Từ nhỏ đến lớn Khương Nặc chưa bao giờ đau như bây giờ. Những vết cắn xé đẫm m.á.u xỏ xuyên qua màng nhĩ của cô, chân cô đã không còn sức lực, tay cũng không biết đã rớt ở chỗ nào, cô không phát ra âm thanh được, cổ họng không biết đã bị cắn xuyên qua từ lúc nào rồi. “Con mụ điên này, cút ngay! Cút ngay!” Một người đàn ông đang cực lực đẩy Khương Nặc ra ngoài. Máu tươi đặc sệt chảy xuống che kín mí mắt của Khương Nặc, m.á.u nhiều đến mức cô không thể nào mở mắt ra được, cô vốn nên c.h.ế.t đi từ lâu rồi, nhưng ý trời đã định cô phải chừa lại hơi thở cuối cùng này để túm chặt lấy người đàn ông ở dưới cơ thể mình. Tên đàn ông hại c.h.ế.t mẹ của cô, phản bội cô trong thời tận thế này! Sinh vật biến dị đang ***** Khương Nặc đương nhiên sẽ không bỏ qua con mồi tươi mới đang vặn vẹo dưới người cô, mùi m.á.u tươi hấp dẫn càng nhiều dã thú vây quanh đến, bắt đầu ăn uống thỏa thích. Tiếng kêu rên của người đàn ông dần dần yếu đi rồi biến mất, mà vòng cổ đeo trên cổ Khương Nặc cũng bị cắt đứt…
Chương 131: Chương 131
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm TiềnTác giả: Đang cập nhậtTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTừ nhỏ đến lớn Khương Nặc chưa bao giờ đau như bây giờ. Những vết cắn xé đẫm m.á.u xỏ xuyên qua màng nhĩ của cô, chân cô đã không còn sức lực, tay cũng không biết đã rớt ở chỗ nào, cô không phát ra âm thanh được, cổ họng không biết đã bị cắn xuyên qua từ lúc nào rồi. “Con mụ điên này, cút ngay! Cút ngay!” Một người đàn ông đang cực lực đẩy Khương Nặc ra ngoài. Máu tươi đặc sệt chảy xuống che kín mí mắt của Khương Nặc, m.á.u nhiều đến mức cô không thể nào mở mắt ra được, cô vốn nên c.h.ế.t đi từ lâu rồi, nhưng ý trời đã định cô phải chừa lại hơi thở cuối cùng này để túm chặt lấy người đàn ông ở dưới cơ thể mình. Tên đàn ông hại c.h.ế.t mẹ của cô, phản bội cô trong thời tận thế này! Sinh vật biến dị đang ***** Khương Nặc đương nhiên sẽ không bỏ qua con mồi tươi mới đang vặn vẹo dưới người cô, mùi m.á.u tươi hấp dẫn càng nhiều dã thú vây quanh đến, bắt đầu ăn uống thỏa thích. Tiếng kêu rên của người đàn ông dần dần yếu đi rồi biến mất, mà vòng cổ đeo trên cổ Khương Nặc cũng bị cắt đứt… Con chó cố gắng làm nũng, Khương Nặc cũng không tức giận nữa, xoa xoa đầu nó.Nhưng đột nhiên, A Muội ngửi thấy mùi trên tay cô không đúng, hình như có mùi của con ch.ó khác, lập tức không làm nũng nữa.“Ngao —— ngao ——”Nó ngã xuống đất, tru lên thảm thiết.Khương Nặc: ...Vu Nhược Hoa vội vàng từ trong bếp đi ra: “Sao thế?”“Không sao đâu ạ.” Khương Nặc mặt không biểu tình.Vu Nhược Hoa ôm A Muội, có chút khó hiểu hỏi: “Con đã làm gì mà khiến A Muội tức giận đến vậy hả, đến cả cọng lông cũng bị chọc giận rồi này.”“Không có gì, con sờ chó bên ngoài, A Muội ghen thôi.”“Ôi chao, cái này có là gì đâu chứ, A Muội đừng tức giận nữa. Mấy con ch.ó ở bên ngoài chỉ là tùy tiện chạm vào một chút thôi, còn trong lòng Tiểu Nặc chỉ có mày thôi mà.” Vu Nhược Hoa ***** đầu chó an ủi.“Cũng chưa chắc.” Khương Nặc nói.A Muội tức chết, chạy như điên trong phòng khách 20 lần, đôi mắt cơ trí liếc nhìn khắp nơi.... Là ai, rốt cuộc là ai, gào khóc! Đồ bé ba đáng giận kia...!Khương Nặc trêu chọc A Muội một lúc liền tiến vào phòng ngủ, xem xét số măng mà Ngô Đại Hà đưa tới.Hai ngày trôi qua, linh khí trên măng càng nhạt đi, gần như hoàn toàn biến mất.Cô nhíu mày, lại đi vào trong phòng bếp.Hai ngày nay Vu Nhược Hoa nấu rất nhiều món dưa chua Tứ Xuyên, thứ này rất ngon, thêm chút hoa tiêu và ớt, ăn vào vừa chua vừa cay vừa mặn, vị lại giòn.Có đậu giác, cải trắng, củ cải, cà rốt.