Tác giả:

“Người bị thể Biến dị loại R cào trúng chính là quả b.o.m hẹn giờ, nửa tiếng sau bất cứ lúc nào cũng có thể biến dị, cô ta không thể ở lại trên tàu!”   “Nhưng cô ấy là Ôn phó đội của chúng ta, cũng là vì bảo vệ mọi người mới bị thương! Anh nói vậy có còn lương tâm không!?”   “Sao tôi lại không có lương tâm! Loại thể Biến dị này có độc biến dị nhanh chóng, sức sát thương có thể lấy một địch trăm, chẳng lẽ tính mạng của chín mươi bảy thành viên còn lại trên tàu này không cần nữa sao?”   Bên trong một toa tàu đang chạy trên Tuyết nguyên Bắc Châu, hai phe người đang cãi nhau ầm ĩ.   Còn Ôn Dao, đối tượng mà họ đang tranh luận, lúc này đang im lặng ngồi trong góc, cô cụp mi, dùng trường đao rạch cánh tay, khoét bỏ phần thịt bị nhiễm độc.   Không có thuốc tê, cũng không có bất kỳ loại thuốc giảm đau nào, khi phần thịt thối đen và trường đao rơi xuống đất, cô khẽ hít một hơi, mồ hôi trên trán tụ thành giọt, chảy dọc theo đuôi lông mày xuống khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô, “tách” một…

