Từ nhỏ đến lớn Khương Nặc chưa bao giờ đau như bây giờ. Những vết cắn xé đẫm m.á.u xỏ xuyên qua màng nhĩ của cô, chân cô đã không còn sức lực, tay cũng không biết đã rớt ở chỗ nào, cô không phát ra âm thanh được, cổ họng không biết đã bị cắn xuyên qua từ lúc nào rồi. “Con mụ điên này, cút ngay! Cút ngay!” Một người đàn ông đang cực lực đẩy Khương Nặc ra ngoài. Máu tươi đặc sệt chảy xuống che kín mí mắt của Khương Nặc, m.á.u nhiều đến mức cô không thể nào mở mắt ra được, cô vốn nên c.h.ế.t đi từ lâu rồi, nhưng ý trời đã định cô phải chừa lại hơi thở cuối cùng này để túm chặt lấy người đàn ông ở dưới cơ thể mình. Tên đàn ông hại c.h.ế.t mẹ của cô, phản bội cô trong thời tận thế này! Sinh vật biến dị đang ***** Khương Nặc đương nhiên sẽ không bỏ qua con mồi tươi mới đang vặn vẹo dưới người cô, mùi m.á.u tươi hấp dẫn càng nhiều dã thú vây quanh đến, bắt đầu ăn uống thỏa thích. Tiếng kêu rên của người đàn ông dần dần yếu đi rồi biến mất, mà vòng cổ đeo trên cổ Khương Nặc cũng bị cắt đứt…
Chương 508: Chương 508
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm TiềnTác giả: Đang cập nhậtTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTừ nhỏ đến lớn Khương Nặc chưa bao giờ đau như bây giờ. Những vết cắn xé đẫm m.á.u xỏ xuyên qua màng nhĩ của cô, chân cô đã không còn sức lực, tay cũng không biết đã rớt ở chỗ nào, cô không phát ra âm thanh được, cổ họng không biết đã bị cắn xuyên qua từ lúc nào rồi. “Con mụ điên này, cút ngay! Cút ngay!” Một người đàn ông đang cực lực đẩy Khương Nặc ra ngoài. Máu tươi đặc sệt chảy xuống che kín mí mắt của Khương Nặc, m.á.u nhiều đến mức cô không thể nào mở mắt ra được, cô vốn nên c.h.ế.t đi từ lâu rồi, nhưng ý trời đã định cô phải chừa lại hơi thở cuối cùng này để túm chặt lấy người đàn ông ở dưới cơ thể mình. Tên đàn ông hại c.h.ế.t mẹ của cô, phản bội cô trong thời tận thế này! Sinh vật biến dị đang ***** Khương Nặc đương nhiên sẽ không bỏ qua con mồi tươi mới đang vặn vẹo dưới người cô, mùi m.á.u tươi hấp dẫn càng nhiều dã thú vây quanh đến, bắt đầu ăn uống thỏa thích. Tiếng kêu rên của người đàn ông dần dần yếu đi rồi biến mất, mà vòng cổ đeo trên cổ Khương Nặc cũng bị cắt đứt… Kế hoạch là vài năm sẽ trở lại, nhưng dù sao cũng là đi dị giới, cũng không biết khi gặp lại sẽ là tình huống thế nào, vẫn phải giữ mẹ ở bên cạnh mới được.Lỡ đâu xảy ra chuyện gì đó tạm thời không thể quay về thì sao?Khương Nặc đút món ngon cho Biên Mục, vẫn thích ôm cổ nó chải lông như xưa.Nhưng không bao lâu sau đã thấy A Muội mạnh mẽ chen vào, cũng không ý thức được hiện tại nó đã to lớn như thế nào mà vẫn còn muốn bò lên đùi Khương Nặc làm nũng, nhưng lần này đã tiến bộ hơn rồi, không còn muốn chia rẽ người khác mà là gia nhập vào.Chầu này ăn này vô cùng náo nhiệt.Doanh địa có thêm những gương mặt mới, những sinh mệnh mới.Ngay cả Lâm Khiếu cũng đã có hai đứa con, đều được truyền thừa kỹ nghệ gia truyền.Khương Nặc uống không ít rượu, tửu lượng của cô không cao nhưng thân thể khá tốt nên cũng không sợ say, uống nhiều thì cũng chỉ cảm thấy cơ thể hơi lơ lửng mà thôi, cảm giác lâng lâng này thật sự rất tốt.Có thể là vì ánh trăng quá đẹp nên cô đã say lại càng thêm say.Nhìn thấy Vân Diệu đang ngồi dưới ánh trăng chờ cô, cô cảm thấy bản thân có hơi mất khống chế.