Tác giả:

Từ nhỏ đến lớn Khương Nặc chưa bao giờ đau như bây giờ. Những vết cắn xé đẫm m.á.u xỏ xuyên qua màng nhĩ của cô, chân cô đã không còn sức lực, tay cũng không biết đã rớt ở chỗ nào, cô không phát ra âm thanh được, cổ họng không biết đã bị cắn xuyên qua từ lúc nào rồi. “Con mụ điên này, cút ngay! Cút ngay!” Một người đàn ông đang cực lực đẩy Khương Nặc ra ngoài. Máu tươi đặc sệt chảy xuống che kín mí mắt của Khương Nặc, m.á.u nhiều đến mức cô không thể nào mở mắt ra được, cô vốn nên c.h.ế.t đi từ lâu rồi, nhưng ý trời đã định cô phải chừa lại hơi thở cuối cùng này để túm chặt lấy người đàn ông ở dưới cơ thể mình. Tên đàn ông hại c.h.ế.t mẹ của cô, phản bội cô trong thời tận thế này! Sinh vật biến dị đang ***** Khương Nặc đương nhiên sẽ không bỏ qua con mồi tươi mới đang vặn vẹo dưới người cô, mùi m.á.u tươi hấp dẫn càng nhiều dã thú vây quanh đến, bắt đầu ăn uống thỏa thích. Tiếng kêu rên của người đàn ông dần dần yếu đi rồi biến mất, mà vòng cổ đeo trên cổ Khương Nặc cũng bị cắt đứt…

