Trên đường leo núi trượt chân rơi xuống chân núi rồi xuyên việt giề cơ [1], cái motif quá cũ rồi biết không hả! Tô Mặc ôm đầu lăn qua lăn lại chẳng biết đã bao nhiêu vòng, đầu vừa choáng lại đau kinh khủng, đồng thời vẫn không quên điên cuồng phỉ nhổ [2] trong đầu. Không sai, cậu là một thanh niên tốt có tố chất tâm lý vững vàng mạnh mẽ của thời đại đấy! ([1] : : từ này đọc là | shén mǎ| đồng âm với từ |shenme/shenma| nghĩa là ‘cái gì’. Từ ngữ mạng rất được giới trẻ TQ ưa chuộng. [chú thích by Lam Ying] [2] thổ tào : từ trong hành vi hay lời nói của người khác tìm ra điểm sơ hở, không phù hợp để chen lời thắc mắc hay than thở. Chủ yếu mang tính vui đùa [by Bạch Ngọc Sách]) Sau đó cậu rốt cuộc cũng dừng lại. Hay nói đúng hơn là cái người nó dừng, đầu óc thì vẫn còn đang không ngừng lăn vòng vòng 360 độ, 1080 độ…… Đợi đến khi đầu cũng ổn định lại, Tô Mặc mang thân mình vừa đau vừa choáng từ từ mở mắt ra. Đê ma ma, là rừng rậm nguyên thủy! Tô Mặc trợn mắt há hốc mồm nhìn đại thụ cành lá…
Chương 67
Thú Nhân Chi Giống Cái Phản CôngTác giả: Lang Cửu ThiênTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcTrên đường leo núi trượt chân rơi xuống chân núi rồi xuyên việt giề cơ [1], cái motif quá cũ rồi biết không hả! Tô Mặc ôm đầu lăn qua lăn lại chẳng biết đã bao nhiêu vòng, đầu vừa choáng lại đau kinh khủng, đồng thời vẫn không quên điên cuồng phỉ nhổ [2] trong đầu. Không sai, cậu là một thanh niên tốt có tố chất tâm lý vững vàng mạnh mẽ của thời đại đấy! ([1] : : từ này đọc là | shén mǎ| đồng âm với từ |shenme/shenma| nghĩa là ‘cái gì’. Từ ngữ mạng rất được giới trẻ TQ ưa chuộng. [chú thích by Lam Ying] [2] thổ tào : từ trong hành vi hay lời nói của người khác tìm ra điểm sơ hở, không phù hợp để chen lời thắc mắc hay than thở. Chủ yếu mang tính vui đùa [by Bạch Ngọc Sách]) Sau đó cậu rốt cuộc cũng dừng lại. Hay nói đúng hơn là cái người nó dừng, đầu óc thì vẫn còn đang không ngừng lăn vòng vòng 360 độ, 1080 độ…… Đợi đến khi đầu cũng ổn định lại, Tô Mặc mang thân mình vừa đau vừa choáng từ từ mở mắt ra. Đê ma ma, là rừng rậm nguyên thủy! Tô Mặc trợn mắt há hốc mồm nhìn đại thụ cành lá… Tô Mặc khẽ cong môi: “Sao lại hưng phấn vậy? Vẫn chưa biết sao?”.“Hức……”, Hassan nức nở đầy bất lực, không biết nên đáp lại lời ép hỏi của Tô Mặc thế nào.“A! Không… Đừng! Linarin… ưm… Đừng… A a a!”.Hard thở gấp *****, hoảng sợ cầu xin.Sự công kích không gián đoạn của Linarin làm lão thống khổ không chịu nổi.“Ưm a……”.Những cơn run rẩy liên hồi ***** sống lưng Hassan, làm hắn đột nhiên ưỡn lên, rồi cuộn cong người lại.Tiếng ***** trở nên đứt quãng.“Hửm? Bắn rồi à?”