A Bảo mở cửa sổ ra, hơi gió lạnh lẽo từ ngoài thổi vào, trong gió hình như thoang thoảng mùi hoa. Nàng nhắm hai mắt, cố sức ngửi ngửi, không xác định rõ. Trong phòng quá nồng mùi thuốc, nàng đổ bệnh suốt cả mùa đông, cái mũi cũng đã bị mấy chén thuốc vừa đặc vừa đắng đó làm cho hỏng. A Bảo chống người dậy, vươn nửa người ra cửa sổ, cật lực nghiêng đầu nhìn xem, mơ hồ thấy cây lê ở đình viện đã nở hoa, đoá hoa phấn trắng nở rộ trên nhánh cây, còn có vài cánh hoa phiêu tán bay trong gió. Hoá ra đã là mùa xuân rồi. Vào lúc A Bảo đang muốn vươn ra thêm, bỗng nhiên đằng sau có người túm cánh tay nàng lại, một tiếng ‘bang’, cửa sổ bị đóng lại. Ngô thị mặt mũi không tán đồng nhìn nàng, nhíu mày khoa tay múa chân với nàng. Không được để trúng gió, sẽ bị cảm lạnh. A Bảo giải thích: “Ta chỉ mới mở thôi, thời gian còn chưa đầy nửa chén trà nhỏ.” Ngô thị không cử động, tiếp tục nhìn nàng chằm chằm. A Bảo lại năn nỉ nói: “Cho ta ngắm đi mà, bên ngoài hoa đều đã nở hết rồi.” Ngô thị vẫn đứng bất…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...