Đẹp nhất là những củ cải anh đào, từng củ vừa tròn vừa đỏ, rất giống cherry cỡ lớn, nhìn rất ngon miệng.Những món đồ chua phải để ngâm 4 – 5 ngày rồi mới ăn, ăn lúc đó là vị ngon nhất, vừa ngon vừa không quá mặn.Khương Nặc không vội vàng thu mấy thứ này vào không gian mà lại tìm một ít bình và hũ thủy tinh, nhờ để mẹ làm nhiều thêm một chút để phân chia.“Mẹ, hôm nay con không cần ăn cơm, mẹ ăn đi.” Khương Nặc nói rồi trở lại phòng.Vu Nhược Hoa gật gật đầu: “Đi làm việc của con đi.”Trong lòng Khương Nặc lúc này chỉ có viên linh nguyên kia, nhưng cô vẫn đè nén kích động, đi tắm rửa thay quần áo trước.Ngoại trừ mồ hôi chảy ra, trên người cô còn có mùi m.á.u tươi thoang thoảng.Sau khi tắm nước nóng thoải mái, thay bộ đồ ngủ, Khương Nặc liền ném mình lên giường.Sau đó cô cầm lấy linh nguyên, cầm trong tay cẩn thận đánh giá.Nhìn trái nhìn phải, nhìn kiểu gì cũng chỉ là một viên đá rất bình thường, cô suy nghĩ một chút rồi cầm linh nguyên đi ra bên ngoài.“Mẹ, mẹ xem cái này đi.”Khương Nặc đặt linh nguyên tới trước mặt Vu Nhược Hoa để bà ấy xem: “Sao ạ?”Vẻ mặt Vu Nhược Hoa bối rối: “Sao là sao?”“Mẹ có cảm giác gì với hòn đá này không?” Cô hỏi.“Không phải chỉ là một cục đá thôi sao?” Vu Nhược Hoa cầm linh nguyên trên tay, nhìn bộ dáng thận trọng của Khương Nặc liền dùng cả hai tay cầm lên, cẩn thận lắc lắc: “Mẹ không có cảm giác gì hết.”Khương Nặc cầm linh nguyên trở lại phòng ngủ.Mấy ngày nay, mẹ cũng vẫn luôn uống nước suối không gian, thể chất được cải thiện không ít, nhưng đối với linh nguyên lại không có bất kỳ phản ứng gì.Cô nhớ lại lần *****ên khi nhìn thấy Vân Diệu, vết sẹo trên xương quai xanh của mình rục rịch, gần như ngứa ngáy... Xem ra, trọng điểm cảm thụ linh khí vẫn là ở không gian.Cô là bởi vì có không gian nên mới có thể cảm thụ linh khí, vậy thì Vân Diệu lại là bởi vì cái gì?Khương Nặc ngã trở lại trên giường, nắm linh nguyên trong tay cẩn thận cảm nhận. Cô có thể cảm giác được luồng không khí mát mẻ dễ chịu tỏa ra từ linh nguyên, từ từ thẩm thấu vào cơ thể cô qua các lỗ chân lông trên da, khiến cho cô dồi dào năng lượng, tràn đầy sức sống.Cô bắt đầu do dự, có nên cầm nó đi thăng cấp không gian hay không.Nên dùng để thăng cấp, hay là tự mình chậm rãi hấp thu?Rốt cuộc cái nào mới tốt đây?Cuối cùng cô vẫn quyết định đầu tư vào không gian.Mặc dù không có căn cứ cụ thể nhưng cô cảm thấy linh khí mà mình hấp thu cũng không thể cam đoan sẽ không bị xói mòn, tựa như những cây măng kia.Còn chẳng bằng đầu tư vào không gian để đạt được giá trị lớn nhất.Không gian và cô đã hợp làm một thể, đã là quan hệ cộng sinh hai bên cùng có lợi, điểm này là Khương Nặc vô cùng chắc chắn.Nghĩ vậy, Khương Nặc trực tiếp thu linh nguyên vào không gian.Sau đó nhắm mắt lại, toàn bộ ý thức đi vào.Trong nháy mắt đó, cô liền ngây dại.TBCSau đó, trái tim cô đập thình thịch, không giấu được cảm giác vui mừng như điên.Lúc này, bằng mắt thường cũng có thể thấy được những thay đổi của không gian.