Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…

Chương 191: Chương 191

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Ngay cả Tần Chi Văn vẫn luôn kiềm chế bản thân phải thật bình tĩnh cũng không nhịn đem cái cốc sử dụng một lần trong tay bóp chặt không ra cái hình thù gì nữa.“Tôi sẽ không bỏ qua cho bà ta."Mà ba Tần không nén nổi giận dữ, mặt ông ấy rét lạnh, trực tiếp quay số gọi điện thoại báo cảnh sát.Việc cố ý đánh tráo đứa nhỏ với mua bán trẻ con có gì khác nhau đâu chứ, bây giờ còn tới đây tống tiền, tội này đủ cho bà ta ngồi tù một gông cả đời này rồi.Bên này, Lý Chiêu Đệ vẫn còn vô cùng đắc chí ngồi chờ Tần Mộc Vân đưa tiền đến cho bà ta.Vì chuyện này, bà ta lang thang mấy ngày trong thành thị cuối cũng cũng dám bỏ tiền ra thuê nhà nghỉ để tắm rửa kì cọ bằng nước nóng.Bà ta vừa tắm rửa vừa cảm thấy kiêu ngạo vì kiệt tác của chính bản thân mình.Nếu không phải là nhờ bà ta đa mưu túc kế thì làm sao mà tìm được cây ATM rút tiền như bây giờ chứ!Cộc cộc cộc!Ngày hôm sau, khi nghe thấy tiếng gõ cửa nhà nghỉ, nụ cười trên mặt Lý Chiêu Đệ không cần nói cũng biết có bao nhiêu là chói mắt.Tiền của bà ta đến rồi!Đến đây!“Đừng gõ nữa, đến ngay đây rồi!"Bà ta nhanh chân chạy đến trước cửa, trong miệng còn ngân nga bài hát.Vốn nghĩ rằng sau khi mở cửa, người đến hẳn là Tần Mộc Vân và hai mươi vạn của bà ta.Ai mà ngờ được rằng...“Đồng chí cảnh sát, anh, các anh có phải, có phải là tìm nhầm người rồi không?” Bởi vì đã ngồi tù một lần rồi, cho nên Lý Chiêu Đệ lúc nhìn thấy cảnh sát liền trực tiếp ngu người luôn rồi, không khống chế được mà nói lắp ba lắp bắp, rụt cổ lại, nhìn dáng vẻ rất chi là sợ hãi.Công an đánh giá người phụ nữ trung niên trước mặt rồi đối chiếu với tấm hình ở trong tay.Sau cùng chắc chắn nói: “Không tìm sai đâu, chúng tôi đúng là muốn tìm bà, Lý Chiêu Đệ!"Nói rồi liền có hai người công an trực tiếp đeo còng tay vào cổ tay bà ta, trong mắt đều là nghiêm nghị.Ai có thể nghĩ đến một người phụ nữ bình thường như vậy mà lại có thể cả gan làm cái chuyện khiến người ta nghẹn họng trân trối như vậy chứ.“Các anh dựa vào cái gì mà bắt tôi!” Lý Chiêu Đệ tuy rằng sợ hãi, nhưng nhìn thấy bản thân lại đeo vào bộ còng tay số 8 kia, trong nháy mắt bực bội dồn lên não, làm gì mà còn có thời gian lo lắng nhiều được như thế.“tự mà làm cái gì mà còn không biết à?” Công an nghiêm nghị lên tiếng: “hai mươi ba năm về trước, bà ở huyện Tân Vân đánh tráo con gái của bà với con gái nhà họ Tần, bây giờ còn đến cửa nhà người ta tống một khoản tiền lớn, bà nói xem chúng tôi dựa vào cái gì để bắt giữ bà hả?"“Không...không...” Lý Chiêu Đệ lúc nghe được chữ *****ên thì liền phát hoảng rồi, ánh mắt sợ hãi trốn tránh của bà ta, còn muốn phủ định, “Tôi, tôi không có, tôi không có làm chuyện đó, các anh đừng có mà nói lung tung!"Công an nói luôn: “Tần Mộc Vân đã đem toàn bộ chứng cứ giao nộp rồi, vả lại còn tự mình ra tòa làm chứng nữa.Thoáng chốc, biểu tình trên khuôn mặt của Lý Chiêu Đệ như gặp phải sét đánh ngang tai.Vậy mà lại là chính miệng Tần Mộc Vân nói ra!Nó làm sao dám chứ!Sao dám!Lẽ nào nó không biết một khi lộ ra chân tướng, sau này nó cũng khó mà sống nổi ở nhà họ Tần ư?Mà nó cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán sau giờ ăn cơm của toàn bộ đơn vị!“Cái con bé ngu ngốc kia rốt cuộc có đầu óc không thế, chẳng nhẽ nó không muốn tiếp tục ở lại làm thiên kim nhà họ Tần nữa ư?” Chuyện đã đến nước này rồi, Lý Chiêu Đệ cũng biết là có phủ nhận thì cũng không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa hết, chỉ thấy bà ta suy sụp giẫm mạnh chân giãy đành đạch.

