Tác giả:

Từ nhỏ đến lớn Khương Nặc chưa bao giờ đau như bây giờ. Những vết cắn xé đẫm m.á.u xỏ xuyên qua màng nhĩ của cô, chân cô đã không còn sức lực, tay cũng không biết đã rớt ở chỗ nào, cô không phát ra âm thanh được, cổ họng không biết đã bị cắn xuyên qua từ lúc nào rồi. “Con mụ điên này, cút ngay! Cút ngay!” Một người đàn ông đang cực lực đẩy Khương Nặc ra ngoài. Máu tươi đặc sệt chảy xuống che kín mí mắt của Khương Nặc, m.á.u nhiều đến mức cô không thể nào mở mắt ra được, cô vốn nên c.h.ế.t đi từ lâu rồi, nhưng ý trời đã định cô phải chừa lại hơi thở cuối cùng này để túm chặt lấy người đàn ông ở dưới cơ thể mình. Tên đàn ông hại c.h.ế.t mẹ của cô, phản bội cô trong thời tận thế này! Sinh vật biến dị đang ***** Khương Nặc đương nhiên sẽ không bỏ qua con mồi tươi mới đang vặn vẹo dưới người cô, mùi m.á.u tươi hấp dẫn càng nhiều dã thú vây quanh đến, bắt đầu ăn uống thỏa thích. Tiếng kêu rên của người đàn ông dần dần yếu đi rồi biến mất, mà vòng cổ đeo trên cổ Khương Nặc cũng bị cắt đứt…