Chương 166: Chương 166

Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm TiềnTác giả: Đang cập nhậtTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTừ nhỏ đến lớn Khương Nặc chưa bao giờ đau như bây giờ. Những vết cắn xé đẫm m.á.u xỏ xuyên qua màng nhĩ của cô, chân cô đã không còn sức lực, tay cũng không biết đã rớt ở chỗ nào, cô không phát ra âm thanh được, cổ họng không biết đã bị cắn xuyên qua từ lúc nào rồi. “Con mụ điên này, cút ngay! Cút ngay!” Một người đàn ông đang cực lực đẩy Khương Nặc ra ngoài. Máu tươi đặc sệt chảy xuống che kín mí mắt của Khương Nặc, m.á.u nhiều đến mức cô không thể nào mở mắt ra được, cô vốn nên c.h.ế.t đi từ lâu rồi, nhưng ý trời đã định cô phải chừa lại hơi thở cuối cùng này để túm chặt lấy người đàn ông ở dưới cơ thể mình. Tên đàn ông hại c.h.ế.t mẹ của cô, phản bội cô trong thời tận thế này! Sinh vật biến dị đang ***** Khương Nặc đương nhiên sẽ không bỏ qua con mồi tươi mới đang vặn vẹo dưới người cô, mùi m.á.u tươi hấp dẫn càng nhiều dã thú vây quanh đến, bắt đầu ăn uống thỏa thích. Tiếng kêu rên của người đàn ông dần dần yếu đi rồi biến mất, mà vòng cổ đeo trên cổ Khương Nặc cũng bị cắt đứt… Lúc ăn cơm, Vu Nhược Hoa thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Khương Nặc, hỏi cô: “Tiểu Nặc, mẹ thấy hình như con không vui lắm, có phải mấy ngày nay mệt mỏi không?”Khương Nặc lắc đầu.“Không phải, con cảm thấy thời tiết dị thường, có dự cảm xấu.”Vu Nhược Hoa thở dài: “Mẹ giống như con, hôm nay tâm trạng không yên, mẹ nhìn bên ngoài, hiện tại một tia gió cũng không có, mẹ cứ luôn cảm thấy an tĩnh đến dọa người... Mẹ cũng đang nghĩ, có phải đã nghe tiếng mưa rơi lâu rồi hay không, hiện tại ngược lại có chút không quen? Con nói xem, thời tiết có được không?”“Con không biết.” Khương Nặc nói.Vu Nhược Hoa cau mày: “Vậy mấy ngày này, chúng ta ngủ tỉnh táo một chút.”“Không sao, đêm nay con cùng mẹ.” Khương Nặc nói.Cơm nước xong xuôi, A Muội lại đi ra ngoài.Hiện tại mạng lưới phòng ngự chưa mở điện, cửa lớn mới cao hơn 4 mét, A Muội dùng hết sức nhảy một cái là có thể tự mình nhảy ra ngoài, Khương Nặc không trông coi nó, dù sao nó chạy đã mệt rồi nó sẽ trở về.Sau khi trở về, nó biết mẹ ghét bùn trên người nó, còn học được cách tự đến tầng một vặn vòi nước, xả sạch sẽ người, rồi giũ cho hết nước mới lên trên tầng.Chờ nó trở về, Vu Nhược Hoa mới có thể đi khoá cửa ở trong cầu thang.Nhưng đêm nay, Khương Nặc bảo bà đừng khóa.“Uống nhiều nước suối của tao như vậy, cũng đã đến lúc mày học cách tự khóa cửa rồi.” Khương Nặc xoa đầu nó: “Mở khóa, đóng khóa, biết chơi không?”TBCA Muội nhìn móng vuốt của mình, sau đó lắc đầu mạnh mẽ, gào lên kháng nghị.Đêm nay, Khương Nặc ngủ cạnh mẹ.Nhưng cô cũng không chìm vào giấc ngủ.Cô trồng trúc ở trong không gian, trồng chán rồi thì lại tựa ở bên cạnh gốc cây to đọc sách.Mãi cho đến rạng sáng khoảng 6 giờ.Nghe tiếng hít thở ngủ say của mẹ và A Muội, cô đi đến bên cửa sổ.Lúc này bầu trời đang vào lúc phân giữa sáng và tối.Mắt thấy sắp đến bình minh, nhưng chút ánh sáng của đường chân trời này lại ảm đạm như thế.Cô nhìn đồng hồ, thay giày, mặc áo lông, đi đến bên giường.“Mẹ.” Khương Nặc lay Vu Nhược Hoa một chút.Vốn dĩ Vu Nhược Hoa có thói quen dậy sớm, lại ngủ không sâu, bị cô lay một cái đã tỉnh.Đang định hỏi sao vậy.Đột nhiên, căn phòng lắc lư, cường độ to lớn, nếu không phải Khương Nặc đỡ bà, bà gần như không thể ngồi vững được.Vu Nhược Hoa vội vàng xuống giường, miệng kêu to: “Nặc Nặc, chạy mau!”Chấn động còn chưa ngừng, toàn bộ thế giới giống như núi rung đất chuyển.Khương Nặc giúp Vu Nhược Hoa cầm áo lông áo khoác, Vu Nhược Hoa lại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dùng sức đẩy cô ra phía ngoài: “Chạy mau!”Khương Nặc cũng không hoảng, nắm lại tay của bà, khoác áo lên trên người bà, rồi kéo bà đi xuống tầng dưới.Cảm xúc của A Muội xao động bất an, vẫn luôn kêu gào phía sau lưng Vu Nhược Hoa.Hai người một chó đi xuống dưới lầu.Căn phòng còn đang lắc lư từng đợt, lúc xuống lầu, Khương Nặc chăm chú kéo tay mẹ, một tay cầm đèn pin, đi ra khỏi biệt thự.Lúc này, toàn bộ chấn động vẫn còn đang tiếp tục.Khương Nặc khẽ nhíu mày, nhìn về phía ba căn nhà trước mắt.Mặc dù lúc ấy người môi giới nói những căn biệt thự này chống động