Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…

Chương 52: Chương 52

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Cho nên sau đó Cố Nghiên cũng chưa rời khỏi đồn cảnh sát vội, cô đi tìm người phụ trách vụ án lần này.“Chào đồng chí cảnh sát, mấy năm gần đây, không khí gần chỗ chúng tôi đã bị xáo trộn quá nhiều, tôi cho rằng chuyện lần này có thể lấy ra để làm gương, để tuyên truyền pháp luật tới một số xã xung quanh điển hình"Giọng nói của Cố Nghiên rất vang và có lực.“Cho mọi người biết được tính nghiêm trọng, răn đe cảnh cáo, nhằm giảm tỷ lệ tội phạm!"Nếu nói như vậy, đến lúc đó còn phải đưa mẹ Cố với Thạch Đại Dũng đến các xã đó để phê bình và giáo dục.Đương nhiên, ba Cố với Cố Đại Bảo cũng không chạy được.Vốn dĩ mẹ Cố đã ôm tất cả mọi chuyện vào người mình, nhưng ba Cố với Cổ Đại Bảo không chịu nổi cuộc thẩm vấn, hai người bọn họ đều đã thừa nhận chuyện bản thân biết rõ nhưng lại không báo cáo việc này.Mặc dù không bị hình phạt, nhưng không thể thiếu phê bình và giáo dục.“Đồng thời cũng để mọi người trong xã biết, để con gái mình gả cho mấy tên lưu manh là điều không nên, như vậy là hành vi hại người hại mình!"Chỉ cần mấy tên lưu manh không được nếm những thứ ngon ngọt, mấy chuyện như này sẽ ít xuất hiện hơn.“Tôi tin rằng hầu hết những thành viên trong xã chúng ta đều là những người tốt bụng chất phác, nhưng có đôi khi sẽ bởi vì sự thiếu hiểu biết, cuối cùng rơi vào kết cục hại người hại mình. Nếu là bọn họ có thể hiểu được pháp luật cơ bản, nhất định có thể giảm bớt bi kịch xảy ra, cho nên tôi hy vọng các anh có thể tiếp thu ý kiến của tôi"Giọng điệu của Cố Nghiên vô cùng thành khẩn và bức thiết.Trình độ hiểu biết của mọi người ở thời đại này thật sự quá thấp, ở một đại đội cũng không tìm ra nổi một người học tới cấp ba, nên nên những kiến thức đối với pháp luật cũng vô cùng ít ỏi.Bọn họ cần được phổ cập giáo dục nhiều hơn!“Cố Nghiên đồng chí, đề nghị của cô cũng rất trùng hợp với suy nghĩ của chúng tôi, cấp trên cũng đang định lợi dụng chuyện này để giáo dục pháp luật ở các xã.” Nghe cô nói xong, đồng chí cảnh sát lập tức lên tiếng.“Cảm ơn các anh.” Cố Nghiên lại nói thêm: “Đồng thời tôi cũng kiến nghị phương thức mở rộng tuyên truyền, ví dụ như thiết lập bảng tuyên truyền pháp luật ở các xã và đội sản xuất."Các bài giảng tuyên truyền cũng tốt, nhưng nếu xây dựng bảng tuyên truyền thì trong thời đại thiếu tính giải trí như thời đại này, nhất định sẽ được xem nhiều hơn, như vậy hiệu quả sẽ càng tốt hơn!“Cái này... lúc đồng chí cảnh sát đang muốn nói, lại thấy lãnh đạo đi tới, anh ta lập tức nói: “Cục trưởng Cao."Đối phương gật gật đầu với anh ta xong, lại nhìn về phía Cố Nghiên, khuôn mặt sắc bén mang theo chút ôn hòa, tán thưởng nói: “Kiến nghị của đồng chí này không tồi, nếu có bảng tuyên truyền, vậy lúc nào cũng có thể nhìn thấy được"“Cho nên ngài lãnh đạo đây đồng ý sao?” Cố Nghiên chớp chớp mắt, không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như thế.“Vì sao lại không đồng ý?” Đối phương hỏi lại, lại dùng giọng điệu nghiêm túc khẳng định lại: “Đây là chuyện tốt, để mọi người hiểu biết thêm về pháp luật, xây dựng một xã hội tốt hơn."Nghe vậy, cuối cùng Cố Nghiên thấy nhẹ nhõm.Nhưng...Cô có hơi do dự, cuối cùng vẫn nói ra một yêu cầu quá đáng: “Vậy lãnh đạo...tôi có thể mạo muội tự đề cử mình lập bảng tuyên truyền có được không?"Cô thật sự rất muốn tự mình tham gia!“Vậy cô biết vẽ tranh sao?” Cục trưởng Cao có hơi do dự.Hiện giờ rất nhiều người cũng chưa học được mấy ngày, không biết một chữ nào, nên đối với việc lập bảng tuyên truyền này thì chỉ có thể vẽ tranh minh họa.“Đương nhiên Nghiên Nghiên biết rồi!” Không đợi Cố Nghiên mở miệng, Trình Kính Tùng đã gấp gáp gật đầu như giã tỏi.“Kỹ thuật vẽ tranh của Nghiên Nghiên là tốt nhất ở làng trên xóm dưới chúng tôi đấy, chỉ cần cô ấy vẽ là đều giống như thật.” Chỉ cần nói về Cố Nghiên, hai mắt Trình Kính Tùng lập tức sáng lên.

