Năm 1996, tại chùa Thừa Ân, Giang Lý. Đang là tháng Chín, thời điểm tuyệt vời để thắp hương bái Phật. Con đường nhỏ dưới chân chùa chật kín những thầy bói chờ khách hành hương xuống núi. Trong số đó, có một người đặc biệt nổi bật. Đó là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, mặc một bộ sườn xám thời dân quốc. Đôi môi tô son đỏ rực, cổ tay trắng mịn như ngó sen, trên đó đeo một chiếc vòng tay bằng vàng lấp lánh. Cô trông như tiên nữ không vướng bụi trần, đeo kính râm tròn, hai chân vắt chéo tựa trên ghế, lười biếng dõi theo dòng khách hành hương xuống núi. Những du khách đi ngang qua đều không nhịn được mà liếc nhìn thêm vài lần. “Đại ca, hôm nay e rằng không có khách đâu, tôi về trước đây.” Một người đàn ông có vẻ ngoài kỳ lạ ngồi cạnh cô lên tiếng. “Không vội, khách hàng sắp đến rồi.” Cô cong môi cười, nhấp một ngụm trà nóng trong tay. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ kéo theo đứa trẻ ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô. “Có xem bói không?” “Có.” Cô ngẩng đầu, cầm bình trúc…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...