Nhà ga đông nghịt người, khai giảng năm học mới, ai nấy đều đang xếp hàng lên tàu. Một đám phụ huynh đứng phía sau ngóng nhìn, tiễn con ngàn dặm, cuối cùng cũng phải chia xa, nhưng vẫn không yên tâm, thậm chí có người còn khóc. Nhà ga vốn dĩ nhỏ, giờ đây người chen chúc chật cứng. Thiệu Minh Nguyệt bị đám người xếp hàng che khuất, tay ôm bụng, khuôn mặt tái nhợt, trán đẫm mồ hôi, răng hơi lập cập. Cô cắn răng, mũi chân chạm đất, cố gắng không để người khác phát hiện ra sự bất thường của mình. Cô cúi đầu, mái tóc xoăn đen che đi khuôn mặt thanh tú, giấu kín đôi mày thanh tú sắc sảo, chỉ để lộ chút cằm nhỏ nhắn và đôi môi đỏ thắm. Cơn đau không thể chịu nổi. Cô lại cúi xuống lần nữa. “Em có sao không?” Một đôi giày nam xuất hiện trong tầm mắt cô, Thiệu Minh Nguyệt ngẩn người, từ từ ngước lên. Là một khuôn mặt ôn hòa nhã nhặn, bên môi còn vương nụ cười. Nhưng, cô không biết người này. Thiệu Minh Nguyệt lắc đầu, rồi cúi xuống. Chuyện này con gái luôn thấy xấu hổ, cô không muốn nói chuyện…
Tác giả: