Kiếp trước, ta là Tể tướng phu nhân, người người kinh thành ngưỡng mộ. Ta đã chứng kiến phu quân của mình và vị công chúa đương triều kia yêu hận triền miên suốt bao năm. Ta chẳng tranh giành, chẳng ghen tuông, chỉ biết nhẫn nhịn mà thôi. Ai nấy đều ca tụng ta hiền thục, ngay cả phu quân, người chưa từng một lần đoái hoài đến ta, đến lúc lâm chung cũng còn hứa hẹn kiếp sau nhất định sẽ đối tốt với ta. Rồi ta sống lại, trở về cái ngày vị Tể tướng trẻ tuổi, khí phách ngời ngời đến phủ ta cầu hôn. Ngắm nhìn gương mặt quen thuộc ấy, ta chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, đáp lời: "Ta không bằng lòng." 1 Cố Thời Tuế là bậc tuấn kiệt nổi danh đương triều. Thuở thiếu thời, thân thế hắn long đong, sau may gặp được danh sư chỉ dạy, học được bụng kinh luân, lại được Trưởng công chúa và Thái hậu đương triều ưu ái, mới đôi mươi tuổi đầu đã ngồi lên vị trí Tể tướng. Người như vậy, trong triều đình, vốn là tồn tại cao ngạo, chẳng ai với tới được như một truyền kỳ. Vậy mà hắn lại là phu quân của ta.…
Chương 6: Chương 6
Tể Tướng Phu NhânTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKiếp trước, ta là Tể tướng phu nhân, người người kinh thành ngưỡng mộ. Ta đã chứng kiến phu quân của mình và vị công chúa đương triều kia yêu hận triền miên suốt bao năm. Ta chẳng tranh giành, chẳng ghen tuông, chỉ biết nhẫn nhịn mà thôi. Ai nấy đều ca tụng ta hiền thục, ngay cả phu quân, người chưa từng một lần đoái hoài đến ta, đến lúc lâm chung cũng còn hứa hẹn kiếp sau nhất định sẽ đối tốt với ta. Rồi ta sống lại, trở về cái ngày vị Tể tướng trẻ tuổi, khí phách ngời ngời đến phủ ta cầu hôn. Ngắm nhìn gương mặt quen thuộc ấy, ta chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, đáp lời: "Ta không bằng lòng." 1 Cố Thời Tuế là bậc tuấn kiệt nổi danh đương triều. Thuở thiếu thời, thân thế hắn long đong, sau may gặp được danh sư chỉ dạy, học được bụng kinh luân, lại được Trưởng công chúa và Thái hậu đương triều ưu ái, mới đôi mươi tuổi đầu đã ngồi lên vị trí Tể tướng. Người như vậy, trong triều đình, vốn là tồn tại cao ngạo, chẳng ai với tới được như một truyền kỳ. Vậy mà hắn lại là phu quân của ta.… Lúc đưa áo bông đến doanh trại, ta hướng Tạ Vân Trì hứa hẹn, sau khi vào đông quân đội cần bổ sung vật tư, ta cũng sẽ góp một phần sức lực.Tạ Vân Trì khen ta đại nghĩa, đích thân dắt ngựa đưa ta về thành.Lúc chia tay, hắn cùng ta vỗ tay thề ước, nếu ta gặp phải nguy cơ, cứ việc đến quân doanh Tạ gia tìm hắn giúp đỡ.Từ đó về sau, ta càng thêm nỗ lực kiếm tiền, bắt đầu lấy tiền từ kho riêng ra làm ăn, đem toàn bộ lợi nhuận kiếm được gửi đến biên tuyến.Ta nghĩ, trời cao đã cho ta sống lại một lần, chắc là vẫn muốn ta vì bách tính của quốc gia này làm