Trong bảo tàng, trước sau rất yên tĩnh, chỉ là trong không khí có thể ngửi thấy mùi máu cùng khí tử vong. A Cửu nhíu mày, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, trong lòng nhất thời trầm xuống —— chẳng lẽ bị giành trước?! Làm sát thủ, nhiệm vụ lần này của nàng là đến bảo tàng thủ vệ nghiêm ngặt ăn trộm, nghe nói đó là ngọc tỷ ngàn năm trước lưu lại. Cha nuôi nói, chỉ cần nhiệm vụ lần này thành công, nàng và Thập Nhất có thể tự do. Nếu đã như vậy, không ai có thể lấy đi ngọc tỷ trước một bước! Quả nhiên, trên cửa có dấu vết bị mở ra. Hơn nữa dựa vào trực giác, nàng nhận thấy người kia vẫn còn ở bên trong, chưa rời đi. Một tay đặt ở bên hông, một tay đặt ở mi tâm, A Cửu nhắm mắt lại... Đây là thói quen làm sát thủ nhiều năm qua, giống như cầu khẩn, lại giống như tự trấn an bản thân. Lần nữa mở mắt ra, đôi mắt của A Cửu lập tức biến thành hắc đồng lãnh khốc vô tình. Những năm gần đây giang hồ lưu truyền, chỉ có A Cửu không giết người, chứ không có người A Cửu giết không được! Hít sâu một hơi…
Chương 49
Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn CungTác giả: Đông MậtTruyện Xuyên KhôngTrong bảo tàng, trước sau rất yên tĩnh, chỉ là trong không khí có thể ngửi thấy mùi máu cùng khí tử vong. A Cửu nhíu mày, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, trong lòng nhất thời trầm xuống —— chẳng lẽ bị giành trước?! Làm sát thủ, nhiệm vụ lần này của nàng là đến bảo tàng thủ vệ nghiêm ngặt ăn trộm, nghe nói đó là ngọc tỷ ngàn năm trước lưu lại. Cha nuôi nói, chỉ cần nhiệm vụ lần này thành công, nàng và Thập Nhất có thể tự do. Nếu đã như vậy, không ai có thể lấy đi ngọc tỷ trước một bước! Quả nhiên, trên cửa có dấu vết bị mở ra. Hơn nữa dựa vào trực giác, nàng nhận thấy người kia vẫn còn ở bên trong, chưa rời đi. Một tay đặt ở bên hông, một tay đặt ở mi tâm, A Cửu nhắm mắt lại... Đây là thói quen làm sát thủ nhiều năm qua, giống như cầu khẩn, lại giống như tự trấn an bản thân. Lần nữa mở mắt ra, đôi mắt của A Cửu lập tức biến thành hắc đồng lãnh khốc vô tình. Những năm gần đây giang hồ lưu truyền, chỉ có A Cửu không giết người, chứ không có người A Cửu giết không được! Hít sâu một hơi… "Ngươi đánh ta?"Quân Khanh Vũ bị A Cửu đánh một bạt tai có chút phát mộng, nhìn chằm chằm nàng. Ai ngờ ánh mắt của đối phương lại đầy khiêu khích ném đến.Hít sâu, nhất thời tê rần... Quân Khanh Vũ phát run, người nọ dám ác ý bóp chặt.Sau đau đớn kịch liệt, thân thể lại bắt đầu nóng rực, cảm giác thống khổ đan xen cảm giác sung sướng. Dường như tất cả tế bào đều đang rục rịch, đại não chậm rãi rời rạc.Nhưng lý trí ở đáy lòng lại nói cho hắn biết, đó là một nam nhân!Hắn không hiểu cảm giác đang xông lên, có vui vẻ, có sỉ nhục. Quân Khanh Vũ nghiêng đầu cắn môi, không để cho mình phát ra một chút thanh âm nào, càng không dám nhìn động tác của người nọ.Hắn đã thấy đối phương sát nhân. Nhưng khi nắm tay hắn lại thấy không giống như người luyện võ, trái lại rất ấm áp mềm mại. Thậm chí còn cảm giác được mười ngón như ngọc, ôn nhu hơn cả nữ tử.Thân thể dần dần ngưng tụ khoái ý làm cho hắn có chút mơ màng mở to hai mắt muốn nhìn đôi bàn tay kia. Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt của đối phương đang chăm chú nhìn hắn.Cặp mắt kia, trong suốt sáng rực. Lúc này chiếu bên ánh lửa lại lộ ra phần lạnh lùng cùng hờ hững, hơn nữa... còn vô cùng quái dị."Nhắm cái mắt ngươi lại." Quân Khanh Vũ tức giận quát.A Cửu chỉ muốn dừng động tác! Vừa nãy lúc nhảy qua cửa sổ, ngang lưng đã bị bắn trúng, vết thương còn chưa kịp băng bó.Sau khi nàng đánh hắn một bạt tai, không khí có chút an tĩnh. A Cửu nhịn không được liếc mắt nhìn Quân Khanh Vũ.Hắn nghiêng đầu, tóc đen rơi lả tả, lông mi xinh đẹp cong cong dính một chút ẩm ướt, tựa như giọt sương đọng trên cánh hoa.Con ngươi màu tím đốt lên ngọn lửa ***** không thể đè nén, chiếu ánh mờ mịt, mông lung mơ màng, môi mỏng bị máu tươi nhuộm đỏ, thậm chí lại có chút mê hoặc.Một khắc kia khi A Cửu nhìn hắn, trong lòng không khỏi ngẩn ngơ, thậm chí có chút thất thần.Lại đột nhiên nghe thấy đối phương quay đầu tức giận mắng nàng.Không chút suy nghĩ, A Cửu thốt ra, "Lại ầm ĩ nữa thì có tin ta hôn ngươi hay không!"Lời vừa thoát lại khiến chính bản thân nàng kinh sợ, sao nàng lại nói ra lời này!Mà Quân Khanh Vũ kia càng mở to con ngươi, có chút kinh ngạc, có chút khẩn trương và sợ hãi cảnh giác nhìn A Cửu.Cắn cắn môi, hắn phẫn hận xoay đầu, không nói tiếng nào.Nhưng thân thể sung sướng lại không thể khống chế được. Hai gò má hắn ửng đỏ, ý thức ngày càng rời rạc, một tiếng than nhẹ không khỏi từ bên môi tràn ra, xẹt qua thần kinh của A Cửu.Nhìn cánh môi ngưng hồng phảng phất mê hoặc, hàm dưới câu dẫn. A Cửu nhịn không được cách khăn che mặt mỏng, hôn xuống.Thân thể người phía trước kịch liệt run, lòng bàn tay bộc phát một trận nóng rực, sung sướng từ bên tai xẹt qua, phảng tựa yên hoa sáng lạn trong nháy mắt.A Cửu kinh ngạc rời hắn, mà Quân Khanh Vũ vẫn mơ màng như cũ thống hận nhìn nàng.
"Ngươi đánh ta?"
Quân Khanh Vũ bị A Cửu đánh một bạt tai có chút phát mộng, nhìn chằm chằm nàng. Ai ngờ ánh mắt của đối phương lại đầy khiêu khích ném đến.
Hít sâu, nhất thời tê rần... Quân Khanh Vũ phát run, người nọ dám ác ý bóp chặt.
Sau đau đớn kịch liệt, thân thể lại bắt đầu nóng rực, cảm giác thống khổ đan xen cảm giác sung sướng. Dường như tất cả tế bào đều đang rục rịch, đại não chậm rãi rời rạc.
Nhưng lý trí ở đáy lòng lại nói cho hắn biết, đó là một nam nhân!
Hắn không hiểu cảm giác đang xông lên, có vui vẻ, có sỉ nhục. Quân Khanh Vũ nghiêng đầu cắn môi, không để cho mình phát ra một chút thanh âm nào, càng không dám nhìn động tác của người nọ.
Hắn đã thấy đối phương sát nhân. Nhưng khi nắm tay hắn lại thấy không giống như người luyện võ, trái lại rất ấm áp mềm mại. Thậm chí còn cảm giác được mười ngón như ngọc, ôn nhu hơn cả nữ tử.
