Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…
Chương 74: Chương 74
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Lúc này, cô ta đang bị thím Cố kéo đến phía trung tâm nơi xã viên của đại đội bát quái đang tụ họp, muốn khoe chiếc váy cưới mới với mọi người.“Ai ôi, mọi người biết không, nhà chồng của Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi quá hào phóng đi mất, còn mua váy cưới làm của hồi môn, tôi bảo không cần, nhưng họ cứ nhất quyết muốn mua!” Chỉ thấy thím Cố cười đến mức mắt sắp híp lại thành một đường thẳng, trong ngữ khí đầy vẻ tự hào.“Mẹ, cái này thì có gì hay để nói đâu. Cố Nguyệt như thể ngượng ngùng, hờn dỗi nói.Một màn kẻ xướng người hoạ này, không thể không nói, phối hợp vô cùng ăn ý.“Váy cưới là gì thế?” Có người không kìm chế được tò mò hỏi.Những niên đại này, các cô gái xuất giá bình thường đều mặc một chiếc áo khoác đỏ, trên đầu cài một bông hoa cùng màu là xong, cùng lắm cũng chỉ mua một chiếc váy đỏ.Còn về váy cưới gì đó, đến cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua.“Đúng đó, váy cưới này là gì thế, nói chúng tôi nghe với” Trong thời đại giải trí nghèo nàn này, mỗi một từ mới hiếm lạ cũng đều sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.Thím Cố thấy những người cùng quê này đã vểnh tai lên nghe, lập tức ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu, như thể cao hơn những người này mà nói:”Váy cưới này ấy à, chính là cái loại áo cưới vô cùng đẹp ấy, khăn voan màu hồng, từ lớp này tới lớp kia vẫn lóng lánh lộng lẫy!"“Với lại, đây còn được mua từ trên tỉnh, chỗ chúng ta không có đâu!"Bà ta nhướng màu, thấy vẻ mặt tán tưởng của mọi người, đáy lòng không phải nói đắc ý đến mức nào.“Ai ôi, vậy chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ?” Có người nhịn không được nuốt nước bọt.Thím Cố khoát khoát tay: “Ầy, cũng không đắt lắm, chỉ một trăm tệ thôi!” Lại cộng tiếp thêm hai mươi tệ nữa.Từ khi nhà cô ta nhận được một nghìn tệ sính lễ, còn có cả tam luân nhất âm, cả người cứ lâng lâng không hiểu được.“Trời ơi, một trăm tệ còn nói là không nhiều sao?” Mọi người nhịn không được hít vào một hơi, sôi nổi cảm thán.“Triệu gia này điều kiện cũng quá tốt rồi."“Còn không phải sao, cũng không biết Cố Nghiên kia nghĩ cái gì, một cô nương thông minh như thế, thế mà không chịu ôm gả cho con rùa vàng này, cứ nhất quyết phải gả cho tiểu tử nghèo kia. Có người nhịn không được xì xầm.Nếu nói Cố Nguyệt cả đời này ghét nhất thứ gì, nhất định là những lời này.Mỗi lần nghe, cô ta đều cảm thấy bản thân như người thu gom rác vậy, chỉ có thể nhặt được đồ mà Cố Nghiên không thèm, mới có thể bay được lên trên cành cao.Cô ta âm thầm nghiến răng, đúng lúc nhìn thấy Cố Nghiên đang đi về phía bên này, cô ta lập tức đi lên: “Cố Nghiên à, nhà chồng em đã chuẩn bị áo cưới cho em chưa?"Chỉ thấy chị ta mỉm cười, cứ như thể thật sự quan tâm đến cô mới hỏi vậy.“Ai da, Cố Nguyệt con nghĩ gì thế, cái tên Trình Kính Tùng đó đến cả sính lễ cũng không đưa nổi cho cô ta, làm sao có thể mua được áo cưới?” Không đợi Cổ Nghiên lên tiếng, thím Cố đã gấp rút đến mức chờ không kịp, bắt đầu mỉa mai.Những người hóng chuyện cũng không nhịn được cười hả hê châm chọc.Kỳ thật lòng người rất phức tạp, bọn họ tuy rằng ghen ghét Cố Nguyệt khoe khoang, nhưng cũng không phải không muốn thấy vẻ mặt hối hận và thẹn quá hoá giận của Cố Nghiên.Đáng tiếc Cố Nghiên không có phản ứng gì, ánh mắt cô bình tĩnh như mặt hồ không gợn chút sóng.Cảnh tượng Cố Nguyệt lẫn thím Cổ tức đến mức muốn đánh nhau, sao khác với tưởng tượng của bọn họ thế?Cô không nên cảm thấy hổ thẹn, mặc cảm sao?“Cố Nghiên à, sao em không nói gì, có phải những lời mẹ chị nói đã tổn thương em rồi không, vậy thì chị xin lỗi nhé.” Cố Nguyệt vờ vĩnh an ủi.Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch hết lần này đến lần khác của cô ta, khiến Cố Nghiên không khỏi bật ra một nụ cười không rõ ý vị.
