Tác giả:

1   “Nhị tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong, người… có muốn thay y phục trước hay không?”    Tỳ nữ thân cận Bách Linh nhíu mày khó xử, thúc giục ta. Thấy ta vẫn chẳng động tĩnh, nàng cùng tỳ nữ khác là Vân Tước không khỏi đưa mắt nhìn nhau.    Hôm nay có cuộc thi đấu mã cầu, hắn cũng sẽ có mặt. Nếu là kiếp trước, ta đã vội vàng chải chuốt, tô son điểm phấn, háo hức lên đường từ lâu.    Ta khâu mũi chỉ cuối cùng, thu kim cắn đứt chỉ, cẩn thận gói gọn chiếc đệm bảo vệ đầu gối bằng da thuộc vừa hoàn thành.    Bách Linh mắt sáng như gương, liền hỏi ngay:    “Nhị tiểu thư, người định mang thứ này tặng cho Lục nhị công tử sao?”    Mấy ngày trước, Lục Nhị Lang chỉ vô tình nói qua một câu rằng đầu gối bị lạnh khi đọc sách ban đêm. Ta liền tất tả đi tìm loại da tốt nhất để may đệm đầu gối cho hắn, mất vài đêm mới hoàn thành.    Thế nhưng đời này, ta tuyệt đối sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như lấy lòng người không trân trọng mình nữa.    “Không phải. Thu lại đi, lần sau mẫu thân gửi đồ cho…

