Mùa xuân năm 1968, tiết xuân se lạnh. Hạt mưa như ngọc trai, tiếng sấm rầm rầm, thôn Hạ Hà đã mưa xối xả một tháng, nhưng không thấy dừng. Người dân vùi ở nhà, cũng không đi đâu được, mắt thấy trời mưa không có ý ngừng, lòng của người dân thôn Hạ Hà đều lộ vẻ phiền muộn. Nếu tiếp tục như vậy, hoa màu trên đất đều bị tả tơi, không có lương thực làm sao sinh sống? Công việc trong đội, cũng bởi vì trời mưa, mà không làm được cái gì. Chỉ lẻ tẻ vài người, đang làm việc sửa chữa chuồng bò bên kia. Ở đó có thanh niên trí thức, cũng có giam giữ những tù nhân từ trong thành xuống cải tạo. Làm kế toán cho đại đội, cha Tô đang cùng đại đội trưởng và bí thư chi bộ thôn bận rộn bên chuồng bò kia, ở cùng còn có hai đứa con trai của ông, con cả Tô Đại Lực, con thứ Tô Cần. Đúng lúc này, có người chạy vội tới: “Chú Lão Đao, Đại Lực, Tô Cần, các người còn ở đây, mẹ Kiến Hoành và mẹ Kiến Quốc sắp sinh.” Ba Tô ngẩn ra, còn chưa kịp nói, Tô Đại Lực bên cạnh nói: “Vợ tôi mới chín tháng, sao lại sinh?” Tô…

