Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…
Chương 118: Chương 118
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Ai mà thèm kẹo sữa thỏ trắng của kẻ khốn nạn chứ?A hừ!Mọi người kinh thường, kiến vợ chồng Cố Nguyệt cảm thấy xấu hổ, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.Thật sự là một lũ nhà quê, cho cái gì cũng không muốn.Không biết tốt xấu!Chẳng qua oán tránh rồi oán trách, Cố Nguyệt còn giả bộ nói: "Bà nội, cháu cũng chỉ có ý tốt...“Ai là bà nội của cô, ai cần ý tốt của cô cơ chứ?” Bà nội Cố lập tức đứng dậy, không khách khí nói móc.Vốn dĩ bà đã rất tức giận khi hai người này dám giở trò vụng trộm đối với đám người của A Nghiên, bây giờ bọn họ còn dám đến cửa, bà đương nhiên sẽ không nương tay.Huống chi, tại sao bọn họ lại đến, không có ai không biết, không phải bởi vì trong đại đội mọi người đều đồn Cố Nguyệt không hiếu thuận với bà nội của cô ta, bà cụ thương cô ta uổng phí rồi.Bà cụ đoán không có sai.Sau đó ông hai Cố tưởng rằng bản thân đã mang danh bất hiếu, đương nhiên không muốn con gái của mình gả đi huyện thành cũng như vậy.Vì vậy bèn nói cô ta đi về nhà, thăm cụ bà một chút.Cho dù chỉ là giả bộ, nhưng cũng sẽ ngăn được những cái miệng lắm mồm thích xen vào chuyện người khác của xã viên.Cho nên hiện tại Cố Nguyệt rất muốn rời đi, nhưng cô ta vẫn đè nén lửa giận, rất đáng thương ăn vạ “Bà nội, cháu biết trước kia cháu làm rất nhiều điều có lỗi với bà, ngay cả khi cháu kết hôn cháu cũng không nói với bà một lời, cháu bây giờ đến đây để bồi tội với bà."“Bà tha lỗi cho cháu đi.” Cô ta vừa nói vừa đặt một gói kẹo sữa thỏ trắng và một lon sữa bột lên bàn.Như thể muốn dùng những thứ này để bày tỏ thành ý trong lòng mình.Đáng tiếc là cụ bà kinh thường không muốn nhìn.“Bà nội, Nguyệt Nguyệt cũng là cháu gái của bà, bà cũng không thể thiên vị một bên nặng một bên nhẹ như vậy?” Bên này, Triệu Kiến Minh không quên bổ sung.Nhưng hiển nhiên, lời nói này hoàn toàn sai.Cụ bà sau khi nghe xong lời này, bà ấy rất muốn đục một cái lỗ trên đầu hắn.A Nghiên đối xử tốt với bà như vậy, có thể đi so sánh với được Cố Nguyệt sao?Thậm chí còn cùng bà nói bên nặng bên nhẹ, quả thật là điều nực cười!Nhưng mà cụ bà không biết đang nghĩ đến điều gì, ngược lại giữ bọn họ ở lại.“Thôi bỏ đi, các người ngồi di, có điều, trong nhà không còn nước để tiếp đãi các người nữa. Bà ấy lãnh đạm nói.Bọn họ đã tự đưa đến cửa, còn làm nhục bọn họ, vậy thì còn có lý do nào để đuổi bọn họ đi sao?Nghe như vậy, sắc mặt của Cố Nguyệt và Triệu Kiến Minh có chút thay đổi.Một bình nước nằm ở đó, thế mà còn mở to hai mắt ra nói không còn nước nữa.Thật sự không thể miễn cưỡng hơn được nữa!Chẳng qua bọn họ cũng chẳng để ý đến nước trong nhà bà, ai mà biết được cái nước đó có sạch sẽ hay không, uống vào mà lỡ bị tiêu chảy thì sao?“Không sao, không sao” Cố Nguyệt có kìm nén cơn giận dữ, cố gắng nở một nụ cười.Vì để loại bỏ những tin đồn đó, cô nhẫn nhịn!Sau khi để cho bọn họ ngồi xuống, bầu không khí ấm áp ở ban đầu đột nhiên trở nên cứng ngắc."Đột nhiên bà nhớ tới, mấy quả trứng gà ở trong chòi bà vẫn còn chưa nhặt, bằng không các cháu giúp cụ bà này nhặt được không?” Lúc này, cụ bà nhẹ giọng nói.Cố Nghiên lập tức hiểu ý của cụ bà.Hai bà cháu liếc nhìn nhau, liền nghe Cổ Nghiên cười tủm tỉm nói: “Bà nội, để cho Trần Kính Tùng nhặt đi, lá gan của anh ấy rất lớn, anh ấy sẽ không sợ hãi con gà mái già kia đâu!"Lời nói này nhìn như chẳng có vấn đề gì cả, nhưng nếu cẩn thận mà nghĩ lại, không phải là đang âm thầm châm chọc người ở bên ngoài sợ hãi sao?