Cho nên sau đó Cố Nghiên cũng chưa rời khỏi đồn cảnh sát vội, cô đi tìm người phụ trách vụ án lần này.

“Chào đồng chí cảnh sát, mấy năm gần đây, không khí gần chỗ chúng tôi đã bị xáo trộn quá nhiều, tôi cho rằng chuyện lần này có thể lấy ra để làm gương, để tuyên truyền pháp luật tới một số xã xung quanh điển hình"

Giọng nói của Cố Nghiên rất vang và có lực.

“Cho mọi người biết được tính nghiêm trọng, răn đe cảnh cáo, nhằm giảm tỷ lệ tội phạm!"

Nếu nói như vậy, đến lúc đó còn phải đưa mẹ Cố với Thạch Đại Dũng đến các xã đó để phê bình và giáo dục.

Đương nhiên, ba Cố với Cố Đại Bảo cũng không chạy được.

Vốn dĩ mẹ Cố đã ôm tất cả mọi chuyện vào người mình, nhưng ba Cố với Cổ Đại Bảo không chịu nổi cuộc thẩm vấn, hai người bọn họ đều đã thừa nhận chuyện bản thân biết rõ nhưng lại không báo cáo việc này.

Mặc dù không bị hình phạt, nhưng không thể thiếu phê bình và giáo dục.

“Đồng thời cũng để mọi người trong xã biết, để con gái mình gả cho mấy tên lưu manh là điều không nên, như vậy là hành vi hại người hại mình!"

Chỉ cần mấy tên lưu manh không được nếm những thứ ngon ngọt, mấy chuyện như này sẽ ít xuất hiện hơn.

“Tôi tin rằng hầu hết những thành viên trong xã chúng ta đều là những người tốt bụng chất phác, nhưng có đôi khi sẽ bởi vì sự thiếu hiểu biết, cuối cùng rơi vào kết cục hại người hại mình. Nếu là bọn họ có thể hiểu được pháp luật cơ bản, nhất định có thể giảm bớt bi kịch xảy ra, cho nên tôi hy vọng các anh có thể tiếp thu ý kiến của tôi"

Giọng điệu của Cố Nghiên vô cùng thành khẩn và bức thiết.

Trình độ hiểu biết của mọi người ở thời đại này thật sự quá thấp, ở một đại đội cũng không tìm ra nổi một người học tới cấp ba, nên nên những kiến thức đối với pháp luật cũng vô cùng ít ỏi.

Bọn họ cần được phổ cập giáo dục nhiều hơn!

“Cố Nghiên đồng chí, đề nghị của cô cũng rất trùng hợp với suy nghĩ của chúng tôi, cấp trên cũng đang định lợi dụng chuyện này để giáo dục pháp luật ở các xã.” Nghe cô nói xong, đồng chí cảnh sát lập tức lên tiếng.