*****ên là nó trở nên lớn hơn.Lớp sương mù mơ hồ ở chỗ biên giới không gian kia dần dần tán đi, lộ ra càng nhiều địa phương hơn nữa, cũng có thể nhìn xa hơn, cô mơ hồ có thể nhìn thấy cả một mảnh rừng trúc.Nhưng tại thời điểm này, tất cả lực chú ý của cô đều bị cây đại thụ kia hấp dẫn.Cây đại thụ này đang không ngừng biến hóa.Ngay lúc Khương Nặc đang sững sờ, các cành lá của cây đại thụ đột nhiên bắt đầu sinh trưởng mạnh mẽ, *****ên là cao gần gấp đôi, nhìn không ít hơn 10 trượng, thân cây cũng trở nên thô hơn rất nhiều. Nếu như đứng ở trên mặt đất ngửa đầu nhìn lên nó, khí thế kia sẽ vô cùng kinh người.Năng lượng linh nguyên đang cuồn cuộn không ngừng tăng thêm sức sống cho nó, cành lá của đại thụ càng thêm tươi tốt rậm rạp, các cành cây không ngừng mở rộng ra bao phủ không gian, những lá cây mới không ngừng sinh trưởng.Chắc mấy chốc, sự sinh trưởng của cây đại thụ đã lên tới đỉnh điểm, màu xanh biếc bao phủ cả thân cây, như thể đây chính là mùa hè rực rỡ nhất trong cả cuộc đời.Ý thức của Khương Nặc chậm rãi tới gần cây đại thụ. Trong nháy mắt khi cô đi tới chỗ thân cây, cô gần như cũng cảm nhận được sinh mệnh phồn thịnh và nở rộ đến cực hạn, mà sức sống vô biên vô tận kia cũng khiến cho ý thức của cô được mở rộng vô hạn theo, cô lập tức trầm mê vào loại thể nghiệm này, buông ra hết toàn bộ ý thức để nhập vào trong đó.Nhưng mà, cũng không lâu lắm, lá cây liền bắt đầu ố vàng, mùa thay đổi bằng một tốc độ cực nhanh, tất cả sức sống bắt đầu ngưng tụ lại ở một chỗ.Khương Nặc rất khó giải thích loại thể nghiệm này, cô dường như có thể cảm thụ được hơi thở của cái cây này, cảm thụ khát vọng muốn cố gắng hết sức để kéo dài sinh mệnh của nó.Ý thức của cô cũng đi tới chỗ đó, trông thấy một quả màu xanh nhạt đang nhanh chóng lớn lên, trưởng thành.Trái tim Khương Nặc đập thình thịch.Sau khi trái cây hấp thụ tất cả sinh mệnh lực, rốt cục cũng đã chín hẳn, từ xanh nhạt biến thành màu vàng, sau đó rơi ra khỏi cây.Thấy nó sắp rơi xuống đất, Khương Nặc vội vàng bắt được nó.Đồng thời, cô cảm giác quả màu vàng này sau khi thực sự rời khỏi nhánh cây, quả vẫn là quả kia, nhưng linh lực bên trong nó lại đang xói mòn bằng tốc độ cực nhanh.Cô vội vàng lấy quả đó ra khỏi trong không gian, cầm trong tay.Trái cây vô cùng mềm mại, có một mùi rất dễ chịu, Khương Nặc không thể dùng từ “thơm” đơn giản để hình dung nó, chỉ biết rằng nó khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, trong vô thức có thể bài trừ tạp niệm, làm thanh thản tâm hồn.Tiếc cho linh khí cứ dần bị xói mòn, Khương Nặc cũng không suy tính nữa, quyết tâm, trực tiếp bỏ trái cây vào miệng.Răng vừa mới cắn rách vỏ, nó liền giống như chất lỏng, hòa vào trong khoang miệng của cô.Một cảm giác ngọt ngào khó có thể hình dung lan tràn giữa răng và môi, lại bởi vì tất cả đều xảy ra quá nhanh, Khương Nặc còn chưa kịp hồi tưởng lại thì thứ đó đã trôi tuột vào bụng.Mặt cô bắt đầu nóng lên, trở nên đỏ bừng.Ánh mắt Khương Nặc mơ hồ, ăn linh quả nhưng vì sao cô lại giống như uống rượu say, ngay cả ý thức cũng có chút m.ô.n.g lung, thân thể giống như trực tiếp bay lên vậy.Say rồi.Toàn bộ ý thức của Khương Nặc vẫn luôn ở trong một trạng thái mơ hồ, chỉ cảm thấy thân thể vô cùng nhẹ nhàng thoải mái dễ chịu. Cô toát rất nhiều mồ hôi, toàn bộ quần áo ướt đẫm, nhưng vẫn không dừng lại.Cuối cùng cô ngủ thiếp đi.Một giấc ngủ này chính là một ngày một đêm.
Con chó cố gắng làm nũng, Khương Nặc cũng không tức giận nữa, xoa xoa đầu nó.