chút gì đó đi.6Lần nữa gặp lại Cố Thời Tuế, là vào một ngày mưa.Ta đi hiệu sách mua sách, trên đường phát hiện mình mua điển tịch bị thiếu mất mấy quyển, tỳ nữ theo người quay lại lấy, nhất thời, chỉ còn lại một mình ta tại chỗ.Quay người lại, ta liền nhìn thấy Cố Thời Tuế.Hắn thoạt nhìn càng thêm thảm hại rồi.Trước kia hắn tuy không cố ý theo đuổi vẻ ngoài, nhưng cũng luôn đem bản thân thu thập thỏa đáng.Nay hắn một thân áo bào đơn bạc dính đầy bùn lầy, thất hồn lạc phách đi trong mưa, không còn thấy chút dáng vẻ phong thần tuấn lãng tuấn tú phi phàm phong thái quân tử ban đầu.Nhìn đường hắn đến, là từ phủ của người ủng hộ hắn kiên định nhất kiếp trước đi ra.Người kia tính ra là sư đệ của Cố Thời Tuế, người sùng bái nhất cả đời chính là Cố Thời Tuế.Cho nên hắn cũng vô cùng coi thường ta, người kia từng mấy lần công khai phát ngôn tại yến tiệc gia đình, nói sư huynh hắn chỗ nào cũng là thiên hạ đệ nhất đỉnh đỉnh tốt, chỉ là cưới phải một \tục phụ - người đàn bà tầm thường ở nhà chấp chưởng trung quỹ, hủy hoại một đời anh danh của hắn.Mà nay sư huynh thiên hạ đệ nhất đỉnh đỉnh tốt của hắn lại thượng công chúa, cưới được người con gái tôn quý nhất kinh thành này.Hắn lại ngay cả khi sư huynh thất thế muốn vươn tay ra kéo một chút cũng không dám.Mắt thấy Cố Thời Tuế càng ngày càng đến gần ta, ta vội đè thấp vành ô, giả bộ như không thấy người này, cúi đầu vội vã lướt qua.Nhưng ngay lúc lướt qua hắn, hắn đột nhiên lên tiếng gọi ta.“Ngay cả nàng… cũng muốn tránh mặt ta sao?” Hắn cười, ngữ khí mang theo vài phần tự giễu.Ta quay người lại thần sắc quái dị nhìn hắn: “Phò mã đại nhân nói lời này thật kỳ quái, nam nữ thụ thụ bất thân, thần nữ tránh hiềm nghi thì có gì không thể?”Vừa thấy ta quay đầu, Cố Thời Tuế thần sắc hoảng hốt hai phần, hắn hình như là bệnh rồi, đôi má tái nhợt kia phiếm lên vẻ hồng khác thường.Thân hình vốn dĩ thẳng tắp nay gầy đến kỳ lạ, thân áo bào trắng trơn kia mặc trên người hắn chẳng khác nào đang khoác một bộ xương khô.Tựa hồ là không phân rõ được chân thực hay ảo ảnh nữa rồi, Cố Thời Tuế trực tiếp vươn tay ra muốn chạm vào gò má ta, bị ta nghiêng người tránh đi.Tay hắn lơ lửng giữa không trung, Cố Thời Tuế rũ đầu xuống, chỉ tự nói với chính mình.“Trước kia nàng vạn sự không để ta phải lo lắng, luôn là tự mình lặng lẽ thu xếp ổn thỏa hết thảy, đến cuối cùng, ta đã quen có sự tồn tại của nàng, nhưng hóa ra, giữa ta và nàng cũng sẽ có ngày xa lạ như người dưng thế này.”Ta không đáp lời, chỉ chống ô đứng xa xa nhìn hắn, lại qua một hồi lâu, Cố Thời Tuế thở dài một tiếng: “Là ta sai rồi.”Nói xong cả người hắn lảo đảo bước xiêu vẹo về phía trước hai bước, cuối cùng ngã xuống đất.Ta không đi đỡ Cố Thời Tuế đang ngã xuống.Nhưng cũng không dám mặc kệ hắn cứ thế c.h.