.Tô Mặc có chút thích thú cúi đầu nhìn hắn.“Không… không có”, Hassan xấu hổ lắc đầu.Nếu nói hắn bắn chỉ vì nghe tiếng rên của ba mình thì có hơi……“Không sao?”, Tô Mặc nghi ngờ nhíu mày, “***** ra”.Hassan hơi do dự.Quần áo của hắn đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu, tuy không thoải mái, nhưng là phòng tuyến che thân cuối cùng của hắn.Thế nhưng Tô Mặc đang chăm chú nhìn hắn… Hắn cắn răng, chậm rãi ***** áo.Cây ***** phình to nảy ra, đầu gậy ướt sũng nước.Tuy vẫn chưa bắn nhưng cũng sắp rồi.Hard cất tiếng ***** khi ***** lần thứ ba.Hassan kẹp chặt hai chân, đau đớn co giật trên đất.“Sao lại không bắn?”.Tô Mặc đã nhận thấy, nếu không vì Hassan cố ý nhịn, hắn đã bắn được một lần rồi.“Không… không được…”, Hassan khó chịu há miệng *****, “Tô Mặc… sờ tôi… ưm… làm tôi đi!”.“Hassan thật là nhiệt tình”.Tô Mặc thở dài: “Nhưng tối nay em sẽ không sờ anh, cũng không làm anh”.Nhìn đôi mắt trợn to đầy kinh sợ của Hassan, Tô Mặc nhún vai: “Em vẫn còn giận, nhớ không? Cho nên, em chỉ sẽ……”.Chăm chú nhìn ánh mắt bất an của Hassan, mặt mày Tô Mặc hiện vẻ tà ác: “… ức ***** anh thôi”.“A!!!”, Hassan ngửa đầu rên một tiếng.Cơ thể hắn đột nhiên co giật, ***** những luồng dịch nóng.Cơn cao trào qua đi, Hassan nằm trên đất run rẩy không ngừng, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Tô Mặc.Tại sao… Tô Mặc chỉ mới nói muốn ức ***** hắn thôi, hắn đã bắn rồi? Thật là……Cách một bức tường, ba lại bị a cha tra tấn đến lớn giọng *****.Hassan hận không thể bịt tai lại, nhưng hắn biết Tô Mặc nhất định sẽ không cho hắn làm vậy.***** đáng xấu hổ khi nghe tiếng ba mình ***** ***** không ngừng tăng lên, khiến hắn có ảo giác dường như mình cũng đang bị tra tấn.Thế nhưng quanh hắn rõ ràng không có gì ngoài không khí, Tô Mặc hoàn toàn không đụng tới hắn.Hassan khép chặt chân, lại nhịn xuống một đợt co giật khác.Tô Mặc khoái trá khẽ than.Hassan thế này thật là quyến rũ!“Tô Mặc… ưm… Tô Mặc……”.Hassan lăn lộn cạnh chân Tô Mặc.Hắn khẽ cọ cậu em của mình lên bàn chân trần trắng nõn của Tô Mặc, lại bị Tô Mặc đạp ra không chút thương tiếc.“Em đã nói sẽ không chạm vào anh”.Tô Mặc tàn nhẫn cự tuyệt Hassan, rồi cho hắn một chút đặc xá nho nhỏ, “Có điều, em cho phép anh tự sờ mình”.Cậu dừng lại vài giây, sau đó đá văng bàn tay định duỗi xuống nửa người dưới của Hassan, “Nhưng không được động vào chỗ này”.Hassan thở gấp, khó chịu vặn vẹo người.