đất, tính chống chấn động đạt đến mức cao nhất cấp 8.5 độ, nhưng nếu có khả năng tuyên truyền khuếch đại, hoặc là vấn đề thi công ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu...Vậy những ngày này đầu tư vào, là vô ích.Khả năng này là có.Hơn nữa căn nhà bị ngâm lâu như vậy, có ảnh hưởng đến căn cơ hay không cũng rất khó nói.Hiện tại tất cả đều là ẩn số. Lúc này, Lý Mộng cũng cầm đèn pin chạy ra, thần thái của cô ấy còn chưa tỉnh hồn, hiển nhiên là bị đánh thức từ trong lúc ngủ mơ, sắc mặt có chút tái nhợt, yên lặng đứng bên cạnh Khương Nặc.Sau đó, Ngô Đại Giang dẫn theo Ngô Tiểu Giang cũng chạy đến.Tất cả mọi người mặc đồ ngủ, dáng vẻ dù sao cũng hơi chật vật.Cơn địa chấn này, kéo dài hơn 3 phút.Đứng trên đất bằng, lại tốt hơn so với ở trong phòng nhiều, suy cho cùng cảm giác choáng váng muốn ói không còn, nhưng trong lòng sẽ vô cùng bất lực.Một lúc lâu cũng không có ai nói chuyện.Ngay cả A Muội cũng không di chuyển lung tung, nó đứng ở sau lưng Vu Nhược Hoa, cản gió lạnh buổi sáng cho bà.Sau khi một đợt động đất kết thúc, tiếp đó là vô số sóng dư chấn, mọi người chưa tỉnh hồn, không biết sẽ xảy ra điều gì.Lúc này, cuối cùng trời cũng sáng lên.Bầu trời âm trầm hiện lên tia sáng, căn nhà cũng sừng sững ở trong nắng sớm, cũng không có ai đi kiểm tra, ai cũng không biết căn phòng có xảy ra vấn đề gì hay không?Bị đánh thức trong lúc ngủ mơ, tất cả mọi người đều bối rối.Khương Nặc tắt đèn pin, sờ lên tay mẹ, cũng may, cũng không lạnh, hiện tại tố chất thân thể của mẹ vẫn rất tốt.Mọi người ngơ ngác đứng đấy.Chỉ có Khương Nặc đi kéo chút lá cây và cọc gỗ tới, mặc dù có hơi ẩm ướt, nhưng có một câu nói là “Củi nhiều không sợ ướt”, chỉ cần lửa dấy lên, chút nước này rất nhanh sẽ bị tan đi.Nhóm lửa bằng cành cây khô trước, sau đó trực tiếp đặt một cọc gỗ ở bên trên, vì để đốt cho dễ, cô lặng lẽ nhỏ vào mấy giọt dầu.Có củi tích luỹ bên dưới, cọc gỗ thuận lợi bén lửa, ngọn lửa dần dần bùng lên.Ngô Đại Giang kéo con gái đi đến bên đống lửa, bọn họ không kịp mặc quần áo, lúc này nhiệt độ bên ngoài so với trong nhà rất thấp, nhưng trong lòng sợ hãi, lại nhất thời không cảm giác được cơn lạnh.Lúc này đi vào cạnh đống lửa, mới cảm giác tay cũng trở nên hơi cứng.Thân thể của Lý Mộng so với bọn họ cũng tốt, không thấy rất lạnh, nhưng vẫn đi đến bên lửa, mọi người vây quanh đống lửa đứng thành một vòng, ánh lửa ấm áp cuối cùng khiến trong lòng bọn họ bình tĩnh hơn một chút.“Hình như động đất đã ngừng rồi, đợi lát nữa lại vào nhà kiểm tra một chút...” Vu Nhược Hoa nói.Nhưng lời còn chưa nói hết, mặt đất lại một lần nữa rung động.Căn nhà dùng mắt thường cũng có thể thấy đang chấn động rung chuyển khắp nơi, trái tim mọi người co rút lại, sắc mặt sợ hãi.Vu Nhược Hoa cũng vô ý thức kéo c.h.ặ.t t.a.y Khương Nặc.Khương Nặc cũng nhẹ nhàng an ủi bà.Lần này động đất lại kéo dài 2 phút mới kết thúc, cũng gần bằng cường độ như vừa rồi.Mọi người cũng càng trầm mặc hơn.Biểu cảm của mỗi người đều rất nghiêm trọng, Ngô Tiểu Giang lôi kéo cha, đột nhiên hỏi: “Cha ơi, động đất lợi hại như vậy, nhà chúng ta có phải đã không còn hay không?”“Cha... cha không biết.” Giọng điệu của Ngô Đại Giang cảm thấy chua chát.Nhà mà con bé nói, dĩ nhiên là chỉ căn nhà mà con bé ở từ nhỏ đến lớn kia.Tiểu khu cao tầng yêu cầu chống được động đất, tính chống chấn động đạt tới cấp 7, mặc dù không bằng biệt thự, nhưng động đất thông thường là không có chuyện gì, mà bây giờ...Ngô Đại Giang đột nhiên có chút sụp đổ.Anh ta dùng sức ôm lấy con gái, thân thể không nhịn được rung động, con gái chưa bao giờ thấy cha như này, con bé cứ nhìn ngây ngốc, cuối cùng duỗi đôi tay nhỏ bé yếu ớt ra vỗ nhè nhẹ lên anh ta, đầu dựa vào trên mặt anh ta.Đêm nay, sẽ có bao nhiêu người chết?Sẽ có bao nhiêu người mất nhà, thân thể xương cốt vùi sâu vào trong gạch ngói vụn?Thiên tai vẫn chưa ngừng sao?Vốn dĩ cho rằng mưa to ngừng, nước lũ rút, tương lai sẽ khá hơn.Nhưng trận này rung chuyển trời đất, vô tình đánh nát tất cả hi vọng.Lý Mộng chậm rãi đi lên phía trước, cô ấy nhìn về phía đường cái xa xa, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.Sau đó, cô ấy quay đầu nhìn Khương Nặc, hai mắt ngậm nước, nhẹ giọng nói: “Xong rồi... Khương Nặc, thế giới này sắp hủy diệt rồi.”...