Nhưng đột nhiên, A Muội ngửi thấy mùi trên tay cô không đúng, hình như có mùi của con ch.ó khác, lập tức không làm nũng nữa.
“Ngao —— ngao ——”
Nó ngã xuống đất, tru lên thảm thiết.
Khương Nặc: ...
Vu Nhược Hoa vội vàng từ trong bếp đi ra: “Sao thế?”
“Không sao đâu ạ.” Khương Nặc mặt không biểu tình.
Vu Nhược Hoa ôm A Muội, có chút khó hiểu hỏi: “Con đã làm gì mà khiến A Muội tức giận đến vậy hả, đến cả cọng lông cũng bị chọc giận rồi này.”
“Không có gì, con sờ chó bên ngoài, A Muội ghen thôi.”
“Ôi chao, cái này có là gì đâu chứ, A Muội đừng tức giận nữa. Mấy con ch.ó ở bên ngoài chỉ là tùy tiện chạm vào một chút thôi, còn trong lòng Tiểu Nặc chỉ có mày thôi mà.” Vu Nhược Hoa ***** đầu chó an ủi.
“Cũng chưa chắc.” Khương Nặc nói.
A Muội tức chết, chạy như điên trong phòng khách 20 lần, đôi mắt cơ trí liếc nhìn khắp nơi.
... Là ai, rốt cuộc là ai, gào khóc! Đồ bé ba đáng giận kia...!
Khương Nặc trêu chọc A Muội một lúc liền tiến vào phòng ngủ, xem xét số măng mà Ngô Đại Hà đưa tới.
Hai ngày trôi qua, linh khí trên măng càng nhạt đi, gần như hoàn toàn biến mất.
Cô nhíu mày, lại đi vào trong phòng bếp.
Hai ngày nay Vu Nhược Hoa nấu rất nhiều món dưa chua Tứ Xuyên, thứ này rất ngon, thêm chút hoa tiêu và ớt, ăn vào vừa chua vừa cay vừa mặn, vị lại giòn.
Có đậu giác, cải trắng, củ cải, cà rốt.
Đẹp nhất là những củ cải anh đào, từng củ vừa tròn vừa đỏ, rất giống cherry cỡ lớn, nhìn rất ngon miệng.
Những món đồ chua phải để ngâm 4 – 5 ngày rồi mới ăn, ăn lúc đó là vị ngon nhất, vừa ngon vừa không quá mặn.
Khương Nặc không vội vàng thu mấy thứ này vào không gian mà lại tìm một ít bình và hũ thủy tinh, nhờ để mẹ làm nhiều thêm một chút để phân chia.
“Mẹ, hôm nay con không cần ăn cơm, mẹ ăn đi.” Khương Nặc nói rồi trở lại phòng.
Vu Nhược Hoa gật gật đầu: “Đi làm việc của con đi.”
Trong lòng Khương Nặc lúc này chỉ có viên linh nguyên kia, nhưng cô vẫn đè nén kích động, đi tắm rửa thay quần áo trước.
Ngoại trừ mồ hôi chảy ra, trên người cô còn có mùi m.á.u tươi thoang thoảng.
Sau khi tắm nước nóng thoải mái, thay bộ đồ ngủ, Khương Nặc liền ném mình lên giường.
Sau đó cô cầm lấy linh nguyên, cầm trong tay cẩn thận đánh giá.
Nhìn trái nhìn phải, nhìn kiểu gì cũng chỉ là một viên đá rất bình thường, cô suy nghĩ một chút rồi cầm linh nguyên đi ra bên ngoài.
“Mẹ, mẹ xem cái này đi.”
Khương Nặc đặt linh nguyên tới trước mặt Vu Nhược Hoa để bà ấy xem: “Sao ạ?”
Vẻ mặt Vu Nhược Hoa bối rối: “Sao là sao?”
“Mẹ có cảm giác gì với hòn đá này không?” Cô hỏi.
“Không phải chỉ là một cục đá thôi sao?” Vu Nhược Hoa cầm linh nguyên trên tay, nhìn bộ dáng thận trọng của Khương Nặc liền dùng cả hai tay cầm lên, cẩn thận lắc lắc: “Mẹ không có cảm giác gì hết.”
Khương Nặc cầm linh nguyên trở lại phòng ngủ.
Mấy ngày nay, mẹ cũng vẫn luôn uống nước suối không gian, thể chất được cải thiện không ít, nhưng đối với linh nguyên lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Cô nhớ lại lần *****ên khi nhìn thấy Vân Diệu, vết sẹo trên xương quai xanh của mình rục rịch, gần như ngứa ngáy... Xem ra, trọng điểm cảm thụ linh khí vẫn là ở không gian.
Cô là bởi vì có không gian nên mới có thể cảm thụ linh khí, vậy thì Vân Diệu lại là bởi vì cái gì?
