Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…

Chương 145: Chương 145

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Nhà họ Trình.Đội thợ xây Trình Kính Tùng liên hệ tốt trước đó đã đến, khoảng mười mấy người.Người đàn ông đi đầu có dáng vẻ hơn 30 tuổi, mặc đồ lao động xám động, mặt hơi ngăm đen, nhưng răng lại rất trắng.Sau khi Cố Nghiên đánh giá một chút thì khẽ gật đầu nhìn bọn họ.Đừng nhìn bọn họ chỉ là đội thợ xây thô thiển, tập thể nào cũng sẽ mời họ xây nhà xây nhà xây chuồng heo đấy, chất lượng và lời khen đều rất đảm bảo."Anh Trình, chị dâu, đến rồi!"Đối phương quen biết Trình Kính Tùng, lúc này sau khi nhìn thấy bọn họ đi đến, lập tức đi lên chào hỏi thân thiện, đưa một điếu thuốc cho Trình Kính Tùng.Trình Kính Tùng nhận lấy, không hút, chỉ kẹp ra sau tai.Bởi vì anh biết, Nghiên Nghiên không thích ngửi mùi thuốc lá."Hai người có muốn nhìn xem cần thu dọn cái gì nữa hay không, nếu không còn gì thật, chúng tôi trực tiếp phá đi nhé!" Đối phương lại nói.“Không cần, phá đi đi."Một nhà bốn người Cố Nghiên, gần như là đồng thời lên tiếng.Ngôi nhà này trước đó bọn họ đã kiểm tra năm sáu lần, cũng không bỏ quên thứ gì."Được." Đối phương gật gật đầu, sau đó nâng tay lên,hô lên: "Các anh em, phá đi!!""Vâng! Phá đi!"Nghe vậy, nhóm đàn ông lập tức giơ cây búa lớn, xẻng, cuốc,... trong tay lên thuần thục đập tường.Động tác vô cùng nhất trí, vô cùng hùng tráng.Rõ ràng là xây nhà, nhưng lại có cảm giác như bị cướp bóc.Ở thời đại chưa hoàn toàn cơ giới hoá này, phá nhà là không có máy xúc đất, đều dựa vào nhân lực để phá, từng chút từng chút. Nhưng hiên tại mọi người xây nhà ngoại trừ nền nhà ra thì cơ bản đều là bùn hồ, nên cũng dễ phá đi.Ầm ầm ầm!Theo từng tiếng vang lớn, nhà cũ loang lổ như cây già vất vả đã lâu, ngã xuống trong tiếng ầm ầm, tạo ra bụi đất và khói bùn bay tứ tung, kết thúc hoàn toàn nửa đời vừa lận đận, lại vừa nhấp nhô của nó.Nhà cũ, không còn nữa.Sau này, thay vào đó sẽ là một căn nhà vững chắc, ấm áp, nhưng giờ phút này, tâm tình mấy người Cố Nghiên vẫn không nhịn được mà trở nên phức tạp.Dù sao cũng ở đây đã lâu, đặc biệt là ba anh em Trình Kính Tùng, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, đều là ở đây, trong lòng sao có thể không có chút phiền muộn được.Cố Nghiên vươn tay, vỗ vỗ bả vai của Trình Kính Tùng, lại xoa xoa đầu hai tiểu bảo bối.“Chúng ta phải chuẩn bị nghênh đón cuộc sống mới""Vâng vâng!!"Một màn chấn động như vậy, đương nhiên không thể thiếu thành viên của đại đội xã đến vây xem.Đương nhiên chuẩn xác hơn mà nói, là các dân làng trong thôn Hướng Dương.Bây giờ thời đại tập thể đã sắp chấm hết, đã xuất hiện thị trường tự do, chia đất xảy ra thay đổi lớn, mà công xã cũng được chia thành xã, trấn, đội sản xuất được chia thành thôn."Thật lợi hại, lúc này mới bao lâu chứ, ngay cả nhà cũng xây lại rồi""Nghe nói nhà người ta xây còn là nhà hai tầng đấy.""Ái chà chà, nhà hai tầng à, chậc... trấn trên của chúng ta hình như cũng không có nhà ở như vậy đi!""Còn nhớ lúc trước, nhà họ Trình này đến cơm cũng không có mà nấu, lúc cô dâu kia được gả vào, ngày hôm sau đã chịu sự nhục nhã của chủ nợ, nhưng hôm nay người ta bữa nào cũng ăn thịt không nói, tiền nợ cũng đã trả hết rồi, hai đứa nhỏ trong nhà đều được đi học.""Sống như thế này trong thôn chúng ta ai có thể so sánh được với nhà cô ấy?"

Nhà họ Trình.

