Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…

Chương 93: Chương 93

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Vậy thì chờ đến lúc cô quay về nhà sẽ mang thêm một vài món đồ."Nhị Ni, phiền em mua cho chị một ít bột ớt, hoa tiêu đại hồi, đậu tương, với cả ngũ cốc nữa."Nói xong, cô liền đưa tất cả số tiền cho Nhị Ni, trong mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa mà người khác không nhìn thấu được.Cô phải nhanh chóng bắt đầu nhào bột.Bắt tay chế biến món ăn đó!"Được." Nhị Ni cũng không hỏi nhiều, lập tức chạy đi mua.Sau khi cô ấy rời đi, Cố Nghiên cúi người xuống dịu dàng nói với hai đứa trẻ: "Mao Mao Nhuyễn Nhuyễn, buổi trưa chị sẽ làm mì sợi với que cay cho các em ăn, được chứ? "Que cay?Nghe thấy từ ngữ xa lạ này, cả Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn đều ngây người.Mì sợi thì chúng biết, nhưng còn que cay, đó là món gì?"Chị dâu, que cay là gì vậy ạ?" Hai đứa trẻ ngẩng đầu tò mò.Que cay chỉ bắt đầu xuất hiện từ những năm 90, bây giờ chúng không biết cũng không có gì kì lạ.Cố Nghiên cười nói: "Đó chính là một loại thức ăn có hương vị vừa cay vừa ngọt, khiến người ta mê mẩn.""Ồ?" Nhuyễn Nhuyễn và Mao Mao rõ ràng vẫn chưa hiểu gì."Đến lúc đó các em sẽ biết" Cố Nghiên cũng không giải thích thêm nhiều nữa, cầm nguyên liệu đi vào phòng bếp.*****ên cô nhào bột, sau đó cắt nhỏ thành từng sợi mì mảnh, sợi nào sợi nấy đều hết sức cân xứng giống như được gia công bởi máy móc vậy.Có thể thấy được kỹ thuật dùng d.a.o thuần thục thế nào.Mì rất dễ vón cục nên Cố Nghiên không vội cho vào nồi ngay mà tiếp tục xắt ra một phần bột khác.Đến khi Nhị Ni mua được ớt và những thứ khác về Cố Nghiên mới bắt đầu đun nóng dầu.Váng dầu nổ lách tách, ớt chiên lên đỏ chót, lập tức tỏa ra mùi thơm gay mũi nhưng cũng vô cùng hấp dẫn.Sau khi bột trộn cùng với bột đậu nành vừa được cho vào nồi, bong bóng dầu lập tức nổi lên ùng ục, sợi bột dần nhuộm thành màu vàng óng ả, dùng tốc độ mắt thường cũng thấy được chúng đang bắt đầu trở nên dai giòn.Cuối cùng là vớt ra để ráo dầu.Trình Kính Tùng vừa trở về đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn xông thẳng lên mũi toả ra từ trong nhà.Mùi vị ấy khiến bụng dạ anh vốn dĩ đã cồn cào từ trước, giờ phút này dạ dày càng thêm nhộn nhạo chỉ cần cho gì là sẽ ăn nấy.Nghiên Nghiên đang làm món gì mà thơm đến như vậy!Anh vội vàng xách theo rau dại cùng khoai tây trên tay, tăng tốc rảo bước vào trong nhà."Chao ôi, chị ơi, cái món gọi là que cay này ngon quá đi mất!" Mao Mao vừa ăn, vừa xuýt xoa kêu lên thích thú, tựa như món đồ này có sức hấp dẫn gì đó rất kì lạ."Không phải đó chứ, cả đời này em chưa từng nếm qua món ăn nào ngon như vậy, ui da, ngon muốn “nuốt lưỡi” luôn mất, chẳng giấu gì chị, em có thể một hơi ăn hết tất cả luôn đấy chứ." Trong số những người đang bị món ăn trên bàn hấp dẫn, còn có Nhị Ni được Cố Nghiên giữ lại ăn cơm trưa."Tài nghệ nấu nướng của chị dâu đỉnh quá đi!" Nhuyễn Nhuyễn cũng a dua nịnh nọt theo.Có điều Cố Nghiên lại chẳng thể nhận lấy toàn bộ lời tâng bốc này cô bé, chỉ nghe thấy cô nhẹ nhàng cất tiếng: "Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta chỉ có thể ăn một miếng thôi đó, thứ này dầu mỡ lại cay nóng, em không được ăn nhiều quá đâu."Bệnh tình của cô nhóc tuy rằng đã được kiểm soát tốt hơn trước, dù vậy que cay dù sao vẫn là món ăn có tính kí©h thí©ɧ, không nên ăn nhiều."Dù là nửa que thôi cũng không được hay sao ạ?"Nhuyễn Nhuyễn mở to hai mắt, hiển nhiên không nghĩ rằng chị dâu lại kỹ tính về khoản này như vậy."Không được đâu!" Cố Nghiên vô cùng nghiêm túc lắc đầu.Mao Mao sợ cô bé hiểu lầm chị dâu, vội vàng giải thích: "Em gái à, chị dâu làm vậy cũng chỉ là vì muốn tốt cho em thôi"

