Tác giả:

Trên đường leo núi trượt chân rơi xuống chân núi rồi xuyên việt giề cơ [1], cái motif quá cũ rồi biết không hả! Tô Mặc ôm đầu lăn qua lăn lại chẳng biết đã bao nhiêu vòng, đầu vừa choáng lại đau kinh khủng, đồng thời vẫn không quên điên cuồng phỉ nhổ [2] trong đầu. Không sai, cậu là một thanh niên tốt có tố chất tâm lý vững vàng mạnh mẽ của thời đại đấy! ([1] : : từ này đọc là | shén mǎ| đồng âm với từ |shenme/shenma| nghĩa là ‘cái gì’. Từ ngữ mạng rất được giới trẻ TQ ưa chuộng. [chú thích by Lam Ying] [2] thổ tào : từ trong hành vi hay lời nói của người khác tìm ra điểm sơ hở, không phù hợp để chen lời thắc mắc hay than thở. Chủ yếu mang tính vui đùa [by Bạch Ngọc Sách]) Sau đó cậu rốt cuộc cũng dừng lại. Hay nói đúng hơn là cái người nó dừng, đầu óc thì vẫn còn đang không ngừng lăn vòng vòng 360 độ, 1080 độ…… Đợi đến khi đầu cũng ổn định lại, Tô Mặc mang thân mình vừa đau vừa choáng từ từ mở mắt ra. Đê ma ma, là rừng rậm nguyên thủy! Tô Mặc trợn mắt há hốc mồm nhìn đại thụ cành lá…

