Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…
Chương 107: Chương 107
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… “Muốn lục soát đúng không, được thôi, dù sao chúng ta cũng là quân tử thẳng thắn, cứ việc lục soát." Cố Nghiên lạnh lùng giương mắt, ánh mắt sắc bén như dao.Cô không phải thỏa hiệp, mà là biết chuyện hôm nay, nếu không để lục soát thì không có biện pháp chứng minh trong sạch.Nhưng!Thiên hạ này cũng không có chuyện dễ dàng như vậy!“Nếu như không tìm ra được gì, thì nói như thế nào đây?” Ngay sau đó Cố Nghiên đó bức hỏi, giống như cô mới là người đến tố cáo.“Làm sao có thể tìm không ra được chứ.” Thím Ngưu theo bản năng phủ nhận.Thầm nghĩ, đợi lát nữa dù có đào ba thước đất cũng sẽ phải đào được tiền ra.Thấy Cố Nghiên kiên trì, thím Ngưu đành phải nói tiếp: “Nếu không tìm ra, vậy chúng tôi đều quỳ xuống xin lỗi cô, sau này đều gọi cô một tiếng bà!"“Đây chính là thím nói đấy.” Cố Nghiên rất hài lòng, tiếp theo lại nhìn về phía những người còn lại: “Mọi người cũng đều đồng ý chứ?"“Cái này... đồng... đồng ý!” Sau khi do dự một chút, cuối cùng bọn họ vẫn nguyện ý tin tưởng thím Ngưu người lớn tuổi của đại đội.Ánh mắt Cố Nghiên không có nhiệt độ gì cười cười: “Được, nếu các người muốn khiến cho mình trở nên thấp kém như vậy thì tôi sẽ thành toàn cho các người, được rồi, không nói nhảm nữa, mau lục soát đi."Giỏi lắm, nhanh mềm nhanh miệng thật đấy, rõ ràng việc lục soát nhà này thì người cảm thấy mất mặt là nàng mới đúng.Nhưng bây giờ... Có vẻ như ngược lại.“Lục soát!!” Thím Ngưu lập tức ra lệnh một tiếng.Vì thế, mấy người phụ nữ do thím Ngưu dẫn đầu, nhất thời đã lật tung nhà họ Trình lên.“Chị dâu, em sợ lắm” Mao mao và Nhuyễn Nhuyễn cho dù có kiên cường đến đâu, cũng chỉ là hai đứa nhóc, cuối cùng nhịn không được ôm lấy Cố Nghiên mà khóc nấc lên.Cơ thể nhỏ nhắn càng thêm run rẩy.Một màn này khiến cho hai đứa nhỏ đều không tự chủ được nhớ tới tình cảnh năm đó bị chủ nợ soát nhà.“Các bảo bối, đừng sợ.” Cố Nghiên hơi cong người, rõ ràng động tác dỗ dành bọn họ ôn nhu như thế, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo như băng: “Đến lúc đó nếu các bà ấy không khôi phục lại trong nhà y như cũ, để tôi xem các bà ai dám đi"Lúc này đây, không phải là việc chủ nợ đến đòi nợ nữa rồi.Đợi lát nữa nếu bọn họ không để mọi thứ về chỗ cũ, tên Cố Nghiên của cô sẽ viết ngược lại.Mắt thấy lục lọi nửa tiếng đồng hồ, cũng không ai lên tiếng, sự kiên nhẫn của mọi người sắp không còn.“Nhà họ Ngưu này các người rốt cuộc có tìm được tiền hay không?” Có người nhịn không được sốt ruột hỏi.Ăn dưa có dễ vậy không?Trong phòng rất nhanh truyền đến tiếng mắng chửi đầy tức giận của thím Ngưu: “Thúc giục cái gì, không phải đang tìm đây sao?"Nói xong bà ta lại đối diện với căn phòng đang vô cùng lộn xộn, oán hận cắn răng.Theo lý thuyết, giá của món ăn cay trên thị trường chợ đen cao như vậy, cô một lần ít nhất cũng phải đi bán mấy chục cây, nhưng vì sao nhiều tiền như thế mà các bà đến một một hào cũng không tìm được.Phải biết rằng, đến cả cái hang chuột các bà cùng đã tìm qua rồi.