Tác giả:

Tôi đã theo đuổi Lục Đình suốt năm năm. Vào ngày trước lễ đính hôn, tôi và Bạch Nguyệt Quang của anh ta cùng bị bắt cóc. Cả hai ngồi trên sàn nhà kho, mắt to trừng mắt nhỏ. Bạch Nguyệt Quang khóc sướt mướt, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, trông vô cùng đáng thương. Hai tên đàn em của bọn bắt cóc thì đang… chơi bài. Thằng gầy chơi ngu đến mức tôi chỉ muốn giật bài trên tay hắn mà đánh hộ. Nhìn hắn sắp đánh sai nữa, tôi không nhịn nổi, phun cái giẻ trong miệng ra: "Đánh sảnh!" Tên gầy khen tôi đánh bài giỏi, rồi nhặt cái giẻ rách dưới đất nhét lại vào miệng tôi. Tôi: "Mày chờ đấy… Ư ư!!" Vừa nhét xong thì Lục Đình cũng đến nơi. 2 Lục Đình cau mày nhìn tôi và Bạch Nguyệt Quang. Nhưng tôi cảm giác anh ta nhìn cô ta trước. Thấy tên gầy nhét giẻ vào miệng tôi, Lục Đình nghiêm mặt nói: "Đừng động vào cô ấy. Muốn bao nhiêu tiền, tôi đều đưa." Tôi cảm động quá, ú ớ muốn khóc. Có điều, có vẻ tôi khóc to quá nên tên gầy bực mình, nhét giẻ sâu hơn. Tôi làm ồn đến mức… đánh thức luôn đại ca của bọn…

Chương 16: Chương 16

Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt QuangTác giả: Cá LuộcTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTôi đã theo đuổi Lục Đình suốt năm năm. Vào ngày trước lễ đính hôn, tôi và Bạch Nguyệt Quang của anh ta cùng bị bắt cóc. Cả hai ngồi trên sàn nhà kho, mắt to trừng mắt nhỏ. Bạch Nguyệt Quang khóc sướt mướt, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, trông vô cùng đáng thương. Hai tên đàn em của bọn bắt cóc thì đang… chơi bài. Thằng gầy chơi ngu đến mức tôi chỉ muốn giật bài trên tay hắn mà đánh hộ. Nhìn hắn sắp đánh sai nữa, tôi không nhịn nổi, phun cái giẻ trong miệng ra: "Đánh sảnh!" Tên gầy khen tôi đánh bài giỏi, rồi nhặt cái giẻ rách dưới đất nhét lại vào miệng tôi. Tôi: "Mày chờ đấy… Ư ư!!" Vừa nhét xong thì Lục Đình cũng đến nơi. 2 Lục Đình cau mày nhìn tôi và Bạch Nguyệt Quang. Nhưng tôi cảm giác anh ta nhìn cô ta trước. Thấy tên gầy nhét giẻ vào miệng tôi, Lục Đình nghiêm mặt nói: "Đừng động vào cô ấy. Muốn bao nhiêu tiền, tôi đều đưa." Tôi cảm động quá, ú ớ muốn khóc. Có điều, có vẻ tôi khóc to quá nên tên gầy bực mình, nhét giẻ sâu hơn. Tôi làm ồn đến mức… đánh thức luôn đại ca của bọn… Anh ta thậm chí còn tiếp tục quỳ xuống trước Vu Kiều Kiều: "Kiều Kiều, cô ta điên rồi, tất cả là do cô ta tưởng tượng ra, em đừng tin cô ta."Anh ta tự tin như vậy, vì nghĩ rằng Dư Kiều Kiều thật đã mất trí nhớ. Tưởng rằng cô đã quên hết những sai lầm và tội lỗi của anh ta. Nhưng anh ta sẽ mãi không biết, đứng trước mặt anh ta là Vu Kiều Kiều - người tỉnh táo lý trí, không bao giờ mù quáng vì yêu.Vu Kiều Kiều nhìn tôi một cái rồi nhìn Lục Đình cười kiêu ngạo mà lạnh lùng: "Xin lỗi nhé, Lục Đình. Thật ra tôi chẳng có cảm giác gì với anh cả, thậm chí có lúc nhìn anh là tôi buồn nôn. Tiệc đính hôn chi bằng hủy luôn đi."Lục Đình sững sờ, kẻ kiêu ngạo như anh ta giờ rơi vào cảnh tứ bề thọ địch, không cam lòng đuổi theo. Anh ta giữ c.h.ặ.t t.a.y Vu Kiều Kiều: "Dư Kiều Kiều, em không phải luôn muốn lấy anh sao?"Vu Kiều Kiều chỉ cười nhếch mép đầy khinh bỉ.Lục Đình sa sầm mặt: "Em chắc chứ? Công ty nhà các em vẫn nằm trong tay anh đấy, không cần làm ăn nữa à?"Vu Kiều Kiều vỗ vai anh ta: "Nói mới nhớ, còn phải cảm ơn anh đã thu mua mấy công ty sắp bị đào thải của nhà tôi. Nhưng tôi phải nhắc anh, giờ anh còn nợ nhà tôi 500 triệu đấy."Lục Đình như bị sét đánh ngang tai. Chiếc nhẫn trong tay anh ta rơi xuống, anh ta dường như c.h.ế.t cũng không ngờ cô nàng Dư Kiều Kiều ngốc nghếch, si tình năm xưa bây giờ lại hoàn toàn thay đổi.49Còn ba tôi, không nể mặt chút nào báo luôn cảnh sát và gọi cả người ngân hàng tới.Tôi nhìn Lục Đình bị còng tay, trong lòng không gợn chút cảm xúc nào. Tôi thậm chí thấy, năm năm vướng vào Lục Đình chỉ như một giấc mơ.Tôi là một người xuyên không, tôi tên Dư Kiều Kiều. May mắn là tôi xuyên vào kịch bản tiểu thư con nhà giàu. Nhưng xui xẻo là hệ thống lại mặc định tôi là kiểu tiểu thư ngốc nghếch, ngọt ngào, não toàn yêu đương.Muốn tìm một người đàn ông thật lòng với mình, công lược anh ta, yêu đương nghiêm túc.Đáng tiếc, tôi thất bại.Bằng khả năng của mình, tôi không thể tự tay trả thù, nhưng tôi không nuốt nổi cục tức bị phản bội này.Thế là tôi lợi dụng bug hệ thống, tìm viện trợ, ngồi trên núi xem hổ đấu, cười nhìn chó cắn nhau.Cuối cùng tôi cũng trừng trị được Lục Đình - tên tra nam đó, không những không mất 500 triệu mà còn kiếm ngược lại 500 triệu.50Cảm giác như đang nằm mơ vậy.Hệ thống nói: "Hay là lần sau thử kịch bản nữ chính mạnh mẽ nhé? Tôi thấy cô làm được đó."Tôi đáp: "Không cần nữa. Hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng rồi, tôi muốn về nhà."Ngoài sảnh tiệc, Vu Kiều Kiều đã thay sang đồ bình thường. Cô ấy mặc áo thun hồng, quần jeans, đeo ba lô hai quai, Giống hệt ngày đầu tôi tìm thấy cô ấy, giản dị mà bình thường.Tôi ngạc nhiên: "?"Vu Kiều Kiều bước tới ôm tôi: "Đến lúc tỉnh mơ rồi, trả cuộc đời lại cho cậu."Tôi nói: "Lúc trước nói rồi, giúp tôi xử lý Lục Đình xong, mọi thứ của tớ đều có thể đổi cho cậu."Vu Kiều Kiều cười rạng rỡ dưới ánh nắng trưa: "Trải nghiệm làm tiểu thư nhà giàu thế là đủ rồi. Tớ không tham đâu, một năm qua tớ đã học được quá nhiều."“Còn nữa, tôi cũng rất nhớ mẹ mình.”Cô ấy nhẹ nhàng vuốt mặt tôi: “Kiều Kiều đừng sợ. Về nhà đi, đừng vì một kẻ như Lục Đình mà phủ nhận tất cả những người yêu thương cậu.”

