Tác giả:

01   “Con chọn nhà họ Phó!”   Ta phải bấu mạnh vào đùi mình mới kìm được cơn kích động muốn nhảy dựng lên!   Không đúng, kiếp trước vào thời khắc này, nàng rõ ràng sống chếc đòi gả cho Hoắc Diêu cơ mà.   Vẻ mặt Phùng di nương đầy nghi hoặc: “Con gái à, hôm qua còn một mực đòi gả cho tiểu tướng nhà họ Hoắc, cớ sao hôm nay lại đổi ý?”   “Là hôm qua con hồ đồ nhất thời. Bọn binh lính ấy đi một lần là ba năm năm năm, ai thích làm quả phụ thì cứ việc! Hơn nữa con nhát gan, chẳng chịu nổi ngày ngày nơm nớp lo sợ — nhỡ đâu một ngày hắn chếc trận, con chẳng phải thành quả phụ luôn sao?”   “Còn nhà họ Phó là thương hộ lớn trong kinh thành, tiền vàng tiêu mãi chẳng hết, nha hoàn bà tử hầu hạ đầy đủ, lại có ba phu quân thay phiên sủng ái... Tỷ tỷ nói xem, có phải là tốt không?”   Câu cuối cùng, Chu Dao Huyên cố ý nhìn ta, ánh mắt đầy dò xét.   Sắc mặt ta không đổi, nhưng trong lòng bỗng nhiên chấn động.   Nàng... đang nói gì vậy?   Chẳng lẽ, nàng cũng đã trùng sinh?   Từ nhỏ đến lớn, hễ thứ gì…

Chương 17: Chương 17 [Hết]

Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố LửaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh01   “Con chọn nhà họ Phó!”   Ta phải bấu mạnh vào đùi mình mới kìm được cơn kích động muốn nhảy dựng lên!   Không đúng, kiếp trước vào thời khắc này, nàng rõ ràng sống chếc đòi gả cho Hoắc Diêu cơ mà.   Vẻ mặt Phùng di nương đầy nghi hoặc: “Con gái à, hôm qua còn một mực đòi gả cho tiểu tướng nhà họ Hoắc, cớ sao hôm nay lại đổi ý?”   “Là hôm qua con hồ đồ nhất thời. Bọn binh lính ấy đi một lần là ba năm năm năm, ai thích làm quả phụ thì cứ việc! Hơn nữa con nhát gan, chẳng chịu nổi ngày ngày nơm nớp lo sợ — nhỡ đâu một ngày hắn chếc trận, con chẳng phải thành quả phụ luôn sao?”   “Còn nhà họ Phó là thương hộ lớn trong kinh thành, tiền vàng tiêu mãi chẳng hết, nha hoàn bà tử hầu hạ đầy đủ, lại có ba phu quân thay phiên sủng ái... Tỷ tỷ nói xem, có phải là tốt không?”   Câu cuối cùng, Chu Dao Huyên cố ý nhìn ta, ánh mắt đầy dò xét.   Sắc mặt ta không đổi, nhưng trong lòng bỗng nhiên chấn động.   Nàng... đang nói gì vậy?   Chẳng lẽ, nàng cũng đã trùng sinh?   Từ nhỏ đến lớn, hễ thứ gì… Bên ngoài, ánh nắng ban trưa rọi xuống gương mặt, ấm áp như xuân về. “Mẫu thân và nàng, ta đã đưa tên ra khỏi gia phả Chu gia. Bài vị của mẫu thân, ta cũng đã đón về rồi.” “Làm phiền tướng công, tìm một ngày lành tháng tốt, đưa mẫu thân về quê cũ ở Kinh Thành, người từng nói rất nhớ sông núi nơi đó.” Chàng nắm tay ta, nhẹ giọng đáp: “Được.” -HOÀN CHÍNH VĂN -  NGOẠI TRUYỆN Sau trận chiến này, Hoắc Diêu được thăng chức Vân Huy Tướng Quân, ban thưởng vô số. Trương Tự được phong làm Đại Đô Đốc. Cùng lúc đó, Hình Bộ dâng tấu lên Thánh Thượng về tội phản quốc của Tuần tra sứ Chu Kiệt. Toàn bộ đảng phản loạn cùng thân tộc trong ngũ phục đều bị xử trảm, những ai ngoài ngũ phục thì bị lưu đày.  Sang năm, ta mua lại căn nhà bỏ trống cạnh Hoắc phủ, sắp xếp lại từng gian phòng theo mục đích sử dụng mới. Thư phòng của Hoắc Diêu cũng được mở rộng, đập thông gian phòng liền kề. Trong phòng chàng toàn là binh thư, không thích ai chạm vào, nên tự mình sắp xếp phân loại. Ta cũng đến phụ giúp. Vô tình phát hiện trong khe ngăn kéo một chiếc hộp nhỏ, liền cất tiếng hỏi:“Cái này là gì?” Hoắc Diêu đang dọn dẹp, ngẩng lên nhìn thoáng, đáp:“Bát tự sinh thần của nàng với ta. Hồi đó vừa phối xong, ta xin mẫu thân giữ lại, rồi cất kỹ.” “Ninh nhi, nàng nhớ đặt lại vào giỏ bút và nghiên mực giùm ta, lỡ ta chuyển chỗ lại chẳng biết tìm đâu.” “Chàng giữ cái này làm gì?” “Còn làm gì nữa, thích nàng nên giữ lại chứ sao.” “Chàng còn chưa gặp thiếp mà, sao lại thích thiếp được? Chẳng phải thích bát tự của thiếp sao?” Hoắc Diêu bật cười nhẹ:“Nói gì ngốc thế. Ta từng đến y quán nhà nàng bắt thuốc, đã gặp nàng rồi.” Ta sững sờ:“Vậy... là chàng nhờ mẫu thân đến cầu thân sao?” “Không hẳn vậy.” “Mẫu thân ta nghe nói y quán nhà nàng là do nàng đích thân quản lý, còn mở rộng thêm mấy tiệm, thấy nàng tài giỏi khác người, nên sau lưng ta đã đưa thiếp canh đến nhà nàng.” “Còn ta, là sau khi thấy dung mạo nàng, mới thuận theo ý mẫu thân tới Chu gia cầu thân.” “Chàng làm sao chắc người mình thấy chính là tiểu thư Chu gia?” “Chưởng quầy gọi nàng là tiểu thư, còn đưa sổ sách cho xem, nếu không phải nàng thì là ai?” “Chỉ là lúc đó ta không biết Chu gia có hai tiểu thư. May thay, bát tự chúng ta vẫn hợp. Ông trời cũng muốn ta và nàng thành đôi.” Ta do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:“Nếu... chẳng may chàng cưới nhầm muội muội ta thì sao?” “Sao có thể? Chu gia quản lý y quán chỉ có mỗi nàng thôi mà.” “Thiếp nói là nếu thôi.” Chàng thản nhiên đáp:“Thì có lẽ ta sẽ bỏ nàng ta, hoặc lạnh nhạt đến chếc.” “Dù sao cũng không thể chỉ mình ta chịu khổ.” Chẳng trách! Chẳng trách! Tim ta khẽ rung động. Hoắc Diêu là người thù tất báo, chàng làm vậy cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng cuối cùng, chàng vẫn buông tha cho Chu Dao Huyên, không hề tàn nhẫn như lời nói. Ta đặt hộp xuống, bước đến trước mặt Hoắc Diêu. Chàng vừa ngẩng đầu lên, ta liền hôn nhẹ lên trán rộng của chàng. “Tướng quân à, thiếp thấy hơi mệt rồi, đưa thiếp ra ngoài ăn tiệm một bữa nhé.” Chàng nở nụ cười rạng rỡ:“Tuân mệnh, nương tử.” -HẾT-