ế.t ở đây, nếu không đến lúc đó hoàng gia truy cứu, ta có miệng cũng không nói rõ được.Vừa lúc tỳ nữ cầm sách bỏ quên trở về, phía sau còn đi theo tiểu nhị hiệu sách đến xin lỗi.Ta đưa cho hắn một miếng bạc vụn, bảo hắn cõng Cố Thời Tuế về phủ công chúa.Nghe nói Cố Thời Tuế bị đưa về, Trưởng công chúa đang vì tìm không thấy người mà nổi trận lôi đình.Chớp mắt thấy Cố Thời Tuế bộ dạng thảm thương kia, lửa giận trong lòng lại xìu xuống một nửa.Sau đó không biết giữa hai người lại phát sinh chuyện gì, đợi đến khi Trưởng công chúa lại mang theo Cố Thời Tuế xuất hiện trước mặt người đời, hai người lại đã nối lại tình xưa.Tin tức này truyền đến, ta đang ở ngoại ô kinh thành thu mua đất đai mới, cả người bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.Đến khi bạn thân khuê phòng thuở trước đến hỏi ta có muốn tham gia yến hội thưởng hoa ở phủ Trưởng công chúa không, ta nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt.Lại không ngờ ta không muốn đi đến trước mặt công chúa, công chúa lại điểm danh muốn gặp ta.
Lúc đưa áo bông đến doanh trại, ta hướng Tạ Vân Trì hứa hẹn, sau khi vào đông quân đội cần bổ sung vật tư, ta cũng sẽ góp một phần sức lực.
Tạ Vân Trì khen ta đại nghĩa, đích thân dắt ngựa đưa ta về thành.
Lúc chia tay, hắn cùng ta vỗ tay thề ước, nếu ta gặp phải nguy cơ, cứ việc đến quân doanh Tạ gia tìm hắn giúp đỡ.
Từ đó về sau, ta càng thêm nỗ lực kiếm tiền, bắt đầu lấy tiền từ kho riêng ra làm ăn, đem toàn bộ lợi nhuận kiếm được gửi đến biên tuyến.
Ta nghĩ, trời cao đã cho ta sống lại một lần, chắc là vẫn muốn ta vì bách tính của quốc gia này làm chút gì đó đi.
6
Lần nữa gặp lại Cố Thời Tuế, là vào một ngày mưa.
Ta đi hiệu sách mua sách, trên đường phát hiện mình mua điển tịch bị thiếu mất mấy quyển, tỳ nữ theo người quay lại lấy, nhất thời, chỉ còn lại một mình ta tại chỗ.
Quay người lại, ta liền nhìn thấy Cố Thời Tuế.
Hắn thoạt nhìn càng thêm thảm hại rồi.
Trước kia hắn tuy không cố ý theo đuổi vẻ ngoài, nhưng cũng luôn đem bản thân thu thập thỏa đáng.
Nay hắn một thân áo bào đơn bạc dính đầy bùn lầy, thất hồn lạc phách đi trong mưa, không còn thấy chút dáng vẻ phong thần tuấn lãng tuấn tú phi phàm phong thái quân tử ban đầu.
Nhìn đường hắn đến, là từ phủ của người ủng hộ hắn kiên định nhất kiếp trước đi ra.
Người kia tính ra là sư đệ của Cố Thời Tuế, người sùng bái nhất cả đời chính là Cố Thời Tuế.
Cho nên hắn cũng vô cùng coi thường ta, người kia từng mấy lần công khai phát ngôn tại yến tiệc gia đình, nói sư huynh hắn chỗ nào cũng là thiên hạ đệ nhất đỉnh đỉnh tốt, chỉ là cưới phải một \tục phụ - người đàn bà tầm thường ở nhà chấp chưởng trung quỹ, hủy hoại một đời anh danh của hắn.