Chương 181: Chương 181

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm LýTác giả: Viễn Phương Cổ ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa xuân năm 1968, tiết xuân se lạnh. Hạt mưa như ngọc trai, tiếng sấm rầm rầm, thôn Hạ Hà đã mưa xối xả một tháng, nhưng không thấy dừng. Người dân vùi ở nhà, cũng không đi đâu được, mắt thấy trời mưa không có ý ngừng, lòng của người dân thôn Hạ Hà đều lộ vẻ phiền muộn. Nếu tiếp tục như vậy, hoa màu trên đất đều bị tả tơi, không có lương thực làm sao sinh sống? Công việc trong đội, cũng bởi vì trời mưa, mà không làm được cái gì. Chỉ lẻ tẻ vài người, đang làm việc sửa chữa chuồng bò bên kia. Ở đó có thanh niên trí thức, cũng có giam giữ những tù nhân từ trong thành xuống cải tạo. Làm kế toán cho đại đội, cha Tô đang cùng đại đội trưởng và bí thư chi bộ thôn bận rộn bên chuồng bò kia, ở cùng còn có hai đứa con trai của ông, con cả Tô Đại Lực, con thứ Tô Cần. Đúng lúc này, có người chạy vội tới: “Chú Lão Đao, Đại Lực, Tô Cần, các người còn ở đây, mẹ Kiến Hoành và mẹ Kiến Quốc sắp sinh.” Ba Tô ngẩn ra, còn chưa kịp nói, Tô Đại Lực bên cạnh nói: “Vợ tôi mới chín tháng, sao lại sinh?” Tô… Tô Cần nói: "Ba cũng biết chuyện này sẽ như thế, cho dù ba không đuổi, đơn vị cũng sẽ không để cho bọn họ ở lì như thế đâu, nếu ai cũng bắt chước làm như vậy, thì những nhân viên khác sẽ yên tâm làm việc sao? Như vậy họ sẽ rất khó quản lý.Nghe anh ấy nói như vậy, cả nhà đều cảm thấy rất có lý, nhưng vẫn yêu cầu anh ấy đi theo dõi tình hình thế nào, nếu không có thể trong một thời gian ngắn sẽ không có kết quả."Ba à, nếu như bọn họ sống c.h.ế.t không chịu đi, thì ba thu tiền thuê nhà của bọn họ đi, muốn ở chùa à, làm gì có chuyện đó chứ. Nếu như bọn họ chịu đóng tiền thuê nhà, thì tạm thời cứ để bọn họ sống ở đó, chúng ta vẫn có thể quay về nông thôn sống tạm. Chỉ cần thu tiền thuê nhà của bọn họ, thì bọn họ chắc chắn sẽ lập tức chuyển đi thôi. Bọn họ không chịu đi chính là muốn ở chùa không tốn tiền chứ gì" Tô Vãn Vãn suy nghĩ một hồi, thì cô bé nói ra suy nghĩ của cô bé."Vậy nếu như bọn họ thà trả một ít tiền thuê nhà, chứ không chịu chuyển đi thì sao? Cũng không thể bắt bọn họ đóng tiền thuê nhà nhiều được, lỡ như bọn họ đồng ý với thỏa thuận này?" Tô Kiến Quốc chau mày nói, cậu bé vẫn thấy là, cách này cũng không phải là cách hay.Nhà đó là của gia đình họ, làm gì có chuyện vô cớ bị người khác chiếm như vậy được, cho dù thu lại một ít tiền thuê nhà, cũng không thỏa thuận. Tính như thế nào, đều cảm thấy bọn họ chịu thiệt vậy.Tô Vãn Vãn nói: "Nếu như bọn họ thật sự đồng ý trả tiền thuê nhà mà không chịu dọn đi, vậy thì phải đưa ra thời hạn, đương nhiên là không thể cho bọn họ ở mãi ở đó được. Nếu như bọn họ vẫn không chịu chuyển đi, dày mặt, vậy thì cứ mỗi năm là tăng giá thuê nhà lên, mọi thỏa thuận đều phải ký hợp đồng" Nghĩ kĩ lại: “Thật ra chúng ta không hẳn là không thể sống ở thôn Hạ Hà, trước đây chúng ta sống như thế nào, thì bây giờ vẫn sống như vậy.Mà lại có thêm khoản thu nhập ngoài, như thế này không tốt hay sao? Căn nhà đó, chỉ cần ba còn làm ở đội vận chuyển một ngày nào, thì nó đều thuộc về chúng ta, số tiền kiếm được dựa vào nó cũng là của chúng ta."Tô Kiến Quốc lại nói: "Vậy nếu như mấy ông sếp của đội vận chuyển không đồng ý làm như vậy thì sao? Tuy là căn nhà đó là cấp cho gia đình của chúng ta, nhưng quyền tài sản vẫn là của đơn vị mà, làm sao đội vận chuyển có thể đồng ý để cho chúng ta lấy khoản tiền thuê nhà đó được?"Tô Vãn Vãn nói: "Vậy thì càng tốt chứ sao, đội vận chuyển sẽ cưỡng chế đuổi bọn họ dọn đi. Hiện tại ba nói có người của đội vận chuyển đang giám sát tình hình bên đó, nhưng chắc chắn lực lượng đội giám sát của bọn họ sẽ không mạnh, cũng chỉ là làm cho có thôi. Nếu không, người chủ trước của căn nhà đó tại sao vẫn có thể không chịu đi được chứ, mà đội vận chuyển lại không chưa áp dụng bất cứ thủ đoạn cưỡng chế nào. Đó là vì chưa đυ.ng chạm đến lợi ích của bọn họ mà thôi. Mình phải ép buộc, thì không phải sẽ có sao" Những lời này của Văn Vãn, hoàn toàn không giống với một đứa con nít.Mấy người Tô Cần trước mắt vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Vãn Vãn, bọn họ đều cho rằng Vãn Vãn nói rất đúng.Thấy mọi người đều đồng ý cả, cái khí chất sắc sảo ở trên người Tô Vãn Vãn đó lại biến mất rồi, cô bé đã khôi phục lại thành một cô bé đáng yêu.Tô Kiến Quốc cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn Vãn Vãn một cách hiếu kỳ, lại phát hiện đôi mắt đáng yêu của cô bé cũng đang nhìn cậu bé, cậu bé lại cảm thấy bản thân cậu bé có hơi kỳ cục.Mới vừa nãy thì cảm thấy, cô em gái của cậu bé quá chín chắn, chín chắn đến mức có chút không giống một đứa con nít.Đây không phải là cô em gái của cậu bé sao? Đôi mắt ướŧ áŧ đó, vẫn giống như trước đây, khi cô bé nhìn người ta, có thể sẽ khiến cho người đó ngẩn người trong chốc lát.