Đội thợ xây Trình Kính Tùng liên hệ tốt trước đó đã đến, khoảng mười mấy người.

Người đàn ông đi đầu có dáng vẻ hơn 30 tuổi, mặc đồ lao động xám động, mặt hơi ngăm đen, nhưng răng lại rất trắng.

Sau khi Cố Nghiên đánh giá một chút thì khẽ gật đầu nhìn bọn họ.

Đừng nhìn bọn họ chỉ là đội thợ xây thô thiển, tập thể nào cũng sẽ mời họ xây nhà xây nhà xây chuồng heo đấy, chất lượng và lời khen đều rất đảm bảo.

"Anh Trình, chị dâu, đến rồi!"

Đối phương quen biết Trình Kính Tùng, lúc này sau khi nhìn thấy bọn họ đi đến, lập tức đi lên chào hỏi thân thiện, đưa một điếu thuốc cho Trình Kính Tùng.

Trình Kính Tùng nhận lấy, không hút, chỉ kẹp ra sau tai.

Bởi vì anh biết, Nghiên Nghiên không thích ngửi mùi thuốc lá.

"Hai người có muốn nhìn xem cần thu dọn cái gì nữa hay không, nếu không còn gì thật, chúng tôi trực tiếp phá đi nhé!" Đối phương lại nói.

“Không cần, phá đi đi."

Một nhà bốn người Cố Nghiên, gần như là đồng thời lên tiếng.

Ngôi nhà này trước đó bọn họ đã kiểm tra năm sáu lần, cũng không bỏ quên thứ gì.

"Được." Đối phương gật gật đầu, sau đó nâng tay lên,hô lên: "Các anh em, phá đi!!"

"Vâng! Phá đi!"

Nghe vậy, nhóm đàn ông lập tức giơ cây búa lớn, xẻng, cuốc,... trong tay lên thuần thục đập tường.

Động tác vô cùng nhất trí, vô cùng hùng tráng.

Rõ ràng là xây nhà, nhưng lại có cảm giác như bị cướp bóc.

Ở thời đại chưa hoàn toàn cơ giới hoá này, phá nhà là không có máy xúc đất, đều dựa vào nhân lực để phá, từng chút từng chút. Nhưng hiên tại mọi người xây nhà ngoại trừ nền nhà ra thì cơ bản đều là bùn hồ, nên cũng dễ phá đi.

Ầm ầm ầm!

Theo từng tiếng vang lớn, nhà cũ loang lổ như cây già vất vả đã lâu, ngã xuống trong tiếng ầm ầm, tạo ra bụi đất và khói bùn bay tứ tung, kết thúc hoàn toàn nửa đời vừa lận đận, lại vừa nhấp nhô của nó.

Nhà cũ, không còn nữa.

Sau này, thay vào đó sẽ là một căn nhà vững chắc, ấm áp, nhưng giờ phút này, tâm tình mấy người Cố Nghiên vẫn không nhịn được mà trở nên phức tạp.

Dù sao cũng ở đây đã lâu, đặc biệt là ba anh em Trình Kính Tùng, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, đều là ở đây, trong lòng sao có thể không có chút phiền muộn được.

Cố Nghiên vươn tay, vỗ vỗ bả vai của Trình Kính Tùng, lại xoa xoa đầu hai tiểu bảo bối.

“Chúng ta phải chuẩn bị nghênh đón cuộc sống mới"

"Vâng vâng!!"

Một màn chấn động như vậy, đương nhiên không thể thiếu thành viên của đại đội xã đến vây xem.

Đương nhiên chuẩn xác hơn mà nói, là các dân làng trong thôn Hướng Dương.

Bây giờ thời đại tập thể đã sắp chấm hết, đã xuất hiện thị trường tự do, chia đất xảy ra thay đổi lớn, mà công xã cũng được chia thành xã, trấn, đội sản xuất được chia thành thôn.

"Thật lợi hại, lúc này mới bao lâu chứ, ngay cả nhà cũng xây lại rồi"

"Nghe nói nhà người ta xây còn là nhà hai tầng đấy."

"Ái chà chà, nhà hai tầng à, chậc... trấn trên của chúng ta hình như cũng không có nhà ở như vậy đi!"

"Còn nhớ lúc trước, nhà họ Trình này đến cơm cũng không có mà nấu, lúc cô dâu kia được gả vào, ngày hôm sau đã chịu sự nhục nhã của chủ nợ, nhưng hôm nay người ta bữa nào cũng ăn thịt không nói, tiền nợ cũng đã trả hết rồi, hai đứa nhỏ trong nhà đều được đi học."

"Sống như thế này trong thôn chúng ta ai có thể so sánh được với nhà cô ấy?"

