Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…
Chương 151: Chương 151
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… “Mày nhìn Cố Nghiên mà xem, giỏi giang bao nhiêu, còn mày thì sao? Đúng là cái loại rác rưởi vô dụng nhất trần đời, ông mày sao lại lấy phải cái loại đàn bà như mày chứ."“Nếu không phải Cố Nghiên không muốn gả cho ông mày, ông mày muốn làm cô ta tức c.h.ế.t nên mới lấy mày đấy!"Đủ các loại mắng chửi sỉ nhục ùn ùn tuôn ra giống như thủy triều, vang vọng trời đất, xé rách tất cả lớp mặt nạ ngụy trang của người đàn ông này, đồng thời cô ta cũng rơi vào trong địa ngục vô tận.Bố mẹ nhà họ Triệu cũng đồng thời thay đổi sắc mặt, trước khi kết hôn cười híp mắt nói rằng sẽ đem cô ta coi như con gái ruột thịt, nhưng bây hiện tại thì sao, không nói đến việc suốt ngày xem cô ta như trâu như ngựa mà sai bảo, thậm chí cái lúc mà tên cầm thú kia đánh đập người còn khóa cả cửa lại.Thật...không còn ai để cầu cứu nữa!Cố Nguyệt cuối cùng cũng hiểu ra...hóa ra Cố Nghiên đã từng khuyên nhủ cũng là vì muốn tốt cho cô ta mà thôi.Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt liền khóc không thành tiếng, trong lòng hối hận cực kỳ.Cho nên lúc nãy cô ta mới không dám đối mặt với Cố Nghiên, quá xấu hổ nhục nhã rồi, thật sự là quá nhục nhã rồi.Cũng đừng có nhắc cô ta về các tình yêu chó má gì đấy nữa, cô ta thích Triệu Kiến Minh cũng không có gì sai, nhưng cô ta thích là cái dáng vẻ dịu dàng lịch thiệp của Triệu Kiến Minh, chứ không phải là cái người đàn ông hiện tại, người có thói bạo lực gia đình làm cho người ta căm hận Não cô ta cũng không phải bị úng nước, bị người ta đánh đập thành cái bộ dạng này rồi vẫn còn tiếp tục thích người ta.Hôm nay cô ta về nhà là bởi vì bị Triệu Kiến Minh đe dọa, cô ta bởi vì chịu không nổi nữa cho nên muốn ly hôn, nhưng Triệu Kiến Minh lại nói nếu cô ta dám ly hôn thì anh ta liền gϊết cô ta!Cô ta thật sự rất sợ hãi, vốn dĩ muốn về nhà mẹ đẻ tìm người giúp đỡ cho cô ta, ai mà đến nhà mẹ đẻ cô ta sợ mất mặt với người ngoài, còn nói cái gì mà làm gì có người đàn ông nào không đánh vợ chứ, lại còn nói là sinh được đứa con là không có vấn đề gì hết nữa.Cô ta có thể không nổi điên lên hay sao, sinh con cho một người đàn ông bạo lực gia đình ư, rồi sau đó thì sao, cùng nhau chịu bạo lực gia đình hay gì?Cô em gái Nhị Ni mà cô ta luôn coi thường nói với cô ta, chị à, chị đừng có nghe lời ba mẹ nói, hôn nhân cái kiểu này nhất định phải ly hôn, càng đừng có nói đến chuyện sinh con gì đó, điên rồi hay sao?Vì chuyện đó, Nhị Ni còn bị ba mẹ đánh cho mấy bạt tai, bảo con bé đừng có mà ở đây nói nhăng nói cuội.Nhưng cô ta làm sao có thể nghe mấy lời quỷ quái của bọn họ chứ, còn sinh con cho cho một người đàn ông bạo lực gia đình. Ha! rồi sau đó cùng nhau chịu bạo lực gia đình à?Cố Nguyệt hoàn toàn c.h.ế.t tâm rồi, cô ta biết người trong nhà không có khả năng giúp đỡ cô ta.Cho nên... cô ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi!Cố Nguyệt gạt đi hết nước mắt trên mặt, ngửa mặt hướng lên trời, từ đống rơm nhìn hướng lên.“Con tiện nhân lẳng lơ kia lại đi đâu rồi?”. Sau khi về đến nhà, lúc vừa mở cửa thì chào đón cô ta là mấy lời mắng nhiếc bực dọc của Triệu Kiến Minh cùng với mùi rượu xộc thẳng vào mũi.Mắng cái kiểu kia, Cố Nguyệt đã lập tức run lẩy bẩy rồi vì sợ hãi, lấy tay bịt miệng lại, chẳng dám tiếp tục phát ra một chút âm thanh nào.“Nghe nói con đàn bà đê tiện Cố Nhiên kia xây nhà mới rồi hả?” Anh ta lạnh dùng giọng điệu rét lạnh hỏi.Cô Nguyệt gật gật đầu theo bản năng.