Thân thể dần dần ngưng tụ khoái ý làm cho hắn có chút mơ màng mở to hai mắt muốn nhìn đôi bàn tay kia. Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt của đối phương đang chăm chú nhìn hắn.
Cặp mắt kia, trong suốt sáng rực. Lúc này chiếu bên ánh lửa lại lộ ra phần lạnh lùng cùng hờ hững, hơn nữa... còn vô cùng quái dị.
"Nhắm cái mắt ngươi lại." Quân Khanh Vũ tức giận quát.
A Cửu chỉ muốn dừng động tác! Vừa nãy lúc nhảy qua cửa sổ, ngang lưng đã bị bắn trúng, vết thương còn chưa kịp băng bó.
Sau khi nàng đánh hắn một bạt tai, không khí có chút an tĩnh. A Cửu nhịn không được liếc mắt nhìn Quân Khanh Vũ.
Hắn nghiêng đầu, tóc đen rơi lả tả, lông mi xinh đẹp cong cong dính một chút ẩm ướt, tựa như giọt sương đọng trên cánh hoa.
Con ngươi màu tím đốt lên ngọn lửa ***** không thể đè nén, chiếu ánh mờ mịt, mông lung mơ màng, môi mỏng bị máu tươi nhuộm đỏ, thậm chí lại có chút mê hoặc.
Một khắc kia khi A Cửu nhìn hắn, trong lòng không khỏi ngẩn ngơ, thậm chí có chút thất thần.
Lại đột nhiên nghe thấy đối phương quay đầu tức giận mắng nàng.
Không chút suy nghĩ, A Cửu thốt ra, "Lại ầm ĩ nữa thì có tin ta hôn ngươi hay không!"
Lời vừa thoát lại khiến chính bản thân nàng kinh sợ, sao nàng lại nói ra lời này!
Mà Quân Khanh Vũ kia càng mở to con ngươi, có chút kinh ngạc, có chút khẩn trương và sợ hãi cảnh giác nhìn A Cửu.
Cắn cắn môi, hắn phẫn hận xoay đầu, không nói tiếng nào.
Nhưng thân thể sung sướng lại không thể khống chế được. Hai gò má hắn ửng đỏ, ý thức ngày càng rời rạc, một tiếng than nhẹ không khỏi từ bên môi tràn ra, xẹt qua thần kinh của A Cửu.
Nhìn cánh môi ngưng hồng phảng phất mê hoặc, hàm dưới câu dẫn. A Cửu nhịn không được cách khăn che mặt mỏng, hôn xuống.
Thân thể người phía trước kịch liệt run, lòng bàn tay bộc phát một trận nóng rực, sung sướng từ bên tai xẹt qua, phảng tựa yên hoa sáng lạn trong nháy mắt.
A Cửu kinh ngạc rời hắn, mà Quân Khanh Vũ vẫn mơ màng như cũ thống hận nhìn nàng.
Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn CungTác giả: Đông MậtTruyện Xuyên KhôngTrong bảo tàng, trước sau rất yên tĩnh, chỉ là trong không khí có thể ngửi thấy mùi máu cùng khí tử vong. A Cửu nhíu mày, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, trong lòng nhất thời trầm xuống —— chẳng lẽ bị giành trước?! Làm sát thủ, nhiệm vụ lần này của nàng là đến bảo tàng thủ vệ nghiêm ngặt ăn trộm, nghe nói đó là ngọc tỷ ngàn năm trước lưu lại. Cha nuôi nói, chỉ cần nhiệm vụ lần này thành công, nàng và Thập Nhất có thể tự do. Nếu đã như vậy, không ai có thể lấy đi ngọc tỷ trước một bước! Quả nhiên, trên cửa có dấu vết bị mở ra. Hơn nữa dựa vào trực giác, nàng nhận thấy người kia vẫn còn ở bên trong, chưa rời đi. Một tay đặt ở bên hông, một tay đặt ở mi tâm, A Cửu nhắm mắt lại... Đây là thói quen làm sát thủ nhiều năm qua, giống như cầu khẩn, lại giống như tự trấn an bản thân. Lần nữa mở mắt ra, đôi mắt của A Cửu lập tức biến thành hắc đồng lãnh