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Nhà họ Trình.Đội thợ xây Trình Kính Tùng liên hệ tốt trước đó đã đến, khoảng mười mấy người.Người đàn ông đi đầu có dáng vẻ hơn 30 tuổi, mặc đồ lao động xám động, mặt hơi ngăm đen, nhưng răng lại rất trắng.Sau khi Cố Nghiên đánh giá một chút thì khẽ gật đầu nhìn bọn họ.Đừng nhìn bọn họ chỉ là đội thợ xây thô thiển, tập thể nào cũng sẽ mời họ xây nhà xây nhà xây chuồng heo đấy, chất lượng và lời khen đều rất đảm bảo."Anh Trình, chị dâu, đến rồi!"Đối phương quen biết Trình Kính Tùng, lúc này sau khi nhìn thấy bọn họ đi đến, lập tức đi lên chào hỏi thân thiện, đưa một điếu thuốc cho Trình Kính Tùng.Trình Kính Tùng nhận lấy, không hút, chỉ kẹp ra sau tai.Bởi vì anh biết, Nghiên Nghiên không thích ngửi mùi thuốc lá."Hai người có muốn nhìn xem cần thu dọn cái gì nữa hay không, nếu không còn gì thật, chúng tôi trực tiếp phá đi nhé!" Đối phương lại nói.“Không cần, phá đi đi."Một nhà bốn người Cố Nghiên, gần như là đồng thời lên tiếng.Ngôi nhà này trước đó bọn họ đã kiểm tra năm sáu lần, cũng không bỏ quên thứ gì."Được." Đối phương gật gật đầu, sau đó nâng tay lên,hô lên: "Các anh em, phá đi!!""Vâng! Phá đi!"Nghe vậy, nhóm đàn ông lập tức giơ cây búa lớn, xẻng, cuốc,... trong tay lên thuần thục đập tường.Động tác vô cùng nhất trí, vô cùng hùng tráng.Rõ ràng là xây nhà, nhưng lại có cảm giác như bị cướp bóc.Ở thời đại chưa hoàn toàn cơ giới hoá này, phá nhà là không có máy xúc đất, đều dựa vào nhân lực để phá, từng chút từng chút. Nhưng hiên tại mọi người xây nhà ngoại trừ nền nhà ra thì cơ bản đều là bùn hồ, nên cũng dễ phá đi.Ầm ầm ầm!Theo từng tiếng vang lớn, nhà cũ loang lổ như cây già vất vả đã lâu, ngã xuống trong tiếng ầm ầm, tạo ra bụi đất và khói bùn bay tứ tung, kết thúc hoàn toàn nửa đời vừa lận đận, lại vừa nhấp nhô của nó.Nhà cũ, không còn nữa.Sau này, thay vào đó sẽ là một căn nhà vững chắc, ấm áp, nhưng giờ phút này, tâm tình mấy người Cố Nghiên vẫn không nhịn được mà trở nên phức tạp.Dù sao cũng ở đây đã lâu, đặc biệt là ba anh em Trình Kính Tùng, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, đều là ở đây, trong lòng sao có thể không có chút phiền muộn được.Cố Nghiên vươn tay, vỗ vỗ bả vai của Trình Kính Tùng, lại xoa xoa đầu hai tiểu bảo bối.“Chúng ta phải chuẩn bị nghênh đón cuộc sống mới""Vâng vâng!!"Một màn chấn động như vậy, đương nhiên không thể thiếu thành viên của đại đội xã đến vây xem.Đương nhiên chuẩn xác hơn mà nói, là các dân làng trong thôn Hướng Dương.Bây giờ thời đại tập thể đã sắp chấm hết, đã xuất hiện thị trường tự do, chia đất xảy ra thay đổi lớn, mà công xã cũng được chia thành xã, trấn, đội sản xuất được chia thành thôn."Thật lợi hại, lúc này mới bao lâu chứ, ngay cả nhà cũng xây lại rồi""Nghe nói nhà người ta xây còn là nhà hai tầng đấy.""Ái chà chà, nhà hai tầng à, chậc... trấn trên của chúng ta hình như cũng không có nhà ở như vậy đi!""Còn nhớ lúc trước, nhà họ Trình này đến cơm cũng không có mà nấu, lúc cô dâu kia được gả vào, ngày hôm sau đã chịu sự nhục nhã của chủ nợ, nhưng hôm nay người ta bữa nào cũng ăn thịt không nói, tiền nợ cũng đã trả hết rồi, hai đứa nhỏ trong nhà đều được đi học.""Sống như thế này trong thôn chúng ta ai có thể so sánh được với nhà cô ấy?"

Chương 145: Chương 145