Chương 81

Thú Nhân Chi Giống Cái Phản CôngTác giả: Lang Cửu ThiênTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcTrên đường leo núi trượt chân rơi xuống chân núi rồi xuyên việt giề cơ [1], cái motif quá cũ rồi biết không hả! Tô Mặc ôm đầu lăn qua lăn lại chẳng biết đã bao nhiêu vòng, đầu vừa choáng lại đau kinh khủng, đồng thời vẫn không quên điên cuồng phỉ nhổ [2] trong đầu. Không sai, cậu là một thanh niên tốt có tố chất tâm lý vững vàng mạnh mẽ của thời đại đấy! ([1] : : từ này đọc là | shén mǎ| đồng âm với từ |shenme/shenma| nghĩa là ‘cái gì’. Từ ngữ mạng rất được giới trẻ TQ ưa chuộng. [chú thích by Lam Ying] [2] thổ tào : từ trong hành vi hay lời nói của người khác tìm ra điểm sơ hở, không phù hợp để chen lời thắc mắc hay than thở. Chủ yếu mang tính vui đùa [by Bạch Ngọc Sách]) Sau đó cậu rốt cuộc cũng dừng lại. Hay nói đúng hơn là cái người nó dừng, đầu óc thì vẫn còn đang không ngừng lăn vòng vòng 360 độ, 1080 độ…… Đợi đến khi đầu cũng ổn định lại, Tô Mặc mang thân mình vừa đau vừa choáng từ từ mở mắt ra. Đê ma ma, là rừng rậm nguyên thủy! Tô Mặc trợn mắt há hốc mồm nhìn đại thụ cành lá… Hai tay vẫn bị trói sau lưng, khiến Hassan chỉ có thể dùng lực eo nhổm dậy.Sau một loạt động tác, chất lỏng trong đường ruột dao động mãnh liệt, khiến Hassan đau đến nỗi gần như không thể thẳng eo.Nhưng Hassan không thể dừng lại nghỉ ngơi, dù là một giây, chỉ có thể gắng gượng tập tễnh đi về phía giá tra tấn ngoài sân.Hành vi của hắn đáng xấu hổ như vậy mà Tô Mặc chỉ phạt có một trăm roi.Hắn tuyệt đối không thể làm sai để Tô Mặc nổi giận nữa.Mãi đến khi Hassan tới được giá tra tấn, Tô Mặc mới tháo dây buộc trên tay hắn rồi lại trói tay lên hai đầu của giá tra tấn.Cây roi làm bằng gân long thú bị bỏ xó không dùng mà Lucca cho hồi trước, cuối cùng cũng được thấy lại ánh sáng mặt trời.Khi quất nó vào không khí thì phát ra tiếng rít sướng tai, làm Hassan theo bản năng căng cứng người.“Đừng căng thẳng, em thử thôi”.Tô Mặc quấn cây roi vào tay: “Một trăm roi, anh tự đếm, hiểu chưa?”.“Hiểu rồi”.Hassan cắn chặt răng.Tất nhiên hắn biết một trăm roi này và một trăm roi trước kia khác nhau đến cỡ nào.Một trăm roi lúc trước, đường ruột của hắn không bị lấp đầy nước đến quặn đau như vầy; một trăm roi lúc trước, Tô Mặc vẫn còn là một tiểu giống cái sợ sẽ đánh đau hắn.Thật kỳ lạ.Hassan bỗng nghĩ, sao hắn và Tô Mặc lại biến thành thế này? Là do hắn… do hắn *****… dạy hư Tô Mặc sao?Roi thứ nhất xé gió vút tới, cắt ngang suy nghĩ của Hassan.“Một!”, Hassan *****.“Hai… ba… A… Bốn!”.Roi của Tô Mặc như kèm theo ngọn lửa cháy bỏng, như thể muốn cắt hắn ra.Nhưng trong nỗi đau đớn đó lại xen lẫn ***** quen thuộc, làm hắn nhịn không được muốn đuổi theo tìm kiếm.“Năm… A! Sáu… bảy… A… A a… Ưm……”.Roi của Tô Mặc xẹt qua hông hắn, bỗng làm chấn động dịch thể trong bụng, khiến Hassan co giật dữ dội.Hắn cắn chặt răng cố siết chặt cửa động phía sau mới không mất đi khống chế mà tiết ra, nhưng lại không đếm tiếp được.“Hassan!”, Tô Mặc quất vài roi, lại chỉ nghe thấy tiếng ***** của Hassan, liền lớn tiếng quát.Hassan chợt giật mình, lúc này mới nhận ra mình ngừng đếm, “Xin… Xin lỗi em…”.Hassan vội xin lỗi.Hắn định đếm tiếp, lại phát hiện mình hoàn toàn không nhớ đã đếm tới đâu.Làm sao đây, Hassan cực kỳ hoang mang, lo sợ không yên hỏi, “Đếm lại một lần nữa… được không?”