Đợi qua mười phút nữa, thấy vẫn không có động tĩnh gì, đại đội trưởng cũng không kiên nhẫn được nữa.“Rốt cuộc có tìm được cái gì không?"Đối mặt với sự chất vấn của đại đội trưởng, thím Ngưu cũng không dám kiêu ngạo như vừa rồi.Bà ta bước ra khỏi phòng, nghẹn ngào nói: “Đội trưởng, mặc dù bây giờ vẫn chưa tìm thấy, nhưng ông cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi chắc chắn có thể tìm thấy nó!"“Xem ra, các người là định đến cả móng nhà của người ta cũng phải đào ra xem một chút, mới cam tâm?” Cố Nghiên tiếp lời, khó chịu chất vấn bà ta.Thím Ngưu vốn đã phiền muốn chết, lúc này tính tình trực tiếp bộc phát:“ Đồ hồ ly tinh nhà mày đừng kiêu ngạo, tao nói cho mày biết, thẳng thắn thừa nhận sẽ được khoan dung, nếu bây giờ mày đồng ý đem đồ đầu cơ lấy ra, đại đội còn có thể nhẹ nhàng xử phạt máy đất!"
“Muốn lục soát đúng không, được thôi, dù sao chúng ta cũng là quân tử thẳng thắn, cứ việc lục soát." Cố Nghiên lạnh lùng giương mắt, ánh mắt sắc bén như dao.
Cô không phải thỏa hiệp, mà là biết chuyện hôm nay, nếu không để lục soát thì không có biện pháp chứng minh trong sạch.
Nhưng!
Thiên hạ này cũng không có chuyện dễ dàng như vậy!
“Nếu như không tìm ra được gì, thì nói như thế nào đây?” Ngay sau đó Cố Nghiên đó bức hỏi, giống như cô mới là người đến tố cáo.
“Làm sao có thể tìm không ra được chứ.” Thím Ngưu theo bản năng phủ nhận.
Thầm nghĩ, đợi lát nữa dù có đào ba thước đất cũng sẽ phải đào được tiền ra.
Thấy Cố Nghiên kiên trì, thím Ngưu đành phải nói tiếp: “Nếu không tìm ra, vậy chúng tôi đều quỳ xuống xin lỗi cô, sau này đều gọi cô một tiếng bà!"
“Đây chính là thím nói đấy.” Cố Nghiên rất hài lòng, tiếp theo lại nhìn về phía những người còn lại: “Mọi người cũng đều đồng ý chứ?"
“Cái này... đồng... đồng ý!” Sau khi do dự một chút, cuối cùng bọn họ vẫn nguyện ý tin tưởng thím Ngưu người lớn tuổi của đại đội.
Ánh mắt Cố Nghiên không có nhiệt độ gì cười cười: “Được, nếu các người muốn khiến cho mình trở nên thấp kém như vậy thì tôi sẽ thành toàn cho các người, được rồi, không nói nhảm nữa, mau lục soát đi."
Giỏi lắm, nhanh mềm nhanh miệng thật đấy, rõ ràng việc lục soát nhà này thì người cảm thấy mất mặt là nàng mới đúng.
Nhưng bây giờ... Có vẻ như ngược lại.
“Lục soát!!” Thím Ngưu lập tức ra lệnh một tiếng.
Vì thế, mấy người phụ nữ do thím Ngưu dẫn đầu, nhất thời đã lật tung nhà họ Trình lên.
“Chị dâu, em sợ lắm” Mao mao và Nhuyễn Nhuyễn cho dù có kiên cường đến đâu, cũng chỉ là hai đứa nhóc, cuối cùng nhịn không được ôm lấy Cố Nghiên mà khóc nấc lên.
Cơ thể nhỏ nhắn càng thêm run rẩy.
Một màn này khiến cho hai đứa nhỏ đều không tự chủ được nhớ tới tình cảnh năm đó bị chủ nợ soát nhà.