Vậy thì chờ đến lúc cô quay về nhà sẽ mang thêm một vài món đồ.

"Nhị Ni, phiền em mua cho chị một ít bột ớt, hoa tiêu đại hồi, đậu tương, với cả ngũ cốc nữa."

Nói xong, cô liền đưa tất cả số tiền cho Nhị Ni, trong mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa mà người khác không nhìn thấu được.

Cô phải nhanh chóng bắt đầu nhào bột.

Bắt tay chế biến món ăn đó!

"Được." Nhị Ni cũng không hỏi nhiều, lập tức chạy đi mua.

Sau khi cô ấy rời đi, Cố Nghiên cúi người xuống dịu dàng nói với hai đứa trẻ: "Mao Mao Nhuyễn Nhuyễn, buổi trưa chị sẽ làm mì sợi với que cay cho các em ăn, được chứ? "

Que cay?

Nghe thấy từ ngữ xa lạ này, cả Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn đều ngây người.

Mì sợi thì chúng biết, nhưng còn que cay, đó là món gì?

"Chị dâu, que cay là gì vậy ạ?" Hai đứa trẻ ngẩng đầu tò mò.

Que cay chỉ bắt đầu xuất hiện từ những năm 90, bây giờ chúng không biết cũng không có gì kì lạ.

Cố Nghiên cười nói: "Đó chính là một loại thức ăn có hương vị vừa cay vừa ngọt, khiến người ta mê mẩn."

"Ồ?" Nhuyễn Nhuyễn và Mao Mao rõ ràng vẫn chưa hiểu gì.

"Đến lúc đó các em sẽ biết" Cố Nghiên cũng không giải thích thêm nhiều nữa, cầm nguyên liệu đi vào phòng bếp.

*****ên cô nhào bột, sau đó cắt nhỏ thành từng sợi mì mảnh, sợi nào sợi nấy đều hết sức cân xứng giống như được gia công bởi máy móc vậy.

Có thể thấy được kỹ thuật dùng d.a.o thuần thục thế nào.

Mì rất dễ vón cục nên Cố Nghiên không vội cho vào nồi ngay mà tiếp tục xắt ra một phần bột khác.

Đến khi Nhị Ni mua được ớt và những thứ khác về Cố Nghiên mới bắt đầu đun nóng dầu.

Váng dầu nổ lách tách, ớt chiên lên đỏ chót, lập tức tỏa ra mùi thơm gay mũi nhưng cũng vô cùng hấp dẫn.

Sau khi bột trộn cùng với bột đậu nành vừa được cho vào nồi, bong bóng dầu lập tức nổi lên ùng ục, sợi bột dần nhuộm thành màu vàng óng ả, dùng tốc độ mắt thường cũng thấy được chúng đang bắt đầu trở nên dai giòn.