.“Được”.Tô Mặc bỏ qua cho hắn.Hassan thở phào nhẹ nhõm, đếm lại từ đầu.Nhưng mà…Đau quá.Roi quất lên lưng không tính là gì cả, nhưng cơn chấn động lại truyền vào trong người, ***** ập tới dồn dập, tra tấn hắn đến suýt phát điên.Hắn dốc toàn bộ sức lực siết chặt hậu huyệt, tiếng đếm… lại dừng lại.Hassan nhận ra liền run rẩy liên hồi.Hắn lại không nhớ mình đếm tới đâu, chẳng lẽ phải bắt đầu lại lần nữa, Hassan tuyệt vọng nghĩ.Sau đó sẽ dừng, rồi lại bắt đầu lại từ đầu…Hắn sẽ vĩnh viễn không thể đếm tới một trăm.Tô Mặc muốn hành hạ hắn như vậy đến chết sao?“Năm mươi hai”.Hắn mơ màng nghe thấy tiếng Tô Mặc, lại không rõ Tô Mặc có ý gì.“Năm mươi hai?”, hắn ngơ ngác lặp lại, là sao?“Ban nãy anh đếm tới roi thứ năm mươi hai”.Giọng Tô Mặc xen lẫn chút tức giận: “Hay anh muốn đếm lại từ đầu nữa?”.“Không!”.Hassan kinh hoảng phủ nhận, ý thức đang đau đớn đến gần như hôn mê lập tức tỉnh táo lại.Tô Mặc nhắc nhở hắn! Tô Mặc cho phép hắn đếm tiếp! Vậy nên… vậy nên Tô Mặc không hề muốn hành hạ hắn đến chết! Hắn nhất định có thể kiên trì đếm hết một trăm roi! Lời nhắc nhở của Tô Mặc lập tức cho Hassan thêm can đảm.Khi roi lại vút lên lưng, hắn liền cảm nhận được sự sung sướng quen thuộc và niềm vui thích cháy bỏng.Bụng vẫn quặn đau như vậy, nhưng tiếng rên của Hassan đã không còn là sự đau đớn đơn thuần nữa, mà xen vào đó chút ***** ái muội.Ừm, thế này mới được chứ.Tô Mặc vừa lòng cong môi lên.Cậu còn nhớ rõ lần trước, Hassan cũng không ngừng cất lên âm thanh quyến rũ như vậy, làm cậu nhịn không được mà *****.Có điều, lần này cậu nhất định sẽ kiềm lại, vì lần này… cậu có thể mần Hassan rồi!Tô Mặc kích động khẽ *****, mỗi lần đều ra sức vung roi khiến hô hấp của cậu dần trở nên dồn dập.Cậu nghe tiếng rên trầm thấp của Hassan, lại nhìn tấm lưng cường tráng hằn lên những lằn roi của hắn, tim đập nhanh đến nỗi gần như muốn bật ra khỏi họng.Nhịn xuống, Tô Mặc, nhịn xuống! Chín mươi roi rồi, mày không thể thất bại trong gang tấc được!Lúc Tô Mặc đang cực lực nhẫn nhịn, Hassan còn nhịn tới đau đớn gấp trăm lần.Khao khát muốn được bài tiết và ***** đan vào nhau, cùng tấn công dồn dập cả phía trước lẫn phía sau của hắn.Chỉ cần một chỗ thất thủ thì hắn sẽ thất bại thảm hại.Không được… Không thể… Hassan há miệng *****.Mau… Mau lên… Nhịn chút nữa thôi, sắp rồi!“Chín… mươi tám… a… chín… mươi chín… một… trăm! A a a!!!!”.Hassan điên cuồng rít gào, cả trước và sau đồng thời ***** từng luồng dịch nóng.Hạ bộ nảy lên không ngừng, những luồng dịch trắng liên tục phóng ra, trong nháy mắt đã cạn sạch lượng tích lũy trong hai túi cầu.Nhưng cái động phía sau lại vẫn phun ra liên hồi.Cơn ***** mãnh liệt phá huỷ cơ thể hắn, làm cậu em của hắn không cam ở yên lại bật lên lần nữa, ***** nước tiểu vàng óng.“A a a… ưm… ha a……”.Vậy mà hắn lại không khống chế được, còn cùng một lúc cả trước và sau! Hassan xấu hổ hận không thể lập tức chết đi, nhưng thân thể lại không biết liêm sỉ cứ thấy hưng phấn, khiến hắn chỉ có thể phát ra tiếng rên khóc tuyệt vọng..