Lúc ăn cơm, Vu Nhược Hoa thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Khương Nặc, hỏi cô: “Tiểu Nặc, mẹ thấy hình như con không vui lắm, có phải mấy ngày nay mệt mỏi không?”

Khương Nặc lắc đầu.

“Không phải, con cảm thấy thời tiết dị thường, có dự cảm xấu.”

Vu Nhược Hoa thở dài: “Mẹ giống như con, hôm nay tâm trạng không yên, mẹ nhìn bên ngoài, hiện tại một tia gió cũng không có, mẹ cứ luôn cảm thấy an tĩnh đến dọa người... Mẹ cũng đang nghĩ, có phải đã nghe tiếng mưa rơi lâu rồi hay không, hiện tại ngược lại có chút không quen? Con nói xem, thời tiết có được không?”

“Con không biết.” Khương Nặc nói.

Vu Nhược Hoa cau mày: “Vậy mấy ngày này, chúng ta ngủ tỉnh táo một chút.”

“Không sao, đêm nay con cùng mẹ.” Khương Nặc nói.

Cơm nước xong xuôi, A Muội lại đi ra ngoài.

Hiện tại mạng lưới phòng ngự chưa mở điện, cửa lớn mới cao hơn 4 mét, A Muội dùng hết sức nhảy một cái là có thể tự mình nhảy ra ngoài, Khương Nặc không trông coi nó, dù sao nó chạy đã mệt rồi nó sẽ trở về.

Sau khi trở về, nó biết mẹ ghét bùn trên người nó, còn học được cách tự đến tầng một vặn vòi nước, xả sạch sẽ người, rồi giũ cho hết nước mới lên trên tầng.

Chờ nó trở về, Vu Nhược Hoa mới có thể đi khoá cửa ở trong cầu thang.

Nhưng đêm nay, Khương Nặc bảo bà đừng khóa.

“Uống nhiều nước suối của tao như vậy, cũng đã đến lúc mày học cách tự khóa cửa rồi.” Khương Nặc xoa đầu nó: “Mở khóa, đóng khóa, biết chơi không?”

TBC

A Muội nhìn móng vuốt của mình, sau đó lắc đầu mạnh mẽ, gào lên kháng nghị.

Đêm nay, Khương Nặc ngủ cạnh mẹ.

Nhưng cô cũng không chìm vào giấc ngủ.

Cô trồng trúc ở trong không gian, trồng chán rồi thì lại tựa ở bên cạnh gốc cây to đọc sách.

Mãi cho đến rạng sáng khoảng 6 giờ.

Nghe tiếng hít thở ngủ say của mẹ và A Muội, cô đi đến bên cửa sổ.

Lúc này bầu trời đang vào lúc phân giữa sáng và tối.

Mắt thấy sắp đến bình minh, nhưng chút ánh sáng của đường chân trời này lại ảm đạm như thế.

Cô nhìn đồng hồ, thay giày, mặc áo lông, đi đến bên giường.

“Mẹ.” Khương Nặc lay Vu Nhược Hoa một chút.

Vốn dĩ Vu Nhược Hoa có thói quen dậy sớm, lại ngủ không sâu, bị cô lay một cái đã tỉnh.

Đang định hỏi sao vậy.

Đột nhiên, căn phòng lắc lư, cường độ to lớn, nếu không phải Khương Nặc đỡ bà, bà gần như không thể ngồi vững được.

Vu Nhược Hoa vội vàng xuống giường, miệng kêu to: “Nặc Nặc, chạy mau!”

Chấn động còn chưa ngừng, toàn bộ thế giới giống như núi rung đất chuyển.

Khương Nặc giúp Vu Nhược Hoa cầm áo lông áo khoác, Vu Nhược Hoa lại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dùng sức đẩy cô ra phía ngoài: “Chạy mau!”

Khương Nặc cũng không hoảng, nắm lại tay của bà, khoác áo lên trên người bà, rồi kéo bà đi xuống tầng dưới.

Cảm xúc của A Muội xao động bất an, vẫn luôn kêu gào phía sau lưng Vu Nhược Hoa.

Hai người một chó đi xuống dưới lầu.

Căn phòng còn đang lắc lư từng đợt, lúc xuống lầu, Khương Nặc chăm chú kéo tay mẹ, một tay cầm đèn pin, đi ra khỏi biệt thự.

Lúc này, toàn bộ chấn động vẫn còn đang tiếp tục.

Khương Nặc khẽ nhíu mày, nhìn về phía ba căn nhà trước mắt.

Mặc dù lúc ấy người môi giới nói những căn biệt thự này chống động đất, tính chống chấn động đạt đến mức cao nhất cấp 8.5 độ, nhưng nếu có khả năng tuyên truyền khuếch đại, hoặc là vấn đề thi công ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu...