Chương 281: Chương 281

Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm TiềnTác giả: Đang cập nhậtTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTừ nhỏ đến lớn Khương Nặc chưa bao giờ đau như bây giờ. Những vết cắn xé đẫm m.á.u xỏ xuyên qua màng nhĩ của cô, chân cô đã không còn sức lực, tay cũng không biết đã rớt ở chỗ nào, cô không phát ra âm thanh được, cổ họng không biết đã bị cắn xuyên qua từ lúc nào rồi. “Con mụ điên này, cút ngay! Cút ngay!” Một người đàn ông đang cực lực đẩy Khương Nặc ra ngoài. Máu tươi đặc sệt chảy xuống che kín mí mắt của Khương Nặc, m.á.u nhiều đến mức cô không thể nào mở mắt ra được, cô vốn nên c.h.ế.t đi từ lâu rồi, nhưng ý trời đã định cô phải chừa lại hơi thở cuối cùng này để túm chặt lấy người đàn ông ở dưới cơ thể mình. Tên đàn ông hại c.h.ế.t mẹ của cô, phản bội cô trong thời tận thế này! Sinh vật biến dị đang ***** Khương Nặc đương nhiên sẽ không bỏ qua con mồi tươi mới đang vặn vẹo dưới người cô, mùi m.á.u tươi hấp dẫn càng nhiều dã thú vây quanh đến, bắt đầu ăn uống thỏa thích. Tiếng kêu rên của người đàn ông dần dần yếu đi rồi biến mất, mà vòng cổ đeo trên cổ Khương Nặc cũng bị cắt đứt… Khương Nặc cẩn thận quan sát, bước tới chỗ tảng đá lớn nơi đám dơi tụ tập, chúng nó phát ra một loại âm thanh khiến con người rất không thoải mái, Khương Nặc cẩn thận lắng nghe, xác thật nghe ra tiếng nước ngầm róc rách.“Xem ra là nơi này.” Khương Nặc nói nhỏ.Cô lấy một ít củi trong không gian ra ngoài rồi châm lửa.Ánh lửa sáng lên, đám dơi nháy mắt bị chọc giận, có con thét chói tai bay đi, cũng có mấy con hình thể to lớn bay về phía Khương Nặc.Khương Nặc đã sớm có chuẩn bị, lấy chủy thủ ra c.h.é.m từng con một.Biên Mục vô cùng nghe lời, lần này cũng không vọt về phía trước mà là đứng phía sau cô, giúp cô quan sát những điểm mù.Khương Nặc ứng đối vô cùng vững vàng, chủy thủ trong tay không ngừng xoay chuyển, tới một con g.i.ế.c một con, trong bóng đêm, một con lại một con con dơi không ngừng bay tới chỗ lưỡi đao, bị cô c.h.é.m g.i.ế.c một cách nhẹ nhàng.Đống lửa hừng hực cháy lên, đám dơi không thể bay qua đó, phiến đá ướt át kia dần dần lộ ra.TBCVân Diệu để Khương Nặc ở đó chuyên tâm luyện đao, bản thân anh lại bò lên vách đá, một tay bắt lấy vách đá, một tay cầm đao, nhẹ nhàng g.i.ế.c c.h.ế.t mấy con dơi đang gào rống, sau đó lại bổ mạnh về phía vách đá.Vách đá vỡ ra, Vân Diệu không ngừng c.h.é.m mạnh, đá vụn vỡ ra không ngừng rơi xuống.Anh đào được một hốc sâu chừng hai mét trên vách đá rồi bò vào trong.Sau khi bò vào, ngay cả Khương Nặc cũng không nhìn thấy anh, cô cũng không rảnh để lo nhiều như vậy, đám dơi bay tới càng ngày càng nhiều, cô cần phải tập trung ứng phó.Giết càng nhiều, tay càng thuần thục, Khương Nặc bắt đầu tính toán góc độ, dùng một đao c.h.é.m c.h.ế.t hai con, ánh đao lóe ra tàn ảnh, toàn thân càng thêm linh hoạt.Tốc độ của cô vốn đã nhanh, sau khi được kích phát thì càng c.h.é.m g.i.ế.c một cách thuận buồm xuôi gió.Ước chừng hơn hai mươi phút, đám dơi bay đến đã nhiều tới mức khiến người ta hít thở không thông, Khương Nặc và Biên Mục cùng nhau nỗ lực, miễn cưỡng ngăn chặn.Nhưng mấy chục ngàn con này chỉ là lý thuyết, nếu không phải chúng nó sợ ánh lửa, có đống lửa chống đỡ thì toàn bộ đã bay tới đây, lúc đó bọn chúng có thể hoàn toàn chôn vùi Khương Nặc.Lúc này, rốt cuộc Vân Diệu cũng cầm theo một thứ nhảy xuống vách đá.Cuối cùng Khương Nặc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.Vân Diệu nhanh chóng đi về phía cô, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh khẽ gật đầu.Khương Nặc lấy một ít đá to trong không gian ra ngoài, chặn hết những ngã rẽ trong động khiến đám dơi không thể bay khỏi đó, sau đó cô lại quay đầu cùng Vân Diệu rút lui từ cửa ra vào.Đao dài không linh hoạt bằng chủy thủ, lại có ưu thế công kích ở phạm vi rộng, Vân Diệu đi trước mở đường, Khương Nặc cản phía sau, hai người vừa c.h.é.m vừa lui.Đi đến cửa động, Vân Diệu đang muốn đẩy hòn đá ra thì Khương Nặc lại nói: “Từ từ đã.”Cô vừa nói vừa lấy ra một ít củi trong không gian, lại nhóm thêm một đống lửa.