Khương Nặc ngã trở lại trên giường, nắm linh nguyên trong tay cẩn thận cảm nhận.
Cô có thể cảm giác được luồng không khí mát mẻ dễ chịu tỏa ra từ linh nguyên, từ từ thẩm thấu vào cơ thể cô qua các lỗ chân lông trên da, khiến cho cô dồi dào năng lượng, tràn đầy sức sống.
Cô bắt đầu do dự, có nên cầm nó đi thăng cấp không gian hay không.
Nên dùng để thăng cấp, hay là tự mình chậm rãi hấp thu?
Rốt cuộc cái nào mới tốt đây?
Cuối cùng cô vẫn quyết định đầu tư vào không gian.
Mặc dù không có căn cứ cụ thể nhưng cô cảm thấy linh khí mà mình hấp thu cũng không thể cam đoan sẽ không bị xói mòn, tựa như những cây măng kia.
Còn chẳng bằng đầu tư vào không gian để đạt được giá trị lớn nhất.
Không gian và cô đã hợp làm một thể, đã là quan hệ cộng sinh hai bên cùng có lợi, điểm này là Khương Nặc vô cùng chắc chắn.
Nghĩ vậy, Khương Nặc trực tiếp thu linh nguyên vào không gian.
Sau đó nhắm mắt lại, toàn bộ ý thức đi vào.
Trong nháy mắt đó, cô liền ngây dại.
TBC
Sau đó, trái tim cô đập thình thịch, không giấu được cảm giác vui mừng như điên.
Lúc này, bằng mắt thường cũng có thể thấy được những thay đổi của không gian.
*****ên là nó trở nên lớn hơn.
Lớp sương mù mơ hồ ở chỗ biên giới không gian kia dần dần tán đi, lộ ra càng nhiều địa phương hơn nữa, cũng có thể nhìn xa hơn, cô mơ hồ có thể nhìn thấy cả một mảnh rừng trúc.
Nhưng tại thời điểm này, tất cả lực chú ý của cô đều bị cây đại thụ kia hấp dẫn.
Cây đại thụ này đang không ngừng biến hóa.
Ngay lúc Khương Nặc đang sững sờ, các cành lá của cây đại thụ đột nhiên bắt đầu sinh trưởng mạnh mẽ, *****ên là cao gần gấp đôi, nhìn không ít hơn 10 trượng, thân cây cũng trở nên thô hơn rất nhiều. Nếu như đứng ở trên mặt đất ngửa đầu nhìn lên nó, khí thế kia sẽ vô cùng kinh người.
Năng lượng linh nguyên đang cuồn cuộn không ngừng tăng thêm sức sống cho nó, cành lá của đại thụ càng thêm tươi tốt rậm rạp, các cành cây không ngừng mở rộng ra bao phủ không gian, những lá cây mới không ngừng sinh trưởng.
Chắc mấy chốc, sự sinh trưởng của cây đại thụ đã lên tới đỉnh điểm, màu xanh biếc bao phủ cả thân cây, như thể đây chính là mùa hè rực rỡ nhất trong cả cuộc đời.
Ý thức của Khương Nặc chậm rãi tới gần cây đại thụ. Trong nháy mắt khi cô đi tới chỗ thân cây, cô gần như cũng cảm nhận được sinh mệnh phồn thịnh và nở rộ đến cực hạn, mà sức sống vô biên vô tận kia cũng khiến cho ý thức của cô được mở rộng vô hạn theo, cô lập tức trầm mê vào loại thể nghiệm này, buông ra hết toàn bộ ý thức để nhập vào trong đó.
Nhưng mà, cũng không lâu lắm, lá cây liền bắt đầu ố vàng, mùa thay đổi bằng một tốc độ cực nhanh, tất cả sức sống bắt đầu ngưng tụ lại ở một chỗ.
Khương Nặc rất khó giải thích loại thể nghiệm này, cô dường như có thể cảm thụ được hơi thở của cái cây này, cảm thụ khát vọng muốn cố gắng hết sức để kéo dài sinh mệnh của nó.
Ý thức của cô cũng đi tới chỗ đó, trông thấy một quả màu xanh nhạt đang nhanh chóng lớn lên, trưởng thành.
Trái tim Khương Nặc đập thình thịch.
Sau khi trái cây hấp thụ tất cả sinh mệnh lực, rốt cục cũng đã chín hẳn, từ xanh nhạt biến thành màu vàng, sau đó rơi ra khỏi cây.
Thấy nó sắp rơi xuống đất, Khương Nặc vội vàng bắt được nó.
Đồng thời, cô cảm giác quả màu vàng này sau khi thực sự rời khỏi nhánh cây, quả vẫn là quả kia, nhưng linh lực bên trong nó lại đang xói mòn bằng tốc độ cực nhanh.
Cô vội vàng lấy quả đó ra khỏi trong không gian, cầm trong tay.