Mà nay sư huynh thiên hạ đệ nhất đỉnh đỉnh tốt của hắn lại thượng công chúa, cưới được người con gái tôn quý nhất kinh thành này.
Hắn lại ngay cả khi sư huynh thất thế muốn vươn tay ra kéo một chút cũng không dám.
Mắt thấy Cố Thời Tuế càng ngày càng đến gần ta, ta vội đè thấp vành ô, giả bộ như không thấy người này, cúi đầu vội vã lướt qua.
Nhưng ngay lúc lướt qua hắn, hắn đột nhiên lên tiếng gọi ta.
“Ngay cả nàng… cũng muốn tránh mặt ta sao?” Hắn cười, ngữ khí mang theo vài phần tự giễu.
Ta quay người lại thần sắc quái dị nhìn hắn: “Phò mã đại nhân nói lời này thật kỳ quái, nam nữ thụ thụ bất thân, thần nữ tránh hiềm nghi thì có gì không thể?”
Vừa thấy ta quay đầu, Cố Thời Tuế thần sắc hoảng hốt hai phần, hắn hình như là bệnh rồi, đôi má tái nhợt kia phiếm lên vẻ hồng khác thường.
Thân hình vốn dĩ thẳng tắp nay gầy đến kỳ lạ, thân áo bào trắng trơn kia mặc trên người hắn chẳng khác nào đang khoác một bộ xương khô.
Tựa hồ là không phân rõ được chân thực hay ảo ảnh nữa rồi, Cố Thời Tuế trực tiếp vươn tay ra muốn chạm vào gò má ta, bị ta nghiêng người tránh đi.
Tay hắn lơ lửng giữa không trung, Cố Thời Tuế rũ đầu xuống, chỉ tự nói với chính mình.
“Trước kia nàng vạn sự không để ta phải lo lắng, luôn là tự mình lặng lẽ thu xếp ổn thỏa hết thảy, đến cuối cùng, ta đã quen có sự tồn tại của nàng, nhưng hóa ra, giữa ta và nàng cũng sẽ có ngày xa lạ như người dưng thế này.”
Ta không đáp lời, chỉ chống ô đứng xa xa nhìn hắn, lại qua một hồi lâu, Cố Thời Tuế thở dài một tiếng: “Là ta sai rồi.”
Nói xong cả người hắn lảo đảo bước xiêu vẹo về phía trước hai bước, cuối cùng ngã xuống đất.
Ta không đi đỡ Cố Thời Tuế đang ngã xuống.
Nhưng cũng không dám mặc kệ hắn cứ thế c.h.ế.t ở đây, nếu không đến lúc đó hoàng gia truy cứu, ta có miệng cũng không nói rõ được.
Vừa lúc tỳ nữ cầm sách bỏ quên trở về, phía sau còn đi theo tiểu nhị hiệu sách đến xin lỗi.
Ta đưa cho hắn một miếng bạc vụn, bảo hắn cõng Cố Thời Tuế về phủ công chúa.
Nghe nói Cố Thời Tuế bị đưa về, Trưởng công chúa đang vì tìm không thấy người mà nổi trận lôi đình.
Chớp mắt thấy Cố Thời Tuế bộ dạng thảm thương kia, lửa giận trong lòng lại xìu xuống một nửa.
Sau đó không biết giữa hai người lại phát sinh chuyện gì, đợi đến khi Trưởng công chúa lại mang theo Cố Thời Tuế xuất hiện trước mặt người đời, hai người lại đã nối lại tình xưa.
Tin tức này truyền đến, ta đang ở ngoại ô kinh thành thu mua đất đai mới, cả người bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Đến khi bạn thân khuê phòng thuở trước đến hỏi ta có muốn tham gia yến hội thưởng hoa ở phủ Trưởng công chúa không, ta nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt.
Lại không ngờ ta không muốn đi đến trước mặt công chúa, công chúa lại điểm danh muốn gặp ta.