“Mày nhìn Cố Nghiên mà xem, giỏi giang bao nhiêu, còn mày thì sao? Đúng là cái loại rác rưởi vô dụng nhất trần đời, ông mày sao lại lấy phải cái loại đàn bà như mày chứ."
“Nếu không phải Cố Nghiên không muốn gả cho ông mày, ông mày muốn làm cô ta tức c.h.ế.t nên mới lấy mày đấy!"
Đủ các loại mắng chửi sỉ nhục ùn ùn tuôn ra giống như thủy triều, vang vọng trời đất, xé rách tất cả lớp mặt nạ ngụy trang của người đàn ông này, đồng thời cô ta cũng rơi vào trong địa ngục vô tận.
Bố mẹ nhà họ Triệu cũng đồng thời thay đổi sắc mặt, trước khi kết hôn cười híp mắt nói rằng sẽ đem cô ta coi như con gái ruột thịt, nhưng bây hiện tại thì sao, không nói đến việc suốt ngày xem cô ta như trâu như ngựa mà sai bảo, thậm chí cái lúc mà tên cầm thú kia đánh đập người còn khóa cả cửa lại.
Thật...không còn ai để cầu cứu nữa!
Cố Nguyệt cuối cùng cũng hiểu ra...hóa ra Cố Nghiên đã từng khuyên nhủ cũng là vì muốn tốt cho cô ta mà thôi.
Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt liền khóc không thành tiếng, trong lòng hối hận cực kỳ.
Cho nên lúc nãy cô ta mới không dám đối mặt với Cố Nghiên, quá xấu hổ nhục nhã rồi, thật sự là quá nhục nhã rồi.
Cũng đừng có nhắc cô ta về các tình yêu chó má gì đấy nữa, cô ta thích Triệu Kiến Minh cũng không có gì sai, nhưng cô ta thích là cái dáng vẻ dịu dàng lịch thiệp của Triệu Kiến Minh, chứ không phải là cái người đàn ông hiện tại, người có thói bạo lực gia đình làm cho người ta căm hận Não cô ta cũng không phải bị úng nước, bị người ta đánh đập thành cái bộ dạng này rồi vẫn còn tiếp tục thích người ta.
Hôm nay cô ta về nhà là bởi vì bị Triệu Kiến Minh đe dọa, cô ta bởi vì chịu không nổi nữa cho nên muốn ly hôn, nhưng Triệu Kiến Minh lại nói nếu cô ta dám ly hôn thì anh ta liền gϊết cô ta!
Cô ta thật sự rất sợ hãi, vốn dĩ muốn về nhà mẹ đẻ tìm người giúp đỡ cho cô ta, ai mà đến nhà mẹ đẻ cô ta sợ mất mặt với người ngoài, còn nói cái gì mà làm gì có người đàn ông nào không đánh vợ chứ, lại còn nói là sinh được đứa con là không có vấn đề gì hết nữa.
Cô ta có thể không nổi điên lên hay sao, sinh con cho một người đàn ông bạo lực gia đình ư, rồi sau đó thì sao, cùng nhau chịu bạo lực gia đình hay gì?
Cô em gái Nhị Ni mà cô ta luôn coi thường nói với cô ta, chị à, chị đừng có nghe lời ba mẹ nói, hôn nhân cái kiểu này nhất định phải ly hôn, càng đừng có nói đến chuyện sinh con gì đó, điên rồi hay sao?
Vì chuyện đó, Nhị Ni còn bị ba mẹ đánh cho mấy bạt tai, bảo con bé đừng có mà ở đây nói nhăng nói cuội.
Nhưng cô ta làm sao có thể nghe mấy lời quỷ quái của bọn họ chứ, còn sinh con cho cho một người đàn ông bạo lực gia đình. Ha! rồi sau đó cùng nhau chịu bạo lực gia đình à?
Cố Nguyệt hoàn toàn c.h.ế.t tâm rồi, cô ta biết người trong nhà không có khả năng giúp đỡ cô ta.
Cho nên... cô ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi!
Cố Nguyệt gạt đi hết nước mắt trên mặt, ngửa mặt hướng lên trời, từ đống rơm nhìn hướng lên.
“Con tiện nhân lẳng lơ kia lại đi đâu rồi?”. Sau khi về đến nhà, lúc vừa mở cửa thì chào đón cô ta là mấy lời mắng nhiếc bực dọc của Triệu Kiến Minh cùng với mùi rượu xộc thẳng vào mũi.
Mắng cái kiểu kia, Cố Nguyệt đã lập tức run lẩy bẩy rồi vì sợ hãi, lấy tay bịt miệng lại, chẳng dám tiếp tục phát ra một chút âm thanh nào.
“Nghe nói con đàn bà đê tiện Cố Nhiên kia xây nhà mới rồi hả?” Anh ta lạnh dùng giọng điệu rét lạnh hỏi.