Đàn dơi thét chói tai đang bay đến bị ánh lửa chặn lại, lúc này Vân Diệu mới đẩy tảng đá ra, hai người một chó rời khỏi sơn động, cuối cùng là bịt kín cửa động hoàn toàn.Có mười mấy con bay ra ngoài đều bị Biên Mục xử lý.Bị cướp mất nguồn linh khí, đám dơi này căn bản không sống được lâu, hơn nữa sơn động trước sau đều bị lấp kín, chỉ có thể c.h.ế.t bên trong động.Sinh vật biến dị không ngừng sinh sôi nảy nở, đó là sự đả kích mang tính hủy diệt đối với nhân loại.Có thể bớt được bao nhiêu thì bớt bấy nhiêu.Nhưng thứ khiến Khương Nặc quan tâm nhất lúc này vẫn là nguồn linh khí vừa được lấy ra kia. Khương Nặc cẩn thận quan sát, bước tới chỗ tảng đá lớn nơi đám dơi tụ tập, chúng nó phát ra một loại âm thanh khiến con người rất không thoải mái, Khương Nặc cẩn thận lắng nghe, xác thật nghe ra tiếng nước ngầm róc rách.“Xem ra là nơi này.” Khương Nặc nói nhỏ.Cô lấy một ít củi trong không gian ra ngoài rồi châm lửa.Ánh lửa sáng lên, đám dơi nháy mắt bị chọc giận, có con thét chói tai bay đi, cũng có mấy con hình thể to lớn bay về phía Khương Nặc.Khương Nặc đã sớm có chuẩn bị, lấy chủy thủ ra c.h.é.m từng con một.Biên Mục vô cùng nghe lời, lần này cũng không vọt về phía trước mà là đứng phía sau cô, giúp cô quan sát những điểm mù.Khương Nặc ứng đối vô cùng vững vàng, chủy thủ trong tay không ngừng xoay chuyển, tới một con g.i.ế.c một con, trong bóng đêm, một con lại một con con dơi không ngừng bay tới chỗ lưỡi đao, bị cô c.h.é.m g.i.ế.c một cách nhẹ nhàng.Đống lửa hừng hực cháy lên, đám dơi không thể bay qua đó, phiến đá ướt át kia dần dần lộ ra.Vân Diệu để Khương Nặc ở đó chuyên tâm luyện đao, bản thân anh lại bò lên vách đá, một tay bắt lấy vách đá, một tay cầm đao, nhẹ nhàng g.i.ế.c c.h.ế.t mấy con dơi đang gào rống, sau đó lại bổ mạnh về phía vách đá.Vách đá vỡ ra, Vân Diệu không ngừng c.h.é.m mạnh, đá vụn vỡ ra không ngừng rơi xuống.Anh đào được một hốc sâu chừng hai mét trên vách đá rồi bò vào trong.Sau khi bò vào, ngay cả Khương Nặc cũng không nhìn thấy anh, cô cũng không rảnh để lo nhiều như vậy, đám dơi bay tới càng ngày càng nhiều, cô cần phải tập trung ứng phó.Giết càng nhiều, tay càng thuần thục, Khương Nặc bắt đầu tính toán góc độ, dùng một đao c.h.é.m c.h.ế.t hai con, ánh đao lóe ra tàn ảnh, toàn thân càng thêm linh hoạt.Tốc độ của cô vốn đã nhanh, sau khi được kích phát thì càng c.h.é.m g.i.ế.c một cách thuận buồm xuôi gió.Ước chừng hơn hai mươi phút, đám dơi bay đến đã nhiều tới mức khiến người ta hít thở không thông, Khương Nặc và Biên Mục cùng nhau nỗ lực, miễn cưỡng ngăn chặn.Nhưng mấy chục ngàn con này chỉ là lý thuyết, nếu không phải chúng nó sợ ánh lửa, có đống lửa chống đỡ thì toàn bộ đã bay tới đây, lúc đó bọn chúng có thể hoàn toàn chôn vùi Khương Nặc.Lúc này, rốt cuộc Vân Diệu cũng cầm theo một thứ nhảy xuống vách đá.Cuối cùng Khương Nặc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.Vân Diệu nhanh chóng đi về phía cô, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh khẽ gật đầu.Khương Nặc lấy một ít đá to trong không gian ra ngoài, chặn hết những ngã rẽ trong động khiến đám dơi không thể bay khỏi đó, sau đó cô lại quay đầu cùng Vân Diệu rút lui từ cửa ra vào.Đao dài không linh hoạt bằng chủy thủ, lại có ưu thế công kích ở phạm vi rộng, Vân Diệu đi trước mở đường, Khương Nặc cản phía sau, hai người vừa c.h.é.m vừa lui.Đi đến cửa động, Vân Diệu đang muốn đẩy hòn đá ra thì Khương Nặc lại nói: “Từ từ đã.”Cô vừa nói vừa lấy ra một ít củi trong không gian, lại nhóm thêm một đống lửa.Đàn dơi thét chói tai đang bay đến bị ánh lửa chặn lại, lúc này Vân Diệu mới đẩy tảng đá ra, hai người một chó rời khỏi sơn động, cuối cùng là bịt kín cửa động hoàn toàn.Có mười mấy con bay ra ngoài đều bị Biên Mục xử lý.Bị cướp mất nguồn linh khí, đám dơi này căn bản không sống được lâu, hơn nữa sơn động trước sau đều bị lấp kín, chỉ có thể c.h.ế.t bên trong động.Sinh vật biến dị không ngừng sinh sôi nảy nở, đó là sự đả kích mang tính hủy diệt đối với nhân loại.Có thể bớt được bao nhiêu thì bớt bấy nhiêu.Nhưng thứ khiến Khương Nặc quan tâm nhất lúc này vẫn là nguồn linh khí vừa được lấy ra kia. 

