01 “Con chọn nhà họ Phó!” Ta phải bấu mạnh vào đùi mình mới kìm được cơn kích động muốn nhảy dựng lên! Không đúng, kiếp trước vào thời khắc này, nàng rõ ràng sống chếc đòi gả cho Hoắc Diêu cơ mà. Vẻ mặt Phùng di nương đầy nghi hoặc: “Con gái à, hôm qua còn một mực đòi gả cho tiểu tướng nhà họ Hoắc, cớ sao hôm nay lại đổi ý?” “Là hôm qua con hồ đồ nhất thời. Bọn binh lính ấy đi một lần là ba năm năm năm, ai thích làm quả phụ thì cứ việc! Hơn nữa con nhát gan, chẳng chịu nổi ngày ngày nơm nớp lo sợ — nhỡ đâu một ngày hắn chếc trận, con chẳng phải thành quả phụ luôn sao?” “Còn nhà họ Phó là thương hộ lớn trong kinh thành, tiền vàng tiêu mãi chẳng hết, nha hoàn bà tử hầu hạ đầy đủ, lại có ba phu quân thay phiên sủng ái... Tỷ tỷ nói xem, có phải là tốt không?” Câu cuối cùng, Chu Dao Huyên cố ý nhìn ta, ánh mắt đầy dò xét. Sắc mặt ta không đổi, nhưng trong lòng bỗng nhiên chấn động. Nàng... đang nói gì vậy? Chẳng lẽ, nàng cũng đã trùng sinh? Từ nhỏ đến lớn, hễ thứ gì…
Chương 11: Chương 11
Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố LửaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh01 “Con chọn nhà họ Phó!” Ta phải bấu mạnh vào đùi mình mới kìm được cơn kích động muốn nhảy dựng lên! Không đúng, kiếp trước vào thời khắc này, nàng rõ ràng sống chếc đòi gả cho Hoắc Diêu cơ mà. Vẻ mặt Phùng di nương đầy nghi hoặc: “Con gái à, hôm qua còn một mực đòi gả cho tiểu tướng nhà họ Hoắc, cớ sao hôm nay lại đổi ý?” “Là hôm qua con hồ đồ nhất thời. Bọn binh lính ấy đi một lần là ba năm năm năm, ai thích làm quả phụ thì cứ việc! Hơn nữa con nhát gan, chẳng chịu nổi ngày ngày nơm nớp lo sợ — nhỡ đâu một ngày hắn chếc trận, con chẳng phải thành quả phụ luôn sao?” “Còn nhà họ Phó là thương hộ lớn trong kinh thành, tiền vàng tiêu mãi chẳng hết, nha hoàn bà tử hầu hạ đầy đủ, lại có ba phu quân thay phiên sủng ái... Tỷ tỷ nói xem, có phải là tốt không?” Câu cuối cùng, Chu Dao Huyên cố ý nhìn ta, ánh mắt đầy dò xét. Sắc mặt ta không đổi, nhưng trong lòng bỗng nhiên chấn động. Nàng... đang nói gì vậy? Chẳng lẽ, nàng cũng đã trùng sinh? Từ nhỏ đến lớn, hễ thứ gì… Mãi đến khi nhà họ Hoắc vào kinh, không biết rõ nội tình, chỉ nghe mối mai khen nữ nhi nhà họ Chu đảm đang, thì ả độc phụ Phùng di nương kia lại lấy bát tự của ta gán cho Chu Dao Huyên. Nếu không phải vì ả, ta kiếp trước cũng không rơi vào hang ổ nhà họ Phó. Mà phụ thân ta, lại mặc kệ để ả làm thế. Một bàn đầy rẫy nam nữ dơ bẩn này, kẻ nào cũng khiến ta buồn nôn. Nếu không phải vì bài vị của mẫu thân còn ở Chu gia, cả đời này ta thà chếc cũng không muốn diễn vở kịch này thêm lần nào nữa. “Lão gia!” Phùng di nương làm ra vẻ ủy khuất mách lẻo. Ta lạnh lùng nhìn lão Chu gia: “Hoắc Diêu ở biên quan liều mạng chín chếc một sống, ông không một lời hỏi han, lại còn mưu tính dùng công trạng của chàng để trải đường cho tên rể thương nhân của mình.” “Đều là con