“Các bảo bối, đừng sợ.” Cố Nghiên hơi cong người, rõ ràng động tác dỗ dành bọn họ ôn nhu như thế, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo như băng: “Đến lúc đó nếu các bà ấy không khôi phục lại trong nhà y như cũ, để tôi xem các bà ai dám đi"
Lúc này đây, không phải là việc chủ nợ đến đòi nợ nữa rồi.
Đợi lát nữa nếu bọn họ không để mọi thứ về chỗ cũ, tên Cố Nghiên của cô sẽ viết ngược lại.
Mắt thấy lục lọi nửa tiếng đồng hồ, cũng không ai lên tiếng, sự kiên nhẫn của mọi người sắp không còn.
“Nhà họ Ngưu này các người rốt cuộc có tìm được tiền hay không?” Có người nhịn không được sốt ruột hỏi.
Ăn dưa có dễ vậy không?
Trong phòng rất nhanh truyền đến tiếng mắng chửi đầy tức giận của thím Ngưu: “Thúc giục cái gì, không phải đang tìm đây sao?"
Nói xong bà ta lại đối diện với căn phòng đang vô cùng lộn xộn, oán hận cắn răng.
Theo lý thuyết, giá của món ăn cay trên thị trường chợ đen cao như vậy, cô một lần ít nhất cũng phải đi bán mấy chục cây, nhưng vì sao nhiều tiền như thế mà các bà đến một một hào cũng không tìm được.
Phải biết rằng, đến cả cái hang chuột các bà cùng đã tìm qua rồi.
Đợi qua mười phút nữa, thấy vẫn không có động tĩnh gì, đại đội trưởng cũng không kiên nhẫn được nữa.
“Rốt cuộc có tìm được cái gì không?"
Đối mặt với sự chất vấn của đại đội trưởng, thím Ngưu cũng không dám kiêu ngạo như vừa rồi.
Bà ta bước ra khỏi phòng, nghẹn ngào nói: “Đội trưởng, mặc dù bây giờ vẫn chưa tìm thấy, nhưng ông cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi chắc chắn có thể tìm thấy nó!"
“Xem ra, các người là định đến cả móng nhà của người ta cũng phải đào ra xem một chút, mới cam tâm?” Cố Nghiên tiếp lời, khó chịu chất vấn bà ta.
Thím Ngưu vốn đã phiền muốn chết, lúc này tính tình trực tiếp bộc phát:“ Đồ hồ ly tinh nhà mày đừng kiêu ngạo, tao nói cho mày biết, thẳng thắn thừa nhận sẽ được khoan dung, nếu bây giờ mày đồng ý đem đồ đầu cơ lấy ra, đại đội còn có thể nhẹ nhàng xử phạt máy đất!"
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… “Muốn lục soát đúng không, được thôi, dù sao chúng ta cũng là quân tử thẳng thắn, cứ việc lục soát." Cố Nghiên lạnh lùng giương mắt, ánh mắt sắc bén như dao.Cô không phải thỏa hiệp, mà là biết chuyện hôm nay, nếu không để lục soát thì không có biện pháp chứng minh trong sạch.Nhưng!Thiên hạ này cũng không có chuyện dễ dàng như vậy!“Nếu như không tìm ra được gì, thì nói như thế nào đây?” Ngay sau đó Cố Nghiên đó bức hỏi, giống như cô mới là người đến tố cáo.“Làm sao có thể tìm không ra được chứ.” Thím Ngưu theo bản năng phủ nhận.Thầm nghĩ, đợi lát nữa dù có đào ba thước đất cũng sẽ phải đào được tiền ra.Thấy Cố Nghiên kiên trì, thím Ngưu đành phải nói tiếp: “Nếu không tìm ra, vậy chúng tôi đều quỳ xuống xin lỗi cô, sau này đều gọi cô một tiếng bà!"“Đây chính là thím nói đấy.” Cố Nghiên rất hài lòng, tiếp theo lại nhìn về phía những người còn lại: “Mọi người cũng đều đồng ý chứ?"