Cuối cùng là vớt ra để ráo dầu.

Trình Kính Tùng vừa trở về đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn xông thẳng lên mũi toả ra từ trong nhà.

Mùi vị ấy khiến bụng dạ anh vốn dĩ đã cồn cào từ trước, giờ phút này dạ dày càng thêm nhộn nhạo chỉ cần cho gì là sẽ ăn nấy.

Nghiên Nghiên đang làm món gì mà thơm đến như vậy!

Anh vội vàng xách theo rau dại cùng khoai tây trên tay, tăng tốc rảo bước vào trong nhà.

"Chao ôi, chị ơi, cái món gọi là que cay này ngon quá đi mất!" Mao Mao vừa ăn, vừa xuýt xoa kêu lên thích thú, tựa như món đồ này có sức hấp dẫn gì đó rất kì lạ.

"Không phải đó chứ, cả đời này em chưa từng nếm qua món ăn nào ngon như vậy, ui da, ngon muốn “nuốt lưỡi” luôn mất, chẳng giấu gì chị, em có thể một hơi ăn hết tất cả luôn đấy chứ." Trong số những người đang bị món ăn trên bàn hấp dẫn, còn có Nhị Ni được Cố Nghiên giữ lại ăn cơm trưa.

"Tài nghệ nấu nướng của chị dâu đỉnh quá đi!" Nhuyễn Nhuyễn cũng a dua nịnh nọt theo.

Có điều Cố Nghiên lại chẳng thể nhận lấy toàn bộ lời tâng bốc này cô bé, chỉ nghe thấy cô nhẹ nhàng cất tiếng: "Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta chỉ có thể ăn một miếng thôi đó, thứ này dầu mỡ lại cay nóng, em không được ăn nhiều quá đâu."

Bệnh tình của cô nhóc tuy rằng đã được kiểm soát tốt hơn trước, dù vậy que cay dù sao vẫn là món ăn có tính kí©h thí©ɧ, không nên ăn nhiều.

"Dù là nửa que thôi cũng không được hay sao ạ?"

Nhuyễn Nhuyễn mở to hai mắt, hiển nhiên không nghĩ rằng chị dâu lại kỹ tính về khoản này như vậy.

"Không được đâu!" Cố Nghiên vô cùng nghiêm túc lắc đầu.

Mao Mao sợ cô bé hiểu lầm chị dâu, vội vàng giải thích: "Em gái à, chị dâu làm vậy cũng chỉ là vì muốn tốt cho em thôi"