Khương Nặc cẩn thận quan sát, bước tới chỗ tảng đá lớn nơi đám dơi tụ tập, chúng nó phát ra một loại âm thanh khiến con người rất không thoải mái, Khương Nặc cẩn thận lắng nghe, xác thật nghe ra tiếng nước ngầm róc rách.

“Xem ra là nơi này.” Khương Nặc nói nhỏ.

Cô lấy một ít củi trong không gian ra ngoài rồi châm lửa.

Ánh lửa sáng lên, đám dơi nháy mắt bị chọc giận, có con thét chói tai bay đi, cũng có mấy con hình thể to lớn bay về phía Khương Nặc.

Khương Nặc đã sớm có chuẩn bị, lấy chủy thủ ra c.h.é.m từng con một.

Biên Mục vô cùng nghe lời, lần này cũng không vọt về phía trước mà là đứng phía sau cô, giúp cô quan sát những điểm mù.

Khương Nặc ứng đối vô cùng vững vàng, chủy thủ trong tay không ngừng xoay chuyển, tới một con g.i.ế.c một con, trong bóng đêm, một con lại một con con dơi không ngừng bay tới chỗ lưỡi đao, bị cô c.h.é.m g.i.ế.c một cách nhẹ nhàng.

Đống lửa hừng hực cháy lên, đám dơi không thể bay qua đó, phiến đá ướt át kia dần dần lộ ra.

TBC

Vân Diệu để Khương Nặc ở đó chuyên tâm luyện đao, bản thân anh lại bò lên vách đá, một tay bắt lấy vách đá, một tay cầm đao, nhẹ nhàng g.i.ế.c c.h.ế.t mấy con dơi đang gào rống, sau đó lại bổ mạnh về phía vách đá.

Vách đá vỡ ra, Vân Diệu không ngừng c.h.é.m mạnh, đá vụn vỡ ra không ngừng rơi xuống.

Anh đào được một hốc sâu chừng hai mét trên vách đá rồi bò vào trong.

Sau khi bò vào, ngay cả Khương Nặc cũng không nhìn thấy anh, cô cũng không rảnh để lo nhiều như vậy, đám dơi bay tới càng ngày càng nhiều, cô cần phải tập trung ứng phó.

Giết càng nhiều, tay càng thuần thục, Khương Nặc bắt đầu tính toán góc độ, dùng một đao c.h.é.m c.h.ế.t hai con, ánh đao lóe ra tàn ảnh, toàn thân càng thêm linh hoạt.

Tốc độ của cô vốn đã nhanh, sau khi được kích phát thì càng c.h.é.m g.i.ế.c một cách thuận buồm xuôi gió.

Ước chừng hơn hai mươi phút, đám dơi bay đến đã nhiều tới mức khiến người ta hít thở không thông, Khương Nặc và Biên Mục cùng nhau nỗ lực, miễn cưỡng ngăn chặn.

Nhưng mấy chục ngàn con này chỉ là lý thuyết, nếu không phải chúng nó sợ ánh lửa, có đống lửa chống đỡ thì toàn bộ đã bay tới đây, lúc đó bọn chúng có thể hoàn toàn chôn vùi Khương Nặc.

Lúc này, rốt cuộc Vân Diệu cũng cầm theo một thứ nhảy xuống vách đá.

Cuối cùng Khương Nặc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vân Diệu nhanh chóng đi về phía cô, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh khẽ gật đầu.

Khương Nặc lấy một ít đá to trong không gian ra ngoài, chặn hết những ngã rẽ trong động khiến đám dơi không thể bay khỏi đó, sau đó cô lại quay đầu cùng Vân Diệu rút lui từ cửa ra vào.

Đao dài không linh hoạt bằng chủy thủ, lại có ưu thế công kích ở phạm vi rộng, Vân Diệu đi trước mở đường, Khương Nặc cản phía sau, hai người vừa c.h.é.m vừa lui.

Đi đến cửa động, Vân Diệu đang muốn đẩy hòn đá ra thì Khương Nặc lại nói: “Từ từ đã.”

Cô vừa nói vừa lấy ra một ít củi trong không gian, lại nhóm thêm một đống lửa.

Đàn dơi thét chói tai đang bay đến bị ánh lửa chặn lại, lúc này Vân Diệu mới đẩy tảng đá ra, hai người một chó rời khỏi sơn động, cuối cùng là bịt kín cửa động hoàn toàn.