Đôi bàn tay thô ráp ***** da thịt đói khát của mình, cảm giác hoàn toàn khác với lúc được Tô Mặc *****.Không đủ, vẫn không đủ…… Tại sao không có cảm giác như bị đốt cháy giống với khi được đầu ngón tay lành lạnh của Tô Mặc lướt qua? Hassan tăng thêm lực, ***** đã không thể nào làm hắn thoả mãn nữa.Tô Mặc khẽ thở gấp, nhìn thân thể cường tráng rắn chắc của Hassan bị chính hắn chà đạp, bắp thịt phồng lên qua khe hở những ngón tay của hắn, ửng đỏ, lấp lóe mồ hôi sáng bóng.Nhưng Hassan vẫn không thấy đủ.Ngón tay hắn bấu sâu vào da thịt, vừa run rẩy vừa thét lên trong đau khổ.Ở bên kia tường, Hard cất cao tiếng rên lên như đáp lại.Bỗng nhiên Hassan run rẩy, lại ***** một dòng dịch nóng bỏng.“Ưm……”, Hassan thấy cực kỳ xấu hổ, cố nén tiếng gào khi cao trào.Hard lại như không hề băn khoăn, dưới sự công kích không ngừng của Linarin, không chút kiêng nể phát ra *****, gào thét.“A…… Ưm……”.Hassan thống khổ vặn vẹo.Ngón tay lại đâm mạnh vào da thịt, để lại trên người hắn những vết ứ bầm đáng sợ.Tô Mặc vĩnh viễn không thể nào để lại dấu vết như vậy trên người hắn, mà hắn cũng không tài nào có được sự đau đớn như bị đốt cháy và cảm giác sung sướng tột độ chỉ Tô Mặc mới có thể mang đến cho hắn.“Xin em… Hãy sờ tôi đi, Tô Mặc.A… làm tôi……”, Hassan không nhịn được nữa nhích tới gần chân Tô Mặc.Hắn không dám cọ cậu em của mình lên bàn chân trần của Tô Mặc nữa, chỉ dùng miệng khẽ hôn lên mu bàn chân cậu.Tô Mặc có thể tha thứ cho chút mạo phạm này của hắn, thậm chí còn nhân từ nói: “Sờ đầu vú của anh đi.Em sẽ quan sát”.Hassan được tha thứ nghe lời chuyển hai tay qua trước ngực, nắm hai bên đầu vú nhẹ nhàng xoay vặn.“A……”, hắn bỗng nhiên cuộn người, cơn ***** mãnh liệt, dữ dội khiến hắn theo bản năng muốn né tránh.Nhưng mà, Tô Mặc đang nhìn hắn…… Hassan chậm rãi mở rộng cơ thể, ***** ưỡn cao, cố hết sức tự chơi đầu vú của mình trước mặt Tô Mặc.Ánh nhìn của Tô Mặc như lấp vào sự thiếu vắng trước đó.Hassan cảm thấy dường như có hai ngọn lửa nhỏ nhen nhóm nơi đầu vú, theo sự ***** của hắn, dần bốc lên thành lửa đỏ hừng hực.“A…… Ân a a a ……”, Hắn lớn tiếng hét lên, ***** dữ dội.Ở nơi xa xôi truyền đến tiếng kêu la như của ba hắn, lại giống như tiếng vọng lại của chính hắn..
Tô Mặc khẽ cong môi: “Sao lại hưng phấn vậy? Vẫn chưa biết sao?”.“Hức……”, Hassan nức nở đầy bất lực, không biết nên đáp lại lời ép hỏi của Tô Mặc thế nào.“A! Không… Đừng! Linarin… ưm… Đừng… A a a!”.
Hard thở gấp *****, hoảng sợ cầu xin.
Sự công kích không gián đoạn của Linarin làm lão thống khổ không chịu nổi.“Ưm a……”.
Những cơn run rẩy liên hồi ***** sống lưng Hassan, làm hắn đột nhiên ưỡn lên, rồi cuộn cong người lại.
Tiếng ***** trở nên đứt quãng.“Hửm? Bắn rồi à?”.
Tô Mặc có chút thích thú cúi đầu nhìn hắn.“Không… không có”, Hassan xấu hổ lắc đầu.
Nếu nói hắn bắn chỉ vì nghe tiếng rên của ba mình thì có hơi……“Không sao?”, Tô Mặc nghi ngờ nhíu mày, “***** ra”.Hassan hơi do dự.