rể, con gái của ông, Chu lão gia, ông thật quá đáng.” Ta mặc kệ vẻ xấu hổ phẫn nộ trên gương mặt ông ta, bước chân rời khỏi Chu phủ. Trời đột ngột đổ tuyết lớn, như vùi lấp tận gốc phần tình cha con cuối cùng còn sót lại trong tim ta. 18 Chỉ vài ngày sau, tiểu đồng nhà họ Phó đến báo tin: tổ phụ của Phó Trạch Khải đã qua đời. Theo lễ nghi, trưởng bối bên nhà em rể chỉ thuộc hàng ngũ phục nhẹ nhất, không bắt buộc phải đến tế bái. Tiểu đồng nhà họ Phó nói Chu Dao Huyên bệnh nặng, rất muốn gặp ta một lần. Ta biết rõ đây là cái bẫy, nhưng vẫn đi. Có vài món nợ, phải đối mặt mới có thể tính cho sòng phẳng. 19 Bên ngoài phủ họ Phó treo đầy lồng đèn trắng, mỗi chiếc đều viết chữ “Điện” Cả nhà đều mặc đồ tang, ai nấy khăn tang phủ đầu. Khách đến viếng không ít. Ta không bước vào linh đường. Ba người con trai nhà họ Phó đang tiếp đón khách viếng, ánh mắt đồng loạt dừng lại trên người ta. Bộ dáng ta điềm nhiên như không, tựa hồ đã khơi dậy thú tính chinh phục nào đó trong bọn họ. Sau vẻ buồn thương giả tạo ấy là ánh nhìn khát khao và tăm tối đang hừng hực bốc lên. Phó Trạch Khải là người *****ên bước ra khỏi linh đường, tiến đến trước mặt ta. Vì đang mặc đồ tang nên hắn không hành lễ. Ánh mắt lướt qua sau lưng ta, thấy ta đi một mình, vẻ mặt hắn thoáng trầm lại. Hắn nhìn ta đầy dịu dàng:“Ta còn tưởng nàng sẽ không đến.” Ta lơ hắn, chỉ lạnh nhạt hỏi:“Muội muội ta đang ở đâu?” Phó Trạch Khải gọi hạ nhân đến:“Dẫn Chu phu nhân đến phòng của phu nhân.” Ta theo hạ nhân đi vào nội viện. Nội viện nhà họ Phó, vẫn như kiếp trước — u ám và sâu hút như mê cung. Ta chưa từng nghĩ, bản thân sẽ có ngày quay lại chốn địa ngục này. Nhưng giờ đây, người bị nhốt trong địa ngục... không phải ta. Đường vào nội viện Phó phủ quanh co ngoắt ngoéo, người lần đầu tới rất dễ lạc. Băng qua hai tiểu viện và ba hành lang gấp khúc, bước chân ta dần chậm lại. Ta rút cây trâm bạc, giấu vào tay áo. Khi đến một nơi hẻo lánh, hạ nhân kia dừng trước một cánh cửa, tỏ vẻ nịnh nọt nói:“Phu nhân, chủ mẫu nhà chúng tôi ở bên trong.” “Chủ mẫu dặn, không cho hạ nhân vào, mong phu nhân tự mình vào vậy.” Ta mỉm cười với hắn:“Vất vả rồi.” “Phu nhân khách khí quá, đây là việc nên làm mà.” Bỗng ta nhìn ra sau lưng hắn, tỏ vẻ kinh hãi:“Đó là gì thế?!” Hắn vừa quay đầu theo phản xạ thì trong nháy mắt, mũi trâm bạc đã đ.â.m xuyên gáy hắn! Ngón tay ta trắng bệch siết chặt lấy phần đuôi trâm, m.á.u từ vết thương thấm dọc theo hoa văn bạc, nhỏ lên cổ áo hắn. Cây trâm này là Hoắc Diêu tặng ta. Chàng từng nói, nữ tử sức yếu, nếu đã có cơ hội ra tay thì phải thắng ngay từ chiêu đầu. Chàng dạy ta cách ra đòn bất ngờ, đoạt mạng đối phương. Cây trâm này ngoài vỏ là bạc, bên trong là hàn thiết luyện chế, cùng một chất liệu với thanh kiếm của chàng, sắc bén vô cùng. Nếu gặp nguy, đ.â.m thẳng vào cổ họng — kết liễu trong một đòn. Hạ nhân kia đổ gục xuống. Ta tháo thẻ bài và chìa khóa bên hông hắn, đá tung cửa, nín thở, kéo t.h.i t.h.