Có mười mấy con bay ra ngoài đều bị Biên Mục xử lý.

Bị cướp mất nguồn linh khí, đám dơi này căn bản không sống được lâu, hơn nữa sơn động trước sau đều bị lấp kín, chỉ có thể c.h.ế.t bên trong động.

Sinh vật biến dị không ngừng sinh sôi nảy nở, đó là sự đả kích mang tính hủy diệt đối với nhân loại.

Có thể bớt được bao nhiêu thì bớt bấy nhiêu.

Nhưng thứ khiến Khương Nặc quan tâm nhất lúc này vẫn là nguồn linh khí vừa được lấy ra kia.

 

Khương Nặc cẩn thận quan sát, bước tới chỗ tảng đá lớn nơi đám dơi tụ tập, chúng nó phát ra một loại âm thanh khiến con người rất không thoải mái, Khương Nặc cẩn thận lắng nghe, xác thật nghe ra tiếng nước ngầm róc rách.

“Xem ra là nơi này.” Khương Nặc nói nhỏ.

Cô lấy một ít củi trong không gian ra ngoài rồi châm lửa.

Ánh lửa sáng lên, đám dơi nháy mắt bị chọc giận, có con thét chói tai bay đi, cũng có mấy con hình thể to lớn bay về phía Khương Nặc.

Khương Nặc đã sớm có chuẩn bị, lấy chủy thủ ra c.h.é.m từng con một.

Biên Mục vô cùng nghe lời, lần này cũng không vọt về phía trước mà là đứng phía sau cô, giúp cô quan sát những điểm mù.

Khương Nặc ứng đối vô cùng vững vàng, chủy thủ trong tay không ngừng xoay chuyển, tới một con g.i.ế.c một con, trong bóng đêm, một con lại một con con dơi không ngừng bay tới chỗ lưỡi đao, bị cô c.h.é.m g.i.ế.c một cách nhẹ nhàng.

Đống lửa hừng hực cháy lên, đám dơi không thể bay qua đó, phiến đá ướt át kia dần dần lộ ra.

Vân Diệu để Khương Nặc ở đó chuyên tâm luyện đao, bản thân anh lại bò lên vách đá, một tay bắt lấy vách đá, một tay cầm đao, nhẹ nhàng g.i.ế.c c.h.ế.t mấy con dơi đang gào rống, sau đó lại bổ mạnh về phía vách đá.

Vách đá vỡ ra, Vân Diệu không ngừng c.h.é.m mạnh, đá vụn vỡ ra không ngừng rơi xuống.

Anh đào được một hốc sâu chừng hai mét trên vách đá rồi bò vào trong.

Sau khi bò vào, ngay cả Khương Nặc cũng không nhìn thấy anh, cô cũng không rảnh để lo nhiều như vậy, đám dơi bay tới càng ngày càng nhiều, cô cần phải tập trung ứng phó.

Giết càng nhiều, tay càng thuần thục, Khương Nặc bắt đầu tính toán góc độ, dùng một đao c.h.é.m c.h.ế.t hai con, ánh đao lóe ra tàn ảnh, toàn thân càng thêm linh hoạt.

Tốc độ của cô vốn đã nhanh, sau khi được kích phát thì càng c.h.é.m g.i.ế.c một cách thuận buồm xuôi gió.

Ước chừng hơn hai mươi phút, đám dơi bay đến đã nhiều tới mức khiến người ta hít thở không thông, Khương Nặc và Biên Mục cùng nhau nỗ lực, miễn cưỡng ngăn chặn.

Nhưng mấy chục ngàn con này chỉ là lý thuyết, nếu không phải chúng nó sợ ánh lửa, có đống lửa chống đỡ thì toàn bộ đã bay tới đây, lúc đó bọn chúng có thể hoàn toàn chôn vùi Khương Nặc.

Lúc này, rốt cuộc Vân Diệu cũng cầm theo một thứ nhảy xuống vách đá.

Cuối cùng Khương Nặc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vân Diệu nhanh chóng đi về phía cô, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh khẽ gật đầu.

Khương Nặc lấy một ít đá to trong không gian ra ngoài, chặn hết những ngã rẽ trong động khiến đám dơi không thể bay khỏi đó, sau đó cô lại quay đầu cùng Vân Diệu rút lui từ cửa ra vào.