“Cái này... đồng... đồng ý!” Sau khi do dự một chút, cuối cùng bọn họ vẫn nguyện ý tin tưởng thím Ngưu người lớn tuổi của đại đội.Ánh mắt Cố Nghiên không có nhiệt độ gì cười cười: “Được, nếu các người muốn khiến cho mình trở nên thấp kém như vậy thì tôi sẽ thành toàn cho các người, được rồi, không nói nhảm nữa, mau lục soát đi."Giỏi lắm, nhanh mềm nhanh miệng thật đấy, rõ ràng việc lục soát nhà này thì người cảm thấy mất mặt là nàng mới đúng.Nhưng bây giờ... Có vẻ như ngược lại.“Lục soát!!” Thím Ngưu lập tức ra lệnh một tiếng.Vì thế, mấy người phụ nữ do thím Ngưu dẫn đầu, nhất thời đã lật tung nhà họ Trình lên.“Chị dâu, em sợ lắm” Mao mao và Nhuyễn Nhuyễn cho dù có kiên cường đến đâu, cũng chỉ là hai đứa nhóc, cuối cùng nhịn không được ôm lấy Cố Nghiên mà khóc nấc lên.Cơ thể nhỏ nhắn càng thêm run rẩy.Một màn này khiến cho hai đứa nhỏ đều không tự chủ được nhớ tới tình cảnh năm đó bị chủ nợ soát nhà.“Các bảo bối, đừng sợ.” Cố Nghiên hơi cong người, rõ ràng động tác dỗ dành bọn họ ôn nhu như thế, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo như băng: “Đến lúc đó nếu các bà ấy không khôi phục lại trong nhà y như cũ, để tôi xem các bà ai dám đi"Lúc này đây, không phải là việc chủ nợ đến đòi nợ nữa rồi.Đợi lát nữa nếu bọn họ không để mọi thứ về chỗ cũ, tên Cố Nghiên của cô sẽ viết ngược lại.Mắt thấy lục lọi nửa tiếng đồng hồ, cũng không ai lên tiếng, sự kiên nhẫn của mọi người sắp không còn.“Nhà họ Ngưu này các người rốt cuộc có tìm được tiền hay không?” Có người nhịn không được sốt ruột hỏi.Ăn dưa có dễ vậy không?Trong phòng rất nhanh truyền đến tiếng mắng chửi đầy tức giận của thím Ngưu: “Thúc giục cái gì, không phải đang tìm đây sao?"Nói xong bà ta lại đối diện với căn phòng đang vô cùng lộn xộn, oán hận cắn răng.Theo lý thuyết, giá của món ăn cay trên thị trường chợ đen cao như vậy, cô một lần ít nhất cũng phải đi bán mấy chục cây, nhưng vì sao nhiều tiền như thế mà các bà đến một một hào cũng không tìm được.Phải biết rằng, đến cả cái hang chuột các bà cùng đã tìm qua rồi.Đợi qua mười phút nữa, thấy vẫn không có động tĩnh gì, đại đội trưởng cũng không kiên nhẫn được nữa.“Rốt cuộc có tìm được cái gì không?"Đối mặt với sự chất vấn của đại đội trưởng, thím Ngưu cũng không dám kiêu ngạo như vừa rồi.Bà ta bước ra khỏi phòng, nghẹn ngào nói: “Đội trưởng, mặc dù bây giờ vẫn chưa tìm thấy, nhưng ông cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi chắc chắn có thể tìm thấy nó!"“Xem ra, các người là định đến cả móng nhà của người ta cũng phải đào ra xem một chút, mới cam tâm?” Cố Nghiên tiếp lời, khó chịu chất vấn bà ta.Thím Ngưu vốn đã phiền muốn chết, lúc này tính tình trực tiếp bộc phát:“ Đồ hồ ly tinh nhà mày đừng kiêu ngạo, tao nói cho mày biết, thẳng thắn thừa nhận sẽ được khoan dung, nếu bây giờ mày đồng ý đem đồ đầu cơ lấy ra, đại đội còn có thể nhẹ nhàng xử phạt máy đất!"