Tể Tướng Phu NhânTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKiếp trước, ta là Tể tướng phu nhân, người người kinh thành ngưỡng mộ. Ta đã chứng kiến phu quân của mình và vị công chúa đương triều kia yêu hận triền miên suốt bao năm. Ta chẳng tranh giành, chẳng ghen tuông, chỉ biết nhẫn nhịn mà thôi. Ai nấy đều ca tụng ta hiền thục, ngay cả phu quân, người chưa từng một lần đoái hoài đến ta, đến lúc lâm chung cũng còn hứa hẹn kiếp sau nhất định sẽ đối tốt với ta. Rồi ta sống lại, trở về cái ngày vị Tể tướng trẻ tuổi, khí phách ngời ngời đến phủ ta cầu hôn. Ngắm nhìn gương mặt quen thuộc ấy, ta chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, đáp lời: "Ta không bằng lòng." 1 Cố Thời Tuế là bậc tuấn kiệt nổi danh đương triều. Thuở thiếu thời, thân thế hắn long đong, sau may gặp được danh sư chỉ dạy, học được bụng kinh luân, lại được Trưởng công chúa và Thái hậu đương triều ưu ái, mới đôi mươi tuổi đầu đã ngồi lên vị trí Tể tướng. Người như vậy, trong triều đình, vốn là tồn tại cao ngạo, chẳng ai với tới được như một truyền kỳ. Vậy mà hắn lại là phu quân của ta.… Lúc đưa áo bông đến doanh trại, ta hướng Tạ Vân Trì hứa hẹn, sau khi vào đông quân đội cần bổ sung vật tư, ta cũng sẽ góp một phần sức lực.Tạ Vân Trì khen ta đại nghĩa, đích thân dắt ngựa đưa ta về thành.Lúc chia tay, hắn cùng ta vỗ tay thề ước, nếu ta gặp phải nguy cơ, cứ việc đến quân doanh Tạ gia tìm hắn giúp đỡ.Từ đó về sau, ta càng thêm nỗ lực kiếm tiền, bắt đầu lấy tiền từ kho riêng ra làm ăn, đem toàn bộ lợi nhuận kiếm được gửi đến biên tuyến.Ta nghĩ, trời cao đã cho ta sống lại một lần, chắc là vẫn muốn ta vì bách tính của quốc gia này làm chút gì đó đi.6Lần nữa gặp lại Cố Thời Tuế, là vào một ngày mưa.Ta đi hiệu sách mua sách, trên đường phát hiện mình mua điển tịch bị thiếu mất mấy quyển, tỳ nữ theo người quay lại lấy, nhất thời, chỉ còn lại một mình ta tại chỗ.Quay người lại, ta liền nhìn thấy Cố Thời Tuế.Hắn thoạt nhìn càng thêm thảm hại rồi.Trước kia hắn tuy không cố ý theo đuổi vẻ ngoài, nhưng cũng luôn đem bản thân thu thập thỏa đáng.Nay hắn một thân áo bào đơn bạc dính đầy bùn lầy, thất hồn lạc phách đi trong mưa, không còn thấy chút dáng vẻ phong thần tuấn lãng tuấn tú phi phàm phong thái quân tử ban đầu.Nhìn đường hắn đến, là từ phủ của người ủng hộ hắn kiên định nhất kiếp trước đi ra.Người kia tính ra là sư đệ của Cố Thời Tuế, người sùng bái nhất cả đời chính là Cố Thời Tuế.Cho nên hắn cũng vô cùng coi thường ta, người kia từng mấy lần công khai phát ngôn tại yến tiệc gia đình, nói sư huynh hắn chỗ nào cũng là thiên hạ đệ nhất đỉnh đỉnh tốt, chỉ là cưới phải một \tục phụ - người đàn bà tầm thường ở nhà chấp chưởng trung quỹ, hủy hoại một đời anh danh của hắn.Mà nay sư huynh thiên hạ đệ nhất đỉnh đỉnh tốt của hắn lại thượng công chúa, cưới được người con gái tôn quý nhất kinh thành này.Hắn lại ngay cả khi sư huynh thất thế muốn vươn tay ra kéo một chút cũng không dám.Mắt thấy Cố Thời Tuế càng ngày càng đến gần ta, ta vội đè thấp vành ô, giả bộ như không thấy người này, cúi đầu vội vã lướt qua.Nhưng ngay lúc lướt qua hắn, hắn đột nhiên lên tiếng gọi ta.