Hai tay vẫn bị trói sau lưng, khiến Hassan chỉ có thể dùng lực eo nhổm dậy.

Sau một loạt động tác, chất lỏng trong đường ruột dao động mãnh liệt, khiến Hassan đau đến nỗi gần như không thể thẳng eo.

Nhưng Hassan không thể dừng lại nghỉ ngơi, dù là một giây, chỉ có thể gắng gượng tập tễnh đi về phía giá tra tấn ngoài sân.Hành vi của hắn đáng xấu hổ như vậy mà Tô Mặc chỉ phạt có một trăm roi.

Hắn tuyệt đối không thể làm sai để Tô Mặc nổi giận nữa.Mãi đến khi Hassan tới được giá tra tấn, Tô Mặc mới tháo dây buộc trên tay hắn rồi lại trói tay lên hai đầu của giá tra tấn.Cây roi làm bằng gân long thú bị bỏ xó không dùng mà Lucca cho hồi trước, cuối cùng cũng được thấy lại ánh sáng mặt trời.

Khi quất nó vào không khí thì phát ra tiếng rít sướng tai, làm Hassan theo bản năng căng cứng người.“Đừng căng thẳng, em thử thôi”.

Tô Mặc quấn cây roi vào tay: “Một trăm roi, anh tự đếm, hiểu chưa?”.“Hiểu rồi”.Hassan cắn chặt răng.

Tất nhiên hắn biết một trăm roi này và một trăm roi trước kia khác nhau đến cỡ nào.

Một trăm roi lúc trước, đường ruột của hắn không bị lấp đầy nước đến quặn đau như vầy; một trăm roi lúc trước, Tô Mặc vẫn còn là một tiểu giống cái sợ sẽ đánh đau hắn.Thật kỳ lạ.

Hassan bỗng nghĩ, sao hắn và Tô Mặc lại biến thành thế này? Là do hắn… do hắn *****… dạy hư Tô Mặc sao?Roi thứ nhất xé gió vút tới, cắt ngang suy nghĩ của Hassan.

“Một!”, Hassan *****.“Hai… ba… A… Bốn!”.

Roi của Tô Mặc như kèm theo ngọn lửa cháy bỏng, như thể muốn cắt hắn ra.

Nhưng trong nỗi đau đớn đó lại xen lẫn ***** quen thuộc, làm hắn nhịn không được muốn đuổi theo tìm kiếm.“Năm… A! Sáu… bảy… A… A a… Ưm……”.Roi của Tô Mặc xẹt qua hông hắn, bỗng làm chấn động dịch thể trong bụng, khiến Hassan co giật dữ dội.

Hắn cắn chặt răng cố siết chặt cửa động phía sau mới không mất đi khống chế mà tiết ra, nhưng lại không đếm tiếp được.“Hassan!”, Tô Mặc quất vài roi, lại chỉ nghe thấy tiếng ***** của Hassan, liền lớn tiếng quát.Hassan chợt giật mình, lúc này mới nhận ra mình ngừng đếm, “Xin… Xin lỗi em…”.Hassan vội xin lỗi.

Hắn định đếm tiếp, lại phát hiện mình hoàn toàn không nhớ đã đếm tới đâu.

Làm sao đây, Hassan cực kỳ hoang mang, lo sợ không yên hỏi, “Đếm lại một lần nữa… được không?”.“Được”.

Tô Mặc bỏ qua cho hắn.Hassan thở phào nhẹ nhõm, đếm lại từ đầu.Nhưng mà…Đau quá.

Roi quất lên lưng không tính là gì cả, nhưng cơn chấn động lại truyền vào trong người, ***** ập tới dồn dập, tra tấn hắn đến suýt phát điên.

Hắn dốc toàn bộ sức lực siết chặt hậu huyệt, tiếng đếm… lại dừng lại.Hassan nhận ra liền run rẩy liên hồi.

Hắn lại không nhớ mình đếm tới đâu, chẳng lẽ phải bắt đầu lại lần nữa, Hassan tuyệt vọng nghĩ.

Sau đó sẽ dừng, rồi lại bắt đầu lại từ đầu…Hắn sẽ vĩnh viễn không thể đếm tới một trăm.

Tô Mặc muốn hành hạ hắn như vậy đến chết sao?“Năm mươi hai”.

Hắn mơ màng nghe thấy tiếng Tô Mặc, lại không rõ Tô Mặc có ý gì.“Năm mươi hai?”, hắn ngơ ngác lặp lại, là sao?“Ban nãy anh đếm tới roi thứ năm mươi hai”.

Giọng Tô Mặc xen lẫn chút tức giận: “Hay anh muốn đếm lại từ đầu nữa?”.“Không!”.Hassan kinh hoảng phủ nhận, ý thức đang đau đớn đến gần như hôn mê lập tức tỉnh táo lại.

Tô Mặc nhắc nhở hắn! Tô Mặc cho phép hắn đếm tiếp! Vậy nên… vậy nên Tô Mặc không hề muốn hành hạ hắn đến chết! Hắn nhất định có thể kiên trì đếm hết một trăm roi! Lời nhắc nhở của Tô Mặc lập tức cho Hassan thêm can đảm.