“Cảm ơn các anh.” Cố Nghiên lại nói thêm: “Đồng thời tôi cũng kiến nghị phương thức mở rộng tuyên truyền, ví dụ như thiết lập bảng tuyên truyền pháp luật ở các xã và đội sản xuất."

Các bài giảng tuyên truyền cũng tốt, nhưng nếu xây dựng bảng tuyên truyền thì trong thời đại thiếu tính giải trí như thời đại này, nhất định sẽ được xem nhiều hơn, như vậy hiệu quả sẽ càng tốt hơn!

“Cái này... lúc đồng chí cảnh sát đang muốn nói, lại thấy lãnh đạo đi tới, anh ta lập tức nói: “Cục trưởng Cao."

Đối phương gật gật đầu với anh ta xong, lại nhìn về phía Cố Nghiên, khuôn mặt sắc bén mang theo chút ôn hòa, tán thưởng nói: “Kiến nghị của đồng chí này không tồi, nếu có bảng tuyên truyền, vậy lúc nào cũng có thể nhìn thấy được"

“Cho nên ngài lãnh đạo đây đồng ý sao?” Cố Nghiên chớp chớp mắt, không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như thế.

“Vì sao lại không đồng ý?” Đối phương hỏi lại, lại dùng giọng điệu nghiêm túc khẳng định lại: “Đây là chuyện tốt, để mọi người hiểu biết thêm về pháp luật, xây dựng một xã hội tốt hơn."

Nghe vậy, cuối cùng Cố Nghiên thấy nhẹ nhõm.

Nhưng...

Cô có hơi do dự, cuối cùng vẫn nói ra một yêu cầu quá đáng: “Vậy lãnh đạo...tôi có thể mạo muội tự đề cử mình lập bảng tuyên truyền có được không?"

Cô thật sự rất muốn tự mình tham gia!

“Vậy cô biết vẽ tranh sao?” Cục trưởng Cao có hơi do dự.

Hiện giờ rất nhiều người cũng chưa học được mấy ngày, không biết một chữ nào, nên đối với việc lập bảng tuyên truyền này thì chỉ có thể vẽ tranh minh họa.

“Đương nhiên Nghiên Nghiên biết rồi!” Không đợi Cố Nghiên mở miệng, Trình Kính Tùng đã gấp gáp gật đầu như giã tỏi.

“Kỹ thuật vẽ tranh của Nghiên Nghiên là tốt nhất ở làng trên xóm dưới chúng tôi đấy, chỉ cần cô ấy vẽ là đều giống như thật.” Chỉ cần nói về Cố Nghiên, hai mắt Trình Kính Tùng lập tức sáng lên.