Quần áo của hắn đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu, tuy không thoải mái, nhưng là phòng tuyến che thân cuối cùng của hắn.
Thế nhưng Tô Mặc đang chăm chú nhìn hắn… Hắn cắn răng, chậm rãi ***** áo.
Cây ***** phình to nảy ra, đầu gậy ướt sũng nước.
Tuy vẫn chưa bắn nhưng cũng sắp rồi.Hard cất tiếng ***** khi ***** lần thứ ba.
Hassan kẹp chặt hai chân, đau đớn co giật trên đất.“Sao lại không bắn?”.
Tô Mặc đã nhận thấy, nếu không vì Hassan cố ý nhịn, hắn đã bắn được một lần rồi.“Không… không được…”, Hassan khó chịu há miệng *****, “Tô Mặc… sờ tôi… ưm… làm tôi đi!”.“Hassan thật là nhiệt tình”.
Tô Mặc thở dài: “Nhưng tối nay em sẽ không sờ anh, cũng không làm anh”.Nhìn đôi mắt trợn to đầy kinh sợ của Hassan, Tô Mặc nhún vai: “Em vẫn còn giận, nhớ không? Cho nên, em chỉ sẽ……”.
Chăm chú nhìn ánh mắt bất an của Hassan, mặt mày Tô Mặc hiện vẻ tà ác: “… ức ***** anh thôi”.“A!!!”, Hassan ngửa đầu rên một tiếng.
Cơ thể hắn đột nhiên co giật, ***** những luồng dịch nóng.Cơn cao trào qua đi, Hassan nằm trên đất run rẩy không ngừng, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Tô Mặc.
Tại sao… Tô Mặc chỉ mới nói muốn ức ***** hắn thôi, hắn đã bắn rồi? Thật là……Cách một bức tường, ba lại bị a cha tra tấn đến lớn giọng *****.
Hassan hận không thể bịt tai lại, nhưng hắn biết Tô Mặc nhất định sẽ không cho hắn làm vậy.***** đáng xấu hổ khi nghe tiếng ba mình ***** ***** không ngừng tăng lên, khiến hắn có ảo giác dường như mình cũng đang bị tra tấn.
Thế nhưng quanh hắn rõ ràng không có gì ngoài không khí, Tô Mặc hoàn toàn không đụng tới hắn.
Hassan khép chặt chân, lại nhịn xuống một đợt co giật khác.Tô Mặc khoái trá khẽ than.
Hassan thế này thật là quyến rũ!“Tô Mặc… ưm… Tô Mặc……”.
Hassan lăn lộn cạnh chân Tô Mặc.
Hắn khẽ cọ cậu em của mình lên bàn chân trần trắng nõn của Tô Mặc, lại bị Tô Mặc đạp ra không chút thương tiếc.“Em đã nói sẽ không chạm vào anh”.
Tô Mặc tàn nhẫn cự tuyệt Hassan, rồi cho hắn một chút đặc xá nho nhỏ, “Có điều, em cho phép anh tự sờ mình”.Cậu dừng lại vài giây, sau đó đá văng bàn tay định duỗi xuống nửa người dưới của Hassan, “Nhưng không được động vào chỗ này”.Hassan thở gấp, khó chịu vặn vẹo người.
Đôi bàn tay thô ráp ***** da thịt đói khát của mình, cảm giác hoàn toàn khác với lúc được Tô Mặc *****.
Không đủ, vẫn không đủ…… Tại sao không có cảm giác như bị đốt cháy giống với khi được đầu ngón tay lành lạnh của Tô Mặc lướt qua? Hassan tăng thêm lực, ***** đã không thể nào làm hắn thoả mãn nữa.Tô Mặc khẽ thở gấp, nhìn thân thể cường tráng rắn chắc của Hassan bị chính hắn chà đạp, bắp thịt phồng lên qua khe hở những ngón tay của hắn, ửng đỏ, lấp lóe mồ hôi sáng bóng.Nhưng Hassan vẫn không thấy đủ.