Chương 169: Chương 169

Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng ÁiTác giả: Lạc Kim TriêuTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Người bị thể Biến dị loại R cào trúng chính là quả b.o.m hẹn giờ, nửa tiếng sau bất cứ lúc nào cũng có thể biến dị, cô ta không thể ở lại trên tàu!”   “Nhưng cô ấy là Ôn phó đội của chúng ta, cũng là vì bảo vệ mọi người mới bị thương! Anh nói vậy có còn lương tâm không!?”   “Sao tôi lại không có lương tâm! Loại thể Biến dị này có độc biến dị nhanh chóng, sức sát thương có thể lấy một địch trăm, chẳng lẽ tính mạng của chín mươi bảy thành viên còn lại trên tàu này không cần nữa sao?”   Bên trong một toa tàu đang chạy trên Tuyết nguyên Bắc Châu, hai phe người đang cãi nhau ầm ĩ.   Còn Ôn Dao, đối tượng mà họ đang tranh luận, lúc này đang im lặng ngồi trong góc, cô cụp mi, dùng trường đao rạch cánh tay, khoét bỏ phần thịt bị nhiễm độc.   Không có thuốc tê, cũng không có bất kỳ loại thuốc giảm đau nào, khi phần thịt thối đen và trường đao rơi xuống đất, cô khẽ hít một hơi, mồ hôi trên trán tụ thành giọt, chảy dọc theo đuôi lông mày xuống khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô, “tách” một… Mặc dù Quý Minh Trần đã đề nghị dựng một cái lều trên đó để che chắn gió tuyết, nhưng cô luôn cảm thấy nó sẽ phá hỏng vẻ đẹp, vì vậy chuyện này cứ thế mà thôi.Quý Minh Trần nhìn Ôn Dao đang vui vẻ trước mặt, vừa giúp cô cởi chiếc áo khoác dày, vừa hỏi một cách tùy ý: "Còn có nơi nào khác mà em đặc biệt muốn đến không?"Ôn Dao phối hợp đưa tay ra: "Dạo này sao anh cứ... hỏi mãi vậy?"Trong một năm này, ngoài bảy tháng an cư lạc nghiệp ở đây, Quý Minh Trần còn đưa cô trở về thành phố Thanh Chu, đưa cô về quê ngoại nơi bà ngoại cô từng sống, hoàn thành tâm nguyện trở về nhà của cô.Sau khi đến vùng cực hàn này, anh càng làm theo ý cô, cùng cô cải tạo toa tàu bỏ hoang trên tuyết nguyên, cùng cô trồng hoa hồng, đắp người tuyết trên tuyết, lại cùng cô vượt qua núi băng, dựng lều trên sông băng ngắm nhìn biển sao bao la, cực quang rực rỡ...Ở tận cùng thế giới này, trong ngày tận thế đầy c.h.ế.t chóc và nguy hiểm này, anh gần như đã cùng cô làm tất cả những điều tự do và hạnh phúc, cho dù là giấc mơ thời thơ ấu hay ước nguyện thời thiếu nữ của cô, anh đều cố gắng hết sức để giúp cô từng cái một thực hiện.  Cô vừa cảm thấy hạnh phúc, lại không khỏi sợ hãi vì điều này, luôn cảm thấy tất cả những điều này... tốt đẹp đến mức không chân thật.Giống như một giấc mơ, hư ảo."Hửm?" Quý Minh Trần đặt chiếc áo khoác dày của cô lên giá gỗ bên cạnh.Ôn Dao nhìn chằm chằm vào mắt đối phương một lúc, sau đó vùi đầu vào cổ anh: "Mấy ngày nay, em ngồi trên ghế, nhìn tuyết và hoa hồng bên ngoài cửa sổ kính, thường có cảm giác, tất cả đều là mơ..."Quý Minh Trần nghe vậy hơi sững người, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cầm lấy tấm chăn bên cạnh, đắp lên người cô: "Sao vậy?""Em cũng không biết." Ôn Dao ôm chặt cổ anh, thở ra làn khói trắng, giọng nói mềm mại: "Em không chỉ một lần nghi ngờ, có phải em đã c.h.ế.t từ lâu rồi không, c.h.