“Em có vài thứ cho anh.” Khương Nặc thở ra một hơi rồi lấy ra vài bộ đồ.Sức sản xuất bây giờ đã phục hồi không tệ, đã có những nhà may thủ công.Khương Nặc đã đặt may đồ chuẩn bị đến dị giới cho mẹ và cô, phú bà như cô lại thuận tay lấy thêm vài bộ đồ nam.Đây đều là dùng loại vải tốt nhất và tay nghề thủ công cao nhất để làm ra, cô không báo trước cho Vân Diệu, cô ôm ôm sờ sờ anh nhiều như vậy nên trong lòng cũng áng chừng được số đo.Mấy năm nay đều cho Vân Diệu mặc trang phục của mấy ông chú lấy từ siêu thị, thật là lãng phí dáng người của anh.“Tới đây, ***** áo.” Cô giũ bộ tây trang.Ánh mắt Vân Diệu nặng nề nhìn cô.*****, thay đồ, rất mượt mà. Áo sơ mi không cài hết, lộ ra phần cổ, bộ tay trang rất vừa người, chân dài vai rộng nhưng lại rất gần gũi.Giờ khắc này anh có vẻ phi thường chân thật, duỗi tay có thể với tới.“Không tồi, thật đẹp mắt.” Khương Nặc hôn lên chóp mũi anh: “Chỉ được mặc cho em nhìn.”Cô chơi trò thay quần áo này cho đến nghiện, mặc một bộ rồi lại thay một bộ.Sau khi bộ thứ hai cởi ra thì không cần mặc thêm bộ nào nữa.Da thịt kề sát, môi lưỡi giao hòa.Chất cồn khiến con người ta trở nên phóng túng, một đêm điên cuồng khó nói.Tự tìm đường c.h.ế.t thì kết quả chính là c.h.ế.t không còn manh giáp, vì chuyện đã rồi nên Khương Nặc không thể không dời kế hoạch đi dị giới lại thêm một ngày.Thật ra nếu không phải chuyện này làm người ta quá mức mệt mỏi thì cô cũng rất thích....Hôm nay, Khương Nặc khẽ đưa tay vuốt xương quai xanh, tìm kiếm vết sẹo, tay còn lại nắm tay mẹ, nhắm mắt lại.Tiêu hao một viên linh nguyên, cánh cửa mở ra.Bỗng nhiên, sâu trong rừng vang lên một âm thanh nhẹ hẫng.Thanh âm kia cũng không lớn nhưng lại rất kỳ lạ, dường như tất cả mọi người đều nghe thấy, giống như một cơn gió khuếch đại thật xa.Áp lực xung quanh đột nhiên biến mất, thanh đao khổng lồ đột nhiên biến thành một chiếc đao gãy quay trở lại tay Vân Diệu, màn sương xám lại trở nên dày đặc hơn, thông đạo đến một thế giới khác đang mở ra ngay trước mắt.Vân Diệu vô cùng bình tĩnh nhưng khi Khương Nặc nhìn về phía anh, anh lại có chút hốt hoảng.Ngôi sao cô đơn giờ đây đã có thể mang theo ánh trăng của mình. TBCHOÀN
Kế hoạch là vài năm sẽ trở lại, nhưng dù sao cũng là đi dị giới, cũng không biết khi gặp lại sẽ là tình huống thế nào, vẫn phải giữ mẹ ở bên cạnh mới được.
Lỡ đâu xảy ra chuyện gì đó tạm thời không thể quay về thì sao?
Khương Nặc đút món ngon cho Biên Mục, vẫn thích ôm cổ nó chải lông như xưa.
Nhưng không bao lâu sau đã thấy A Muội mạnh mẽ chen vào, cũng không ý thức được hiện tại nó đã to lớn như thế nào mà vẫn còn muốn bò lên đùi Khương Nặc làm nũng, nhưng lần này đã tiến bộ hơn rồi, không còn muốn chia rẽ người khác mà là gia nhập vào.
Chầu này ăn này vô cùng náo nhiệt.
Doanh địa có thêm những gương mặt mới, những sinh mệnh mới.
Ngay cả Lâm Khiếu cũng đã có hai đứa con, đều được truyền thừa kỹ nghệ gia truyền.
Khương Nặc uống không ít rượu, tửu lượng của cô không cao nhưng thân thể khá tốt nên cũng không sợ say, uống nhiều thì cũng chỉ cảm thấy cơ thể hơi lơ lửng mà thôi, cảm giác lâng lâng này thật sự rất tốt.
Có thể là vì ánh trăng quá đẹp nên cô đã say lại càng thêm say.
Nhìn thấy Vân Diệu đang ngồi dưới ánh trăng chờ cô, cô cảm thấy bản thân có hơi mất khống chế.