Cô Nguyệt gật gật đầu theo bản năng.
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… “Mày nhìn Cố Nghiên mà xem, giỏi giang bao nhiêu, còn mày thì sao? Đúng là cái loại rác rưởi vô dụng nhất trần đời, ông mày sao lại lấy phải cái loại đàn bà như mày chứ."“Nếu không phải Cố Nghiên không muốn gả cho ông mày, ông mày muốn làm cô ta tức c.h.ế.t nên mới lấy mày đấy!"Đủ các loại mắng chửi sỉ nhục ùn ùn tuôn ra giống như thủy triều, vang vọng trời đất, xé rách tất cả lớp mặt nạ ngụy trang của người đàn ông này, đồng thời cô ta cũng rơi vào trong địa ngục vô tận.Bố mẹ nhà họ Triệu cũng đồng thời thay đổi sắc mặt, trước khi kết hôn cười híp mắt nói rằng sẽ đem cô ta coi như con gái ruột thịt, nhưng bây hiện tại thì sao, không nói đến việc suốt ngày xem cô ta như trâu như ngựa mà sai bảo, thậm chí cái lúc mà tên cầm thú kia đánh đập người còn khóa cả cửa lại.Thật...không còn ai để cầu cứu nữa!Cố Nguyệt cuối cùng cũng hiểu ra...hóa ra Cố Nghiên đã từng khuyên nhủ cũng là vì muốn tốt cho cô ta mà thôi.Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt liền khóc không thành tiếng, trong lòng hối hận cực kỳ.Cho nên lúc nãy cô ta mới không dám đối mặt với Cố Nghiên, quá xấu hổ nhục nhã rồi, thật sự là quá nhục nhã rồi.Cũng đừng có nhắc cô ta về các tình yêu chó má gì đấy nữa, cô ta thích Triệu Kiến Minh cũng không có gì sai, nhưng cô ta thích là cái dáng vẻ dịu dàng lịch thiệp của Triệu Kiến Minh, chứ không phải là cái người đàn ông hiện tại, người có thói bạo lực gia đình làm cho người ta căm hận Não cô ta cũng không phải bị úng nước, bị người ta đánh đập thành cái bộ dạng này rồi vẫn còn tiếp tục thích người ta.Hôm nay cô ta về nhà là bởi vì bị Triệu Kiến Minh đe dọa, cô ta bởi vì chịu không nổi nữa cho nên muốn ly hôn, nhưng Triệu Kiến Minh lại nói nếu cô ta dám ly hôn thì anh ta liền gϊết cô ta!Cô ta thật sự rất sợ hãi, vốn dĩ muốn về nhà mẹ đẻ tìm người giúp đỡ cho cô ta, ai mà đến nhà mẹ đẻ cô ta sợ mất mặt với người ngoài, còn nói cái gì mà làm gì có người đàn ông nào không đánh vợ chứ, lại còn nói là sinh được đứa con là không có vấn đề gì hết nữa.Cô ta có thể không nổi điên lên hay sao, sinh con cho một người đàn ông bạo lực gia đình ư, rồi sau đó thì sao, cùng nhau chịu bạo lực gia đình hay gì?Cô em gái Nhị Ni mà cô ta luôn coi thường nói với cô ta, chị à, chị đừng có nghe lời ba mẹ nói, hôn nhân cái kiểu này nhất định phải ly hôn, càng đừng có nói đến chuyện sinh con gì đó, điên rồi hay sao?Vì chuyện đó, Nhị Ni còn bị ba mẹ đánh cho mấy bạt tai, bảo con bé đừng có mà ở đây nói nhăng nói cuội.Nhưng cô ta làm sao có thể nghe mấy lời quỷ quái của bọn họ chứ, còn sinh con cho cho một người đàn ông bạo lực gia đình. Ha! rồi sau đó cùng nhau chịu bạo lực gia đình à?Cố Nguyệt hoàn toàn c.h.ế.t tâm rồi, cô ta biết người trong nhà không có khả năng giúp đỡ cô ta.Cho nên... cô ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi!Cố Nguyệt gạt đi hết nước mắt trên mặt, ngửa mặt hướng lên trời, từ đống rơm nhìn hướng lên.“Con tiện nhân lẳng lơ kia lại đi đâu rồi?”. Sau khi về đến nhà, lúc vừa mở cửa thì chào đón cô ta là mấy lời mắng nhiếc bực dọc của Triệu Kiến Minh cùng với mùi rượu xộc thẳng vào mũi.Mắng cái kiểu kia, Cố Nguyệt đã lập tức run lẩy bẩy rồi vì sợ hãi, lấy tay bịt miệng lại, chẳng dám tiếp tục phát ra một chút âm thanh nào.“Nghe nói con đàn bà đê tiện Cố Nhiên kia xây nhà mới rồi hả?” Anh ta lạnh dùng giọng điệu rét lạnh hỏi.Cô Nguyệt gật gật đầu theo bản năng.