khốc vô tình. Những năm gần đây giang hồ lưu truyền, chỉ có A Cửu không giết người, chứ không có người A Cửu giết không được! Hít sâu một hơi… "Ngươi đánh ta?"Quân Khanh Vũ bị A Cửu đánh một bạt tai có chút phát mộng, nhìn chằm chằm nàng. Ai ngờ ánh mắt của đối phương lại đầy khiêu khích ném đến.Hít sâu, nhất thời tê rần... Quân Khanh Vũ phát run, người nọ dám ác ý bóp chặt.Sau đau đớn kịch liệt, thân thể lại bắt đầu nóng rực, cảm giác thống khổ đan xen cảm giác sung sướng. Dường như tất cả tế bào đều đang rục rịch, đại não chậm rãi rời rạc.Nhưng lý trí ở đáy lòng lại nói cho hắn biết, đó là một nam nhân!Hắn không hiểu cảm giác đang xông lên, có vui vẻ, có sỉ nhục. Quân Khanh Vũ nghiêng đầu cắn môi, không để cho mình phát ra một chút thanh âm nào, càng không dám nhìn động tác của người nọ.Hắn đã thấy đối phương sát nhân. Nhưng khi nắm tay hắn lại thấy không giống như người luyện võ, trái lại rất ấm áp mềm mại. Thậm chí còn cảm giác được mười ngón như ngọc, ôn nhu hơn cả nữ tử.Thân thể dần dần ngưng tụ khoái ý làm cho hắn có chút mơ màng mở to hai mắt muốn nhìn đôi bàn tay kia. Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt của đối phương đang chăm chú nhìn hắn.Cặp mắt kia, trong suốt sáng rực. Lúc này chiếu bên ánh lửa lại lộ ra phần lạnh lùng cùng hờ hững, hơn nữa... còn vô cùng quái dị."Nhắm cái mắt ngươi lại." Quân Khanh Vũ tức giận quát.A Cửu chỉ muốn dừng động tác! Vừa nãy lúc nhảy qua cửa sổ, ngang lưng đã bị bắn trúng, vết thương còn chưa kịp băng bó.Sau khi nàng đánh hắn một bạt tai, không khí có chút an tĩnh. A Cửu nhịn không được liếc mắt nhìn Quân Khanh Vũ.Hắn nghiêng đầu, tóc đen rơi lả tả, lông mi xinh đẹp cong cong dính một chút ẩm ướt, tựa như giọt sương đọng trên cánh hoa.Con ngươi màu tím đốt lên ngọn lửa ***** không thể đè nén, chiếu ánh mờ mịt, mông lung mơ màng, môi mỏng bị máu tươi nhuộm đỏ, thậm chí lại có chút mê hoặc.Một khắc kia khi A Cửu nhìn hắn, trong lòng không khỏi ngẩn ngơ, thậm chí có chút thất thần.Lại đột nhiên nghe thấy đối phương quay đầu tức giận mắng nàng.Không chút suy nghĩ, A Cửu thốt ra, "Lại ầm ĩ nữa thì có tin ta hôn ngươi hay không!"Lời vừa thoát lại khiến chính bản thân nàng kinh sợ, sao nàng lại nói ra lời này!Mà Quân Khanh Vũ kia càng mở to con ngươi, có chút kinh ngạc, có chút khẩn trương và sợ hãi cảnh giác nhìn A Cửu.Cắn cắn môi, hắn phẫn hận xoay đầu, không nói tiếng nào.Nhưng thân thể sung sướng lại không thể khống chế được. Hai gò má hắn ửng đỏ, ý thức ngày càng rời rạc, một tiếng than nhẹ không khỏi từ bên môi tràn ra, xẹt qua thần kinh của A Cửu.Nhìn cánh môi ngưng hồng phảng phất mê hoặc, hàm dưới câu dẫn. A Cửu nhịn không được cách khăn che mặt mỏng, hôn xuống.Thân thể người phía trước kịch liệt run, lòng bàn tay bộc phát một trận nóng rực, sung sướng từ bên tai xẹt qua, phảng tựa yên hoa sáng lạn trong nháy mắt.A Cửu kinh ngạc rời hắn, mà Quân Khanh Vũ vẫn mơ màng như cũ thống hận nhìn nàng.