ể vào phòng. Đây chính là căn phòng kiếp trước ta từng bị giam — nơi chuyên dùng để “huấn luyện” nữ nhân. Cửa sổ, vách tường đều được thiết kế đặc biệt, kêu la thế nào bên ngoài cũng không nghe thấy. Trong phòng đang đốt mê hương. Chờ người ta hôn mê, chúng sẽ nhốt người vào mật thất phía sau tường — nhà giam dưới đất. Ta cắm lại cây trâm bạc vào tóc, đi theo lối tắt khác. Vòng qua hậu viện vắng người, ta đến một sân viện nhỏ. Bên ngoài có hai gã gia đinh to khỏe canh giữ. Ta giơ thẻ bài ra:“Ta là Chu Trường Ninh, tỷ tỷ của chủ mẫu các ngươi. Đại công tử gọi ta đến thăm nàng ấy.” Thẻ bài này chỉ những người chuyên làm chuyện bẩn thỉu cho ba huynh đệ họ Phó mới có. Hai tên kia xác nhận thẻ thật, không hỏi thêm gì, liền tránh đường. Ta đẩy cửa bước vào, bên trong không có nha hoàn. Chu Dao Huyên nằm trên giường, không trang điểm, để lộ chân diện thực sự. Gò má hóp lại, sắc mặt vàng vọt, hoàn toàn khác xa vẻ kiều diễm rực rỡ ngày trước.
Mãi đến khi nhà họ Hoắc vào kinh, không biết rõ nội tình, chỉ nghe mối mai khen nữ nhi nhà họ Chu đảm đang, thì ả độc phụ Phùng di nương kia lại lấy bát tự của ta gán cho Chu Dao Huyên.
Nếu không phải vì ả, ta kiếp trước cũng không rơi vào hang ổ nhà họ Phó.
Mà phụ thân ta, lại mặc kệ để ả làm thế.
Một bàn đầy rẫy nam nữ dơ bẩn này, kẻ nào cũng khiến ta buồn nôn.
Nếu không phải vì bài vị của mẫu thân còn ở Chu gia, cả đời này ta thà chếc cũng không muốn diễn vở kịch này thêm lần nào nữa.
“Lão gia!” Phùng di nương làm ra vẻ ủy khuất mách lẻo.
Ta lạnh lùng nhìn lão Chu gia: “Hoắc Diêu ở biên quan liều mạng chín chếc một sống, ông không một lời hỏi han, lại còn mưu tính dùng công trạng của chàng để trải đường cho tên rể thương nhân của mình.”
“Đều là con rể, con gái của ông, Chu lão gia, ông thật quá đáng.”
Ta mặc kệ vẻ xấu hổ phẫn nộ trên gương mặt ông ta, bước chân rời khỏi Chu phủ.
Trời đột ngột đổ tuyết lớn, như vùi lấp tận gốc phần tình cha con cuối cùng còn sót lại trong tim ta.
18
Chỉ vài ngày sau, tiểu đồng nhà họ Phó đến báo tin: tổ phụ của Phó Trạch Khải đã qua đời.
Theo lễ nghi, trưởng bối bên nhà em rể chỉ thuộc hàng ngũ phục nhẹ nhất, không bắt buộc phải đến tế bái.
Tiểu đồng nhà họ Phó nói Chu Dao Huyên bệnh nặng, rất muốn gặp ta một lần.
Ta biết rõ đây là cái bẫy, nhưng vẫn đi.
Có vài món nợ, phải đối mặt mới có thể tính cho sòng phẳng.
19
Bên ngoài phủ họ Phó treo đầy lồng đèn trắng, mỗi chiếc đều viết chữ “Điện”
Cả nhà đều mặc đồ tang, ai nấy khăn tang phủ đầu.
Khách đến viếng không ít.
Ta không bước vào linh đường.
Ba người con trai nhà họ Phó đang tiếp đón khách viếng, ánh mắt đồng loạt dừng lại trên người ta.
Bộ dáng ta điềm nhiên như không, tựa hồ đã khơi dậy thú tính chinh phục nào đó trong bọn họ. Sau vẻ buồn thương giả tạo ấy là ánh nhìn khát khao và tăm tối đang hừng hực bốc lên.