“Ngay cả nàng… cũng muốn tránh mặt ta sao?” Hắn cười, ngữ khí mang theo vài phần tự giễu.Ta quay người lại thần sắc quái dị nhìn hắn: “Phò mã đại nhân nói lời này thật kỳ quái, nam nữ thụ thụ bất thân, thần nữ tránh hiềm nghi thì có gì không thể?”Vừa thấy ta quay đầu, Cố Thời Tuế thần sắc hoảng hốt hai phần, hắn hình như là bệnh rồi, đôi má tái nhợt kia phiếm lên vẻ hồng khác thường.Thân hình vốn dĩ thẳng tắp nay gầy đến kỳ lạ, thân áo bào trắng trơn kia mặc trên người hắn chẳng khác nào đang khoác một bộ xương khô.Tựa hồ là không phân rõ được chân thực hay ảo ảnh nữa rồi, Cố Thời Tuế trực tiếp vươn tay ra muốn chạm vào gò má ta, bị ta nghiêng người tránh đi.Tay hắn lơ lửng giữa không trung, Cố Thời Tuế rũ đầu xuống, chỉ tự nói với chính mình.“Trước kia nàng vạn sự không để ta phải lo lắng, luôn là tự mình lặng lẽ thu xếp ổn thỏa hết thảy, đến cuối cùng, ta đã quen có sự tồn tại của nàng, nhưng hóa ra, giữa ta và nàng cũng sẽ có ngày xa lạ như người dưng thế này.”Ta không đáp lời, chỉ chống ô đứng xa xa nhìn hắn, lại qua một hồi lâu, Cố Thời Tuế thở dài một tiếng: “Là ta sai rồi.”Nói xong cả người hắn lảo đảo bước xiêu vẹo về phía trước hai bước, cuối cùng ngã xuống đất.Ta không đi đỡ Cố Thời Tuế đang ngã xuống.Nhưng cũng không dám mặc kệ hắn cứ thế c.h.ế.t ở đây, nếu không đến lúc đó hoàng gia truy cứu, ta có miệng cũng không nói rõ được.Vừa lúc tỳ nữ cầm sách bỏ quên trở về, phía sau còn đi theo tiểu nhị hiệu sách đến xin lỗi.Ta đưa cho hắn một miếng bạc vụn, bảo hắn cõng Cố Thời Tuế về phủ công chúa.Nghe nói Cố Thời Tuế bị đưa về, Trưởng công chúa đang vì tìm không thấy người mà nổi trận lôi đình.Chớp mắt thấy Cố Thời Tuế bộ dạng thảm thương kia, lửa giận trong lòng lại xìu xuống một nửa.Sau đó không biết giữa hai người lại phát sinh chuyện gì, đợi đến khi Trưởng công chúa lại mang theo Cố Thời Tuế xuất hiện trước mặt người đời, hai người lại đã nối lại tình xưa.Tin tức này truyền đến, ta đang ở ngoại ô kinh thành thu mua đất đai mới, cả người bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.Đến khi bạn thân khuê phòng thuở trước đến hỏi ta có muốn tham gia yến hội thưởng hoa ở phủ Trưởng công chúa không, ta nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt.Lại không ngờ ta không muốn đi đến trước mặt công chúa, công chúa lại điểm danh muốn gặp ta.