“Em có vài thứ cho anh.” Khương Nặc thở ra một hơi rồi lấy ra vài bộ đồ.
Sức sản xuất bây giờ đã phục hồi không tệ, đã có những nhà may thủ công.
Khương Nặc đã đặt may đồ chuẩn bị đến dị giới cho mẹ và cô, phú bà như cô lại thuận tay lấy thêm vài bộ đồ nam.
Đây đều là dùng loại vải tốt nhất và tay nghề thủ công cao nhất để làm ra, cô không báo trước cho Vân Diệu, cô ôm ôm sờ sờ anh nhiều như vậy nên trong lòng cũng áng chừng được số đo.
Mấy năm nay đều cho Vân Diệu mặc trang phục của mấy ông chú lấy từ siêu thị, thật là lãng phí dáng người của anh.
“Tới đây, ***** áo.” Cô giũ bộ tây trang.
Ánh mắt Vân Diệu nặng nề nhìn cô.
*****, thay đồ, rất mượt mà.
Áo sơ mi không cài hết, lộ ra phần cổ, bộ tay trang rất vừa người, chân dài vai rộng nhưng lại rất gần gũi.
Giờ khắc này anh có vẻ phi thường chân thật, duỗi tay có thể với tới.
“Không tồi, thật đẹp mắt.” Khương Nặc hôn lên chóp mũi anh: “Chỉ được mặc cho em nhìn.”
Cô chơi trò thay quần áo này cho đến nghiện, mặc một bộ rồi lại thay một bộ.
Sau khi bộ thứ hai cởi ra thì không cần mặc thêm bộ nào nữa.
Da thịt kề sát, môi lưỡi giao hòa.
Chất cồn khiến con người ta trở nên phóng túng, một đêm điên cuồng khó nói.
Tự tìm đường c.h.ế.t thì kết quả chính là c.h.ế.t không còn manh giáp, vì chuyện đã rồi nên Khương Nặc không thể không dời kế hoạch đi dị giới lại thêm một ngày.
Thật ra nếu không phải chuyện này làm người ta quá mức mệt mỏi thì cô cũng rất thích.
...
Hôm nay, Khương Nặc khẽ đưa tay vuốt xương quai xanh, tìm kiếm vết sẹo, tay còn lại nắm tay mẹ, nhắm mắt lại.
Tiêu hao một viên linh nguyên, cánh cửa mở ra.
Bỗng nhiên, sâu trong rừng vang lên một âm thanh nhẹ hẫng.
Thanh âm kia cũng không lớn nhưng lại rất kỳ lạ, dường như tất cả mọi người đều nghe thấy, giống như một cơn gió khuếch đại thật xa.
Áp lực xung quanh đột nhiên biến mất, thanh đao khổng lồ đột nhiên biến thành một chiếc đao gãy quay trở lại tay Vân Diệu, màn sương xám lại trở nên dày đặc hơn, thông đạo đến một thế giới khác đang mở ra ngay trước mắt.
Vân Diệu vô cùng bình tĩnh nhưng khi Khương Nặc nhìn về phía anh, anh lại có chút hốt hoảng.
Ngôi sao cô đơn giờ đây đã có thể mang theo ánh trăng của mình.
TBC
HOÀN
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm TiềnTác giả: Đang cập nhậtTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTừ nhỏ đến lớn Khương Nặc chưa bao giờ đau như bây giờ. Những vết cắn xé đẫm m.á.u xỏ xuyên qua màng nhĩ của cô, chân cô đã không còn sức lực, tay cũng không biết đã rớt ở chỗ nào, cô không phát ra âm thanh được, cổ họng không biết đã bị cắn xuyên qua từ lúc nào rồi. “Con mụ điên này, cút ngay! Cút ngay!” Một người đàn ông đang cực lực đẩy Khương Nặc ra ngoài. Máu tươi đặc sệt chảy xuống che kín mí mắt của Khương Nặc, m.á.u nhiều đến mức cô không thể nào mở mắt ra được, cô vốn nên c.h.ế.t đi từ lâu rồi, nhưng ý trời đã định cô phải chừa lại hơi thở cuối cùng này để túm chặt lấy người đàn ông ở dưới cơ thể mình. Tên đàn ông hại c.h.ế.t mẹ của cô, phản bội cô trong thời tận thế này! Sinh vật biến dị đang ***** Khương Nặc đương nhiên sẽ không bỏ qua con mồi tươi mới đang vặn vẹo dưới người cô, mùi m.