Ai mà thèm kẹo sữa thỏ trắng của kẻ khốn nạn chứ?
A hừ!
Mọi người kinh thường, kiến vợ chồng Cố Nguyệt cảm thấy xấu hổ, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Thật sự là một lũ nhà quê, cho cái gì cũng không muốn.
Không biết tốt xấu!
Chẳng qua oán tránh rồi oán trách, Cố Nguyệt còn giả bộ nói: "Bà nội, cháu cũng chỉ có ý tốt...
“Ai là bà nội của cô, ai cần ý tốt của cô cơ chứ?” Bà nội Cố lập tức đứng dậy, không khách khí nói móc.
Vốn dĩ bà đã rất tức giận khi hai người này dám giở trò vụng trộm đối với đám người của A Nghiên, bây giờ bọn họ còn dám đến cửa, bà đương nhiên sẽ không nương tay.
Huống chi, tại sao bọn họ lại đến, không có ai không biết, không phải bởi vì trong đại đội mọi người đều đồn Cố Nguyệt không hiếu thuận với bà nội của cô ta, bà cụ thương cô ta uổng phí rồi.
Bà cụ đoán không có sai.
Sau đó ông hai Cố tưởng rằng bản thân đã mang danh bất hiếu, đương nhiên không muốn con gái của mình gả đi huyện thành cũng như vậy.
Vì vậy bèn nói cô ta đi về nhà, thăm cụ bà một chút.
Cho dù chỉ là giả bộ, nhưng cũng sẽ ngăn được những cái miệng lắm mồm thích xen vào chuyện người khác của xã viên.
Cho nên hiện tại Cố Nguyệt rất muốn rời đi, nhưng cô ta vẫn đè nén lửa giận, rất đáng thương ăn vạ “Bà nội, cháu biết trước kia cháu làm rất nhiều điều có lỗi với bà, ngay cả khi cháu kết hôn cháu cũng không nói với bà một lời, cháu bây giờ đến đây để bồi tội với bà."
“Bà tha lỗi cho cháu đi.” Cô ta vừa nói vừa đặt một gói kẹo sữa thỏ trắng và một lon sữa bột lên bàn.
Như thể muốn dùng những thứ này để bày tỏ thành ý trong lòng mình.
Đáng tiếc là cụ bà kinh thường không muốn nhìn.
“Bà nội, Nguyệt Nguyệt cũng là cháu gái của bà, bà cũng không thể thiên vị một bên nặng một bên nhẹ như vậy?” Bên này, Triệu Kiến Minh không quên bổ sung.
Nhưng hiển nhiên, lời nói này hoàn toàn sai.
Cụ bà sau khi nghe xong lời này, bà ấy rất muốn đục một cái lỗ trên đầu hắn.
A Nghiên đối xử tốt với bà như vậy, có thể đi so sánh với được Cố Nguyệt sao?
Thậm chí còn cùng bà nói bên nặng bên nhẹ, quả thật là điều nực cười!
Nhưng mà cụ bà không biết đang nghĩ đến điều gì, ngược lại giữ bọn họ ở lại.
“Thôi bỏ đi, các người ngồi di, có điều, trong nhà không còn nước để tiếp đãi các người nữa. Bà ấy lãnh đạm nói.
Bọn họ đã tự đưa đến cửa, còn làm nhục bọn họ, vậy thì còn có lý do nào để đuổi bọn họ đi sao?
Nghe như vậy, sắc mặt của Cố Nguyệt và Triệu Kiến Minh có chút thay đổi.
Một bình nước nằm ở đó, thế mà còn mở to hai mắt ra nói không còn nước nữa.
Thật sự không thể miễn cưỡng hơn được nữa!
Chẳng qua bọn họ cũng chẳng để ý đến nước trong nhà bà, ai mà biết được cái nước đó có sạch sẽ hay không, uống vào mà lỡ bị tiêu chảy thì sao?
“Không sao, không sao” Cố Nguyệt có kìm nén cơn giận dữ, cố gắng nở một nụ cười.
Vì để loại bỏ những tin đồn đó, cô nhẫn nhịn!
Sau khi để cho bọn họ ngồi xuống, bầu không khí ấm áp ở ban đầu đột nhiên trở nên cứng ngắc.
"Đột nhiên bà nhớ tới, mấy quả trứng gà ở trong chòi bà vẫn còn chưa nhặt, bằng không các cháu giúp cụ bà này nhặt được không?” Lúc này, cụ bà nhẹ giọng nói.
Cố Nghiên lập tức hiểu ý của cụ bà.
Hai bà cháu liếc nhìn nhau, liền nghe Cổ Nghiên cười tủm tỉm nói: “Bà nội, để cho Trần Kính Tùng nhặt đi, lá gan của anh ấy rất lớn, anh ấy sẽ không sợ hãi con gà mái già kia đâu!"
Lời nói này nhìn như chẳng có vấn đề gì cả, nhưng nếu cẩn thận mà nghĩ lại, không phải là đang âm thầm châm chọc người ở bên ngoài sợ hãi sao?