Chương 6: Chương 6

Trở Lại Trước Ngày Xuất GiáTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh1   “Nhị tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong, người… có muốn thay y phục trước hay không?”    Tỳ nữ thân cận Bách Linh nhíu mày khó xử, thúc giục ta. Thấy ta vẫn chẳng động tĩnh, nàng cùng tỳ nữ khác là Vân Tước không khỏi đưa mắt nhìn nhau.    Hôm nay có cuộc thi đấu mã cầu, hắn cũng sẽ có mặt. Nếu là kiếp trước, ta đã vội vàng chải chuốt, tô son điểm phấn, háo hức lên đường từ lâu.    Ta khâu mũi chỉ cuối cùng, thu kim cắn đứt chỉ, cẩn thận gói gọn chiếc đệm bảo vệ đầu gối bằng da thuộc vừa hoàn thành.    Bách Linh mắt sáng như gương, liền hỏi ngay:    “Nhị tiểu thư, người định mang thứ này tặng cho Lục nhị công tử sao?”    Mấy ngày trước, Lục Nhị Lang chỉ vô tình nói qua một câu rằng đầu gối bị lạnh khi đọc sách ban đêm. Ta liền tất tả đi tìm loại da tốt nhất để may đệm đầu gối cho hắn, mất vài đêm mới hoàn thành.    Thế nhưng đời này, ta tuyệt đối sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như lấy lòng người không trân trọng mình nữa.    “Không phải. Thu lại đi, lần sau mẫu thân gửi đồ cho… 7  Mẫu thân lấy khăn tay khẽ chấm khóe miệng, cười nói:  “Ta cũng nói với phu nhân Nhiếp thị như vậy. Bà ấy bảo, đại công tử quanh năm ở trong quân doanh, không về nhà, muốn lo liệu hôn sự cũng không lo được.”  “Huống hồ, tình cảnh của hắn con đâu phải không biết… Nhà nào môn đăng hộ đối lại chịu gả con gái cho hắn? Không lẽ bắt Hoa ca nhi không thú thê mà cứ phải đợi hắn sao?”  Ta thầm nghĩ, không về nhà mới tốt, hai người mỗi người một nơi, chẳng ai phiền nhiễu ai. Ta còn mong sao phu quân tương lai của mình là người hay đi vắng như vậy.  Đang mải suy nghĩ, mẫu thân lại tiếp tục lẩm bẩm:  “Đến năm sau, Hoa ca nhi cũng phải tham gia kỳ thi khoa cử. Phu nhân Hầu phủ nói rằng, cũng nên tìm cho hắn một cô nương để chăm lo, kiềm chế tính tình, khiến hắn chuyên tâm hơn…” Con và Hoa ca nhi từ nhỏ lớn lên bên nhau, hiểu rõ gốc rễ. Bà ấy giao Hoa ca nhi cho con, là yên tâm nhất.”  Hiểu rõ gốc rễ? Ta cười lạnh trong lòng.  Kiếp trước, ta gả vào Hầu phủ mới biết, trong phòng hắn nuôi cả đám tỳ nữ thông phòng.  Nha hoàn trong phủ, hễ có nhan sắc, đều không tránh được quan hệ không rõ ràng với hắn.  Phu nhân Hầu phủ quản gia rất nghiêm, đám nô bộc trong nhà không dám hé môi nửa lời.  Thế nên người ngoài đều tưởng rằng Lục Thiệu Hoa chỉ là một thiếu niên chỉ hơi ham chơi, chứ không hơn.  Thành thân với hắn rồi, để hắn tập trung chuẩn bị thi cử, ta đã không ít lần đóng vai ác, đuổi hết bầy ong bướm trong phòng hắn, khiến người ngoài nói ta là kẻ đố kị ác độc.  Bao nhiêu đêm ta thắp đèn cùng hắn ôn bài, đã trải qua biết bao ngày tháng gian khổ, ta cũng chẳng nhớ rõ nữa.  