Ngón tay hắn bấu sâu vào da thịt, vừa run rẩy vừa thét lên trong đau khổ.Ở bên kia tường, Hard cất cao tiếng rên lên như đáp lại.
Bỗng nhiên Hassan run rẩy, lại ***** một dòng dịch nóng bỏng.“Ưm……”, Hassan thấy cực kỳ xấu hổ, cố nén tiếng gào khi cao trào.
Hard lại như không hề băn khoăn, dưới sự công kích không ngừng của Linarin, không chút kiêng nể phát ra *****, gào thét.“A…… Ưm……”.Hassan thống khổ vặn vẹo.
Ngón tay lại đâm mạnh vào da thịt, để lại trên người hắn những vết ứ bầm đáng sợ.
Tô Mặc vĩnh viễn không thể nào để lại dấu vết như vậy trên người hắn, mà hắn cũng không tài nào có được sự đau đớn như bị đốt cháy và cảm giác sung sướng tột độ chỉ Tô Mặc mới có thể mang đến cho hắn.“Xin em… Hãy sờ tôi đi, Tô Mặc.
A… làm tôi……”, Hassan không nhịn được nữa nhích tới gần chân Tô Mặc.
Hắn không dám cọ cậu em của mình lên bàn chân trần của Tô Mặc nữa, chỉ dùng miệng khẽ hôn lên mu bàn chân cậu.Tô Mặc có thể tha thứ cho chút mạo phạm này của hắn, thậm chí còn nhân từ nói: “Sờ đầu vú của anh đi.
Em sẽ quan sát”.Hassan được tha thứ nghe lời chuyển hai tay qua trước ngực, nắm hai bên đầu vú nhẹ nhàng xoay vặn.
“A……”, hắn bỗng nhiên cuộn người, cơn ***** mãnh liệt, dữ dội khiến hắn theo bản năng muốn né tránh.
Nhưng mà, Tô Mặc đang nhìn hắn…… Hassan chậm rãi mở rộng cơ thể, ***** ưỡn cao, cố hết sức tự chơi đầu vú của mình trước mặt Tô Mặc.Ánh nhìn của Tô Mặc như lấp vào sự thiếu vắng trước đó.
Hassan cảm thấy dường như có hai ngọn lửa nhỏ nhen nhóm nơi đầu vú, theo sự ***** của hắn, dần bốc lên thành lửa đỏ hừng hực.“A…… Ân a a a ……”, Hắn lớn tiếng hét lên, ***** dữ dội.
Ở nơi xa xôi truyền đến tiếng kêu la như của ba hắn, lại giống như tiếng vọng lại của chính hắn..
Thú Nhân Chi Giống Cái Phản CôngTác giả: Lang Cửu ThiênTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcTrên đường leo núi trượt chân rơi xuống chân núi rồi xuyên việt giề cơ [1], cái motif quá cũ rồi biết không hả! Tô Mặc ôm đầu lăn qua lăn lại chẳng biết đã bao nhiêu vòng, đầu vừa choáng lại đau kinh khủng, đồng thời vẫn không quên điên cuồng phỉ nhổ [2] trong đầu. Không sai, cậu là một thanh niên tốt có tố chất tâm lý vững vàng mạnh mẽ của thời đại đấy! ([1] : : từ này đọc là | shén mǎ| đồng âm với từ |shenme/shenma| nghĩa là ‘cái gì’. Từ ngữ mạng rất được giới trẻ TQ ưa chuộng. [chú thích by Lam Ying] [2] thổ tào : từ trong hành vi hay lời nói của người khác tìm ra điểm sơ hở, không phù hợp để chen lời thắc mắc hay than thở. Chủ yếu mang tính vui đùa [by Bạch Ngọc Sách]) Sau đó cậu rốt cuộc cũng dừng lại. Hay nói đúng hơn là cái người nó dừng, đầu óc thì vẫn còn đang không ngừng lăn vòng vòng 360 độ, 1080 độ…… Đợi đến khi đầu cũng ổn định lại, Tô Mặc mang thân mình vừa đau vừa choáng từ từ mở mắt ra. Đê ma ma, là rừng rậm nguyên thủy! Tô Mặc trợn mắt há hốc mồm nhìn đại thụ cành lá… Tô Mặc khẽ cong môi: “Sao lại hưng phấn vậy? Vẫn chưa biết sao?”