Giang Mạt mở mắt, phát hiện mình đang ngồi trong một quán cà phê. Đối diện cô là một người đàn ông đang nhìn cô đầy lo lắng. “Mạt Mạt, em sao thế? Có chuyện gì à?” Nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng Giang Mạt chỉ toàn là thắc mắc. Cô là ai? Đây là đâu? Người đàn ông này là ai? Mạt Mạt… Anh đang gọi cô sao? Hình như cô chẳng nhớ được gì cả, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Thấy cô im lặng, vẻ mặt người đàn ông càng thêm sốt ruột. “Mạt Mạt? Rốt cuộc em bị làm sao thế? Có phải chỗ nào không khỏe không? Hay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra nhé?” Giang Mạt còn chưa kịp trả lời thì cảm thấy có thứ gì đó bên cạnh rung lên, sự chú ý của cô liền bị thu hút. Dù trí nhớ đã biến mất, nhưng cơ thể cô vẫn giữ lại vài phản xạ vô thức. Ví dụ khi có thứ gì đó rung lên bên cạnh, cô theo bản năng cầm lên xem. Mở khóa màn hình, một tin nhắn hiện ra, là những dòng chữ quen thuộc mà dù mất trí nhớ, cô vẫn nhận ra ngay. “Quy tắc số 1: Nhớ kỹ, bệnh viện là nơi cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không được đến!”…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...