Vậy những ngày này đầu tư vào, là vô ích.

Khả năng này là có.

Hơn nữa căn nhà bị ngâm lâu như vậy, có ảnh hưởng đến căn cơ hay không cũng rất khó nói.

Hiện tại tất cả đều là ẩn số.

 

Lúc này, Lý Mộng cũng cầm đèn pin chạy ra, thần thái của cô ấy còn chưa tỉnh hồn, hiển nhiên là bị đánh thức từ trong lúc ngủ mơ, sắc mặt có chút tái nhợt, yên lặng đứng bên cạnh Khương Nặc.

Sau đó, Ngô Đại Giang dẫn theo Ngô Tiểu Giang cũng chạy đến.

Tất cả mọi người mặc đồ ngủ, dáng vẻ dù sao cũng hơi chật vật.

Cơn địa chấn này, kéo dài hơn 3 phút.

Đứng trên đất bằng, lại tốt hơn so với ở trong phòng nhiều, suy cho cùng cảm giác choáng váng muốn ói không còn, nhưng trong lòng sẽ vô cùng bất lực.

Một lúc lâu cũng không có ai nói chuyện.

Ngay cả A Muội cũng không di chuyển lung tung, nó đứng ở sau lưng Vu Nhược Hoa, cản gió lạnh buổi sáng cho bà.

Sau khi một đợt động đất kết thúc, tiếp đó là vô số sóng dư chấn, mọi người chưa tỉnh hồn, không biết sẽ xảy ra điều gì.

Lúc này, cuối cùng trời cũng sáng lên.

Bầu trời âm trầm hiện lên tia sáng, căn nhà cũng sừng sững ở trong nắng sớm, cũng không có ai đi kiểm tra, ai cũng không biết căn phòng có xảy ra vấn đề gì hay không?

Bị đánh thức trong lúc ngủ mơ, tất cả mọi người đều bối rối.

Khương Nặc tắt đèn pin, sờ lên tay mẹ, cũng may, cũng không lạnh, hiện tại tố chất thân thể của mẹ vẫn rất tốt.

Mọi người ngơ ngác đứng đấy.

Chỉ có Khương Nặc đi kéo chút lá cây và cọc gỗ tới, mặc dù có hơi ẩm ướt, nhưng có một câu nói là “Củi nhiều không sợ ướt”, chỉ cần lửa dấy lên, chút nước này rất nhanh sẽ bị tan đi.

Nhóm lửa bằng cành cây khô trước, sau đó trực tiếp đặt một cọc gỗ ở bên trên, vì để đốt cho dễ, cô lặng lẽ nhỏ vào mấy giọt dầu.

Có củi tích luỹ bên dưới, cọc gỗ thuận lợi bén lửa, ngọn lửa dần dần bùng lên.

Ngô Đại Giang kéo con gái đi đến bên đống lửa, bọn họ không kịp mặc quần áo, lúc này nhiệt độ bên ngoài so với trong nhà rất thấp, nhưng trong lòng sợ hãi, lại nhất thời không cảm giác được cơn lạnh.

Lúc này đi vào cạnh đống lửa, mới cảm giác tay cũng trở nên hơi cứng.

Thân thể của Lý Mộng so với bọn họ cũng tốt, không thấy rất lạnh, nhưng vẫn đi đến bên lửa, mọi người vây quanh đống lửa đứng thành một vòng, ánh lửa ấm áp cuối cùng khiến trong lòng bọn họ bình tĩnh hơn một chút.

“Hình như động đất đã ngừng rồi, đợi lát nữa lại vào nhà kiểm tra một chút...” Vu Nhược Hoa nói.

Nhưng lời còn chưa nói hết, mặt đất lại một lần nữa rung động.

Căn nhà dùng mắt thường cũng có thể thấy đang chấn động rung chuyển khắp nơi, trái tim mọi người co rút lại, sắc mặt sợ hãi.

Vu Nhược Hoa cũng vô ý thức kéo c.h.ặ.t t.a.y Khương Nặc.

Khương Nặc cũng nhẹ nhàng an ủi bà.

Lần này động đất lại kéo dài 2 phút mới kết thúc, cũng gần bằng cường độ như vừa rồi.

Mọi người cũng càng trầm mặc hơn.

Biểu cảm của mỗi người đều rất nghiêm trọng, Ngô Tiểu Giang lôi kéo cha, đột nhiên hỏi: “Cha ơi, động đất lợi hại như vậy, nhà chúng ta có phải đã không còn hay không?”

“Cha... cha không biết.” Giọng điệu của Ngô Đại Giang cảm thấy chua chát.