Phó Trạch Khải là người *****ên bước ra khỏi linh đường, tiến đến trước mặt ta. Vì đang mặc đồ tang nên hắn không hành lễ.
Ánh mắt lướt qua sau lưng ta, thấy ta đi một mình, vẻ mặt hắn thoáng trầm lại.
Hắn nhìn ta đầy dịu dàng:
“Ta còn tưởng nàng sẽ không đến.”
Ta lơ hắn, chỉ lạnh nhạt hỏi:
“Muội muội ta đang ở đâu?”
Phó Trạch Khải gọi hạ nhân đến:
“Dẫn Chu phu nhân đến phòng của phu nhân.”
Ta theo hạ nhân đi vào nội viện.
Nội viện nhà họ Phó, vẫn như kiếp trước — u ám và sâu hút như mê cung.
Ta chưa từng nghĩ, bản thân sẽ có ngày quay lại chốn địa ngục này.
Nhưng giờ đây, người bị nhốt trong địa ngục... không phải ta.
Đường vào nội viện Phó phủ quanh co ngoắt ngoéo, người lần đầu tới rất dễ lạc.
Băng qua hai tiểu viện và ba hành lang gấp khúc, bước chân ta dần chậm lại. Ta rút cây trâm bạc, giấu vào tay áo.
Khi đến một nơi hẻo lánh, hạ nhân kia dừng trước một cánh cửa, tỏ vẻ nịnh nọt nói:
“Phu nhân, chủ mẫu nhà chúng tôi ở bên trong.”
“Chủ mẫu dặn, không cho hạ nhân vào, mong phu nhân tự mình vào vậy.”
Ta mỉm cười với hắn:
“Vất vả rồi.”
“Phu nhân khách khí quá, đây là việc nên làm mà.”
Bỗng ta nhìn ra sau lưng hắn, tỏ vẻ kinh hãi:
“Đó là gì thế?!”
Hắn vừa quay đầu theo phản xạ thì trong nháy mắt, mũi trâm bạc đã đ.â.m xuyên gáy hắn!
Ngón tay ta trắng bệch siết chặt lấy phần đuôi trâm, m.á.u từ vết thương thấm dọc theo hoa văn bạc, nhỏ lên cổ áo hắn.
Cây trâm này là Hoắc Diêu tặng ta.
Chàng từng nói, nữ tử sức yếu, nếu đã có cơ hội ra tay thì phải thắng ngay từ chiêu đầu.
Chàng dạy ta cách ra đòn bất ngờ, đoạt mạng đối phương.
Cây trâm này ngoài vỏ là bạc, bên trong là hàn thiết luyện chế, cùng một chất liệu với thanh kiếm của chàng, sắc bén vô cùng.
Nếu gặp nguy, đ.â.m thẳng vào cổ họng — kết liễu trong một đòn.
Hạ nhân kia đổ gục xuống.
Ta tháo thẻ bài và chìa khóa bên hông hắn, đá tung cửa, nín thở, kéo t.h.i t.h.ể vào phòng.
Đây chính là căn phòng kiếp trước ta từng bị giam — nơi chuyên dùng để “huấn luyện” nữ nhân. Cửa sổ, vách tường đều được thiết kế đặc biệt, kêu la thế nào bên ngoài cũng không nghe thấy.
Trong phòng đang đốt mê hương.
Chờ người ta hôn mê, chúng sẽ nhốt người vào mật thất phía sau tường — nhà giam dưới đất.
Ta cắm lại cây trâm bạc vào tóc, đi theo lối tắt khác.
Vòng qua hậu viện vắng người, ta đến một sân viện nhỏ.
Bên ngoài có hai gã gia đinh to khỏe canh giữ.
Ta giơ thẻ bài ra:
“Ta là Chu Trường Ninh, tỷ tỷ của chủ mẫu các ngươi. Đại công tử gọi ta đến thăm nàng ấy.”
Thẻ bài này chỉ những người chuyên làm chuyện bẩn thỉu cho ba huynh đệ họ Phó mới có.
Hai tên kia xác nhận thẻ thật, không hỏi thêm gì, liền tránh đường.
Ta đẩy cửa bước vào, bên trong không có nha hoàn.
Chu Dao Huyên nằm trên giường, không trang điểm, để lộ chân diện thực sự.
Gò má hóp lại, sắc mặt vàng vọt, hoàn toàn khác xa vẻ kiều diễm rực rỡ ngày trước.
Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố LửaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh01 “Con chọn nhà họ Phó!” Ta phải bấu mạnh vào đùi mình mới kìm được cơn kích động muốn nhảy dựng lên! Không đúng, kiếp trước vào thời khắc này, nàng rõ ràng sống chếc đòi gả cho Hoắc Diêu cơ mà. Vẻ mặt Phùng di nương đầy nghi hoặc: “Con gái à, hôm qua còn một mực đòi gả cho tiểu tướng nhà họ Hoắc, cớ sao hôm nay lại đổi ý?” “Là hôm qua con hồ đồ nhất thời. Bọn binh lính ấy đi một lần là ba năm năm năm, ai thích làm quả phụ thì cứ việc! Hơn nữa con nhát gan, chẳng chịu nổi ngày ngày nơm nớp lo sợ — nhỡ đâu một ngày hắn chếc trận, con chẳng phải thành quả phụ luôn sao?” “Còn nhà họ Phó là thương hộ lớn trong kinh thành, tiền vàng tiêu mãi chẳng hết, nha hoàn bà tử hầu hạ đầy đủ, lại có ba phu quân thay phiên sủng ái... Tỷ tỷ nói xem, có phải là tốt không?” Câu cuối cùng, Chu Dao Huyên cố ý nhìn ta, ánh mắt đầy dò xét. Sắc mặt ta không đổi, nhưng trong lòng bỗng nhiên chấn động. Nàng... đang nói gì vậy? Chẳng lẽ, nàng cũng đã trùng sinh? Từ nhỏ đến lớn, hễ thứ gì… Mãi đến khi nhà họ Hoắc vào kinh, không biết rõ nội tình, chỉ nghe mối mai khen nữ nhi nhà họ Chu đảm đang, thì ả độc phụ Phùng di nương kia lại lấy bát tự của ta gán cho Chu Dao Huyên. Nếu không phải vì ả, ta kiếp trước cũng không rơi vào hang ổ nhà họ Phó. Mà phụ thân ta, lại mặc kệ để ả làm thế. Một bàn đầy rẫy nam nữ dơ bẩn này, kẻ nào cũng khiến ta buồn nôn. Nếu không phải vì bài vị của mẫu thân còn ở Chu gia, cả đời này ta thà chếc cũng không muốn diễn vở kịch này thêm lần nào nữa. “Lão gia!” Phùng di nương làm ra vẻ ủy khuất mách lẻo. Ta lạnh lùng nhìn lão Chu gia: “Hoắc Diêu ở biên quan liều mạng chín chếc một sống, ông không một lời hỏi han, lại còn mưu tính dùng công trạng của chàng để trải đường cho tên rể thương nhân của mình.” “Đều là con rể, con gái của ông, Chu lão gia, ông thật quá đáng.” Ta mặc kệ vẻ xấu hổ phẫn nộ trên gương mặt ông ta, bước chân rời khỏi Chu phủ. Trời đột ngột đổ tuyết lớn, như vùi lấp tận gốc phần tình cha con cuối cùng còn sót lại trong tim ta. 18 Chỉ vài ngày sau, tiểu đồng nhà họ Phó đến báo tin: tổ phụ của Phó Trạch Khải đã qua đời. Theo lễ nghi, trưởng bối bên nhà em rể chỉ thuộc hàng ngũ phục nhẹ nhất, không bắt buộc phải đến tế bái. Tiểu đồng nhà họ Phó nói Chu Dao Huyên bệnh nặng, rất muốn gặp ta một lần. Ta biết rõ đây là cái bẫy, nhưng vẫn đi. Có vài món nợ, phải đối mặt mới có thể tính cho sòng phẳng. 