Trái cây vô cùng mềm mại, có một mùi rất dễ chịu, Khương Nặc không thể dùng từ “thơm” đơn giản để hình dung nó, chỉ biết rằng nó khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, trong vô thức có thể bài trừ tạp niệm, làm thanh thản tâm hồn.
Tiếc cho linh khí cứ dần bị xói mòn, Khương Nặc cũng không suy tính nữa, quyết tâm, trực tiếp bỏ trái cây vào miệng.
Răng vừa mới cắn rách vỏ, nó liền giống như chất lỏng, hòa vào trong khoang miệng của cô.
Một cảm giác ngọt ngào khó có thể hình dung lan tràn giữa răng và môi, lại bởi vì tất cả đều xảy ra quá nhanh, Khương Nặc còn chưa kịp hồi tưởng lại thì thứ đó đã trôi tuột vào bụng.
Mặt cô bắt đầu nóng lên, trở nên đỏ bừng.
Ánh mắt Khương Nặc mơ hồ, ăn linh quả nhưng vì sao cô lại giống như uống rượu say, ngay cả ý thức cũng có chút m.ô.n.g lung, thân thể giống như trực tiếp bay lên vậy.
Say rồi.
Toàn bộ ý thức của Khương Nặc vẫn luôn ở trong một trạng thái mơ hồ, chỉ cảm thấy thân thể vô cùng nhẹ nhàng thoải mái dễ chịu. Cô toát rất nhiều mồ hôi, toàn bộ quần áo ướt đẫm, nhưng vẫn không dừng lại.
Cuối cùng cô ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ này chính là một ngày một đêm.
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm TiềnTác giả: Đang cập nhậtTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTừ nhỏ đến lớn Khương Nặc chưa bao giờ đau như bây giờ. Những vết cắn xé đẫm m.á.u xỏ xuyên qua màng nhĩ của cô, chân cô đã không còn sức lực, tay cũng không biết đã rớt ở chỗ nào, cô không phát ra âm thanh được, cổ họng không biết đã bị cắn xuyên qua từ lúc nào rồi. “Con mụ điên này, cút ngay! Cút ngay!” Một người đàn ông đang cực lực đẩy Khương Nặc ra ngoài. Máu tươi đặc sệt chảy xuống che kín mí mắt của Khương Nặc, m.á.u nhiều đến mức cô không thể nào mở mắt ra được, cô vốn nên c.h.ế.t đi từ lâu rồi, nhưng ý trời đã định cô phải chừa lại hơi thở cuối cùng này để túm chặt lấy người đàn ông ở dưới cơ thể mình. Tên đàn ông hại c.h.ế.t mẹ của cô, phản bội cô trong thời tận thế này! Sinh vật biến dị đang ***** Khương Nặc đương nhiên sẽ không bỏ qua con mồi tươi mới đang vặn vẹo dưới người cô, mùi m.á.u tươi hấp dẫn càng nhiều dã thú vây quanh đến, bắt đầu ăn uống thỏa thích. Tiếng kêu rên của người đàn ông dần dần yếu đi rồi biến mất, mà vòng cổ đeo trên cổ Khương Nặc cũng bị cắt đứt… Con chó cố gắng làm nũng, Khương Nặc cũng không tức giận nữa, xoa xoa đầu nó.Nhưng đột nhiên, A Muội ngửi thấy mùi trên tay cô không đúng, hình như có mùi của con ch.ó khác, lập tức không làm nũng nữa.“Ngao —— ngao ——”Nó ngã xuống đất, tru lên thảm thiết.Khương Nặc: ...Vu Nhược Hoa vội vàng từ trong bếp đi ra: “Sao thế?”“Không sao đâu ạ.” Khương Nặc mặt không biểu tình.Vu Nhược Hoa ôm A Muội, có chút khó hiểu hỏi: “Con đã làm gì mà khiến A Muội tức giận đến vậy hả, đến cả cọng lông cũng bị chọc giận rồi này.”“Không có gì, con sờ chó bên ngoài, A Muội ghen thôi.”“Ôi chao, cái này có là gì đâu chứ, A Muội đừng tức giận nữa. Mấy con ch.ó ở bên ngoài chỉ là tùy tiện chạm vào một chút thôi, còn trong lòng Tiểu Nặc chỉ có mày thôi mà.” Vu Nhược Hoa ***** đầu chó an ủi.