“Sao, sao có thể thế được, tôi rất vui.” Mẹ Cố nét mặt hung dữ, gắng gượng nặn ra mấy chữ.“Vui là được.” Nhìn dáng vẻ quẫn bách của bà ta, trong lòng thím Cố khoan khoái khỏi phải nói.Từ trước tới giờ, nhị phòng bọn họ cái gì cũng không bằng đại phòng. Bình thường cái con tiện nhân Lý Chiêu Đệ này không biết là khoe khoang cỡ nào, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ không nói nên lời này của chị ta, sao bà ta có thể không đắc ý được.“Ôi chao, thực ra thì cho dù chị không vui cũng chẳng quan trọng. Dẫu sao đứa con gái đó của chị quả thực là không để người ta bớt lo mà. Cứng rắn bỏ qua mối hôn sự tốt như vậy để khiến ai vui vẻ không biết.”Nói xong bà ta lại tiếp tục rêu rao: “Cố Nghiên à, cô xem chị họ cô đính hôn sao cô lại không ra chúc mừng? Chẳng lẽ là hối hận rồi?”“Nhưng hối hận cũng vô ích. Cậu ấy sắp thành anh rể của cô rồi, cô không thể đối với anh rể của cô…” tiếp tục nảy sinh tâm tư bất chính được.“Nếu thím còn khua môi múa mép nữa thì cháu sẽ đi báo cáo.” Cố Nghiên bị tiếng ồn ào đánh thức, cô vén màn cửa, vẻ mặt lạnh nhạt, đi đến cắt ngang lời nói của bà ta.Bà ta cũng không thử nghĩ lại xem, nếu cô có ý đó với Triệu Kiến Minh thì bây giờ nhà bà ta còn có chuyện vui này à?“Lại còn báo án. Tôi là thím ruột của cô đấy. Cô cũng quá nham hiểm rồi đấy.” Thím Cố bị doạ trợn tròn mắt.Ba người nhà mẹ Cố lại chẳng bất ngờ: “…”Thím ruột đã là cái gì, bọn họ là ba mẹ ruột mà cô còn dám lấy chuyện ngồi tù ra uy hϊếp đây này.Mẹ Triệu vô cùng vui mừng vì đã không lấy cái loại con dâu này, nếu không răm bữa nửa tháng lại đi báo cảnh sát thì còn ra thể thống gì.“Đó cũng là thím ác ý bôi nhọ cháu trước.” Cố Nghiên nói xong thì nhìn về phía chị họ Cố Nguyệt.Cô nhớ chị họ từng nói với cô là mẫu đàn ông chị ta thích là kiểu cao lớn khôi ngô, mà Triệu Kiến Minh lại nho nhã yếu đuối, hiển nhiên là không hợp với thẩm mỹ của chị ta.Nhưng lúc này cô lại phát hiện chị họ không hề có một chút đau khổ vì bị ép cưới nào cả, ngược lại còn có vẻ ngượng ngùng. Gương mặt thanh tú ấy, trong mắt đều là người đàn ông bên cạnh.Đây rõ ràng là… vừa ý Triệu Kiến Minh.Cố Nghiên không khỏi có chút nhức đầu. Nếu đối phương bị ép cưới, cô nhất định có thể có cách giúp đối phương, nhưng bây giờ người ta lại chỉ vội vàng muốn gả đi.Cô còn có thể nói gì đây?Nhưng chuyện này lại khiến Cố Nghiên nghĩ thông một chuyện. Khó trách, kiếp trước, sau khi biết cô và Triệu Kiến Minh ly hôn, chị họ có quan hệ tàm tạm với cô lại đến nhà mỉa mai cô.Ban đầu cô chỉ nghĩ là chị ta ghen tỵ vì mình gả vào nhà tốt, bây giờ mới sáng tỏ, hoá ra là chị ta thích Triệu Kiến Minh từ lâu rồi.“Chúc mừng.” Cố Nghiên tuy rằng không muốn chúc mừng nhưng trong trường hợp này cô cũng không có cách nào khuyên bảo, chỉ có thể tìm thời cơ khác.