Nhà mà con bé nói, dĩ nhiên là chỉ căn nhà mà con bé ở từ nhỏ đến lớn kia.

Tiểu khu cao tầng yêu cầu chống được động đất, tính chống chấn động đạt tới cấp 7, mặc dù không bằng biệt thự, nhưng động đất thông thường là không có chuyện gì, mà bây giờ...

Ngô Đại Giang đột nhiên có chút sụp đổ.

Anh ta dùng sức ôm lấy con gái, thân thể không nhịn được rung động, con gái chưa bao giờ thấy cha như này, con bé cứ nhìn ngây ngốc, cuối cùng duỗi đôi tay nhỏ bé yếu ớt ra vỗ nhè nhẹ lên anh ta, đầu dựa vào trên mặt anh ta.

Đêm nay, sẽ có bao nhiêu người chết?

Sẽ có bao nhiêu người mất nhà, thân thể xương cốt vùi sâu vào trong gạch ngói vụn?

Thiên tai vẫn chưa ngừng sao?

Vốn dĩ cho rằng mưa to ngừng, nước lũ rút, tương lai sẽ khá hơn.

Nhưng trận này rung chuyển trời đất, vô tình đánh nát tất cả hi vọng.

Lý Mộng chậm rãi đi lên phía trước, cô ấy nhìn về phía đường cái xa xa, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.

Sau đó, cô ấy quay đầu nhìn Khương Nặc, hai mắt ngậm nước, nhẹ giọng nói: “Xong rồi... Khương Nặc, thế giới này sắp hủy diệt rồi.”

...

Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm TiềnTác giả: Đang cập nhậtTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTừ nhỏ đến lớn Khương Nặc chưa bao giờ đau như bây giờ. Những vết cắn xé đẫm m.á.u xỏ xuyên qua màng nhĩ của cô, chân cô đã không còn sức lực, tay cũng không biết đã rớt ở chỗ nào, cô không phát ra âm thanh được, cổ họng không biết đã bị cắn xuyên qua từ lúc nào rồi. “Con mụ điên này, cút ngay! Cút ngay!” Một người đàn ông đang cực lực đẩy Khương Nặc ra ngoài. Máu tươi đặc sệt chảy xuống che kín mí mắt của Khương Nặc, m.á.u nhiều đến mức cô không thể nào mở mắt ra được, cô vốn nên c.h.ế.t đi từ lâu rồi, nhưng ý trời đã định cô phải chừa lại hơi thở cuối cùng này để túm chặt lấy người đàn ông ở dưới cơ thể mình. Tên đàn ông hại c.h.ế.t mẹ của cô, phản bội cô trong thời tận thế này! Sinh vật biến dị đang ***** Khương Nặc đương nhiên sẽ không bỏ qua con mồi tươi mới đang vặn vẹo dưới người cô, mùi m.á.u tươi hấp dẫn càng nhiều dã thú vây quanh đến, bắt đầu ăn uống thỏa thích. Tiếng kêu rên của người đàn ông dần dần yếu đi rồi biến mất, mà vòng cổ đeo trên cổ Khương Nặc cũng bị cắt đứt… Lúc ăn cơm, Vu Nhược Hoa thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Khương Nặc, hỏi cô: “Tiểu Nặc, mẹ thấy hình như con không vui lắm, có phải mấy ngày nay mệt mỏi không?”Khương Nặc lắc đầu.“Không phải, con cảm thấy thời tiết dị thường, có dự cảm xấu.”Vu Nhược Hoa thở dài: “Mẹ giống như con, hôm nay tâm trạng không yên, mẹ nhìn bên ngoài, hiện tại một tia gió cũng không có, mẹ cứ luôn cảm thấy an tĩnh đến dọa người... Mẹ cũng đang nghĩ, có phải đã nghe tiếng mưa rơi lâu rồi hay không, hiện tại ngược lại có chút không quen? Con nói xem, thời tiết có được không?”“Con không biết.” Khương Nặc nói.Vu Nhược Hoa cau mày: “Vậy mấy ngày này, chúng ta ngủ tỉnh táo một chút.”“Không sao, đêm nay con cùng mẹ.” Khương Nặc nói.Cơm nước xong xuôi, A Muội lại đi ra ngoài.Hiện tại mạng lưới phòng ngự chưa mở điện, cửa lớn mới cao hơn 4 mét, A Muội dùng hết sức nhảy một cái là có thể tự mình nhảy ra ngoài, Khương Nặc không trông coi nó, dù sao nó chạy đã mệt rồi nó sẽ trở về.Sau khi trở về, nó biết mẹ ghét bùn trên người nó, còn học được cách tự đến tầng một vặn vòi nước, xả sạch sẽ người, rồi giũ cho hết nước mới lên trên tầng.Chờ nó trở về, Vu Nhược Hoa mới có thể đi khoá cửa ở trong cầu thang.Nhưng đêm nay, Khương Nặc bảo bà đừng khóa.“Uống nhiều nước suối của tao như vậy, cũng đã đến lúc mày học cách tự khóa cửa rồi.” Khương Nặc xoa đầu nó: “Mở khóa, đóng khóa, biết chơi không?”TBCA Muội nhìn móng vuốt của mình, sau đó lắc đầu mạnh mẽ, gào lên kháng nghị.Đêm nay, Khương Nặc ngủ cạnh mẹ.Nhưng cô cũng không chìm vào giấc ngủ.Cô trồng trúc ở trong không gian, trồng chán rồi thì lại tựa ở bên cạnh gốc cây to đọc sách.Mãi cho đến rạng sáng khoảng 6 giờ.Nghe tiếng hít thở ngủ say của mẹ và A Muội, cô đi đến bên cửa sổ.Lúc này bầu trời đang vào lúc phân giữa sáng và tối.Mắt thấy sắp đến bình minh, nhưng chút ánh sáng của đường chân trời này lại ảm đạm như thế.Cô nhìn đồng hồ, thay giày, mặc áo lông, đi đến bên giường.“Mẹ.” Khương Nặc lay Vu Nhược Hoa một chút.Vốn dĩ Vu Nhược Hoa có thói quen dậy sớm, lại ngủ không sâu, bị cô lay một cái đã tỉnh.Đang định hỏi sao vậy.Đột nhiên, căn phòng lắc lư, cường độ to lớn, nếu không phải Khương Nặc đỡ bà, bà gần như không thể ngồi vững được.Vu Nhược Hoa vội vàng xuống giường, miệng kêu to: “Nặc Nặc, chạy mau!”Chấn động còn chưa ngừng, toàn bộ thế giới giống như núi rung đất chuyển.Khương Nặc giúp Vu Nhược Hoa cầm áo lông áo khoác, Vu Nhược Hoa lại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dùng sức đẩy cô ra phía ngoài: “Chạy mau!”Khương Nặc cũng không hoảng, nắm lại tay của bà, khoác áo lên trên người bà, rồi kéo bà đi xuống tầng dưới.Cảm xúc của A Muội xao động bất an, vẫn luôn kêu gào phía sau lưng Vu Nhược Hoa.Hai người một chó đi xuống dưới lầu.Căn phòng còn đang lắc lư từng đợt, lúc xuống lầu, Khương Nặc chăm chú kéo tay mẹ, một tay cầm đèn pin, đi ra khỏi biệt thự.Lúc này, toàn bộ chấn động vẫn còn đang tiếp tục.Khương Nặc khẽ nhíu mày, nhìn về phía ba căn nhà trước mắt.Mặc dù lúc ấy người môi giới nói những căn biệt thự này chống động đất, tính chống chấn