Hắn khó khăn lắm mới đỗ cử nhân, thế mà lại vênh váo ra mặt, không những không cảm kích ta, mà còn nhân cơ hội tậu thêm tỳ nữ, nạp mỹ thiếp.  Thậm chí, hắn còn sủng ái một ca kỹ tên “Thủy Tiên” để tự thưởng cho bản thân.  Thủy Tiên vốn không có tư cách làm thiếp, không thể vào cửa, nên trở thành ngoại thất của hắn.  Sau đó, Thủy Tiên mang thai cốt nhục của hắn, đến phủ đòi danh phận, bị phu nhân Hầu phủ dùng gậy đánh đuổi.  Thủy Tiên sảy thai, cơ thể tổn thương nặng nề, sau đó lại bị bán vào tay bọn buôn người.  Kết cục của Thủy Tiên thê thảm như vậy, nhưng Lục Thiệu Hoa cũng chỉ buồn bã trong hai ngày, rồi tiếp tục vui chơi thâu đêm, khiến ta nhận ra, hắn đúng là kẻ vô tâm bạc tình!  Mẫu thân vẫn đang bàn bạc chuyện hôn sự, nói rằng sau Tết sẽ nhờ bà mối đến dạm ngõ.  Ta ngoài miệng thì vâng lời:  “Mọi chuyện xin nghe mẫu thân sắp đặt.”  Nhưng trong lòng lại âm thầm tính kế.  Gả cho Lục Thiệu Hoa? Chẳng khác nào muốn ta c.h.ế.t thêm lần nữa!  Không bao giờ có chuyện đó!  Ta lập tức sai Bách Linh tìm người theo dõi hành tung của Lục Thiệu Hoa.  Hai ngày sau, nàng báo lại với ta.  Lục Thiệu Hoa hôm nay đến “Bách Hoa Các”, vui vẻ uống rượu cùng mấy ca kỹ, trong đó có Thủy Tiên.  Ta nhớ rõ Thủy Tiên cũng chẳng phải người hiền lành, từng dây dưa với nhiều công tử, chỉ mong được ai đó chuộc thân, rước vào nhà làm thiếp để đổi đời.  Trong số các công tử theo đuổi nàng ta, có một người họ Bùi, gia đình kinh doanh cửa hàng vải, tài sản giàu có, quen biết không ít quan chức triều đình.  Hắn ta là kẻ kiêu ngạo ngông cuồng, thường xuyên nghe đồn say rượu gây chuyện, đánh nhau trên phố, lần nào cũng dùng tiền giải quyết.  Kiếp trước, khi Thủy Tiên mang thai đến tìm Lục Thiệu Hoa, bị đuổi khỏi cửa, nàng từng ân hận khóc lóc nói:  “Nếu biết trước, ta đã chọn Bùi lang. Bùi lang còn có lương tâm, ít nhất sẽ cho ta một danh phận.”  Bùi lang trong lời nàng, chính là vị Bùi công tử kia.  Hay lắm! Ta thầm nghĩ. Mồi đã sẵn, xem xem bọn chúng có mắc câu không.  Một hôm, ta nghe tin Lục Thiệu Hoa lại đến “Bách Hoa Các” uống rượu cùng Thủy Tiên, liền sai Bách Linh phái người đi báo tin cho Bùi công tử.  Tối đó, ta sớm thổi đèn đi ngủ, một đêm ngon giấc, không mộng mị.  Sáng hôm sau, ta đến phòng mẫu thân dùng điểm tâm.  Nhũ mẫu thân tín của mẫu thân, Chu ma ma, hớt hải chạy vào, cúi đầu thì thầm bên tai bà điều gì đó.  Mẫu thân lập tức biến sắc, hỏi gắt:  “Thật sự có chuyện này? Ngươi nói rõ xem nào!”  Ta dựng tai lắng nghe, Chu ma ma ngập ngừng nhìn ta, ta liền trêu:  “Chu ma ma, chuyện gì mà quan trọng thế? Cả ta cũng không được nghe sao?”  Chu ma ma vội cười, đáp:  “Chuyện chẳng có gì… Chỉ là vài việc không hay ho, lão nô sợ làm bẩn tai nhị tiểu thư.” 