Tô Cần nói: "Ba cũng biết chuyện này sẽ như thế, cho dù ba không đuổi, đơn vị cũng sẽ không để cho bọn họ ở lì như thế đâu, nếu ai cũng bắt chước làm như vậy, thì những nhân viên khác sẽ yên tâm làm việc sao? Như vậy họ sẽ rất khó quản lý.

Nghe anh ấy nói như vậy, cả nhà đều cảm thấy rất có lý, nhưng vẫn yêu cầu anh ấy đi theo dõi tình hình thế nào, nếu không có thể trong một thời gian ngắn sẽ không có kết quả.

"Ba à, nếu như bọn họ sống c.h.ế.t không chịu đi, thì ba thu tiền thuê nhà của bọn họ đi, muốn ở chùa à, làm gì có chuyện đó chứ. Nếu như bọn họ chịu đóng tiền thuê nhà, thì tạm thời cứ để bọn họ sống ở đó, chúng ta vẫn có thể quay về nông thôn sống tạm. Chỉ cần thu tiền thuê nhà của bọn họ, thì bọn họ chắc chắn sẽ lập tức chuyển đi thôi. Bọn họ không chịu đi chính là muốn ở chùa không tốn tiền chứ gì" Tô Vãn Vãn suy nghĩ một hồi, thì cô bé nói ra suy nghĩ của cô bé.

"Vậy nếu như bọn họ thà trả một ít tiền thuê nhà, chứ không chịu chuyển đi thì sao? Cũng không thể bắt bọn họ đóng tiền thuê nhà nhiều được, lỡ như bọn họ đồng ý với thỏa thuận này?" Tô Kiến Quốc chau mày nói, cậu bé vẫn thấy là, cách này cũng không phải là cách hay.

Nhà đó là của gia đình họ, làm gì có chuyện vô cớ bị người khác chiếm như vậy được, cho dù thu lại một ít tiền thuê nhà, cũng không thỏa thuận. Tính như thế nào, đều cảm thấy bọn họ chịu thiệt vậy.

Tô Vãn Vãn nói: "Nếu như bọn họ thật sự đồng ý trả tiền thuê nhà mà không chịu dọn đi, vậy thì phải đưa ra thời hạn, đương nhiên là không thể cho bọn họ ở mãi ở đó được. Nếu như bọn họ vẫn không chịu chuyển đi, dày mặt, vậy thì cứ mỗi năm là tăng giá thuê nhà lên, mọi thỏa thuận đều phải ký hợp đồng" Nghĩ kĩ lại: “Thật ra chúng ta không hẳn là không thể sống ở thôn Hạ Hà, trước đây chúng ta sống như thế nào, thì bây giờ vẫn sống như vậy.

Mà lại có thêm khoản thu nhập ngoài, như thế này không tốt hay sao? Căn nhà đó, chỉ cần ba còn làm ở đội vận chuyển một ngày nào, thì nó đều thuộc về chúng ta, số tiền kiếm được dựa vào nó cũng là của chúng ta."

Tô Kiến Quốc lại nói: "Vậy nếu như mấy ông sếp của đội vận chuyển không đồng ý làm như vậy thì sao? Tuy là căn nhà đó là cấp cho gia đình của chúng ta, nhưng quyền tài sản vẫn là của đơn vị mà, làm sao đội vận chuyển có thể đồng ý để cho chúng ta lấy khoản tiền thuê nhà đó được?"

Tô Vãn Vãn nói: "Vậy thì càng tốt chứ sao, đội vận chuyển sẽ cưỡng chế đuổi bọn họ dọn đi. Hiện tại ba nói có người của đội vận chuyển đang giám sát tình hình bên đó, nhưng chắc chắn lực lượng đội giám sát của bọn họ sẽ không mạnh, cũng chỉ là làm cho có thôi. Nếu không, người chủ trước của căn nhà đó tại sao vẫn có thể không chịu đi được chứ, mà đội vận chuyển lại không chưa áp dụng bất cứ thủ đoạn cưỡng chế nào. Đó là vì chưa đυ.ng chạm đến lợi ích của bọn họ mà thôi. Mình phải ép buộc, thì không phải sẽ có sao" Những lời này của Văn Vãn, hoàn toàn không giống với một đứa con nít.