Bên ngoài, ánh nắng ban trưa rọi xuống gương mặt, ấm áp như xuân về.

 

“Mẫu thân và nàng, ta đã đưa tên ra khỏi gia phả Chu gia. Bài vị của mẫu thân, ta cũng đã đón về rồi.”

 

“Làm phiền tướng công, tìm một ngày lành tháng tốt, đưa mẫu thân về quê cũ ở Kinh Thành, người từng nói rất nhớ sông núi nơi đó.”

 

Chàng nắm tay ta, nhẹ giọng đáp: “Được.”

 

-HOÀN CHÍNH VĂN - 

 

NGOẠI TRUYỆN

 

Sau trận chiến này, Hoắc Diêu được thăng chức Vân Huy Tướng Quân, ban thưởng vô số.

 

Trương Tự được phong làm Đại Đô Đốc.

 

Cùng lúc đó, Hình Bộ dâng tấu lên Thánh Thượng về tội phản quốc của Tuần tra sứ Chu Kiệt. Toàn bộ đảng phản loạn cùng thân tộc trong ngũ phục đều bị xử trảm, những ai ngoài ngũ phục thì bị lưu đày. 

 

Sang năm, ta mua lại căn nhà bỏ trống cạnh Hoắc phủ, sắp xếp lại từng gian phòng theo mục đích sử dụng mới.

 

Thư phòng của Hoắc Diêu cũng được mở rộng, đập thông gian phòng liền kề.

 

Trong phòng chàng toàn là binh thư, không thích ai chạm vào, nên tự mình sắp xếp phân loại.

 

Ta cũng đến phụ giúp.