 

Mẫu thân lấy khăn tay khẽ chấm khóe miệng, cười nói: 

 

“Ta cũng nói với phu nhân Nhiếp thị như vậy. Bà ấy bảo, đại công tử quanh năm ở trong quân doanh, không về nhà, muốn lo liệu hôn sự cũng không lo được.” 

 

“Huống hồ, tình cảnh của hắn con đâu phải không biết… Nhà nào môn đăng hộ đối lại chịu gả con gái cho hắn? Không lẽ bắt Hoa ca nhi không thú thê mà cứ phải đợi hắn sao?” 

 

Ta thầm nghĩ, không về nhà mới tốt, hai người mỗi người một nơi, chẳng ai phiền nhiễu ai. Ta còn mong sao phu quân tương lai của mình là người hay đi vắng như vậy. 

 

Đang mải suy nghĩ, mẫu thân lại tiếp tục lẩm bẩm: 

 

“Đến năm sau, Hoa ca nhi cũng phải tham gia kỳ thi khoa cử. Phu nhân Hầu phủ nói rằng, cũng nên tìm cho hắn một cô nương để chăm lo, kiềm chế tính tình, khiến hắn chuyên tâm hơn…”

 

Con và Hoa ca nhi từ nhỏ lớn lên bên nhau, hiểu rõ gốc rễ. Bà ấy giao Hoa ca nhi cho con, là yên tâm nhất.” 

 

Hiểu rõ gốc rễ? Ta cười lạnh trong lòng. 

 

Kiếp trước, ta gả vào Hầu phủ mới biết, trong phòng hắn nuôi cả đám tỳ nữ thông phòng. 

 

Nha hoàn trong phủ, hễ có nhan sắc, đều không tránh được quan hệ không rõ ràng với hắn. 

 

Phu nhân Hầu phủ quản gia rất nghiêm, đám nô bộc trong nhà không dám hé môi nửa lời. 

 

Thế nên người ngoài đều tưởng rằng Lục Thiệu Hoa chỉ là một thiếu niên chỉ hơi ham chơi, chứ không hơn. 

 

Thành thân với hắn rồi, để hắn tập trung chuẩn bị thi cử, ta đã không ít lần đóng vai ác, đuổi hết bầy ong bướm trong phòng hắn, khiến người ngoài nói ta là kẻ đố kị ác độc. 

 

Bao nhiêu đêm ta thắp đèn cùng hắn ôn bài, đã trải qua biết bao ngày tháng gian khổ, ta cũng chẳng nhớ rõ nữa. 

 

Hắn khó khăn lắm mới đỗ cử nhân, thế mà lại vênh váo ra mặt, không những không cảm kích ta, mà còn nhân cơ hội tậu thêm tỳ nữ, nạp mỹ thiếp. 