19 Bên ngoài phủ họ Phó treo đầy lồng đèn trắng, mỗi chiếc đều viết chữ “Điện” Cả nhà đều mặc đồ tang, ai nấy khăn tang phủ đầu. Khách đến viếng không ít. Ta không bước vào linh đường. Ba người con trai nhà họ Phó đang tiếp đón khách viếng, ánh mắt đồng loạt dừng lại trên người ta. Bộ dáng ta điềm nhiên như không, tựa hồ đã khơi dậy thú tính chinh phục nào đó trong bọn họ. Sau vẻ buồn thương giả tạo ấy là ánh nhìn khát khao và tăm tối đang hừng hực bốc lên. Phó Trạch Khải là người *****ên bước ra khỏi linh đường, tiến đến trước mặt ta. Vì đang mặc đồ tang nên hắn không hành lễ. Ánh mắt lướt qua sau lưng ta, thấy ta đi một mình, vẻ mặt hắn thoáng trầm lại. Hắn nhìn ta đầy dịu dàng:“Ta còn tưởng nàng sẽ không đến.” Ta lơ hắn, chỉ lạnh nhạt hỏi:“Muội muội ta đang ở đâu?” Phó Trạch Khải gọi hạ nhân đến:“Dẫn Chu phu nhân đến phòng của phu nhân.” Ta theo hạ nhân đi vào nội viện. Nội viện nhà họ Phó, vẫn như kiếp trước — u ám và sâu hút như mê cung. Ta chưa từng nghĩ, bản thân sẽ có ngày quay lại chốn địa ngục này. Nhưng giờ đây, người bị nhốt trong địa ngục... không phải ta. Đường vào nội viện Phó phủ quanh co ngoắt ngoéo, người lần đầu tới rất dễ lạc. Băng qua hai tiểu viện và ba hành lang gấp khúc, bước chân ta dần chậm lại. Ta rút cây trâm bạc, giấu vào tay áo. Khi đến một nơi hẻo lánh, hạ nhân kia dừng trước một cánh cửa, tỏ vẻ nịnh nọt nói:“Phu nhân, chủ mẫu nhà chúng tôi ở bên trong.” “Chủ mẫu dặn, không cho hạ nhân vào, mong phu nhân tự mình vào vậy.” Ta mỉm cười với hắn:“Vất vả rồi.” “Phu nhân khách khí quá, đây là việc nên làm mà.” Bỗng ta nhìn ra sau lưng hắn, tỏ vẻ kinh hãi:“Đó là gì thế?!” Hắn vừa quay đầu theo phản xạ thì trong nháy mắt, mũi trâm bạc đã đ.â.m xuyên gáy hắn! Ngón tay ta trắng bệch siết chặt lấy phần đuôi trâm, m.á.u từ vết thương thấm dọc theo hoa văn bạc, nhỏ lên cổ áo hắn. Cây trâm này là Hoắc Diêu tặng ta. Chàng từng nói, nữ tử sức yếu, nếu đã có cơ hội ra tay thì phải thắng ngay từ chiêu đầu. Chàng dạy ta cách ra đòn bất ngờ, đoạt mạng đối phương. Cây trâm này ngoài vỏ là bạc, bên trong là hàn thiết luyện chế, cùng một chất liệu với thanh kiếm của chàng, sắc bén vô cùng. Nếu gặp nguy, đ.â.m thẳng vào cổ họng — kết liễu trong một đòn. Hạ nhân kia đổ gục xuống. Ta tháo thẻ bài và chìa khóa bên hông hắn, đá tung cửa, nín thở, kéo t.h.i t.h.ể vào phòng. Đây chính là căn phòng kiếp trước ta từng bị giam — nơi chuyên dùng để “huấn luyện” nữ nhân. Cửa sổ, vách tường đều được thiết kế đặc biệt, kêu la thế nào bên ngoài cũng không nghe thấy. Trong phòng đang đốt mê hương. Chờ người ta hôn mê, chúng sẽ nhốt người vào mật thất phía sau tường — nhà giam dưới đất. Ta cắm lại cây trâm bạc vào tóc, đi theo lối tắt khác. Vòng qua hậu viện vắng người, ta đến một sân viện nhỏ. Bên ngoài có hai gã gia đinh to khỏe canh giữ. Ta giơ thẻ bài ra:“Ta là Chu Trường Ninh, tỷ tỷ của chủ mẫu các ngươi. Đại công tử gọi ta đến thăm nàng ấy.” Thẻ bài này chỉ những người chuyên làm chuyện bẩn thỉu cho ba huynh đệ họ Phó mới có. Hai tên kia xác nhận thẻ thật, không hỏi thêm gì, liền tránh đường. Ta đẩy cửa bước vào, bên trong không có nha hoàn. Chu Dao Huyên nằm trên giường, không trang điểm, để lộ chân diện thực sự. Gò má hóp lại, sắc mặt vàng vọt, hoàn toàn khác xa vẻ kiều diễm rực rỡ ngày trước.