 

Vô tình phát hiện trong khe ngăn kéo một chiếc hộp nhỏ, liền cất tiếng hỏi:

“Cái này là gì?”

 

Hoắc Diêu đang dọn dẹp, ngẩng lên nhìn thoáng, đáp:

“Bát tự sinh thần của nàng với ta. Hồi đó vừa phối xong, ta xin mẫu thân giữ lại, rồi cất kỹ.”

 

“Ninh nhi, nàng nhớ đặt lại vào giỏ bút và nghiên mực giùm ta, lỡ ta chuyển chỗ lại chẳng biết tìm đâu.”

 

“Chàng giữ cái này làm gì?”

 

“Còn làm gì nữa, thích nàng nên giữ lại chứ sao.”

 

“Chàng còn chưa gặp thiếp mà, sao lại thích thiếp được? Chẳng phải thích bát tự của thiếp sao?”

 

Hoắc Diêu bật cười nhẹ:

“Nói gì ngốc thế. Ta từng đến y quán nhà nàng bắt thuốc, đã gặp nàng rồi.”

 

Ta sững sờ:

“Vậy... là chàng nhờ mẫu thân đến cầu thân sao?”

 

“Không hẳn vậy.”

 

“Mẫu thân ta nghe nói y quán nhà nàng là do nàng đích thân quản lý, còn mở rộng thêm mấy tiệm, thấy nàng tài giỏi khác người, nên sau lưng ta đã đưa thiếp canh đến nhà nàng.”

 

“Còn ta, là sau khi thấy dung mạo nàng, mới thuận theo ý mẫu thân tới Chu gia cầu thân.”

 

“Chàng làm sao chắc người mình thấy chính là tiểu thư Chu gia?”

 

“Chưởng quầy gọi nàng là tiểu thư, còn đưa sổ sách cho xem, nếu không phải nàng thì là ai?”

 

“Chỉ là lúc đó ta không biết Chu gia có hai tiểu thư. May thay, bát tự chúng ta vẫn hợp. Ông trời cũng muốn ta và nàng thành đôi.”

 

Ta do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:

“Nếu... chẳng may chàng cưới nhầm muội muội ta thì sao?”

 

“Sao có thể? Chu gia quản lý y quán chỉ có mỗi nàng thôi mà.”

 

“Thiếp nói là nếu thôi.”

 

Chàng thản nhiên đáp:

“Thì có lẽ ta sẽ bỏ nàng ta, hoặc lạnh nhạt đến chếc.”

 

“Dù sao cũng không thể chỉ mình ta chịu khổ.”

 

Chẳng trách! Chẳng trách!

 

Tim ta khẽ rung động.

 

Hoắc Diêu là người thù tất báo, chàng làm vậy cũng không có gì kỳ lạ.

 

Nhưng cuối cùng, chàng vẫn buông tha cho Chu Dao Huyên, không hề tàn nhẫn như lời nói.

 

Ta đặt hộp xuống, bước đến trước mặt Hoắc Diêu. Chàng vừa ngẩng đầu lên, ta liền hôn nhẹ lên trán rộng của chàng.

 

“Tướng quân à, thiếp thấy hơi mệt rồi, đưa thiếp ra ngoài ăn tiệm một bữa nhé.”

 

Chàng nở nụ cười rạng rỡ:

“Tuân mệnh, nương tử.”

 