“Cũng chưa chắc.” Khương Nặc nói.A Muội tức chết, chạy như điên trong phòng khách 20 lần, đôi mắt cơ trí liếc nhìn khắp nơi.... Là ai, rốt cuộc là ai, gào khóc! Đồ bé ba đáng giận kia...!Khương Nặc trêu chọc A Muội một lúc liền tiến vào phòng ngủ, xem xét số măng mà Ngô Đại Hà đưa tới.Hai ngày trôi qua, linh khí trên măng càng nhạt đi, gần như hoàn toàn biến mất.Cô nhíu mày, lại đi vào trong phòng bếp.Hai ngày nay Vu Nhược Hoa nấu rất nhiều món dưa chua Tứ Xuyên, thứ này rất ngon, thêm chút hoa tiêu và ớt, ăn vào vừa chua vừa cay vừa mặn, vị lại giòn.Có đậu giác, cải trắng, củ cải, cà rốt.Đẹp nhất là những củ cải anh đào, từng củ vừa tròn vừa đỏ, rất giống cherry cỡ lớn, nhìn rất ngon miệng.Những món đồ chua phải để ngâm 4 – 5 ngày rồi mới ăn, ăn lúc đó là vị ngon nhất, vừa ngon vừa không quá mặn.Khương Nặc không vội vàng thu mấy thứ này vào không gian mà lại tìm một ít bình và hũ thủy tinh, nhờ để mẹ làm nhiều thêm một chút để phân chia.“Mẹ, hôm nay con không cần ăn cơm, mẹ ăn đi.” Khương Nặc nói rồi trở lại phòng.Vu Nhược Hoa gật gật đầu: “Đi làm việc của con đi.”Trong lòng Khương Nặc lúc này chỉ có viên linh nguyên kia, nhưng cô vẫn đè nén kích động, đi tắm rửa thay quần áo trước.Ngoại trừ mồ hôi chảy ra, trên người cô còn có mùi m.á.u tươi thoang thoảng.Sau khi tắm nước nóng thoải mái, thay bộ đồ ngủ, Khương Nặc liền ném mình lên giường.Sau đó cô cầm lấy linh nguyên, cầm trong tay cẩn thận đánh giá.Nhìn trái nhìn phải, nhìn kiểu gì cũng chỉ là một viên đá rất bình thường, cô suy nghĩ một chút rồi cầm linh nguyên đi ra bên ngoài.“Mẹ, mẹ xem cái này đi.”Khương Nặc đặt linh nguyên tới trước mặt Vu Nhược Hoa để bà ấy xem: “Sao ạ?”Vẻ mặt Vu Nhược Hoa bối rối: “Sao là sao?”“Mẹ có cảm giác gì với hòn đá này không?” Cô hỏi.“Không phải chỉ là một cục đá thôi sao?” Vu Nhược Hoa cầm linh nguyên trên tay, nhìn bộ dáng thận trọng của Khương Nặc liền dùng cả hai tay cầm lên, cẩn thận lắc lắc: “Mẹ không có cảm giác gì hết.”Khương Nặc cầm linh nguyên trở lại phòng ngủ.Mấy ngày nay, mẹ cũng vẫn luôn uống nước suối không gian, thể chất được cải thiện không ít, nhưng đối với linh nguyên lại không có bất kỳ phản ứng gì.Cô nhớ lại lần *****ên khi nhìn thấy Vân Diệu, vết sẹo trên xương quai xanh của mình rục rịch, gần như ngứa ngáy... Xem ra, trọng điểm cảm thụ linh khí vẫn là ở không gian.Cô là bởi vì có không gian nên mới có thể cảm thụ linh khí, vậy thì Vân Diệu lại là bởi vì cái gì?Khương Nặc ngã trở lại trên giường, nắm linh nguyên trong tay cẩn thận cảm nhận. Cô có thể cảm giác được luồng không khí mát mẻ dễ chịu tỏa ra từ linh nguyên, từ từ thẩm thấu vào cơ thể cô qua các lỗ chân lông trên da, khiến cho cô dồi dào năng lượng, tràn đầy sức sống.Cô bắt đầu do dự, có nên cầm nó đi thăng cấp không gian hay không.Nên dùng để thăng cấp, hay là tự mình chậm rãi hấp thu?Rốt cuộc cái nào mới tốt đây?Cuối cùng cô vẫn quyết định đầu tư vào không gian.Mặc dù không có căn cứ cụ thể nhưng cô cảm thấy linh khí mà mình hấp thu cũng không thể cam đoan sẽ không bị xói mòn, tựa như những cây măng kia.Còn chẳng bằng đầu tư vào không gian để đạt được giá trị lớn nhất.Không gian và cô đã hợp làm một thể, đã là quan hệ cộng sinh hai bên cùng có lợi, điểm này là Khương Nặc vô cùng chắc chắn.Nghĩ vậy, Khương Nặc trực tiếp thu linh nguyên vào không gian.Sau đó nhắm mắt lại, toàn bộ ý thức đi vào.Trong nháy mắt đó, cô liền ngây dại.TBCSau đó, trái tim cô đập thình thịch, không giấu được cảm giác vui mừng như điên.Lúc này, bằng mắt thường cũng có thể thấy được những thay đổi của không gian.