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Ai mà thèm kẹo sữa thỏ trắng của kẻ khốn nạn chứ?A hừ!Mọi người kinh thường, kiến vợ chồng Cố Nguyệt cảm thấy xấu hổ, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.Thật sự là một lũ nhà quê, cho cái gì cũng không muốn.Không biết tốt xấu!Chẳng qua oán tránh rồi oán trách, Cố Nguyệt còn giả bộ nói: "Bà nội, cháu cũng chỉ có ý tốt...“Ai là bà nội của cô, ai cần ý tốt của cô cơ chứ?” Bà nội Cố lập tức đứng dậy, không khách khí nói móc.Vốn dĩ bà đã rất tức giận khi hai người này dám giở trò vụng trộm đối với đám người của A Nghiên, bây giờ bọn họ còn dám đến cửa, bà đương nhiên sẽ không nương tay.Huống chi, tại sao bọn họ lại đến, không có ai không biết, không phải bởi vì trong đại đội mọi người đều đồn Cố Nguyệt không hiếu thuận với bà nội của cô ta, bà cụ thương cô ta uổng phí rồi.Bà cụ đoán không có sai.Sau đó ông hai Cố tưởng rằng bản thân đã mang danh bất hiếu, đương nhiên không muốn con gái của mình gả đi huyện thành cũng như vậy.Vì vậy bèn nói cô ta đi về nhà, thăm cụ bà một chút.Cho dù chỉ là giả bộ, nhưng cũng sẽ ngăn được những cái miệng lắm mồm thích xen vào chuyện người khác của xã viên.Cho nên hiện tại Cố Nguyệt rất muốn rời đi, nhưng cô ta vẫn đè nén lửa giận, rất đáng thương ăn vạ “Bà nội, cháu biết trước kia cháu làm rất nhiều điều có lỗi với bà, ngay cả khi cháu kết hôn cháu cũng không nói với bà một lời, cháu bây giờ đến đây để bồi tội với bà."“Bà tha lỗi cho cháu đi.” Cô ta vừa nói vừa đặt một gói kẹo sữa thỏ trắng và một lon sữa bột lên bàn.Như thể muốn dùng những thứ này để bày tỏ thành ý trong lòng mình.Đáng tiếc là cụ bà kinh thường không muốn nhìn.“Bà nội, Nguyệt Nguyệt cũng là cháu gái của bà, bà cũng không thể thiên vị một bên nặng một bên nhẹ như vậy?” Bên này, Triệu Kiến Minh không quên bổ sung.Nhưng hiển nhiên, lời nói này hoàn toàn sai.Cụ bà sau khi nghe xong lời này, bà ấy rất muốn đục một cái lỗ trên đầu hắn.A Nghiên đối xử tốt với bà như vậy, có thể đi so sánh với được Cố Nguyệt sao?Thậm chí còn cùng bà nói bên nặng bên nhẹ, quả thật là điều nực cười!Nhưng mà cụ bà không biết đang nghĩ đến điều gì, ngược lại giữ bọn họ ở lại.“Thôi bỏ đi, các người ngồi di, có điều, trong nhà không còn nước để tiếp đãi các người nữa. Bà ấy lãnh đạm nói.Bọn họ đã tự đưa đến cửa, còn làm nhục bọn họ, vậy thì còn có lý do nào để đuổi bọn họ đi sao?Nghe như vậy, sắc mặt của Cố Nguyệt và Triệu Kiến Minh có chút thay đổi.Một bình nước nằm ở đó, thế mà còn mở to hai mắt ra nói không còn nước nữa.Thật sự không thể miễn cưỡng hơn được nữa!Chẳng qua bọn họ cũng chẳng để ý đến nước trong nhà bà, ai mà biết được cái nước đó có sạch sẽ hay không, uống vào mà lỡ bị tiêu chảy thì sao?“Không sao, không sao” Cố Nguyệt có kìm nén cơn giận dữ, cố gắng nở một nụ cười.Vì để loại bỏ những tin đồn đó, cô nhẫn nhịn!Sau khi để cho bọn họ ngồi xuống, bầu không khí ấm áp ở ban đầu đột nhiên trở nên cứng ngắc."Đột nhiên bà nhớ tới, mấy quả trứng gà ở trong chòi bà vẫn còn chưa nhặt, bằng không các cháu giúp cụ bà này nhặt được không?” Lúc này, cụ bà nhẹ giọng nói.Cố Nghiên lập tức hiểu ý của cụ bà.Hai bà cháu liếc nhìn nhau, liền nghe Cổ Nghiên cười tủm tỉm nói: “Bà nội, để cho Trần Kính Tùng nhặt đi, lá gan của anh ấy rất lớn, anh ấy sẽ không sợ hãi con gà mái già kia đâu!"Lời nói này nhìn như chẳng có vấn đề gì cả, nhưng nếu cẩn thận mà nghĩ lại, không phải là đang âm thầm châm chọc người ở bên ngoài sợ hãi sao?