Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…

Chương 159: Chương 159

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Do chứng cứ xác thực, cho nên tòa đã nhanh chóng đưa ra phán quyết.Ba Triệu bị phán chung thân, mẹ Triệu vì là đồng phạm nên phán 30 năm.Triệu Kiến Minh vì đạo đức gia đình có vấn đề nên cũng bị đuổi khỏi nhà máy ngay ngày hôm đó, bây giờ chỉ ngủ ở nhà, uống rượu với đánh bạc.Sau khi nghe được tin thì càng thêm chán chường.Thế mà “đã tuyết lại còn thêm sương”, chuyện khiến anh ta càng thêm nhục nhã và xấu hổ chính là, anh ta vậy mà lại bị con tiện nhân Cố Nguyệt kiện ra tòa đòi ly hôn.Đã tuyết lại còn thêm sương: Đã đen đủi lại còn đen đủi hơn nữa.Ai mà ngờ rằng, một Cố Nguyệt luôn nhẫn nhục chịu đựng, ngay ngày hôm sau lại chạy đến toà án kiện anh ta đòi ly hôn. Thậm chí còn vạch trần toàn bộ chuyện anh ta có khuynh hướng bạo lực.Hôm diễn ra phiên toà đó.Cố Nguyệt khóc lóc kể lể, tố cáo: “Tên vũ phu này, trong vòng một năm đã đánh gãy sau cái xương sườn. Ba lần đánh gãy xương cổ tay của tôi. Số lần bị bỏng lại càng không đếm xuể. Đây là những chẩn đoán mà bệnh viện đã chẩn đoán cho tôi. Tôi không thể tiếp tục chung sống với người đàn ông như vậy được."Người phụ nữ nước mắt giàn giụa, vén tay áo lên, chỉ thấy trên tay toàn là những vết thương dữ tợn và những dấu vết do bị đầu t.h.u.ố.c lá cố ý gây ra.Ngoài ra còn có các loại báo cáo kiểm tra về gãy xương.Nhìn thấy mà giật mình!Khiến người ta vô cùng phẫn nộ.Các phóng viên có mặt tại phiên toà nhao nhao chụp lại, chuẩn bị viết bài, giúp đỡ những người phụ nữ phải chịu bạo lực gia đình như cô ta.Ly hôn không đáng xấu hổ, người bạo lực gia đình mới đáng xấu hổ!!Dưới những bằng chứng như vậy, Cố Nguyệt thành công ly hôn.Khoảnh khắc nhận được giấy chứng nhận ly hôn, Cố Nguyệt nhìn ánh mặt trời rực rỡ trước mặt, cảm thấy bản thân mình giống như được sống lại một lân.Mà người giúp cô ta sống lại, là chính cô ta, đặc biệt là A Nghiên.A Nghiên đã kiến nghị cô ta kiện ra toà, cho cô ta chi phí kiện tụng, tìm luật sư giỏi nhất trong ngành cho cô ta.A Nghiên sắp xếp ổn thoả tất cả mọi thứ chỉ vì cứu cô ta thoát khỏi khổ ải."A Nghiên, cảm ơn em"Cố Nguyệt trịnh trọng cúi người với Cố Nghiên.Nếu không có sự giúp đỡ của A Nghiên, cô ta thật sự không biết phải làm sao.Ít nhất thì ngay cả chi phí kiện tụng cô ta cũng không có.“Tôi chỉ mong trên đời không còn chuyện như vậy nữa.” Cố Nghiên trả lời.Cô nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn phía xa, lại không kìm được nghĩ bản thân mình cũng đã từng như vậy.Khi đó, cô vẫn luôn trông chờ có người đến cứu cô.Cho nên cô quá thấu hiểu nỗi đau và sự bất lực trong lòng người phụ nữ bị bạo lực gia đình.Đừng nói lý do tại sao không tự mình ly hôn, trên thực tế, có rất nhiều khó khăn như tiền bạc, con cái, hoặc là sợ hãi sự uy hϊếp, đe dọa của đối phương.Cố Nguyệt biết ơn sự giúp đỡ to lớn của cô từ tận đáy lòng, cô ta khâm phục nói thêm: "A Nghiên, chị sẽ nhanh chóng hoàn trả lại chi phí mà em đã giúp chị."“Được. Biết cô ta vui mừng, Cố Nghiên cũng không từ chối."Đùng rồi A Nghiên, chị chuẩn bị rời khỏi nơi này Hai tay Cố Nguyệt đặt lên lan can bên hồ, quay đầu nhìn cô, nói.Ở đây cất giấu quá nhiều hồi ức mà cô ta không muốn nhắc lại.Cô ta không muốn tiếp tục ở đây nữa, cô ta muốn đổi nơi ở, bắt đầu lại."Chị có một người bạn học nữ làm việc ở phía nam, chị chuẩn bị đến đó, bắt đầu lại cuộc sống." Cô ta tiếp tục nói, trong mắt đều là niềm hy vọng về tương lại "Có đáng tin cậy không?" Cố Nghiên hỏi."Đừng lo lắng, đáng tin cậy.""Được rồi, vậy chị họ, chúc chị thuận buồm xuôi gió"Cố Nghiên không nói nhiều mà chỉ chúc phúc cho cô ta.