Mấy người Tô Cần trước mắt vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Vãn Vãn, bọn họ đều cho rằng Vãn Vãn nói rất đúng.

Thấy mọi người đều đồng ý cả, cái khí chất sắc sảo ở trên người Tô Vãn Vãn đó lại biến mất rồi, cô bé đã khôi phục lại thành một cô bé đáng yêu.

Tô Kiến Quốc cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn Vãn Vãn một cách hiếu kỳ, lại phát hiện đôi mắt đáng yêu của cô bé cũng đang nhìn cậu bé, cậu bé lại cảm thấy bản thân cậu bé có hơi kỳ cục.

Mới vừa nãy thì cảm thấy, cô em gái của cậu bé quá chín chắn, chín chắn đến mức có chút không giống một đứa con nít.

Đây không phải là cô em gái của cậu bé sao? Đôi mắt ướŧ áŧ đó, vẫn giống như trước đây, khi cô bé nhìn người ta, có thể sẽ khiến cho người đó ngẩn người trong chốc lát.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm LýTác giả: Viễn Phương Cổ ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa xuân năm 1968, tiết xuân se lạnh. Hạt mưa như ngọc trai, tiếng sấm rầm rầm, thôn Hạ Hà đã mưa xối xả một tháng, nhưng không thấy dừng. Người dân vùi ở nhà, cũng không đi đâu được, mắt thấy trời mưa không có ý ngừng, lòng của người dân thôn Hạ Hà đều lộ vẻ phiền muộn. Nếu tiếp tục như vậy, hoa màu trên đất đều bị tả tơi, không có lương thực làm sao sinh sống? Công việc trong đội, cũng bởi vì trời mưa, mà không làm được cái gì. Chỉ lẻ tẻ vài người, đang làm việc sửa chữa chuồng bò bên kia. Ở đó có thanh niên trí thức, cũng có giam giữ những tù nhân từ trong thành xuống cải tạo. Làm kế toán cho đại đội, cha Tô đang cùng đại đội trưởng và bí thư chi bộ thôn bận rộn bên chuồng bò kia, ở cùng còn có hai đứa con trai của ông, con cả Tô Đại Lực, con thứ Tô Cần. Đúng lúc này, có người chạy vội tới: “Chú Lão Đao, Đại Lực, Tô Cần, các người còn ở đây, mẹ Kiến Hoành và mẹ Kiến Quốc sắp sinh.” Ba Tô ngẩn ra, còn chưa kịp nói, Tô Đại Lực bên cạnh nói: “Vợ tôi mới chín tháng, sao lại sinh?” Tô… Tô Cần nói: "Ba cũng biết chuyện này sẽ như thế, cho dù ba không đuổi, đơn vị cũng sẽ không để cho bọn họ ở lì như thế đâu, nếu ai cũng bắt chước làm như vậy, thì những nhân viên khác sẽ yên tâm làm việc sao? Như vậy họ sẽ rất khó quản lý.Nghe anh ấy nói như vậy, cả nhà đều cảm thấy rất có lý, nhưng vẫn yêu cầu anh ấy đi theo dõi tình hình thế nào, nếu không có thể trong một thời gian ngắn sẽ không có kết quả."Ba à, nếu như bọn họ sống c.h.ế.t không chịu đi, thì ba thu tiền thuê nhà của bọn họ đi, muốn ở chùa à, làm gì có chuyện đó chứ. Nếu như bọn họ chịu đóng tiền thuê nhà, thì tạm thời cứ để bọn họ sống ở đó, chúng ta vẫn có thể quay về nông thôn sống tạm. Chỉ cần thu tiền thuê nhà của bọn họ, thì bọn họ chắc chắn sẽ lập tức chuyển đi thôi. Bọn họ không chịu đi chính là muốn ở chùa không tốn tiền chứ gì" Tô Vãn Vãn suy nghĩ một hồi, thì cô bé nói ra suy nghĩ của