 

Thậm chí, hắn còn sủng ái một ca kỹ tên “Thủy Tiên” để tự thưởng cho bản thân. 

 

Thủy Tiên vốn không có tư cách làm thiếp, không thể vào cửa, nên trở thành ngoại thất của hắn. 

 

Sau đó, Thủy Tiên mang thai cốt nhục của hắn, đến phủ đòi danh phận, bị phu nhân Hầu phủ dùng gậy đánh đuổi. 

 

Thủy Tiên sảy thai, cơ thể tổn thương nặng nề, sau đó lại bị bán vào tay bọn buôn người. 

 

Kết cục của Thủy Tiên thê thảm như vậy, nhưng Lục Thiệu Hoa cũng chỉ buồn bã trong hai ngày, rồi tiếp tục vui chơi thâu đêm, khiến ta nhận ra, hắn đúng là kẻ vô tâm bạc tình! 

 

Mẫu thân vẫn đang bàn bạc chuyện hôn sự, nói rằng sau Tết sẽ nhờ bà mối đến dạm ngõ. 

 

Ta ngoài miệng thì vâng lời: 

 

“Mọi chuyện xin nghe mẫu thân sắp đặt.” 

 

Nhưng trong lòng lại âm thầm tính kế. 

 

Gả cho Lục Thiệu Hoa? Chẳng khác nào muốn ta c.h.ế.t thêm lần nữa! 

 

Không bao giờ có chuyện đó! 

 

Ta lập tức sai Bách Linh tìm người theo dõi hành tung của Lục Thiệu Hoa. 

 

Hai ngày sau, nàng báo lại với ta. 

 

Lục Thiệu Hoa hôm nay đến “Bách Hoa Các”, vui vẻ uống rượu cùng mấy ca kỹ, trong đó có Thủy Tiên. 

 

Ta nhớ rõ Thủy Tiên cũng chẳng phải người hiền lành, từng dây dưa với nhiều công tử, chỉ mong được ai đó chuộc thân, rước vào nhà làm thiếp để đổi đời. 

 

Trong số các công tử theo đuổi nàng ta, có một người họ Bùi, gia đình kinh doanh cửa hàng vải, tài sản giàu có, quen biết không ít quan chức triều đình. 

 

Hắn ta là kẻ kiêu ngạo ngông cuồng, thường xuyên nghe đồn say rượu gây chuyện, đánh nhau trên phố, lần nào cũng dùng tiền giải quyết. 

 

Kiếp trước, khi Thủy Tiên mang thai đến tìm Lục Thiệu Hoa, bị đuổi khỏi cửa, nàng từng ân hận khóc lóc nói: 

 

“Nếu biết trước, ta đã chọn Bùi lang. Bùi lang còn có lương tâm, ít nhất sẽ cho ta một danh phận.” 

 

Bùi lang trong lời nàng, chính là vị Bùi công tử kia. 

 

Hay lắm! Ta thầm nghĩ. Mồi đã sẵn, xem xem bọn chúng có mắc câu không. 

 

Một hôm, ta nghe tin Lục Thiệu Hoa lại đến “Bách Hoa Các” uống rượu cùng Thủy Tiên, liền sai Bách Linh phái người đi báo tin cho Bùi công tử. 

 

Tối đó, ta sớm thổi đèn đi ngủ, một đêm ngon giấc, không mộng mị. 

 

Sáng hôm sau, ta đến phòng mẫu thân dùng điểm tâm. 

 

Nhũ mẫu thân tín của mẫu thân, Chu ma ma, hớt hải chạy vào, cúi đầu thì thầm bên tai bà điều gì đó. 

 

Mẫu thân lập tức biến sắc, hỏi gắt: 

 

“Thật sự có chuyện này? Ngươi nói rõ xem nào!” 

 

Ta dựng tai lắng nghe, Chu ma ma ngập ngừng nhìn ta, ta liền trêu: 

 

“Chu ma ma, chuyện gì mà quan trọng thế? Cả ta cũng không được nghe sao?” 

 

Chu ma ma vội cười, đáp: 

 

“Chuyện chẳng có gì… Chỉ là vài việc không hay ho, lão nô sợ làm bẩn tai nhị tiểu thư.” 