Do chứng cứ xác thực, cho nên tòa đã nhanh chóng đưa ra phán quyết.

Ba Triệu bị phán chung thân, mẹ Triệu vì là đồng phạm nên phán 30 năm.

Triệu Kiến Minh vì đạo đức gia đình có vấn đề nên cũng bị đuổi khỏi nhà máy ngay ngày hôm đó, bây giờ chỉ ngủ ở nhà, uống rượu với đánh bạc.

Sau khi nghe được tin thì càng thêm chán chường.

Thế mà “đã tuyết lại còn thêm sương”, chuyện khiến anh ta càng thêm nhục nhã và xấu hổ chính là, anh ta vậy mà lại bị con tiện nhân Cố Nguyệt kiện ra tòa đòi ly hôn.

Đã tuyết lại còn thêm sương: Đã đen đủi lại còn đen đủi hơn nữa.

Ai mà ngờ rằng, một Cố Nguyệt luôn nhẫn nhục chịu đựng, ngay ngày hôm sau lại chạy đến toà án kiện anh ta đòi ly hôn. Thậm chí còn vạch trần toàn bộ chuyện anh ta có khuynh hướng bạo lực.

Hôm diễn ra phiên toà đó.

Cố Nguyệt khóc lóc kể lể, tố cáo: “Tên vũ phu này, trong vòng một năm đã đánh gãy sau cái xương sườn. Ba lần đánh gãy xương cổ tay của tôi. Số lần bị bỏng lại càng không đếm xuể. Đây là những chẩn đoán mà bệnh viện đã chẩn đoán cho tôi. Tôi không thể tiếp tục chung sống với người đàn ông như vậy được."

Người phụ nữ nước mắt giàn giụa, vén tay áo lên, chỉ thấy trên tay toàn là những vết thương dữ tợn và những dấu vết do bị đầu t.h.u.ố.c lá cố ý gây ra.

Ngoài ra còn có các loại báo cáo kiểm tra về gãy xương.

Nhìn thấy mà giật mình!

Khiến người ta vô cùng phẫn nộ.

Các phóng viên có mặt tại phiên toà nhao nhao chụp lại, chuẩn bị viết bài, giúp đỡ những người phụ nữ phải chịu bạo lực gia đình như cô ta.

Ly hôn không đáng xấu hổ, người bạo lực gia đình mới đáng xấu hổ!!

Dưới những bằng chứng như vậy, Cố Nguyệt thành công ly hôn.

Khoảnh khắc nhận được giấy chứng nhận ly hôn, Cố Nguyệt nhìn ánh mặt trời rực rỡ trước mặt, cảm thấy bản thân mình giống như được sống lại một lân.