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Vậy thì chờ đến lúc cô quay về nhà sẽ mang thêm một vài món đồ."Nhị Ni, phiền em mua cho chị một ít bột ớt, hoa tiêu đại hồi, đậu tương, với cả ngũ cốc nữa."Nói xong, cô liền đưa tất cả số tiền cho Nhị Ni, trong mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa mà người khác không nhìn thấu được.Cô phải nhanh chóng bắt đầu nhào bột.Bắt tay chế biến món ăn đó!"Được." Nhị Ni cũng không hỏi nhiều, lập tức chạy đi mua.Sau khi cô ấy rời đi, Cố Nghiên cúi người xuống dịu dàng nói với hai đứa trẻ: "Mao Mao Nhuyễn Nhuyễn, buổi trưa chị sẽ làm mì sợi với que cay cho các em ăn, được chứ? "Que cay?Nghe thấy từ ngữ xa lạ này, cả Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn đều ngây người.Mì sợi thì chúng biết, nhưng còn que cay, đó là món gì?"Chị dâu, que cay là gì vậy ạ?" Hai đứa trẻ ngẩng đầu tò mò.Que cay chỉ bắt đầu xuất hiện từ những năm 90, bây giờ chúng không biết cũng không có gì kì lạ.Cố Nghiên cười nói: "Đó chính là một loại thức ăn có hương vị vừa cay vừa ngọt, khiến người ta mê mẩn.""Ồ?" Nhuyễn Nhuyễn và Mao Mao rõ ràng vẫn chưa hiểu gì."Đến lúc đó các em sẽ biết" Cố Nghiên cũng không giải thích thêm nhiều nữa, cầm nguyên liệu đi vào phòng bếp.*****ên cô nhào bột, sau đó cắt nhỏ thành từng sợi mì mảnh, sợi nào sợi nấy đều hết sức cân xứng giống như được gia công bởi máy móc vậy.Có thể thấy được kỹ thuật dùng d.a.o thuần thục thế nào.Mì rất dễ vón cục nên Cố Nghiên không vội cho vào nồi ngay mà tiếp tục xắt ra một phần bột khác.Đến khi Nhị Ni mua được ớt và những thứ khác về Cố Nghiên mới bắt đầu đun nóng dầu.Váng dầu nổ lách tách, ớt chiên lên đỏ chót, lập tức tỏa ra mùi thơm gay mũi nhưng cũng vô cùng hấp dẫn.Sau khi bột trộn cùng với bột đậu nành vừa được cho vào nồi, bong bóng dầu lập tức nổi lên ùng ục, sợi bột dần nhuộm thành màu vàng óng ả, dùng tốc độ mắt thường cũng thấy được chúng đang bắt đầu trở nên dai giòn.Cuối cùng là vớt ra để ráo dầu.Trình Kính Tùng vừa trở về đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn xông thẳng lên mũi toả ra từ trong nhà.Mùi vị ấy khiến bụng dạ anh vốn dĩ đã cồn cào từ trước, giờ phút này dạ dày càng thêm nhộn nhạo chỉ cần cho gì là sẽ ăn nấy.Nghiên Nghiên đang làm món gì mà thơm đến như vậy!Anh vội vàng xách theo rau dại cùng khoai tây trên tay, tăng tốc rảo bước vào trong nhà."Chao ôi, chị ơi, cái món gọi là que cay này ngon quá đi mất!" Mao Mao vừa ăn, vừa xuýt xoa kêu lên thích thú, tựa như món đồ này có sức hấp dẫn gì đó rất kì lạ."Không phải đó chứ, cả đời này em chưa từng nếm qua món ăn nào ngon như vậy, ui da, ngon muốn “nuốt lưỡi” luôn mất, chẳng giấu gì chị, em có thể một hơi ăn hết tất cả luôn đấy chứ." Trong số những người đang bị món ăn trên bàn hấp dẫn, còn có Nhị Ni được Cố Nghiên giữ lại ăn cơm trưa."Tài nghệ nấu nướng của chị dâu đỉnh quá đi!" Nhuyễn Nhuyễn cũng a dua nịnh nọt theo.Có điều Cố Nghiên lại chẳng thể nhận lấy toàn bộ lời tâng bốc này cô bé, chỉ nghe thấy cô nhẹ nhàng cất tiếng: "Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta chỉ có thể ăn một miếng thôi đó, thứ này dầu mỡ lại cay nóng, em không được ăn nhiều quá đâu."Bệnh tình của cô nhóc tuy rằng đã được kiểm soát tốt hơn trước, dù vậy que cay dù sao vẫn là món ăn có tính kí©h thí©ɧ, không nên ăn nhiều."Dù là nửa que thôi cũng không được hay sao ạ?"Nhuyễn Nhuyễn mở to hai mắt, hiển nhiên không nghĩ rằng chị dâu lại kỹ tính về khoản này như vậy."Không được đâu!" Cố Nghiên vô cùng nghiêm túc lắc đầu.Mao Mao sợ cô bé hiểu lầm chị dâu, vội vàng giải thích: "Em gái à, chị dâu làm vậy cũng chỉ là vì muốn tốt cho em thôi"

Chương 93: Chương 93