Lúc này, cô ta đang bị thím Cố kéo đến phía trung tâm nơi xã viên của đại đội bát quái đang tụ họp, muốn khoe chiếc váy cưới mới với mọi người.
“Ai ôi, mọi người biết không, nhà chồng của Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi quá hào phóng đi mất, còn mua váy cưới làm của hồi môn, tôi bảo không cần, nhưng họ cứ nhất quyết muốn mua!” Chỉ thấy thím Cố cười đến mức mắt sắp híp lại thành một đường thẳng, trong ngữ khí đầy vẻ tự hào.
“Mẹ, cái này thì có gì hay để nói đâu. Cố Nguyệt như thể ngượng ngùng, hờn dỗi nói.
Một màn kẻ xướng người hoạ này, không thể không nói, phối hợp vô cùng ăn ý.
“Váy cưới là gì thế?” Có người không kìm chế được tò mò hỏi.
Những niên đại này, các cô gái xuất giá bình thường đều mặc một chiếc áo khoác đỏ, trên đầu cài một bông hoa cùng màu là xong, cùng lắm cũng chỉ mua một chiếc váy đỏ.
Còn về váy cưới gì đó, đến cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
“Đúng đó, váy cưới này là gì thế, nói chúng tôi nghe với” Trong thời đại giải trí nghèo nàn này, mỗi một từ mới hiếm lạ cũng đều sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Thím Cố thấy những người cùng quê này đã vểnh tai lên nghe, lập tức ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu, như thể cao hơn những người này mà nói:”Váy cưới này ấy à, chính là cái loại áo cưới vô cùng đẹp ấy, khăn voan màu hồng, từ lớp này tới lớp kia vẫn lóng lánh lộng lẫy!"
“Với lại, đây còn được mua từ trên tỉnh, chỗ chúng ta không có đâu!"
Bà ta nhướng màu, thấy vẻ mặt tán tưởng của mọi người, đáy lòng không phải nói đắc ý đến mức nào.
“Ai ôi, vậy chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ?” Có người nhịn không được nuốt nước bọt.
Thím Cố khoát khoát tay: “Ầy, cũng không đắt lắm, chỉ một trăm tệ thôi!” Lại cộng tiếp thêm hai mươi tệ nữa.
Từ khi nhà cô ta nhận được một nghìn tệ sính lễ, còn có cả tam luân nhất âm, cả người cứ lâng lâng không hiểu được.
“Trời ơi, một trăm tệ còn nói là không nhiều sao?” Mọi người nhịn không được hít vào một hơi, sôi nổi cảm thán.
“Triệu gia này điều kiện cũng quá tốt rồi."
“Còn không phải sao, cũng không biết Cố Nghiên kia nghĩ cái gì, một cô nương thông minh như thế, thế mà không chịu ôm gả cho con rùa vàng này, cứ nhất quyết phải gả cho tiểu tử nghèo kia. Có người nhịn không được xì xầm.
Nếu nói Cố Nguyệt cả đời này ghét nhất thứ gì, nhất định là những lời này.
Mỗi lần nghe, cô ta đều cảm thấy bản thân như người thu gom rác vậy, chỉ có thể nhặt được đồ mà Cố Nghiên không thèm, mới có thể bay được lên trên cành cao.
Cô ta âm thầm nghiến răng, đúng lúc nhìn thấy Cố Nghiên đang đi về phía bên này, cô ta lập tức đi lên: “Cố Nghiên à, nhà chồng em đã chuẩn bị áo cưới cho em chưa?"
Chỉ thấy chị ta mỉm cười, cứ như thể thật sự quan tâm đến cô mới hỏi vậy.
“Ai da, Cố Nguyệt con nghĩ gì thế, cái tên Trình Kính Tùng đó đến cả sính lễ cũng không đưa nổi cho cô ta, làm sao có thể mua được áo cưới?” Không đợi Cổ Nghiên lên tiếng, thím Cố đã gấp rút đến mức chờ không kịp, bắt đầu mỉa mai.
Những người hóng chuyện cũng không nhịn được cười hả hê châm chọc.
Kỳ thật lòng người rất phức tạp, bọn họ tuy rằng ghen ghét Cố Nguyệt khoe khoang, nhưng cũng không phải không muốn thấy vẻ mặt hối hận và thẹn quá hoá giận của Cố Nghiên.
Đáng tiếc Cố Nghiên không có phản ứng gì, ánh mắt cô bình tĩnh như mặt hồ không gợn chút sóng.
Cảnh tượng Cố Nguyệt lẫn thím Cổ tức đến mức muốn đánh nhau, sao khác với tưởng tượng của bọn họ thế?
Cô không nên cảm thấy hổ thẹn, mặc cảm sao?
“Cố Nghiên à, sao em không nói gì, có phải những lời mẹ chị nói đã tổn thương em rồi không, vậy thì chị xin lỗi nhé.” Cố Nguyệt vờ vĩnh an ủi.
Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch hết lần này đến lần khác của cô ta, khiến Cố Nghiên không khỏi bật ra một nụ cười không rõ ý vị.