Khi roi lại vút lên lưng, hắn liền cảm nhận được sự sung sướng quen thuộc và niềm vui thích cháy bỏng.

Bụng vẫn quặn đau như vậy, nhưng tiếng rên của Hassan đã không còn là sự đau đớn đơn thuần nữa, mà xen vào đó chút ***** ái muội.Ừm, thế này mới được chứ.

Tô Mặc vừa lòng cong môi lên.

Cậu còn nhớ rõ lần trước, Hassan cũng không ngừng cất lên âm thanh quyến rũ như vậy, làm cậu nhịn không được mà *****.

Có điều, lần này cậu nhất định sẽ kiềm lại, vì lần này… cậu có thể mần Hassan rồi!Tô Mặc kích động khẽ *****, mỗi lần đều ra sức vung roi khiến hô hấp của cậu dần trở nên dồn dập.

Cậu nghe tiếng rên trầm thấp của Hassan, lại nhìn tấm lưng cường tráng hằn lên những lằn roi của hắn, tim đập nhanh đến nỗi gần như muốn bật ra khỏi họng.Nhịn xuống, Tô Mặc, nhịn xuống! Chín mươi roi rồi, mày không thể thất bại trong gang tấc được!Lúc Tô Mặc đang cực lực nhẫn nhịn, Hassan còn nhịn tới đau đớn gấp trăm lần.

Khao khát muốn được bài tiết và ***** đan vào nhau, cùng tấn công dồn dập cả phía trước lẫn phía sau của hắn.

Chỉ cần một chỗ thất thủ thì hắn sẽ thất bại thảm hại.Không được… Không thể… Hassan há miệng *****.

Mau… Mau lên… Nhịn chút nữa thôi, sắp rồi!“Chín… mươi tám… a… chín… mươi chín… một… trăm! A a a!!!!”.Hassan điên cuồng rít gào, cả trước và sau đồng thời ***** từng luồng dịch nóng.

Hạ bộ nảy lên không ngừng, những luồng dịch trắng liên tục phóng ra, trong nháy mắt đã cạn sạch lượng tích lũy trong hai túi cầu.

Nhưng cái động phía sau lại vẫn phun ra liên hồi.

Cơn ***** mãnh liệt phá huỷ cơ thể hắn, làm cậu em của hắn không cam ở yên lại bật lên lần nữa, ***** nước tiểu vàng óng.“A a a… ưm… ha a……”.

Vậy mà hắn lại không khống chế được, còn cùng một lúc cả trước và sau! Hassan xấu hổ hận không thể lập tức chết đi, nhưng thân thể lại không biết liêm sỉ cứ thấy hưng phấn, khiến hắn chỉ có thể phát ra tiếng rên khóc tuyệt vọng..