.“Hức……”, Hassan nức nở đầy bất lực, không biết nên đáp lại lời ép hỏi của Tô Mặc thế nào.“A! Không… Đừng! Linarin… ưm… Đừng… A a a!”.Hard thở gấp *****, hoảng sợ cầu xin.Sự công kích không gián đoạn của Linarin làm lão thống khổ không chịu nổi.“Ưm a……”.Những cơn run rẩy liên hồi ***** sống lưng Hassan, làm hắn đột nhiên ưỡn lên, rồi cuộn cong người lại.Tiếng ***** trở nên đứt quãng.“Hửm? Bắn rồi à?”.Tô Mặc có chút thích thú cúi đầu nhìn hắn.“Không… không có”, Hassan xấu hổ lắc đầu.Nếu nói hắn bắn chỉ vì nghe tiếng rên của ba mình thì có hơi……“Không sao?”, Tô Mặc nghi ngờ nhíu mày, “***** ra”.Hassan hơi do dự.Quần áo của hắn đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu, tuy không thoải mái, nhưng là phòng tuyến che thân cuối cùng của hắn.Thế nhưng Tô Mặc đang chăm chú nhìn hắn… Hắn cắn răng, chậm rãi ***** áo.Cây ***** phình to nảy ra, đầu gậy ướt sũng nước.Tuy vẫn chưa bắn nhưng cũng sắp rồi.Hard cất tiếng ***** khi ***** lần thứ ba.Hassan kẹp chặt hai chân, đau đớn co giật trên đất.“Sao lại không bắn?”.Tô Mặc đã nhận thấy, nếu không vì Hassan cố ý nhịn, hắn đã bắn được một lần rồi.“Không… không được…”, Hassan khó chịu há miệng *****, “Tô Mặc… sờ tôi… ưm… làm tôi đi!”.“Hassan thật là nhiệt tình”.Tô Mặc thở dài: “Nhưng tối nay em sẽ không sờ anh, cũng không làm anh”.Nhìn đôi mắt trợn to đầy kinh sợ của Hassan, Tô Mặc nhún vai: “Em vẫn còn giận, nhớ không? Cho nên, em chỉ sẽ……”.Chăm chú nhìn ánh mắt bất an của Hassan, mặt mày Tô Mặc hiện vẻ tà ác: “… ức ***** anh thôi”.“A!!!”, Hassan ngửa đầu rên một tiếng.Cơ thể hắn đột nhiên co giật, ***** những luồng dịch nóng.Cơn cao trào qua đi, Hassan nằm trên đất run rẩy không ngừng, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Tô Mặc.Tại sao… Tô Mặc chỉ mới nói muốn ức ***** hắn thôi, hắn đã bắn rồi? Thật là……Cách một bức tường, ba lại bị a cha tra tấn đến lớn giọng *****.Hassan hận không thể bịt tai lại, nhưng hắn biết Tô Mặc nhất định sẽ không cho hắn làm vậy.***** đáng xấu hổ khi nghe tiếng ba mình ***** ***** không ngừng tăng lên, khiến hắn có ảo giác dường như mình cũng đang bị tra tấn.Thế nhưng quanh hắn rõ ràng không có gì ngoài không khí, Tô Mặc hoàn toàn không đụng tới hắn.Hassan khép chặt chân, lại nhịn xuống một đợt co giật khác.Tô Mặc khoái trá khẽ than.Hassan thế này thật là quyến rũ!