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Lúc này, cô ta đang bị thím Cố kéo đến phía trung tâm nơi xã viên của đại đội bát quái đang tụ họp, muốn khoe chiếc váy cưới mới với mọi người.“Ai ôi, mọi người biết không, nhà chồng của Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi quá hào phóng đi mất, còn mua váy cưới làm của hồi môn, tôi bảo không cần, nhưng họ cứ nhất quyết muốn mua!” Chỉ thấy thím Cố cười đến mức mắt sắp híp lại thành một đường thẳng, trong ngữ khí đầy vẻ tự hào.“Mẹ, cái này thì có gì hay để nói đâu. Cố Nguyệt như thể ngượng ngùng, hờn dỗi nói.Một màn kẻ xướng người hoạ này, không thể không nói, phối hợp vô cùng ăn ý.“Váy cưới là gì thế?” Có người không kìm chế được tò mò hỏi.Những niên đại này, các cô gái xuất giá bình thường đều mặc một chiếc áo khoác đỏ, trên đầu cài một bông hoa cùng màu là xong, cùng lắm cũng chỉ mua một chiếc váy đỏ.Còn về váy cưới gì đó, đến cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua.“Đúng đó, váy cưới này là gì thế, nói chúng tôi nghe với” Trong thời đại giải trí nghèo nàn này, mỗi một từ mới hiếm lạ cũng đều sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.Thím Cố thấy những người cùng quê này đã vểnh tai lên nghe, lập tức ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu, như thể cao hơn những người này mà nói:”Váy cưới này ấy à, chính là cái loại áo cưới vô cùng đẹp ấy, khăn voan màu hồng, từ lớp này tới lớp kia vẫn lóng lánh lộng lẫy!"“Với lại, đây còn được mua từ trên tỉnh, chỗ chúng ta không có đâu!"Bà ta nhướng màu, thấy vẻ mặt tán tưởng của mọi người, đáy lòng không phải nói đắc ý đến mức nào.“Ai ôi, vậy chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ?” Có người nhịn không được nuốt nước bọt.Thím Cố khoát khoát tay: “Ầy, cũng không đắt lắm, chỉ một trăm tệ thôi!” Lại cộng tiếp thêm hai mươi tệ nữa.Từ khi nhà cô ta nhận được một nghìn tệ sính lễ, còn có cả tam luân nhất âm, cả người cứ lâng lâng không hiểu được.“Trời ơi, một trăm tệ còn nói là không nhiều sao?” Mọi người nhịn không được hít vào một hơi, sôi nổi cảm thán.“Triệu gia này điều kiện cũng quá tốt rồi."“Còn không phải sao, cũng không biết Cố Nghiên kia nghĩ cái gì, một cô nương thông minh như thế, thế mà không chịu ôm gả cho con rùa vàng này, cứ nhất quyết phải gả cho tiểu tử nghèo kia. Có người nhịn không được xì xầm.Nếu nói Cố Nguyệt cả đời này ghét nhất thứ gì, nhất định là những lời này.Mỗi lần nghe, cô ta đều cảm thấy bản thân như người thu gom rác vậy, chỉ có thể nhặt được đồ mà Cố Nghiên không thèm, mới có thể bay được lên trên cành cao.Cô ta âm thầm nghiến răng, đúng lúc nhìn thấy Cố Nghiên đang đi về phía bên này, cô ta lập tức đi lên: “Cố Nghiên à, nhà chồng em đã chuẩn bị áo cưới cho em chưa?"Chỉ thấy chị ta mỉm cười, cứ như thể thật sự quan tâm đến cô mới hỏi vậy.“Ai da, Cố Nguyệt con nghĩ gì thế, cái tên Trình Kính Tùng đó đến cả sính lễ cũng không đưa nổi cho cô ta, làm sao có thể mua được áo cưới?” Không đợi Cổ Nghiên lên tiếng, thím Cố đã gấp rút đến mức chờ không kịp, bắt đầu mỉa mai.Những người hóng chuyện cũng không nhịn được cười hả hê châm chọc.Kỳ thật lòng người rất phức tạp, bọn họ tuy rằng ghen ghét Cố Nguyệt khoe khoang, nhưng cũng không phải không muốn thấy vẻ mặt hối hận và thẹn quá hoá giận của Cố Nghiên.Đáng tiếc Cố Nghiên không có phản ứng gì, ánh mắt cô bình tĩnh như mặt hồ không gợn chút sóng.Cảnh tượng Cố Nguyệt lẫn thím Cổ tức đến mức muốn đánh nhau, sao khác với tưởng tượng của bọn họ thế?Cô không nên cảm thấy hổ thẹn, mặc cảm sao?“Cố Nghiên à, sao em không nói gì, có phải những lời mẹ chị nói đã tổn thương em rồi không, vậy thì chị xin lỗi nhé.” Cố Nguyệt vờ vĩnh an ủi.Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch hết lần này đến lần khác của cô ta, khiến Cố Nghiên không khỏi bật ra một nụ cười không rõ ý vị.