Thú Nhân Chi Giống Cái Phản CôngTác giả: Lang Cửu ThiênTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcTrên đường leo núi trượt chân rơi xuống chân núi rồi xuyên việt giề cơ [1], cái motif quá cũ rồi biết không hả! Tô Mặc ôm đầu lăn qua lăn lại chẳng biết đã bao nhiêu vòng, đầu vừa choáng lại đau kinh khủng, đồng thời vẫn không quên điên cuồng phỉ nhổ [2] trong đầu. Không sai, cậu là một thanh niên tốt có tố chất tâm lý vững vàng mạnh mẽ của thời đại đấy! ([1] : : từ này đọc là | shén mǎ| đồng âm với từ |shenme/shenma| nghĩa là ‘cái gì’. Từ ngữ mạng rất được giới trẻ TQ ưa chuộng. [chú thích by Lam Ying] [2] thổ tào : từ trong hành vi hay lời nói của người khác tìm ra điểm sơ hở, không phù hợp để chen lời thắc mắc hay than thở. Chủ yếu mang tính vui đùa [by Bạch Ngọc Sách]) Sau đó cậu rốt cuộc cũng dừng lại. Hay nói đúng hơn là cái người nó dừng, đầu óc thì vẫn còn đang không ngừng lăn vòng vòng 360 độ, 1080 độ…… Đợi đến khi đầu cũng ổn định lại, Tô Mặc mang thân mình vừa đau vừa choáng từ từ mở mắt ra. Đê ma ma, là rừng rậm nguyên thủy! Tô Mặc trợn mắt há hốc mồm nhìn đại thụ cành lá… Hai tay vẫn bị trói sau lưng, khiến Hassan chỉ có thể dùng lực eo nhổm dậy.Sau một loạt động tác, chất lỏng trong đường ruột dao động mãnh liệt, khiến Hassan đau đến nỗi gần như không thể thẳng eo.Nhưng Hassan không thể dừng lại nghỉ ngơi, dù là một giây, chỉ có thể gắng gượng tập tễnh đi về phía giá tra tấn ngoài sân.Hành vi của hắn đáng xấu hổ như vậy mà Tô Mặc chỉ phạt có một trăm roi.Hắn tuyệt đối không thể làm sai để Tô Mặc nổi giận nữa.Mãi đến khi Hassan tới được giá tra tấn, Tô Mặc mới tháo dây buộc trên tay hắn rồi lại trói tay lên hai đầu của giá tra tấn.Cây roi làm bằng gân long thú bị bỏ xó không dùng mà Lucca cho hồi trước, cuối cùng cũng được thấy lại ánh sáng mặt trời.Khi quất nó vào không khí thì phát ra tiếng rít sướng tai, làm Hassan theo bản năng căng cứng người.“Đừng căng thẳng, em thử thôi”.Tô Mặc quấn cây roi vào tay: “Một trăm roi, anh tự đếm, hiểu chưa?”.“Hiểu rồi”.Hassan cắn chặt răng.Tất nhiên hắn biết một trăm roi này và một trăm roi trước kia khác nhau đến cỡ nào.Một trăm roi lúc trước, đường ruột của hắn không bị lấp đầy nước đến quặn đau như vầy; một trăm roi lúc trước, Tô Mặc vẫn còn là một tiểu giống cái sợ sẽ đánh đau hắn.Thật kỳ lạ.Hassan bỗng nghĩ, sao hắn và Tô Mặc lại biến thành thế này? Là do hắn… do hắn *****… dạy hư Tô Mặc sao?Roi thứ nhất xé gió vút tới, cắt ngang suy nghĩ của Hassan.“Một!”, Hassan *****.“Hai… ba… A… Bốn!”.Roi của Tô Mặc như kèm theo ngọn lửa cháy bỏng, như thể muốn cắt hắn ra.Nhưng trong nỗi đau đớn đó lại xen lẫn ***** quen thuộc, làm hắn nhịn không được muốn đuổi theo tìm kiếm.“Năm… A! Sáu… bảy… A… A a… Ưm……”.Roi của Tô Mặc xẹt qua hông hắn, bỗng làm chấn động dịch thể trong bụng, khiến Hassan co giật dữ dội.Hắn cắn chặt răng cố siết chặt cửa động phía sau mới không mất đi khống chế mà tiết ra, nhưng lại không đếm tiếp được.“Hassan!”, Tô Mặc quất vài roi, lại chỉ nghe thấy tiếng ***** của Hassan, liền lớn tiếng quát.Hassan chợt giật mình, lúc này mới nhận ra mình ngừng đếm, “Xin… Xin lỗi em…”.Hassan vội xin lỗi.Hắn định đếm tiếp, lại phát hiện mình hoàn toàn không nhớ đã đếm tới đâu.Làm sao đây, Hassan cực kỳ hoang mang, lo sợ không yên hỏi, “Đếm lại một lần nữa… được không?”