“Con đúng là sát nhân mà, bảo con chăm sóc cho em gái thật tốt mà con lại làm vậy sao? Niệm Tư của tôi…” Đầu Giang Niệm Tư đau như búa bổ, cô vừa mới tỉnh lại đã nghe thấy tiếng khóc nức nở. “Mẹ, em gái tỉnh rồi.” Chàng trai bị nghe mắng và chọc đầu nhìn Giang Niệm Tư chớp chớp mắt, đôi mắt đỏ hoe lập tức trợn to mắt kinh ngạc, lập tức nhảy lên giường. Đinh Hồng Mai vừa nghe thấy đã nhanh chóng đến đầu giường bế Giang Niệm Tư lên: “Niệm Tư, con của mẹ, con thế nào rồi?” Giang Niệm Tư có chút mơ hồ, cô nghi hoặc nhìn xung quanh. Mái nhà làm bằng gỗ sẫm màu, bức tường lớp bằng bùn đất, bề mặt có nhiều vết loang lổ. Chàng trai ngồi xổm trước giường của cô, vẻ mặt sốt ruột, quần áo trên người còn có vài mảnh chắp vá. Cô đang ở đâu vậy? Giang Niệm Tư chợt nhớ đến âm thanh mà cô nghe được trước khi đi ngủ. Giọng nói kia nói: “Trở về đi, trở về đúng nơi của cô đi…” “Nơi này là…” Giang Niệm Tư hỏi theo bản năng. “Tư Tư, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.” Cô còn chưa kịp dứt lời, chàng trai ngồi xổm…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...