Mà người giúp cô ta sống lại, là chính cô ta, đặc biệt là A Nghiên.

A Nghiên đã kiến nghị cô ta kiện ra toà, cho cô ta chi phí kiện tụng, tìm luật sư giỏi nhất trong ngành cho cô ta.

A Nghiên sắp xếp ổn thoả tất cả mọi thứ chỉ vì cứu cô ta thoát khỏi khổ ải.

"A Nghiên, cảm ơn em"

Cố Nguyệt trịnh trọng cúi người với Cố Nghiên.

Nếu không có sự giúp đỡ của A Nghiên, cô ta thật sự không biết phải làm sao.

Ít nhất thì ngay cả chi phí kiện tụng cô ta cũng không có.

“Tôi chỉ mong trên đời không còn chuyện như vậy nữa.” Cố Nghiên trả lời.

Cô nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn phía xa, lại không kìm được nghĩ bản thân mình cũng đã từng như vậy.

Khi đó, cô vẫn luôn trông chờ có người đến cứu cô.

Cho nên cô quá thấu hiểu nỗi đau và sự bất lực trong lòng người phụ nữ bị bạo lực gia đình.

Đừng nói lý do tại sao không tự mình ly hôn, trên thực tế, có rất nhiều khó khăn như tiền bạc, con cái, hoặc là sợ hãi sự uy hϊếp, đe dọa của đối phương.

Cố Nguyệt biết ơn sự giúp đỡ to lớn của cô từ tận đáy lòng, cô ta khâm phục nói thêm: "A Nghiên, chị sẽ nhanh chóng hoàn trả lại chi phí mà em đã giúp chị."

“Được. Biết cô ta vui mừng, Cố Nghiên cũng không từ chối.

"Đùng rồi A Nghiên, chị chuẩn bị rời khỏi nơi này Hai tay Cố Nguyệt đặt lên lan can bên hồ, quay đầu nhìn cô, nói.

Ở đây cất giấu quá nhiều hồi ức mà cô ta không muốn nhắc lại.

Cô ta không muốn tiếp tục ở đây nữa, cô ta muốn đổi nơi ở, bắt đầu lại.

"Chị có một người bạn học nữ làm việc ở phía nam, chị chuẩn bị đến đó, bắt đầu lại cuộc sống." Cô ta tiếp tục nói, trong mắt đều là niềm hy vọng về tương lại "Có đáng tin cậy không?" Cố Nghiên hỏi.

"Đừng lo lắng, đáng tin cậy."

"Được rồi, vậy chị họ, chúc chị thuận buồm xuôi gió"

Cố Nghiên không nói nhiều mà chỉ chúc phúc cho cô ta.