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Cho nên sau đó Cố Nghiên cũng chưa rời khỏi đồn cảnh sát vội, cô đi tìm người phụ trách vụ án lần này.“Chào đồng chí cảnh sát, mấy năm gần đây, không khí gần chỗ chúng tôi đã bị xáo trộn quá nhiều, tôi cho rằng chuyện lần này có thể lấy ra để làm gương, để tuyên truyền pháp luật tới một số xã xung quanh điển hình"Giọng nói của Cố Nghiên rất vang và có lực.“Cho mọi người biết được tính nghiêm trọng, răn đe cảnh cáo, nhằm giảm tỷ lệ tội phạm!"Nếu nói như vậy, đến lúc đó còn phải đưa mẹ Cố với Thạch Đại Dũng đến các xã đó để phê bình và giáo dục.Đương nhiên, ba Cố với Cố Đại Bảo cũng không chạy được.Vốn dĩ mẹ Cố đã ôm tất cả mọi chuyện vào người mình, nhưng ba Cố với Cổ Đại Bảo không chịu nổi cuộc thẩm vấn, hai người bọn họ đều đã thừa nhận chuyện bản thân biết rõ nhưng lại không báo cáo việc này.Mặc dù không bị hình phạt, nhưng không thể thiếu phê bình và giáo dục.“Đồng thời cũng để mọi người trong xã biết, để con gái mình gả cho mấy tên lưu manh là điều không nên, như vậy là hành vi hại người hại mình!"Chỉ cần mấy tên lưu manh không được nếm những thứ ngon ngọt, mấy chuyện như này sẽ ít xuất hiện hơn.“Tôi tin rằng hầu hết những thành viên trong xã chúng ta đều là những người tốt bụng chất phác, nhưng có đôi khi sẽ bởi vì sự thiếu hiểu biết, cuối cùng rơi vào kết cục hại người hại mình. Nếu là bọn họ có thể hiểu được pháp luật cơ bản, nhất định có thể giảm bớt bi kịch xảy ra, cho nên tôi hy vọng các anh có thể tiếp thu ý kiến của tôi"Giọng điệu của Cố Nghiên vô cùng thành khẩn và bức thiết.Trình độ hiểu biết của mọi người ở thời đại này thật sự quá thấp, ở một đại đội cũng không tìm ra nổi một người học tới cấp ba, nên nên những kiến thức đối với pháp luật cũng vô cùng ít ỏi.Bọn họ cần được phổ cập giáo dục nhiều hơn!“Cố Nghiên đồng chí, đề nghị của cô cũng rất trùng hợp với suy nghĩ của chúng tôi, cấp trên cũng đang định lợi dụng chuyện này để giáo dục pháp luật ở các xã.” Nghe cô nói xong, đồng chí cảnh sát lập tức lên tiếng.“Cảm ơn các anh.” Cố Nghiên lại nói thêm: “Đồng thời tôi cũng kiến nghị phương thức mở rộng tuyên truyền, ví dụ như thiết lập bảng tuyên truyền pháp luật ở các xã và đội sản xuất."Các bài giảng tuyên truyền cũng tốt, nhưng nếu xây dựng bảng tuyên truyền thì trong thời đại thiếu tính giải trí như thời đại này, nhất định sẽ được xem nhiều hơn, như vậy hiệu quả sẽ càng tốt hơn!“Cái này... lúc đồng chí cảnh sát đang muốn nói, lại thấy lãnh đạo đi tới, anh ta lập tức nói: “Cục trưởng Cao."Đối phương gật gật đầu với anh ta xong, lại nhìn về phía Cố Nghiên, khuôn mặt sắc bén mang theo chút ôn hòa, tán thưởng nói: “Kiến nghị của đồng chí này không tồi, nếu có bảng tuyên truyền, vậy lúc nào cũng có thể nhìn thấy được"“Cho nên ngài lãnh đạo đây đồng ý sao?” Cố Nghiên chớp chớp mắt, không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như thế.“Vì sao lại không đồng ý?” Đối phương hỏi lại, lại dùng giọng điệu nghiêm túc khẳng định lại: “Đây là chuyện tốt, để mọi người hiểu biết thêm về pháp luật, xây dựng một xã hội tốt hơn."Nghe vậy, cuối cùng Cố Nghiên thấy nhẹ nhõm.Nhưng...Cô có hơi do dự, cuối cùng vẫn nói ra một yêu cầu quá đáng: “Vậy lãnh đạo...tôi có thể mạo muội tự đề cử mình lập bảng tuyên truyền có được không?"Cô thật sự rất muốn tự mình tham gia!“Vậy cô biết vẽ tranh sao?” Cục trưởng Cao có hơi do dự.Hiện giờ rất nhiều người cũng chưa học được mấy ngày, không biết một chữ nào, nên đối với việc lập bảng tuyên truyền này thì chỉ có thể vẽ tranh minh họa.“Đương nhiên Nghiên Nghiên biết rồi!” Không đợi Cố Nghiên mở miệng, Trình Kính Tùng đã gấp gáp gật đầu như giã tỏi.“Kỹ thuật vẽ tranh của Nghiên Nghiên là tốt nhất ở làng trên xóm dưới chúng tôi đấy, chỉ cần cô ấy vẽ là đều giống như thật.” Chỉ cần nói về Cố Nghiên, hai mắt Trình Kính Tùng lập tức sáng lên.

Chương 52: Chương 52