Ngay cả Tần Chi Văn vẫn luôn kiềm chế bản thân phải thật bình tĩnh cũng không nhịn đem cái cốc sử dụng một lần trong tay bóp chặt không ra cái hình thù gì nữa.

“Tôi sẽ không bỏ qua cho bà ta."

Mà ba Tần không nén nổi giận dữ, mặt ông ấy rét lạnh, trực tiếp quay số gọi điện thoại báo cảnh sát.

Việc cố ý đánh tráo đứa nhỏ với mua bán trẻ con có gì khác nhau đâu chứ, bây giờ còn tới đây tống tiền, tội này đủ cho bà ta ngồi tù một gông cả đời này rồi.

Bên này, Lý Chiêu Đệ vẫn còn vô cùng đắc chí ngồi chờ Tần Mộc Vân đưa tiền đến cho bà ta.

Vì chuyện này, bà ta lang thang mấy ngày trong thành thị cuối cũng cũng dám bỏ tiền ra thuê nhà nghỉ để tắm rửa kì cọ bằng nước nóng.

Bà ta vừa tắm rửa vừa cảm thấy kiêu ngạo vì kiệt tác của chính bản thân mình.

Nếu không phải là nhờ bà ta đa mưu túc kế thì làm sao mà tìm được cây ATM rút tiền như bây giờ chứ!

Cộc cộc cộc!

Ngày hôm sau, khi nghe thấy tiếng gõ cửa nhà nghỉ, nụ cười trên mặt Lý Chiêu Đệ không cần nói cũng biết có bao nhiêu là chói mắt.

Tiền của bà ta đến rồi!

Đến đây!

“Đừng gõ nữa, đến ngay đây rồi!"

Bà ta nhanh chân chạy đến trước cửa, trong miệng còn ngân nga bài hát.

Vốn nghĩ rằng sau khi mở cửa, người đến hẳn là Tần Mộc Vân và hai mươi vạn của bà ta.

Ai mà ngờ được rằng...

“Đồng chí cảnh sát, anh, các anh có phải, có phải là tìm nhầm người rồi không?” Bởi vì đã ngồi tù một lần rồi, cho nên Lý Chiêu Đệ lúc nhìn thấy cảnh sát liền trực tiếp ngu người luôn rồi, không khống chế được mà nói lắp ba lắp bắp, rụt cổ lại, nhìn dáng vẻ rất chi là sợ hãi.

Công an đánh giá người phụ nữ trung niên trước mặt rồi đối chiếu với tấm hình ở trong tay.

Sau cùng chắc chắn nói: “Không tìm sai đâu, chúng tôi đúng là muốn tìm bà, Lý Chiêu Đệ!"

Nói rồi liền có hai người công an trực tiếp đeo còng tay vào cổ tay bà ta, trong mắt đều là nghiêm nghị.

Ai có thể nghĩ đến một người phụ nữ bình thường như vậy mà lại có thể cả gan làm cái chuyện khiến người ta nghẹn họng trân trối như vậy chứ.

“Các anh dựa vào cái gì mà bắt tôi!” Lý Chiêu Đệ tuy rằng sợ hãi, nhưng nhìn thấy bản thân lại đeo vào bộ còng tay số 8 kia, trong nháy mắt bực bội dồn lên não, làm gì mà còn có thời gian lo lắng nhiều được như thế.

“tự mà làm cái gì mà còn không biết à?” Công an nghiêm nghị lên tiếng: “hai mươi ba năm về trước, bà ở huyện Tân Vân đánh tráo con gái của bà với con gái nhà họ Tần, bây giờ còn đến cửa nhà người ta tống một khoản tiền lớn, bà nói xem chúng tôi dựa vào cái gì để bắt giữ bà hả?"

“Không...không...” Lý Chiêu Đệ lúc nghe được chữ *****ên thì liền phát hoảng rồi, ánh mắt sợ hãi trốn tránh của bà ta, còn muốn phủ định, “Tôi, tôi không có, tôi không có làm chuyện đó, các anh đừng có mà nói lung tung!"

Công an nói luôn: “Tần Mộc Vân đã đem toàn bộ chứng cứ giao nộp rồi, vả lại còn tự mình ra tòa làm chứng nữa.

Thoáng chốc, biểu tình trên khuôn mặt của Lý Chiêu Đệ như gặp phải sét đánh ngang tai.

Vậy mà lại là chính miệng Tần Mộc Vân nói ra!

Nó làm sao dám chứ!

Sao dám!

Lẽ nào nó không biết một khi lộ ra chân tướng, sau này nó cũng khó mà sống nổi ở nhà họ Tần ư?

Mà nó cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán sau giờ ăn cơm của toàn bộ đơn vị!

“Cái con bé ngu ngốc kia rốt cuộc có đầu óc không thế, chẳng nhẽ nó không muốn tiếp tục ở lại làm thiên kim nhà họ Tần nữa ư?” Chuyện đã đến nước này rồi, Lý Chiêu Đệ cũng biết là có phủ nhận thì cũng không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa hết, chỉ thấy bà ta suy sụp giẫm mạnh chân giãy đành đạch.