-HẾT-

Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố LửaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh01   “Con chọn nhà họ Phó!”   Ta phải bấu mạnh vào đùi mình mới kìm được cơn kích động muốn nhảy dựng lên!   Không đúng, kiếp trước vào thời khắc này, nàng rõ ràng sống chếc đòi gả cho Hoắc Diêu cơ mà.   Vẻ mặt Phùng di nương đầy nghi hoặc: “Con gái à, hôm qua còn một mực đòi gả cho tiểu tướng nhà họ Hoắc, cớ sao hôm nay lại đổi ý?”   “Là hôm qua con hồ đồ nhất thời. Bọn binh lính ấy đi một lần là ba năm năm năm, ai thích làm quả phụ thì cứ việc! Hơn nữa con nhát gan, chẳng chịu nổi ngày ngày nơm nớp lo sợ — nhỡ đâu một ngày hắn chếc trận, con chẳng phải thành quả phụ luôn sao?”   “Còn nhà họ Phó là thương hộ lớn trong kinh thành, tiền vàng tiêu mãi chẳng hết, nha hoàn bà tử hầu hạ đầy đủ, lại có ba phu quân thay phiên sủng ái... Tỷ tỷ nói xem, có phải là tốt không?”   Câu cuối cùng, Chu Dao Huyên cố ý nhìn ta, ánh mắt đầy dò xét.   Sắc mặt ta không đổi, nhưng trong lòng bỗng nhiên chấn động.   Nàng... đang nói gì vậy?   Chẳng lẽ, nàng cũng đã trùng sinh?   Từ nhỏ đến lớn, hễ thứ gì… Bên ngoài, ánh nắng ban trưa rọi xuống gương mặt, ấm áp như xuân về. “Mẫu thân và nàng, ta đã đưa tên ra khỏi gia phả Chu gia. Bài vị của mẫu thân, ta cũng đã đón về rồi.” “Làm phiền tướng công, tìm một ngày lành tháng tốt, đưa mẫu thân về quê cũ ở Kinh Thành, người từng nói rất nhớ sông núi nơi đó.” Chàng nắm tay ta, nhẹ giọng đáp: “Được.” -HOÀN CHÍNH VĂN -  NGOẠI TRUYỆN Sau trận chiến này, Hoắc Diêu được thăng chức Vân Huy Tướng Quân, ban thưởng vô số. Trương Tự được phong làm Đại Đô Đốc. Cùng lúc đó, Hình Bộ dâng tấu lên Thánh Thượng về tội phản quốc của Tuần tra sứ Chu Kiệt. Toàn bộ đảng phản loạn cùng thân tộc trong ngũ phục đều bị xử trảm, những ai ngoài ngũ phục thì bị lưu đày.  Sang năm, ta mua lại căn nhà bỏ trống cạnh Hoắc phủ, sắp xếp lại từng gian phòng theo mục đích sử dụng mới. Thư phòng của Hoắc Diêu cũng được mở rộng, đập thông gian phòng liền kề. Trong phòng chàng toàn là binh thư, không thích ai chạm vào, nên tự mình sắp xếp phân loại. Ta cũng đến phụ giúp. Vô tình phát hiện trong khe ngăn kéo một chiếc hộp nhỏ, liền cất tiếng hỏi:“Cái này là gì?” Hoắc Diêu đang dọn dẹp, ngẩng lên nhìn thoáng, đáp:“Bát tự sinh thần của nàng với ta. Hồi đó vừa phối xong, ta xin mẫu thân giữ lại, rồi cất kỹ.” “Ninh nhi, nàng nhớ đặt lại vào giỏ bút và nghiên mực giùm ta, lỡ ta chuyển chỗ lại chẳng biết tìm đâu.” “Chàng giữ cái này làm gì?” “Còn làm gì nữa, thích nàng nên giữ lại chứ sao.” “Chàng còn chưa gặp thiếp mà, sao lại thích thiếp được? Chẳng phải thích bát tự của thiếp sao?” Hoắc Diêu bật cười nhẹ:“Nói gì ngốc thế. Ta từng đến y quán nhà nàng bắt thuốc, đã gặp nàng rồi.” Ta sững sờ:“Vậy... là chàng nhờ mẫu thân đến cầu thân sao?” “Không hẳn vậy.” “Mẫu thân ta nghe nói y quán nhà nàng là do nàng đích thân quản lý, còn mở rộng thêm mấy tiệm, thấy nàng tài giỏi khác người, nên sau lưng ta đã đưa thiếp canh đến nhà nàng.” “Còn ta, là sau khi thấy dung mạo nàng, mới thuận theo ý mẫu thân tới Chu gia cầu thân.” “Chàng làm sao chắc người mình thấy chính là tiểu thư Chu gia?” “Chưởng quầy gọi nàng là tiểu thư, còn đưa sổ sách cho xem, nếu không phải nàng thì là ai?” “Chỉ là lúc đó ta không biết Chu gia có hai tiểu thư. May thay, bát tự chúng ta vẫn hợp. Ông trời cũng muốn ta và nàng thành đôi.” Ta do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:“Nếu... chẳng may chàng cưới nhầm muội muội ta thì sao?” “Sao có thể? Chu gia quản lý y quán chỉ có mỗi nàng thôi mà.” “Thiếp nói là nếu thôi.” Chàng thản nhiên đáp:“Thì có lẽ ta sẽ bỏ nàng ta, hoặc lạnh nhạt đến chếc.” “Dù sao cũng không thể chỉ mình ta chịu khổ.” Chẳng trách! Chẳng trách! Tim ta khẽ rung động. Hoắc Diêu là người thù tất báo, chàng làm vậy cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng cuối cùng, chàng vẫn buông tha cho Chu Dao Huyên, không hề tàn nhẫn như lời nói. Ta đặt hộp xuống, bước đến trước mặt Hoắc Diêu. Chàng vừa ngẩng đầu lên, ta liền hôn nhẹ lên trán rộng của chàng. “Tướng quân à, thiếp thấy hơi mệt rồi, đưa thiếp ra ngoài ăn tiệm một bữa nhé.” Chàng nở nụ cười rạng rỡ:“Tuân mệnh, nương tử.” -HẾT-

Chương 17: Chương 17 [Hết]