Trở Lại Trước Ngày Xuất GiáTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh1   “Nhị tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong, người… có muốn thay y phục trước hay không?”    Tỳ nữ thân cận Bách Linh nhíu mày khó xử, thúc giục ta. Thấy ta vẫn chẳng động tĩnh, nàng cùng tỳ nữ khác là Vân Tước không khỏi đưa mắt nhìn nhau.    Hôm nay có cuộc thi đấu mã cầu, hắn cũng sẽ có mặt. Nếu là kiếp trước, ta đã vội vàng chải chuốt, tô son điểm phấn, háo hức lên đường từ lâu.    Ta khâu mũi chỉ cuối cùng, thu kim cắn đứt chỉ, cẩn thận gói gọn chiếc đệm bảo vệ đầu gối bằng da thuộc vừa hoàn thành.    Bách Linh mắt sáng như gương, liền hỏi ngay:    “Nhị tiểu thư, người định mang thứ này tặng cho Lục nhị công tử sao?”    Mấy ngày trước, Lục Nhị Lang chỉ vô tình nói qua một câu rằng đầu gối bị lạnh khi đọc sách ban đêm. Ta liền tất tả đi tìm loại da tốt nhất để may đệm đầu gối cho hắn, mất vài đêm mới hoàn thành.    Thế nhưng đời này, ta tuyệt đối sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như lấy lòng người không trân trọng mình nữa.    “Không phải. Thu lại đi, lần sau mẫu thân gửi đồ cho… 7  Mẫu thân lấy khăn tay khẽ chấm khóe miệng, cười nói:  “Ta cũng nói với phu nhân Nhiếp thị như vậy. Bà ấy bảo, đại công tử quanh năm ở trong quân doanh, không về nhà, muốn lo liệu hôn sự cũng không lo được.”  “Huống hồ, tình cảnh của hắn con đâu phải không biết… Nhà nào môn đăng hộ đối lại chịu gả con gái cho hắn? Không lẽ bắt Hoa ca nhi không thú thê mà cứ phải đợi hắn sao?”  Ta thầm nghĩ, không về nhà mới tốt, hai người mỗi người một nơi, chẳng ai phiền nhiễu ai. Ta còn mong sao phu quân tương lai của mình là người hay đi vắng như vậy.  Đang mải suy nghĩ, mẫu thân lại tiếp tục lẩm bẩm:  “Đến năm sau, Hoa ca nhi cũng phải tham gia kỳ thi khoa cử. Phu nhân Hầu phủ nói rằng, cũng nên tìm cho hắn một cô nương để chăm lo, kiềm chế tính tình, khiến hắn chuyên tâm hơn…” Con và Hoa ca nhi từ nhỏ lớn lên bên nhau, hiểu rõ gốc rễ. Bà ấy giao Hoa ca nhi cho con, là yên tâm nhất.”  Hiểu rõ gốc rễ? Ta cười lạnh trong lòng.  Kiếp trước, ta gả vào Hầu phủ mới biết, trong phòng hắn nuôi cả đám tỳ nữ thông phòng.  Nha hoàn trong phủ, hễ có nhan sắc, đều không tránh được quan hệ không rõ ràng với hắn.  Phu nhân Hầu phủ quản gia rất nghiêm, đám nô bộc trong nhà không dám hé môi nửa lời.  Thế nên người ngoài đều tưởng rằng Lục Thiệu Hoa chỉ là một thiếu niên chỉ hơi ham chơi, chứ không hơn.  Thành thân với hắn rồi, để hắn tập trung chuẩn bị thi cử, ta đã không ít lần đóng vai ác, đuổi hết bầy ong bướm trong phòng hắn, khiến người ngoài nói ta là kẻ đố kị ác độc.  Bao nhiêu đêm ta thắp đèn cùng hắn ôn bài, đã trải qua biết bao ngày tháng gian khổ, ta cũng chẳng nhớ rõ nữa.  Hắn khó khăn lắm mới đỗ cử nhân, thế mà lại vênh váo ra mặt, không những không cảm kích ta, mà còn nhân cơ hội tậu thêm tỳ nữ, nạp mỹ thiếp.  Thậm chí, hắn còn sủng ái một ca kỹ tên “Thủy Tiên” để tự thưởng cho bản thân.  Thủy Tiên vốn không có tư cách làm thiếp, không thể vào cửa, nên trở thành ngoại thất của hắn.  Sau đó, Thủy Tiên mang thai cốt nhục của hắn, đến phủ đòi danh phận, bị phu nhân Hầu phủ dùng gậy đánh đuổi.  Thủy Tiên sảy thai, cơ thể tổn thương nặng nề, sau đó lại bị bán vào tay bọn buôn người.  Kết cục của Thủy Tiên thê thảm như vậy, nhưng Lục Thiệu Hoa cũng chỉ buồn bã trong hai ngày, rồi tiếp tục vui chơi thâu đêm, khiến ta nhận ra, hắn đúng là kẻ vô tâm bạc tình!  Mẫu thân vẫn đang bàn bạc chuyện hôn sự, nói rằng sau Tết sẽ nhờ bà mối đến dạm ngõ.  Ta ngoài miệng thì vâng lời:  “Mọi chuyện xin nghe mẫu thân sắp đặt.”  Nhưng trong lòng lại âm thầm tính kế.  Gả cho Lục Thiệu Hoa? Chẳng khác nào muốn ta c.h.ế.t thêm lần nữa!  Không bao giờ có chuyện đó!  Ta lập tức sai Bách Linh tìm người theo dõi hành tung của Lục Thiệu Hoa.  Hai ngày sau, nàng báo lại với ta.  Lục Thiệu Hoa hôm nay đến “Bách Hoa Các”, vui vẻ uống rượu cùng mấy ca kỹ, trong đó có Thủy Tiên.  Ta nhớ rõ Thủy Tiên cũng chẳng phải người hiền lành, từng dây dưa với nhiều công tử, chỉ mong được ai đó chuộc thân, rước vào nhà làm thiếp để đổi đời.  Trong số các công tử theo đuổi nàng ta, có một người họ Bùi, gia đình kinh doanh cửa hàng vải, tài sản giàu có, quen biết không ít quan chức triều đình.  Hắn ta là kẻ kiêu ngạo ngông cuồng, thường xuyên nghe đồn say rượu gây chuyện, đánh nhau trên phố, lần nào cũng dùng tiền giải quyết.  Kiếp trước, khi Thủy Tiên mang thai đến tìm Lục Thiệu Hoa, bị đuổi khỏi cửa, nàng từng ân hận khóc lóc nói:  “Nếu biết trước, ta đã chọn Bùi lang. Bùi lang còn có lương tâm, ít nhất sẽ cho ta một danh phận.”  Bùi lang trong lời nàng, chính là vị Bùi công tử kia.  Hay lắm! Ta thầm nghĩ. Mồi đã sẵn, xem xem bọn chúng có mắc câu không.  Một hôm, ta nghe tin Lục Thiệu Hoa lại đến “Bách Hoa Các” uống rượu cùng Thủy Tiên, liền sai Bách Linh phái người đi báo tin cho Bùi công tử.  Tối đó, ta sớm thổi đèn đi ngủ, một đêm ngon giấc, không mộng mị.  Sáng hôm sau, ta đến phòng mẫu thân dùng điểm tâm.  Nhũ mẫu thân tín của mẫu thân, Chu ma ma, hớt hải chạy vào, cúi đầu thì thầm bên tai bà điều gì đó.  Mẫu thân lập tức biến sắc, hỏi gắt:  “Thật sự có chuyện này? Ngươi nói rõ xem nào!”  Ta dựng tai lắng nghe, Chu ma ma ngập ngừng nhìn ta, ta liền trêu:  “Chu ma ma, chuyện gì mà quan trọng thế? Cả ta cũng không được nghe sao?”  Chu ma ma vội cười, đáp:  “Chuyện chẳng có gì… Chỉ là vài việc không hay ho, lão nô sợ làm bẩn tai nhị tiểu thư.” 

Chương 6: Chương 6