“Tô Mặc… ưm… Tô Mặc……”.Hassan lăn lộn cạnh chân Tô Mặc.Hắn khẽ cọ cậu em của mình lên bàn chân trần trắng nõn của Tô Mặc, lại bị Tô Mặc đạp ra không chút thương tiếc.“Em đã nói sẽ không chạm vào anh”.Tô Mặc tàn nhẫn cự tuyệt Hassan, rồi cho hắn một chút đặc xá nho nhỏ, “Có điều, em cho phép anh tự sờ mình”.Cậu dừng lại vài giây, sau đó đá văng bàn tay định duỗi xuống nửa người dưới của Hassan, “Nhưng không được động vào chỗ này”.Hassan thở gấp, khó chịu vặn vẹo người.Đôi bàn tay thô ráp ***** da thịt đói khát của mình, cảm giác hoàn toàn khác với lúc được Tô Mặc *****.Không đủ, vẫn không đủ…… Tại sao không có cảm giác như bị đốt cháy giống với khi được đầu ngón tay lành lạnh của Tô Mặc lướt qua? Hassan tăng thêm lực, ***** đã không thể nào làm hắn thoả mãn nữa.Tô Mặc khẽ thở gấp, nhìn thân thể cường tráng rắn chắc của Hassan bị chính hắn chà đạp, bắp thịt phồng lên qua khe hở những ngón tay của hắn, ửng đỏ, lấp lóe mồ hôi sáng bóng.Nhưng Hassan vẫn không thấy đủ.Ngón tay hắn bấu sâu vào da thịt, vừa run rẩy vừa thét lên trong đau khổ.Ở bên kia tường, Hard cất cao tiếng rên lên như đáp lại.Bỗng nhiên Hassan run rẩy, lại ***** một dòng dịch nóng bỏng.“Ưm……”, Hassan thấy cực kỳ xấu hổ, cố nén tiếng gào khi cao trào.Hard lại như không hề băn khoăn, dưới sự công kích không ngừng của Linarin, không chút kiêng nể phát ra *****, gào thét.“A…… Ưm……”.Hassan thống khổ vặn vẹo.Ngón tay lại đâm mạnh vào da thịt, để lại trên người hắn những vết ứ bầm đáng sợ.Tô Mặc vĩnh viễn không thể nào để lại dấu vết như vậy trên người hắn, mà hắn cũng không tài nào có được sự đau đớn như bị đốt cháy và cảm giác sung sướng tột độ chỉ Tô Mặc mới có thể mang đến cho hắn.“Xin em… Hãy sờ tôi đi, Tô Mặc.A… làm tôi……”, Hassan không nhịn được nữa nhích tới gần chân Tô Mặc.Hắn không dám cọ cậu em của mình lên bàn chân trần của Tô Mặc nữa, chỉ dùng miệng khẽ hôn lên mu bàn chân cậu.Tô Mặc có thể tha thứ cho chút mạo phạm này của hắn, thậm chí còn nhân từ nói: “Sờ đầu vú của anh đi.Em sẽ quan sát”.Hassan được tha thứ nghe lời chuyển hai tay qua trước ngực, nắm hai bên đầu vú nhẹ nhàng xoay vặn.“A……”, hắn bỗng nhiên cuộn người, cơn ***** mãnh liệt, dữ dội khiến hắn theo bản năng muốn né tránh.Nhưng mà, Tô Mặc đang nhìn hắn…… Hassan chậm rãi mở rộng cơ thể, ***** ưỡn cao, cố hết sức tự chơi đầu vú của mình trước mặt Tô Mặc.Ánh nhìn của Tô Mặc như lấp vào sự thiếu vắng trước đó.Hassan cảm thấy dường như có hai ngọn lửa nhỏ nhen nhóm nơi đầu vú, theo sự ***** của hắn, dần bốc lên thành lửa đỏ hừng hực.“A…… Ân a a a ……”, Hắn lớn tiếng hét lên, ***** dữ dội.Ở nơi xa xôi truyền đến tiếng kêu la như của ba hắn, lại giống như tiếng vọng lại của chính hắn..