ế.t trong thế giới tàn khốc đáng sợ này, cho nên mới tự mình dựng nên một giấc mộng đẹp như vậy trong cái chết?""Nơi này không có đường ray, sao lại có toa tàu xuất hiện, trên núi băng tuyết nguyên, sao có thể trồng ra hoa hồng được?"Quý Minh Trần nhìn ánh nến phía trước, hôn lên tóc mai cô nói: "Trước đây không phải đã kể chuyện trước khi ngủ cho em rồi sao? Nơi này trước đây có một vương quốc băng tuyết, đây là chuyến tàu đến vương quốc băng tuyết...""..."  "Vậy bảo bối nói xem, nếu đây là mơ, vậy anh, bạn đời của em là gì? Là hồn ma trong mơ của em?"Ôn Dao im lặng lắng nghe những lời nói vô căn cứ này để dỗ dành cô, nếu là trước đây có lẽ cô sẽ bị chọc cười, nhưng lúc này không hiểu sao nước mắt lại tràn mi: "Quý Minh Trần..."Quý Minh Trần vốn còn muốn nói gì đó, nhưng khi cảm nhận được hơi ấm ướt át trên ngực, anh không nói nên lời.Ôn Dao ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn đôi mắt hoa đào xinh đẹp của người đàn ông: "Hôm nay Địch Đại Hổ nói, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây, chúng ta sống ở đây không phải rất tốt sao? Tại sao phải rời đi?"Quý Minh Trần nâng mặt cô lên, dùng đầu ngón tay xoa xoa đuôi mắt cô: "Vậy là không muốn rời khỏi đây sao?"Ôn Dao lại ôm chặt cổ anh, vùi mặt vào n.g.ự.c anh: "Cũng không phải là không muốn, chỉ là luôn có linh cảm không lành...""Quý Minh Trần, em không cần thứ gì khác, cho dù ở đây không có gì cũng không sao, em chỉ muốn ở bên anh mãi mãi."Sau khi lời này nói ra, người trong lòng im lặng.Quý Minh Trần cũng không biết do dự bao lâu, cuối cùng cũng cụp mi xuống, hàng mi dài che đi nỗi đau giấu kín trong đáy mắt:"Mùa đông ở vùng cực hàn là không có điểm dừng, anh đưa em đi xem mùa xuân ấm áp phương nam nhé?""..."Anh lại lấy ra một cây nến màu trắng, đưa đến trước mặt người trong lòng: "Em xem, đây là cây nến cuối cùng của chúng ta rồi...""...""Ngoan nào bảo bối, tài nguyên vật chất là có hạn khi không có sản xuất, chúng ta đã ở đây rất lâu rồi, nếu tiếp tục ở lại, chúng ta sẽ phải sống mãi trong bóng tối."Không chịu nổi người này dỗ dành hết câu này đến câu khác, Ôn Dao cuối cùng cũng ngẩng đôi mắt long lanh lên: "Vậy anh hứa với em, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không chia tay."Quý Minh Trần cũng nâng mặt cô lên, hôn lên mi tâm cô, đáp lại một cách vô cùng dịu dàng: "Được.""..."...Đến tháng thứ bảy ở vùng cực hàn, Quý Minh Trần cuối cùng cũng chọn rời đi, còn Ôn Dao không hề bất ngờ trước quyết định của anh, chỉ lặng lẽ thu dọn vài món đồ lưu niệm quan trọng, cùng anh lên xe.Melissa phụ trách lái xe, Địch Đại Hổ phụ trách dọn dẹp zombie và thể biến dị xung quanh, Ôn Dao thì nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng ngồi ở ghế sau.Xe việt dã chạy về phía nam, theo lộ trình di chuyển, tuyết lớn bay lượn xung quanh dần hóa thành những hạt mưa nhỏ, thời gian dường như quay trở lại lúc ban đầu...Địch Đại Hổ nhìn khu đô thị đổ nát bên ngoài, cảm thán: "Xe chạy gần mười tiếng rồi nhỉ, đi qua nhiều khu đô thị như vậy, sao không thấy bóng dáng một người sống nào?"Melissa tranh thủ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt cũng nghiêm trọng: "Hai tháng trước khi chúng ta ra ngoài thu thập vật tư, thành phố này vẫn còn người sống, không ngờ ngay cả khu đô thị này cũng thất thủ, vậy mười mấy khu lớn của Bắc Châu, tôi đoán là thất thủ hết rồi..."