á.u tươi hấp dẫn càng nhiều dã thú vây quanh đến, bắt đầu ăn uống thỏa thích. Tiếng kêu rên của người đàn ông dần dần yếu đi rồi biến mất, mà vòng cổ đeo trên cổ Khương Nặc cũng bị cắt đứt… Kế hoạch là vài năm sẽ trở lại, nhưng dù sao cũng là đi dị giới, cũng không biết khi gặp lại sẽ là tình huống thế nào, vẫn phải giữ mẹ ở bên cạnh mới được.Lỡ đâu xảy ra chuyện gì đó tạm thời không thể quay về thì sao?Khương Nặc đút món ngon cho Biên Mục, vẫn thích ôm cổ nó chải lông như xưa.Nhưng không bao lâu sau đã thấy A Muội mạnh mẽ chen vào, cũng không ý thức được hiện tại nó đã to lớn như thế nào mà vẫn còn muốn bò lên đùi Khương Nặc làm nũng, nhưng lần này đã tiến bộ hơn rồi, không còn muốn chia rẽ người khác mà là gia nhập vào.Chầu này ăn này vô cùng náo nhiệt.Doanh địa có thêm những gương mặt mới, những sinh mệnh mới.Ngay cả Lâm Khiếu cũng đã có hai đứa con, đều được truyền thừa kỹ nghệ gia truyền.Khương Nặc uống không ít rượu, tửu lượng của cô không cao nhưng thân thể khá tốt nên cũng không sợ say, uống nhiều thì cũng chỉ cảm thấy cơ thể hơi lơ lửng mà thôi, cảm giác lâng lâng này thật sự rất tốt.Có thể là vì ánh trăng quá đẹp nên cô đã say lại càng thêm say.Nhìn thấy Vân Diệu đang ngồi dưới ánh trăng chờ cô, cô cảm thấy bản thân có hơi mất khống chế.“Em có vài thứ cho anh.” Khương Nặc thở ra một hơi rồi lấy ra vài bộ đồ.Sức sản xuất bây giờ đã phục hồi không tệ, đã có những nhà may thủ công.Khương Nặc đã đặt may đồ chuẩn bị đến dị giới cho mẹ và cô, phú bà như cô lại thuận tay lấy thêm vài bộ đồ nam.Đây đều là dùng loại vải tốt nhất và tay nghề thủ công cao nhất để làm ra, cô không báo trước cho Vân Diệu, cô ôm ôm sờ sờ anh nhiều như vậy nên trong lòng cũng áng chừng được số đo.Mấy năm nay đều cho Vân Diệu mặc trang phục của mấy ông chú lấy từ siêu thị, thật là lãng phí dáng người của anh.“Tới đây, ***** áo.” Cô giũ bộ tây trang.Ánh mắt Vân Diệu nặng nề nhìn cô.*****, thay đồ, rất mượt mà. Áo sơ mi không cài hết, lộ ra phần cổ, bộ tay trang rất vừa người, chân dài vai rộng nhưng lại rất gần gũi.Giờ khắc này anh có vẻ phi thường chân thật, duỗi tay có thể với tới.“Không tồi, thật đẹp mắt.” Khương Nặc hôn lên chóp mũi anh: “Chỉ được mặc cho em nhìn.”Cô chơi trò thay quần áo này cho đến nghiện, mặc một bộ rồi lại thay một bộ.Sau khi bộ thứ hai cởi ra thì không cần mặc thêm bộ nào nữa.Da thịt kề sát, môi lưỡi giao hòa.Chất cồn khiến con người ta trở nên phóng túng, một đêm điên cuồng khó nói.Tự tìm đường c.h.ế.t thì kết quả chính là c.h.ế.t không còn manh giáp, vì chuyện đã rồi nên Khương Nặc không thể không dời kế hoạch đi dị giới lại thêm một ngày.Thật ra nếu không phải chuyện này làm người ta quá mức mệt mỏi thì cô cũng rất thích....Hôm nay, Khương Nặc khẽ đưa tay vuốt xương quai xanh, tìm kiếm vết sẹo, tay còn lại nắm tay mẹ, nhắm mắt lại.Tiêu hao một viên linh nguyên, cánh cửa mở ra.Bỗng nhiên, sâu trong rừng vang lên một âm thanh nhẹ hẫng.Thanh âm kia cũng không lớn nhưng lại rất kỳ lạ, dường như tất cả mọi người đều nghe thấy, giống như một cơn gió khuếch đại thật xa.Áp lực xung quanh đột nhiên biến mất, thanh đao khổng lồ đột nhiên biến thành một chiếc đao gãy quay trở lại tay Vân Diệu, màn sương xám lại trở nên dày đặc hơn, thông đạo đến một thế giới khác đang mở ra ngay trước mắt.Vân Diệu vô cùng bình tĩnh nhưng khi Khương Nặc nhìn về phía anh, anh lại có chút hốt hoảng.Ngôi sao cô đơn giờ đây đã có thể mang theo ánh trăng của mình. TBCHOÀN