Đao dài không linh hoạt bằng chủy thủ, lại có ưu thế công kích ở phạm vi rộng, Vân Diệu đi trước mở đường, Khương Nặc cản phía sau, hai người vừa c.h.é.m vừa lui.

Đi đến cửa động, Vân Diệu đang muốn đẩy hòn đá ra thì Khương Nặc lại nói: “Từ từ đã.”

Cô vừa nói vừa lấy ra một ít củi trong không gian, lại nhóm thêm một đống lửa.

Đàn dơi thét chói tai đang bay đến bị ánh lửa chặn lại, lúc này Vân Diệu mới đẩy tảng đá ra, hai người một chó rời khỏi sơn động, cuối cùng là bịt kín cửa động hoàn toàn.

Có mười mấy con bay ra ngoài đều bị Biên Mục xử lý.

Bị cướp mất nguồn linh khí, đám dơi này căn bản không sống được lâu, hơn nữa sơn động trước sau đều bị lấp kín, chỉ có thể c.h.ế.t bên trong động.

Sinh vật biến dị không ngừng sinh sôi nảy nở, đó là sự đả kích mang tính hủy diệt đối với nhân loại.

Có thể bớt được bao nhiêu thì bớt bấy nhiêu.

Nhưng thứ khiến Khương Nặc quan tâm nhất lúc này vẫn là nguồn linh khí vừa được lấy ra kia.

 

Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm TiềnTác giả: Đang cập nhậtTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTừ nhỏ đến lớn Khương Nặc chưa bao giờ đau như bây giờ. Những vết cắn xé đẫm m.á.u xỏ xuyên qua màng nhĩ của cô, chân cô đã không còn sức lực, tay cũng không biết đã rớt ở chỗ nào, cô không phát ra âm thanh được, cổ họng không biết đã bị cắn xuyên qua từ lúc nào rồi. “Con mụ điên này, cút ngay! Cút ngay!” Một người đàn ông đang cực lực đẩy Khương Nặc ra ngoài. Máu tươi đặc sệt chảy xuống che kín mí mắt của Khương Nặc, m.á.u nhiều đến mức cô không thể nào mở mắt ra được, cô vốn nên c.h.ế.t đi từ lâu rồi, nhưng ý trời đã định cô phải chừa lại hơi thở cuối cùng này để túm chặt lấy người đàn ông ở dưới cơ thể mình. Tên đàn ông hại c.h.ế.t mẹ của cô, phản bội cô trong thời tận thế này! Sinh vật biến dị đang ***** Khương Nặc đương nhiên sẽ không bỏ qua con mồi tươi mới đang vặn vẹo dưới người cô, mùi m.á.u tươi hấp dẫn càng nhiều dã thú vây quanh đến, bắt đầu ăn uống thỏa thích. Tiếng kêu rên của người đàn ông dần dần yếu đi rồi biến mất, mà vòng cổ đeo trên cổ Khương Nặc cũng bị cắt đứt… Khương Nặc cẩn thận quan sát, bước tới chỗ tảng đá lớn nơi đám dơi tụ tập, chúng nó phát ra một loại âm thanh khiến con người rất không thoải mái, Khương Nặc cẩn thận lắng nghe, xác thật nghe ra tiếng nước ngầm róc rách.“Xem ra là nơi này.” Khương Nặc nói nhỏ.Cô lấy một ít củi trong không gian ra ngoài rồi châm lửa.Ánh lửa sáng lên, đám dơi nháy mắt bị chọc giận, có con thét chói tai bay đi, cũng có mấy con hình thể to lớn bay về phía Khương Nặc.Khương Nặc đã sớm có chuẩn bị, lấy chủy thủ ra c.h.é.m từng con một.Biên Mục vô cùng nghe lời, lần này cũng không vọt về phía trước mà là đứng phía sau cô, giúp cô quan sát những điểm mù.Khương Nặc ứng đối vô cùng vững vàng, chủy thủ trong tay không ngừng xoay chuyển, tới một con g.i.ế.c một con, trong bóng đêm, một con lại một con con dơi không ngừng bay tới chỗ lưỡi đao, bị cô c.h.é.m g.i.ế.c một cách nhẹ nhàng.Đống lửa hừng hực cháy lên, đám dơi không thể bay qua đó, phiến đá ướt át kia dần dần lộ ra.TBCVân Diệu để Khương Nặc ở đó chuyên tâm luyện đao, bản thân anh lại bò lên vách đá, một tay bắt lấy vách đá, một tay cầm đao, nhẹ nhàng g.i.ế.c c.h.ế.t mấy con dơi đang gào rống, sau đó lại bổ mạnh về phía vách đá.Vách đá vỡ ra, Vân Diệu không ngừng c.h.é.m mạnh, đá vụn vỡ ra không ngừng rơi xuống.Anh đào được một hốc sâu chừng hai mét trên vách đá rồi bò vào trong.Sau khi bò vào, ngay cả Khương Nặc cũng không nhìn thấy anh, cô cũng không rảnh để lo nhiều như vậy, đám dơi bay tới càng ngày càng nhiều, cô cần phải tập trung ứng phó.Giết càng nhiều, tay càng thuần thục, Khương Nặc bắt đầu tính toán góc độ, dùng một đao c.h.é.m c.h.ế.t hai con, ánh đao lóe ra tàn ảnh, toàn thân càng thêm linh hoạt.Tốc độ của cô vốn đã nhanh, sau khi được kích phát thì càng c.h.é.m g.i.ế.c một cách thuận buồm xuôi gió.Ước chừng hơn hai mươi phút, đám dơi bay đến đã nhiều tới mức khiến người ta hít thở không thông, Khương Nặc và Biên Mục cùng nhau nỗ lực, miễn cưỡng ngăn chặn.Nhưng mấy chục ngàn con này chỉ là lý thuyết, nếu không phải chúng nó sợ ánh lửa, có đống lửa chống đỡ thì toàn bộ đã bay tới đây, lúc đó bọn chúng có thể hoàn toàn chôn vùi Khương Nặc.Lúc này, rốt cuộc Vân Diệu cũng cầm theo một thứ nhảy xuống vách đá.Cuối cùng Khương Nặc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.Vân Diệu nhanh chóng đi về phía cô, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh khẽ gật đầu.Khương Nặc lấy một ít đá to trong không gian ra ngoài, chặn hết những ngã rẽ trong động khiến đám dơi không thể bay khỏi đó, sau đó cô lại quay đầu cùng Vân Diệu rút lui từ cửa ra vào.Đao dài không linh hoạt bằng chủy thủ, lại có ưu thế công kích ở phạm vi rộng, Vân Diệu đi trước mở đường, Khương Nặc cản phía sau, hai người vừa c.h.é.m vừa lui.Đi đến cửa động, Vân Diệu đang muốn đẩy hòn đá ra thì Khương Nặc lại nói: “Từ từ đã.”Cô vừa nói vừa lấy ra một ít củi trong không gian, lại nhóm thêm một đống lửa.