.“Được”.Tô Mặc bỏ qua cho hắn.Hassan thở phào nhẹ nhõm, đếm lại từ đầu.Nhưng mà…Đau quá.Roi quất lên lưng không tính là gì cả, nhưng cơn chấn động lại truyền vào trong người, ***** ập tới dồn dập, tra tấn hắn đến suýt phát điên.Hắn dốc toàn bộ sức lực siết chặt hậu huyệt, tiếng đếm… lại dừng lại.Hassan nhận ra liền run rẩy liên hồi.Hắn lại không nhớ mình đếm tới đâu, chẳng lẽ phải bắt đầu lại lần nữa, Hassan tuyệt vọng nghĩ.Sau đó sẽ dừng, rồi lại bắt đầu lại từ đầu…Hắn sẽ vĩnh viễn không thể đếm tới một trăm.Tô Mặc muốn hành hạ hắn như vậy đến chết sao?“Năm mươi hai”.Hắn mơ màng nghe thấy tiếng Tô Mặc, lại không rõ Tô Mặc có ý gì.“Năm mươi hai?”, hắn ngơ ngác lặp lại, là sao?“Ban nãy anh đếm tới roi thứ năm mươi hai”.Giọng Tô Mặc xen lẫn chút tức giận: “Hay anh muốn đếm lại từ đầu nữa?”.“Không!”.Hassan kinh hoảng phủ nhận, ý thức đang đau đớn đến gần như hôn mê lập tức tỉnh táo lại.Tô Mặc nhắc nhở hắn! Tô Mặc cho phép hắn đếm tiếp! Vậy nên… vậy nên Tô Mặc không hề muốn hành hạ hắn đến chết! Hắn nhất định có thể kiên trì đếm hết một trăm roi! Lời nhắc nhở của Tô Mặc lập tức cho Hassan thêm can đảm.Khi roi lại vút lên lưng, hắn liền cảm nhận được sự sung sướng quen thuộc và niềm vui thích cháy bỏng.Bụng vẫn quặn đau như vậy, nhưng tiếng rên của Hassan đã không còn là sự đau đớn đơn thuần nữa, mà xen vào đó chút ***** ái muội.Ừm, thế này mới được chứ.Tô Mặc vừa lòng cong môi lên.Cậu còn nhớ rõ lần trước, Hassan cũng không ngừng cất lên âm thanh quyến rũ như vậy, làm cậu nhịn không được mà *****.Có điều, lần này cậu nhất định sẽ kiềm lại, vì lần này… cậu có thể mần Hassan rồi!Tô Mặc kích động khẽ *****, mỗi lần đều ra sức vung roi khiến hô hấp của cậu dần trở nên dồn dập.Cậu nghe tiếng rên trầm thấp của Hassan, lại nhìn tấm lưng cường tráng hằn lên những lằn roi của hắn, tim đập nhanh đến nỗi gần như muốn bật ra khỏi họng.Nhịn xuống, Tô Mặc, nhịn xuống! Chín mươi roi rồi, mày không thể thất bại trong gang tấc được!Lúc Tô Mặc đang cực lực nhẫn nhịn, Hassan còn nhịn tới đau đớn gấp trăm lần.Khao khát muốn được bài tiết và ***** đan vào nhau, cùng tấn công dồn dập cả phía trước lẫn phía sau của hắn.Chỉ cần một chỗ thất thủ thì hắn sẽ thất bại thảm hại.Không được… Không thể… Hassan há miệng *****.Mau… Mau lên… Nhịn chút nữa thôi, sắp rồi!“Chín… mươi tám… a… chín… mươi chín… một… trăm! A a a!!!!”.Hassan điên cuồng rít gào, cả trước và sau đồng thời ***** từng luồng dịch nóng.Hạ bộ nảy lên không ngừng, những luồng dịch trắng liên tục phóng ra, trong nháy mắt đã cạn sạch lượng tích lũy trong hai túi cầu.Nhưng cái động phía sau lại vẫn phun ra liên hồi.Cơn ***** mãnh liệt phá huỷ cơ thể hắn, làm cậu em của hắn không cam ở yên lại bật lên lần nữa, ***** nước tiểu vàng óng.“A a a… ưm… ha a……”.Vậy mà hắn lại không khống chế được, còn cùng một lúc cả trước và sau! Hassan xấu hổ hận không thể lập tức chết đi, nhưng thân thể lại không biết liêm sỉ cứ thấy hưng phấn, khiến hắn chỉ có thể phát ra tiếng rên khóc tuyệt vọng..

Chương 81