*****ên là nó trở nên lớn hơn.Lớp sương mù mơ hồ ở chỗ biên giới không gian kia dần dần tán đi, lộ ra càng nhiều địa phương hơn nữa, cũng có thể nhìn xa hơn, cô mơ hồ có thể nhìn thấy cả một mảnh rừng trúc.Nhưng tại thời điểm này, tất cả lực chú ý của cô đều bị cây đại thụ kia hấp dẫn.Cây đại thụ này đang không ngừng biến hóa.Ngay lúc Khương Nặc đang sững sờ, các cành lá của cây đại thụ đột nhiên bắt đầu sinh trưởng mạnh mẽ, *****ên là cao gần gấp đôi, nhìn không ít hơn 10 trượng, thân cây cũng trở nên thô hơn rất nhiều. Nếu như đứng ở trên mặt đất ngửa đầu nhìn lên nó, khí thế kia sẽ vô cùng kinh người.Năng lượng linh nguyên đang cuồn cuộn không ngừng tăng thêm sức sống cho nó, cành lá của đại thụ càng thêm tươi tốt rậm rạp, các cành cây không ngừng mở rộng ra bao phủ không gian, những lá cây mới không ngừng sinh trưởng.Chắc mấy chốc, sự sinh trưởng của cây đại thụ đã lên tới đỉnh điểm, màu xanh biếc bao phủ cả thân cây, như thể đây chính là mùa hè rực rỡ nhất trong cả cuộc đời.Ý thức của Khương Nặc chậm rãi tới gần cây đại thụ. Trong nháy mắt khi cô đi tới chỗ thân cây, cô gần như cũng cảm nhận được sinh mệnh phồn thịnh và nở rộ đến cực hạn, mà sức sống vô biên vô tận kia cũng khiến cho ý thức của cô được mở rộng vô hạn theo, cô lập tức trầm mê vào loại thể nghiệm này, buông ra hết toàn bộ ý thức để nhập vào trong đó.Nhưng mà, cũng không lâu lắm, lá cây liền bắt đầu ố vàng, mùa thay đổi bằng một tốc độ cực nhanh, tất cả sức sống bắt đầu ngưng tụ lại ở một chỗ.Khương Nặc rất khó giải thích loại thể nghiệm này, cô dường như có thể cảm thụ được hơi thở của cái cây này, cảm thụ khát vọng muốn cố gắng hết sức để kéo dài sinh mệnh của nó.Ý thức của cô cũng đi tới chỗ đó, trông thấy một quả màu xanh nhạt đang nhanh chóng lớn lên, trưởng thành.Trái tim Khương Nặc đập thình thịch.Sau khi trái cây hấp thụ tất cả sinh mệnh lực, rốt cục cũng đã chín hẳn, từ xanh nhạt biến thành màu vàng, sau đó rơi ra khỏi cây.Thấy nó sắp rơi xuống đất, Khương Nặc vội vàng bắt được nó.Đồng thời, cô cảm giác quả màu vàng này sau khi thực sự rời khỏi nhánh cây, quả vẫn là quả kia, nhưng linh lực bên trong nó lại đang xói mòn bằng tốc độ cực nhanh.Cô vội vàng lấy quả đó ra khỏi trong không gian, cầm trong tay.Trái cây vô cùng mềm mại, có một mùi rất dễ chịu, Khương Nặc không thể dùng từ “thơm” đơn giản để hình dung nó, chỉ biết rằng nó khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, trong vô thức có thể bài trừ tạp niệm, làm thanh thản tâm hồn.Tiếc cho linh khí cứ dần bị xói mòn, Khương Nặc cũng không suy tính nữa, quyết tâm, trực tiếp bỏ trái cây vào miệng.Răng vừa mới cắn rách vỏ, nó liền giống như chất lỏng, hòa vào trong khoang miệng của cô.Một cảm giác ngọt ngào khó có thể hình dung lan tràn giữa răng và môi, lại bởi vì tất cả đều xảy ra quá nhanh, Khương Nặc còn chưa kịp hồi tưởng lại thì thứ đó đã trôi tuột vào bụng.Mặt cô bắt đầu nóng lên, trở nên đỏ bừng.Ánh mắt Khương Nặc mơ hồ, ăn linh quả nhưng vì sao cô lại giống như uống rượu say, ngay cả ý thức cũng có chút m.ô.n.g lung, thân thể giống như trực tiếp bay lên vậy.Say rồi.Toàn bộ ý thức của Khương Nặc vẫn luôn ở trong một trạng thái mơ hồ, chỉ cảm thấy thân thể vô cùng nhẹ nhàng thoải mái dễ chịu. Cô toát rất nhiều mồ hôi, toàn bộ quần áo ướt đẫm, nhưng vẫn không dừng lại.Cuối cùng cô ngủ thiếp đi.Một giấc ngủ này chính là một ngày một đêm.