động đạt đến mức cao nhất cấp 8.5 độ, nhưng nếu có khả năng tuyên truyền khuếch đại, hoặc là vấn đề thi công ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu...Vậy những ngày này đầu tư vào, là vô ích.Khả năng này là có.Hơn nữa căn nhà bị ngâm lâu như vậy, có ảnh hưởng đến căn cơ hay không cũng rất khó nói.Hiện tại tất cả đều là ẩn số. Lúc này, Lý Mộng cũng cầm đèn pin chạy ra, thần thái của cô ấy còn chưa tỉnh hồn, hiển nhiên là bị đánh thức từ trong lúc ngủ mơ, sắc mặt có chút tái nhợt, yên lặng đứng bên cạnh Khương Nặc.Sau đó, Ngô Đại Giang dẫn theo Ngô Tiểu Giang cũng chạy đến.Tất cả mọi người mặc đồ ngủ, dáng vẻ dù sao cũng hơi chật vật.Cơn địa chấn này, kéo dài hơn 3 phút.Đứng trên đất bằng, lại tốt hơn so với ở trong phòng nhiều, suy cho cùng cảm giác choáng váng muốn ói không còn, nhưng trong lòng sẽ vô cùng bất lực.Một lúc lâu cũng không có ai nói chuyện.Ngay cả A Muội cũng không di chuyển lung tung, nó đứng ở sau lưng Vu Nhược Hoa, cản gió lạnh buổi sáng cho bà.Sau khi một đợt động đất kết thúc, tiếp đó là vô số sóng dư chấn, mọi người chưa tỉnh hồn, không biết sẽ xảy ra điều gì.Lúc này, cuối cùng trời cũng sáng lên.Bầu trời âm trầm hiện lên tia sáng, căn nhà cũng sừng sững ở trong nắng sớm, cũng không có ai đi kiểm tra, ai cũng không biết căn phòng có xảy ra vấn đề gì hay không?Bị đánh thức trong lúc ngủ mơ, tất cả mọi người đều bối rối.Khương Nặc tắt đèn pin, sờ lên tay mẹ, cũng may, cũng không lạnh, hiện tại tố chất thân thể của mẹ vẫn rất tốt.Mọi người ngơ ngác đứng đấy.Chỉ có Khương Nặc đi kéo chút lá cây và cọc gỗ tới, mặc dù có hơi ẩm ướt, nhưng có một câu nói là “Củi nhiều không sợ ướt”, chỉ cần lửa dấy lên, chút nước này rất nhanh sẽ bị tan đi.Nhóm lửa bằng cành cây khô trước, sau đó trực tiếp đặt một cọc gỗ ở bên trên, vì để đốt cho dễ, cô lặng lẽ nhỏ vào mấy giọt dầu.Có củi tích luỹ bên dưới, cọc gỗ thuận lợi bén lửa, ngọn lửa dần dần bùng lên.Ngô Đại Giang kéo con gái đi đến bên đống lửa, bọn họ không kịp mặc quần áo, lúc này nhiệt độ bên ngoài so với trong nhà rất thấp, nhưng trong lòng sợ hãi, lại nhất thời không cảm giác được cơn lạnh.Lúc này đi vào cạnh đống lửa, mới cảm giác tay cũng trở nên hơi cứng.Thân thể của Lý Mộng so với bọn họ cũng tốt, không thấy rất lạnh, nhưng vẫn đi đến bên lửa, mọi người vây quanh đống lửa đứng thành một vòng, ánh lửa ấm áp cuối cùng khiến trong lòng bọn họ bình tĩnh hơn một chút.“Hình như động đất đã ngừng rồi, đợi lát nữa lại vào nhà kiểm tra một chút...” Vu Nhược Hoa nói.Nhưng lời còn chưa nói hết, mặt đất lại một lần nữa rung động.Căn nhà dùng mắt thường cũng có thể thấy đang chấn động rung chuyển khắp nơi, trái tim mọi người co rút lại, sắc mặt sợ hãi.Vu Nhược Hoa cũng vô ý thức kéo c.h.ặ.t t.a.y Khương Nặc.Khương Nặc cũng nhẹ nhàng an ủi bà.Lần này động đất lại kéo dài 2 phút mới kết thúc, cũng gần bằng cường độ như vừa rồi.Mọi người cũng càng trầm mặc hơn.Biểu cảm của mỗi người đều rất nghiêm trọng, Ngô Tiểu Giang lôi kéo cha, đột nhiên hỏi: “Cha ơi, động đất lợi hại như vậy, nhà chúng ta có phải đã không còn hay không?”“Cha... cha không biết.” Giọng điệu của Ngô Đại Giang cảm thấy chua chát.Nhà mà con bé nói, dĩ nhiên là chỉ căn nhà mà con bé ở từ nhỏ đến lớn kia.Tiểu khu cao tầng yêu cầu chống được động đất, tính chống chấn động đạt tới cấp 7, mặc dù không bằng biệt thự, nhưng động đất thông thường là không có chuyện gì, mà bây giờ...Ngô Đại Giang đột nhiên có chút sụp đổ.Anh ta dùng sức ôm lấy con gái, thân thể không nhịn được rung động, con gái chưa bao giờ thấy cha như này, con bé cứ nhìn ngây ngốc, cuối cùng duỗi đôi tay nhỏ bé yếu ớt ra vỗ nhè nhẹ lên anh ta, đầu dựa vào trên mặt anh ta.Đêm nay, sẽ có bao nhiêu người chết?Sẽ có bao nhiêu người mất nhà, thân thể xương cốt vùi sâu vào trong gạch ngói vụn?Thiên tai vẫn chưa ngừng sao?Vốn dĩ cho rằng mưa to ngừng, nước lũ rút, tương lai sẽ khá hơn.Nhưng trận này rung chuyển trời đất, vô tình đánh nát tất cả hi vọng.Lý Mộng chậm rãi đi lên phía trước, cô ấy nhìn về phía đường cái xa xa, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.Sau đó, cô ấy quay đầu nhìn Khương Nặc, hai mắt ngậm nước, nhẹ giọng nói: “Xong rồi... Khương Nặc, thế giới này sắp hủy diệt rồi.”...

Chương 166: Chương 166