Mặc dù Quý Minh Trần đã đề nghị dựng một cái lều trên đó để che chắn gió tuyết, nhưng cô luôn cảm thấy nó sẽ phá hỏng vẻ đẹp, vì vậy chuyện này cứ thế mà thôi.

Quý Minh Trần nhìn Ôn Dao đang vui vẻ trước mặt, vừa giúp cô cởi chiếc áo khoác dày, vừa hỏi một cách tùy ý: "Còn có nơi nào khác mà em đặc biệt muốn đến không?"

Ôn Dao phối hợp đưa tay ra: "Dạo này sao anh cứ... hỏi mãi vậy?"

Trong một năm này, ngoài bảy tháng an cư lạc nghiệp ở đây, Quý Minh Trần còn đưa cô trở về thành phố Thanh Chu, đưa cô về quê ngoại nơi bà ngoại cô từng sống, hoàn thành tâm nguyện trở về nhà của cô.

Sau khi đến vùng cực hàn này, anh càng làm theo ý cô, cùng cô cải tạo toa tàu bỏ hoang trên tuyết nguyên, cùng cô trồng hoa hồng, đắp người tuyết trên tuyết, lại cùng cô vượt qua núi băng, dựng lều trên sông băng ngắm nhìn biển sao bao la, cực quang rực rỡ...

Ở tận cùng thế giới này, trong ngày tận thế đầy c.h.ế.t chóc và nguy hiểm này, anh gần như đã cùng cô làm tất cả những điều tự do và hạnh phúc, cho dù là giấc mơ thời thơ ấu hay ước nguyện thời thiếu nữ của cô, anh đều cố gắng hết sức để giúp cô từng cái một thực hiện.

 

 

Cô vừa cảm thấy hạnh phúc, lại không khỏi sợ hãi vì điều này, luôn cảm thấy tất cả những điều này... tốt đẹp đến mức không chân thật.

Giống như một giấc mơ, hư ảo.

"Hửm?" Quý Minh Trần đặt chiếc áo khoác dày của cô lên giá gỗ bên cạnh.

Ôn Dao nhìn chằm chằm vào mắt đối phương một lúc, sau đó vùi đầu vào cổ anh: "Mấy ngày nay, em ngồi trên ghế, nhìn tuyết và hoa hồng bên ngoài cửa sổ kính, thường có cảm giác, tất cả đều là mơ..."

Quý Minh Trần nghe vậy hơi sững người, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cầm lấy tấm chăn bên cạnh, đắp lên người cô: "Sao vậy?"

"Em cũng không biết." Ôn Dao ôm chặt cổ anh, thở ra làn khói trắng, giọng nói mềm mại: "Em không chỉ một lần nghi ngờ, có phải em đã c.h.ế.t từ lâu rồi không, c.h.ế.t trong thế giới tàn khốc đáng sợ này, cho nên mới tự mình dựng nên một giấc mộng đẹp như vậy trong cái chết?"