cô bé."Vậy nếu như bọn họ thà trả một ít tiền thuê nhà, chứ không chịu chuyển đi thì sao? Cũng không thể bắt bọn họ đóng tiền thuê nhà nhiều được, lỡ như bọn họ đồng ý với thỏa thuận này?" Tô Kiến Quốc chau mày nói, cậu bé vẫn thấy là, cách này cũng không phải là cách hay.Nhà đó là của gia đình họ, làm gì có chuyện vô cớ bị người khác chiếm như vậy được, cho dù thu lại một ít tiền thuê nhà, cũng không thỏa thuận. Tính như thế nào, đều cảm thấy bọn họ chịu thiệt vậy.Tô Vãn Vãn nói: "Nếu như bọn họ thật sự đồng ý trả tiền thuê nhà mà không chịu dọn đi, vậy thì phải đưa ra thời hạn, đương nhiên là không thể cho bọn họ ở mãi ở đó được. Nếu như bọn họ vẫn không chịu chuyển đi, dày mặt, vậy thì cứ mỗi năm là tăng giá thuê nhà lên, mọi thỏa thuận đều phải ký hợp đồng" Nghĩ kĩ lại: “Thật ra chúng ta không hẳn là không thể sống ở thôn Hạ Hà, trước đây chúng ta sống như thế nào, thì bây giờ vẫn sống như vậy.Mà lại có thêm khoản thu nhập ngoài, như thế này không tốt hay sao? Căn nhà đó, chỉ cần ba còn làm ở đội vận chuyển một ngày nào, thì nó đều thuộc về chúng ta, số tiền kiếm được dựa vào nó cũng là của chúng ta."Tô Kiến Quốc lại nói: "Vậy nếu như mấy ông sếp của đội vận chuyển không đồng ý làm như vậy thì sao? Tuy là căn nhà đó là cấp cho gia đình của chúng ta, nhưng quyền tài sản vẫn là của đơn vị mà, làm sao đội vận chuyển có thể đồng ý để cho chúng ta lấy khoản tiền thuê nhà đó được?"Tô Vãn Vãn nói: "Vậy thì càng tốt chứ sao, đội vận chuyển sẽ cưỡng chế đuổi bọn họ dọn đi. Hiện tại ba nói có người của đội vận chuyển đang giám sát tình hình bên đó, nhưng chắc chắn lực lượng đội giám sát của bọn họ sẽ không mạnh, cũng chỉ là làm cho có thôi. Nếu không, người chủ trước của căn nhà đó tại sao vẫn có thể không chịu đi được chứ, mà đội vận chuyển lại không chưa áp dụng bất cứ thủ đoạn cưỡng chế nào. Đó là vì chưa đυ.ng chạm đến lợi ích của bọn họ mà thôi. Mình phải ép buộc, thì không phải sẽ có sao" Những lời này của Văn Vãn, hoàn toàn không giống với một đứa con nít.Mấy người Tô Cần trước mắt vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Vãn Vãn, bọn họ đều cho rằng Vãn Vãn nói rất đúng.Thấy mọi người đều đồng ý cả, cái khí chất sắc sảo ở trên người Tô Vãn Vãn đó lại biến mất rồi, cô bé đã khôi phục lại thành một cô bé đáng yêu.Tô Kiến Quốc cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn Vãn Vãn một cách hiếu kỳ, lại phát hiện đôi mắt đáng yêu của cô bé cũng đang nhìn cậu bé, cậu bé lại cảm thấy bản thân cậu bé có hơi kỳ cục.Mới vừa nãy thì cảm thấy, cô em gái của cậu bé quá chín chắn, chín chắn đến mức có chút không giống một đứa con nít.Đây không phải là cô em gái của cậu bé sao? Đôi mắt ướŧ áŧ đó, vẫn giống như trước đây, khi cô bé nhìn người ta, có thể sẽ khiến cho người đó ngẩn người trong chốc lát.

Chương 181: Chương 181