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Do chứng cứ xác thực, cho nên tòa đã nhanh chóng đưa ra phán quyết.Ba Triệu bị phán chung thân, mẹ Triệu vì là đồng phạm nên phán 30 năm.Triệu Kiến Minh vì đạo đức gia đình có vấn đề nên cũng bị đuổi khỏi nhà máy ngay ngày hôm đó, bây giờ chỉ ngủ ở nhà, uống rượu với đánh bạc.Sau khi nghe được tin thì càng thêm chán chường.Thế mà “đã tuyết lại còn thêm sương”, chuyện khiến anh ta càng thêm nhục nhã và xấu hổ chính là, anh ta vậy mà lại bị con tiện nhân Cố Nguyệt kiện ra tòa đòi ly hôn.Đã tuyết lại còn thêm sương: Đã đen đủi lại còn đen đủi hơn nữa.Ai mà ngờ rằng, một Cố Nguyệt luôn nhẫn nhục chịu đựng, ngay ngày hôm sau lại chạy đến toà án kiện anh ta đòi ly hôn. Thậm chí còn vạch trần toàn bộ chuyện anh ta có khuynh hướng bạo lực.Hôm diễn ra phiên toà đó.Cố Nguyệt khóc lóc kể lể, tố cáo: “Tên vũ phu này, trong vòng một năm đã đánh gãy sau cái xương sườn. Ba lần đánh gãy xương cổ tay của tôi. Số lần bị bỏng lại càng không đếm xuể. Đây là những chẩn đoán mà bệnh viện đã chẩn đoán cho tôi. Tôi không thể tiếp tục chung sống với người đàn ông như vậy được."Người phụ nữ nước mắt giàn giụa, vén tay áo lên, chỉ thấy trên tay toàn là những vết thương dữ tợn và những dấu vết do bị đầu t.h.u.ố.c lá cố ý gây ra.Ngoài ra còn có các loại báo cáo kiểm tra về gãy xương.Nhìn thấy mà giật mình!Khiến người ta vô cùng phẫn nộ.Các phóng viên có mặt tại phiên toà nhao nhao chụp lại, chuẩn bị viết bài, giúp đỡ những người phụ nữ phải chịu bạo lực gia đình như cô ta.Ly hôn không đáng xấu hổ, người bạo lực gia đình mới đáng xấu hổ!!Dưới những bằng chứng như vậy, Cố Nguyệt thành công ly hôn.Khoảnh khắc nhận được giấy chứng nhận ly hôn, Cố Nguyệt nhìn ánh mặt trời rực rỡ trước mặt, cảm thấy bản thân mình giống như được sống lại một lân.Mà người giúp cô ta sống lại, là chính cô ta, đặc biệt là A Nghiên.A Nghiên đã kiến nghị cô ta kiện ra toà, cho cô ta chi phí kiện tụng, tìm luật sư giỏi nhất trong ngành cho cô ta.A Nghiên sắp xếp ổn thoả tất cả mọi thứ chỉ vì cứu cô ta thoát khỏi khổ ải."A Nghiên, cảm ơn em"Cố Nguyệt trịnh trọng cúi người với Cố Nghiên.Nếu không có sự giúp đỡ của A Nghiên, cô ta thật sự không biết phải làm sao.Ít nhất thì ngay cả chi phí kiện tụng cô ta cũng không có.“Tôi chỉ mong trên đời không còn chuyện như vậy nữa.” Cố Nghiên trả lời.Cô nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn phía xa, lại không kìm được nghĩ bản thân mình cũng đã từng như vậy.Khi đó, cô vẫn luôn trông chờ có người đến cứu cô.Cho nên cô quá thấu hiểu nỗi đau và sự bất lực trong lòng người phụ nữ bị bạo lực gia đình.Đừng nói lý do tại sao không tự mình ly hôn, trên thực tế, có rất nhiều khó khăn như tiền bạc, con cái, hoặc là sợ hãi sự uy hϊếp, đe dọa của đối phương.Cố Nguyệt biết ơn sự giúp đỡ to lớn của cô từ tận đáy lòng, cô ta khâm phục nói thêm: "A Nghiên, chị sẽ nhanh chóng hoàn trả lại chi phí mà em đã giúp chị."“Được. Biết cô ta vui mừng, Cố Nghiên cũng không từ chối."Đùng rồi A Nghiên, chị chuẩn bị rời khỏi nơi này Hai tay Cố Nguyệt đặt lên lan can bên hồ, quay đầu nhìn cô, nói.Ở đây cất giấu quá nhiều hồi ức mà cô ta không muốn nhắc lại.Cô ta không muốn tiếp tục ở đây nữa, cô ta muốn đổi nơi ở, bắt đầu lại."Chị có một người bạn học nữ làm việc ở phía nam, chị chuẩn bị đến đó, bắt đầu lại cuộc sống." Cô ta tiếp tục nói, trong mắt đều là niềm hy vọng về tương lại "Có đáng tin cậy không?" Cố Nghiên hỏi."Đừng lo lắng, đáng tin cậy.""Được rồi, vậy chị họ, chúc chị thuận buồm xuôi gió"Cố Nghiên không nói nhiều mà chỉ chúc phúc cho cô ta.

Chương 159: Chương 159