Đàn dơi thét chói tai đang bay đến bị ánh lửa chặn lại, lúc này Vân Diệu mới đẩy tảng đá ra, hai người một chó rời khỏi sơn động, cuối cùng là bịt kín cửa động hoàn toàn.Có mười mấy con bay ra ngoài đều bị Biên Mục xử lý.Bị cướp mất nguồn linh khí, đám dơi này căn bản không sống được lâu, hơn nữa sơn động trước sau đều bị lấp kín, chỉ có thể c.h.ế.t bên trong động.Sinh vật biến dị không ngừng sinh sôi nảy nở, đó là sự đả kích mang tính hủy diệt đối với nhân loại.Có thể bớt được bao nhiêu thì bớt bấy nhiêu.Nhưng thứ khiến Khương Nặc quan tâm nhất lúc này vẫn là nguồn linh khí vừa được lấy ra kia. Khương Nặc cẩn thận quan sát, bước tới chỗ tảng đá lớn nơi đám dơi tụ tập, chúng nó phát ra một loại âm thanh khiến con người rất không thoải mái, Khương Nặc cẩn thận lắng nghe, xác thật nghe ra tiếng nước ngầm róc rách.“Xem ra là nơi này.” Khương Nặc nói nhỏ.Cô lấy một ít củi trong không gian ra ngoài rồi châm lửa.Ánh lửa sáng lên, đám dơi nháy mắt bị chọc giận, có con thét chói tai bay đi, cũng có mấy con hình thể to lớn bay về phía Khương Nặc.Khương Nặc đã sớm có chuẩn bị, lấy chủy thủ ra c.h.é.m từng con một.Biên Mục vô cùng nghe lời, lần này cũng không vọt về phía trước mà là đứng phía sau cô, giúp cô quan sát những điểm mù.Khương Nặc ứng đối vô cùng vững vàng, chủy thủ trong tay không ngừng xoay chuyển, tới một con g.i.ế.c một con, trong bóng đêm, một con lại một con con dơi không ngừng bay tới chỗ lưỡi đao, bị cô c.h.é.m g.i.ế.c một cách nhẹ nhàng.Đống lửa hừng hực cháy lên, đám dơi không thể bay qua đó, phiến đá ướt át kia dần dần lộ ra.Vân Diệu để Khương Nặc ở đó chuyên tâm luyện đao, bản thân anh lại bò lên vách đá, một tay bắt lấy vách đá, một tay cầm đao, nhẹ nhàng g.i.ế.c c.h.ế.t mấy con dơi đang gào rống, sau đó lại bổ mạnh về phía vách đá.Vách đá vỡ ra, Vân Diệu không ngừng c.h.é.m mạnh, đá vụn vỡ ra không ngừng rơi xuống.Anh đào được một hốc sâu chừng hai mét trên vách đá rồi bò vào trong.Sau khi bò vào, ngay cả Khương Nặc cũng không nhìn thấy anh, cô cũng không rảnh để lo nhiều như vậy, đám dơi bay tới càng ngày càng nhiều, cô cần phải tập trung ứng phó.Giết càng nhiều, tay càng thuần thục, Khương Nặc bắt đầu tính toán góc độ, dùng một đao c.h.é.m c.h.ế.t hai con, ánh đao lóe ra tàn ảnh, toàn thân càng thêm linh hoạt.Tốc độ của cô vốn đã nhanh, sau khi được kích phát thì càng c.h.é.m g.i.ế.c một cách thuận buồm xuôi gió.Ước chừng hơn hai mươi phút, đám dơi bay đến đã nhiều tới mức khiến người ta hít thở không thông, Khương Nặc và Biên Mục cùng nhau nỗ lực, miễn cưỡng ngăn chặn.Nhưng mấy chục ngàn con này chỉ là lý thuyết, nếu không phải chúng nó sợ ánh lửa, có đống lửa chống đỡ thì toàn bộ đã bay tới đây, lúc đó bọn chúng có thể hoàn toàn chôn vùi Khương Nặc.Lúc này, rốt cuộc Vân Diệu cũng cầm theo một thứ nhảy xuống vách đá.Cuối cùng Khương Nặc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.Vân Diệu nhanh chóng đi về phía cô, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh khẽ gật đầu.Khương Nặc lấy một ít đá to trong không gian ra ngoài, chặn hết những ngã rẽ trong động khiến đám dơi không thể bay khỏi đó, sau đó cô lại quay đầu cùng Vân Diệu rút lui từ cửa ra vào.Đao dài không linh hoạt bằng chủy thủ, lại có ưu thế công kích ở phạm vi rộng, Vân Diệu đi trước mở đường, Khương Nặc cản phía sau, hai người vừa c.h.é.m vừa lui.Đi đến cửa động, Vân Diệu đang muốn đẩy hòn đá ra thì Khương Nặc lại nói: “Từ từ đã.”Cô vừa nói vừa lấy ra một ít củi trong không gian, lại nhóm thêm một đống lửa.Đàn dơi thét chói tai đang bay đến bị ánh lửa chặn lại, lúc này Vân Diệu mới đẩy tảng đá ra, hai người một chó rời khỏi sơn động, cuối cùng là bịt kín cửa động hoàn toàn.Có mười mấy con bay ra ngoài đều bị Biên Mục xử lý.Bị cướp mất nguồn linh khí, đám dơi này căn bản không sống được lâu, hơn nữa sơn động trước sau đều bị lấp kín, chỉ có thể c.h.ế.t bên trong động.Sinh vật biến dị không ngừng sinh sôi nảy nở, đó là sự đả kích mang tính hủy diệt đối với nhân loại.Có thể bớt được bao nhiêu thì bớt bấy nhiêu.Nhưng thứ khiến Khương Nặc quan tâm nhất lúc này vẫn là nguồn linh khí vừa được lấy ra kia. 

Chương 281: Chương 281