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Ngay cả Tần Chi Văn vẫn luôn kiềm chế bản thân phải thật bình tĩnh cũng không nhịn đem cái cốc sử dụng một lần trong tay bóp chặt không ra cái hình thù gì nữa.“Tôi sẽ không bỏ qua cho bà ta."Mà ba Tần không nén nổi giận dữ, mặt ông ấy rét lạnh, trực tiếp quay số gọi điện thoại báo cảnh sát.Việc cố ý đánh tráo đứa nhỏ với mua bán trẻ con có gì khác nhau đâu chứ, bây giờ còn tới đây tống tiền, tội này đủ cho bà ta ngồi tù một gông cả đời này rồi.Bên này, Lý Chiêu Đệ vẫn còn vô cùng đắc chí ngồi chờ Tần Mộc Vân đưa tiền đến cho bà ta.Vì chuyện này, bà ta lang thang mấy ngày trong thành thị cuối cũng cũng dám bỏ tiền ra thuê nhà nghỉ để tắm rửa kì cọ bằng nước nóng.Bà ta vừa tắm rửa vừa cảm thấy kiêu ngạo vì kiệt tác của chính bản thân mình.Nếu không phải là nhờ bà ta đa mưu túc kế thì làm sao mà tìm được cây ATM rút tiền như bây giờ chứ!Cộc cộc cộc!Ngày hôm sau, khi nghe thấy tiếng gõ cửa nhà nghỉ, nụ cười trên mặt Lý Chiêu Đệ không cần nói cũng biết có bao nhiêu là chói mắt.Tiền của bà ta đến rồi!Đến đây!“Đừng gõ nữa, đến ngay đây rồi!"Bà ta nhanh chân chạy đến trước cửa, trong miệng còn ngân nga bài hát.Vốn nghĩ rằng sau khi mở cửa, người đến hẳn là Tần Mộc Vân và hai mươi vạn của bà ta.Ai mà ngờ được rằng...“Đồng chí cảnh sát, anh, các anh có phải, có phải là tìm nhầm người rồi không?” Bởi vì đã ngồi tù một lần rồi, cho nên Lý Chiêu Đệ lúc nhìn thấy cảnh sát liền trực tiếp ngu người luôn rồi, không khống chế được mà nói lắp ba lắp bắp, rụt cổ lại, nhìn dáng vẻ rất chi là sợ hãi.Công an đánh giá người phụ nữ trung niên trước mặt rồi đối chiếu với tấm hình ở trong tay.Sau cùng chắc chắn nói: “Không tìm sai đâu, chúng tôi đúng là muốn tìm bà, Lý Chiêu Đệ!"Nói rồi liền có hai người công an trực tiếp đeo còng tay vào cổ tay bà ta, trong mắt đều là nghiêm nghị.Ai có thể nghĩ đến một người phụ nữ bình thường như vậy mà lại có thể cả gan làm cái chuyện khiến người ta nghẹn họng trân trối như vậy chứ.“Các anh dựa vào cái gì mà bắt tôi!” Lý Chiêu Đệ tuy rằng sợ hãi, nhưng nhìn thấy bản thân lại đeo vào bộ còng tay số 8 kia, trong nháy mắt bực bội dồn lên não, làm gì mà còn có thời gian lo lắng nhiều được như thế.“tự mà làm cái gì mà còn không biết à?” Công an nghiêm nghị lên tiếng: “hai mươi ba năm về trước, bà ở huyện Tân Vân đánh tráo con gái của bà với con gái nhà họ Tần, bây giờ còn đến cửa nhà người ta tống một khoản tiền lớn, bà nói xem chúng tôi dựa vào cái gì để bắt giữ bà hả?"“Không...không...” Lý Chiêu Đệ lúc nghe được chữ *****ên thì liền phát hoảng rồi, ánh mắt sợ hãi trốn tránh của bà ta, còn muốn phủ định, “Tôi, tôi không có, tôi không có làm chuyện đó, các anh đừng có mà nói lung tung!"Công an nói luôn: “Tần Mộc Vân đã đem toàn bộ chứng cứ giao nộp rồi, vả lại còn tự mình ra tòa làm chứng nữa.Thoáng chốc, biểu tình trên khuôn mặt của Lý Chiêu Đệ như gặp phải sét đánh ngang tai.Vậy mà lại là chính miệng Tần Mộc Vân nói ra!Nó làm sao dám chứ!Sao dám!Lẽ nào nó không biết một khi lộ ra chân tướng, sau này nó cũng khó mà sống nổi ở nhà họ Tần ư?Mà nó cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán sau giờ ăn cơm của toàn bộ đơn vị!“Cái con bé ngu ngốc kia rốt cuộc có đầu óc không thế, chẳng nhẽ nó không muốn tiếp tục ở lại làm thiên kim nhà họ Tần nữa ư?” Chuyện đã đến nước này rồi, Lý Chiêu Đệ cũng biết là có phủ nhận thì cũng không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa hết, chỉ thấy bà ta suy sụp giẫm mạnh chân giãy đành đạch.

Chương 191: Chương 191