"Nơi này không có đường ray, sao lại có toa tàu xuất hiện, trên núi băng tuyết nguyên, sao có thể trồng ra hoa hồng được?"

Quý Minh Trần nhìn ánh nến phía trước, hôn lên tóc mai cô nói: "Trước đây không phải đã kể chuyện trước khi ngủ cho em rồi sao? Nơi này trước đây có một vương quốc băng tuyết, đây là chuyến tàu đến vương quốc băng tuyết..."

"..."

 

 

"Vậy bảo bối nói xem, nếu đây là mơ, vậy anh, bạn đời của em là gì? Là hồn ma trong mơ của em?"

Ôn Dao im lặng lắng nghe những lời nói vô căn cứ này để dỗ dành cô, nếu là trước đây có lẽ cô sẽ bị chọc cười, nhưng lúc này không hiểu sao nước mắt lại tràn mi: "Quý Minh Trần..."

Quý Minh Trần vốn còn muốn nói gì đó, nhưng khi cảm nhận được hơi ấm ướt át trên ngực, anh không nói nên lời.

Ôn Dao ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn đôi mắt hoa đào xinh đẹp của người đàn ông: "Hôm nay Địch Đại Hổ nói, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây, chúng ta sống ở đây không phải rất tốt sao? Tại sao phải rời đi?"

Quý Minh Trần nâng mặt cô lên, dùng đầu ngón tay xoa xoa đuôi mắt cô: "Vậy là không muốn rời khỏi đây sao?"

Ôn Dao lại ôm chặt cổ anh, vùi mặt vào n.g.ự.c anh: "Cũng không phải là không muốn, chỉ là luôn có linh cảm không lành..."

"Quý Minh Trần, em không cần thứ gì khác, cho dù ở đây không có gì cũng không sao, em chỉ muốn ở bên anh mãi mãi."

Sau khi lời này nói ra, người trong lòng im lặng.

Quý Minh Trần cũng không biết do dự bao lâu, cuối cùng cũng cụp mi xuống, hàng mi dài che đi nỗi đau giấu kín trong đáy mắt:

"Mùa đông ở vùng cực hàn là không có điểm dừng, anh đưa em đi xem mùa xuân ấm áp phương nam nhé?"

"..."

Anh lại lấy ra một cây nến màu trắng, đưa đến trước mặt người trong lòng: "Em xem, đây là cây nến cuối cùng của chúng ta rồi..."

"..."

"Ngoan nào bảo bối, tài nguyên vật chất là có hạn khi không có sản xuất, chúng ta đã ở đây rất lâu rồi, nếu tiếp tục ở lại, chúng ta sẽ phải sống mãi trong bóng tối."

Không chịu nổi người này dỗ dành hết câu này đến câu khác, Ôn Dao cuối cùng cũng ngẩng đôi mắt long lanh lên: "Vậy anh hứa với em, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không chia tay."

Quý Minh Trần cũng nâng mặt cô lên, hôn lên mi tâm cô, đáp lại một cách vô cùng dịu dàng: "Được."

"..."

...

Đến tháng thứ bảy ở vùng cực hàn, Quý Minh Trần cuối cùng cũng chọn rời đi, còn Ôn Dao không hề bất ngờ trước quyết định của anh, chỉ lặng lẽ thu dọn vài món đồ lưu niệm quan trọng, cùng anh lên xe.

Melissa phụ trách lái xe, Địch Đại Hổ phụ trách dọn dẹp zombie và thể biến dị xung quanh, Ôn Dao thì nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng ngồi ở ghế sau.

Xe việt dã chạy về phía nam, theo lộ trình di chuyển, tuyết lớn bay lượn xung quanh dần hóa thành những hạt mưa nhỏ, thời gian dường như quay trở lại lúc ban đầu...

Địch Đại Hổ nhìn khu đô thị đổ nát bên ngoài, cảm thán: "Xe chạy gần mười tiếng rồi nhỉ, đi qua nhiều khu đô thị như vậy, sao không thấy bóng dáng một người sống nào?"

Melissa tranh thủ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt cũng nghiêm trọng: "Hai tháng trước khi chúng ta ra ngoài thu thập vật tư, thành phố này vẫn còn người sống, không ngờ ngay cả khu đô thị này cũng thất thủ, vậy mười mấy khu lớn của Bắc Châu, tôi đoán là thất thủ hết rồi..."

Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng ÁiTác giả: Lạc Kim TriêuTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Người bị thể Biến dị loại R cào trúng chính là quả b.o.m hẹn giờ, nửa tiếng sau bất cứ lúc nào cũng có thể biến dị, cô ta không thể ở lại trên tàu!”   “Nhưng cô ấy là Ôn phó đội của chúng ta, cũng là vì bảo vệ mọi người mới bị thương! Anh nói vậy có còn lương tâm không!?”   “Sao tôi lại không có lương tâm! Loại thể Biến dị này có độc biến dị nhanh chóng, sức sát thương có thể lấy một địch trăm, chẳng lẽ tính mạng của chín mươi bảy thành viên còn lại trên tàu này không cần nữa sao?”   Bên trong một toa tàu đang chạy trên Tuyết nguyên Bắc Châu, hai phe người đang cãi nhau ầm ĩ.   Còn Ôn Dao, đối tượng mà họ đang tranh luận, lúc này đang im lặng ngồi trong góc, cô cụp mi, dùng trường đao rạch cánh tay, khoét bỏ phần thịt bị nhiễm độc.   Không có thuốc tê, cũng không có bất kỳ loại thuốc giảm đau nào, khi phần thịt thối đen và trường đao rơi xuống đất, cô khẽ hít một hơi, mồ hôi trên trán tụ thành giọt, chảy dọc theo đuôi lông mày xuống khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô, “tách” một… Mặc dù Quý Minh Trần đã đề nghị dựng một cái lều trên đó để che chắn gió tuyết, nhưng cô luôn cảm thấy nó sẽ phá hỏng vẻ đẹp, vì vậy chuyện này cứ thế mà thôi.Quý Minh Trần nhìn Ôn Dao đang vui vẻ trước mặt, vừa giúp cô cởi chiếc áo khoác dày, vừa hỏi một cách tùy ý: "Còn có nơi nào khác mà em đặc biệt muốn đến không?"Ôn Dao phối hợp đưa tay ra: "Dạo này sao anh cứ... hỏi mãi vậy?"Trong một năm này, ngoài bảy tháng an cư lạc nghiệp ở đây, Quý Minh Trần còn đưa cô trở về thành phố Thanh Chu, đưa cô về quê ngoại nơi bà ngoại cô từng sống, hoàn thành tâm nguyện trở về nhà của cô.Sau khi đến vùng cực hàn này, anh càng làm theo ý cô, cùng cô cải tạo toa tàu bỏ hoang trên tuyết nguyên, cùng cô trồng hoa hồng, đắp người tuyết trên tuyết, lại cùng cô vượt qua núi băng, dựng lều trên sông băng ngắm nhìn biển sao bao la, cực quang rực rỡ...Ở tận cùng thế giới này, trong ngày tận thế đầy c.h.ế.t chóc và nguy hiểm này, anh gần như đã cùng cô làm tất cả những điều tự do và hạnh phúc, cho dù là giấc mơ thời thơ ấu hay ước nguyện thời thiếu nữ của cô, anh đều cố gắng hết sức để giúp cô từng cái một thực hiện.  Cô vừa cảm thấy hạnh phúc, lại không khỏi sợ hãi vì điều này, luôn cảm thấy tất cả những điều này... tốt đẹp đến mức không chân thật.Giống như một giấc mơ, hư ảo."Hửm?" Quý Minh Trần đặt chiếc áo khoác dày của cô lên giá gỗ bên cạnh.Ôn Dao nhìn chằm chằm vào mắt đối phương một lúc, sau đó vùi đầu vào cổ anh: "Mấy ngày nay, em ngồi trên ghế, nhìn tuyết và hoa hồng bên ngoài cửa sổ kính, thường có cảm giác, tất cả đều là mơ..."Quý Minh Trần nghe vậy hơi sững người, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cầm lấy tấm chăn bên cạnh, đắp lên người cô: "Sao vậy?""Em cũng không biết." Ôn Dao ôm chặt cổ anh, thở ra làn khói trắng, giọng nói mềm mại: "Em không chỉ một lần nghi ngờ, có phải em đã c.h.ế.t từ lâu rồi không, c.h.ế.t trong thế giới tàn khốc đáng sợ này, cho nên mới tự mình dựng nên một giấc mộng đẹp như vậy trong cái chết?""Nơi này không có đường ray, sao lại có toa tàu xuất hiện, trên núi băng tuyết nguyên, sao có thể trồng ra hoa hồng được?"Quý Minh Trần nhìn ánh nến phía trước, hôn lên tóc mai cô nói: "Trước đây không phải đã kể chuyện trước khi ngủ cho em rồi sao? Nơi này trước đây có một vương quốc băng tuyết, đây là chuyến tàu đến vương quốc băng tuyết...""..."  "Vậy bảo bối nói xem, nếu đây là mơ, vậy anh, bạn đời của em là gì? Là hồn ma trong mơ của em?"Ôn Dao im lặng lắng nghe những lời nói vô căn cứ này để dỗ dành cô, nếu là trước đây có lẽ cô sẽ bị chọc cười, nhưng lúc này không hiểu sao nước mắt lại tràn mi: "Quý Minh Trần..."Quý Minh Trần vốn còn muốn nói gì đó, nhưng khi cảm nhận được hơi ấm ướt át trên ngực, anh không nói nên lời.Ôn Dao ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn đôi mắt hoa đào xinh đẹp của người đàn ông: "Hôm nay Địch Đại Hổ nói, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây, chúng ta sống ở đây không phải rất tốt sao? Tại sao phải rời đi?"Quý Minh Trần nâng mặt cô lên, dùng đầu ngón tay xoa xoa đuôi mắt cô: "Vậy là không muốn rời khỏi đây sao?"Ôn Dao lại ôm chặt cổ anh, vùi mặt vào n.g.ự.c anh: "Cũng không phải là không muốn, chỉ là luôn có linh cảm không lành...""Quý Minh Trần, em không cần thứ gì khác, cho dù ở đây không có gì cũng không sao, em chỉ muốn ở bên anh mãi mãi."Sau khi lời này nói ra, người trong lòng im lặng.Quý Minh Trần cũng không biết do dự bao lâu, cuối cùng cũng cụp mi xuống, hàng mi dài che đi nỗi đau giấu kín trong đáy mắt:"Mùa đông ở vùng cực hàn là không có điểm dừng, anh đưa em đi xem mùa xuân ấm áp phương nam nhé?""..."Anh lại lấy ra một cây nến màu trắng, đưa đến trước mặt người trong lòng: "Em xem, đây là cây nến cuối cùng của chúng ta rồi...""...""Ngoan nào bảo bối, tài nguyên vật chất là có hạn khi không có sản xuất, chúng ta đã ở đây rất lâu rồi, nếu tiếp tục ở lại, chúng ta sẽ phải sống mãi trong bóng tối."Không chịu nổi người này dỗ dành hết câu này đến câu khác, Ôn Dao cuối cùng cũng ngẩng đôi mắt long lanh lên: "Vậy anh hứa với em, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không chia tay."Quý Minh Trần cũng nâng mặt cô lên, hôn lên mi tâm cô, đáp lại một cách vô cùng dịu dàng: "Được.""..."...Đến tháng thứ bảy ở vùng cực hàn, Quý Minh Trần cuối cùng cũng chọn rời đi, còn Ôn Dao không hề bất ngờ trước quyết định của anh, chỉ lặng lẽ thu dọn vài món đồ lưu niệm quan trọng, cùng anh lên xe.Melissa phụ trách lái xe, Địch Đại Hổ phụ trách dọn dẹp zombie và thể biến dị xung quanh, Ôn Dao thì nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng ngồi ở ghế sau.Xe việt dã chạy về phía nam, theo lộ trình di chuyển, tuyết lớn bay lượn xung quanh dần hóa thành những hạt mưa nhỏ, thời gian dường như quay trở lại lúc ban đầu...Địch Đại Hổ nhìn khu đô thị đổ nát bên ngoài, cảm thán: "Xe chạy gần mười tiếng rồi nhỉ, đi qua nhiều khu đô thị như vậy, sao không thấy bóng dáng một người sống nào?"Melissa tranh thủ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt cũng nghiêm trọng: "Hai tháng trước khi chúng ta ra ngoài thu thập vật tư, thành phố này vẫn còn người sống, không ngờ ngay cả khu đô thị này cũng thất thủ, vậy mười mấy khu lớn của Bắc Châu, tôi đoán là thất thủ hết rồi..."

Chương 169: Chương 169