Anh ta thậm chí còn tiếp tục quỳ xuống trước Vu Kiều Kiều: "Kiều Kiều, cô ta điên rồi, tất cả là do cô ta tưởng tượng ra, em đừng tin cô ta."

Anh ta tự tin như vậy, vì nghĩ rằng Dư Kiều Kiều thật đã mất trí nhớ. Tưởng rằng cô đã quên hết những sai lầm và tội lỗi của anh ta. Nhưng anh ta sẽ mãi không biết, đứng trước mặt anh ta là Vu Kiều Kiều - người tỉnh táo lý trí, không bao giờ mù quáng vì yêu.

Vu Kiều Kiều nhìn tôi một cái rồi nhìn Lục Đình cười kiêu ngạo mà lạnh lùng: "Xin lỗi nhé, Lục Đình. Thật ra tôi chẳng có cảm giác gì với anh cả, thậm chí có lúc nhìn anh là tôi buồn nôn. Tiệc đính hôn chi bằng hủy luôn đi."

Lục Đình sững sờ, kẻ kiêu ngạo như anh ta giờ rơi vào cảnh tứ bề thọ địch, không cam lòng đuổi theo. Anh ta giữ c.h.ặ.t t.a.y Vu Kiều Kiều: "Dư Kiều Kiều, em không phải luôn muốn lấy anh sao?"

Vu Kiều Kiều chỉ cười nhếch mép đầy khinh bỉ.

Lục Đình sa sầm mặt: "Em chắc chứ? Công ty nhà các em vẫn nằm trong tay anh đấy, không cần làm ăn nữa à?"

Vu Kiều Kiều vỗ vai anh ta: "Nói mới nhớ, còn phải cảm ơn anh đã thu mua mấy công ty sắp bị đào thải của nhà tôi. Nhưng tôi phải nhắc anh, giờ anh còn nợ nhà tôi 500 triệu đấy."

Lục Đình như bị sét đánh ngang tai. Chiếc nhẫn trong tay anh ta rơi xuống, anh ta dường như c.h.ế.t cũng không ngờ cô nàng Dư Kiều Kiều ngốc nghếch, si tình năm xưa bây giờ lại hoàn toàn thay đổi.

49

Còn ba tôi, không nể mặt chút nào báo luôn cảnh sát và gọi cả người ngân hàng tới.

Tôi nhìn Lục Đình bị còng tay, trong lòng không gợn chút cảm xúc nào. Tôi thậm chí thấy, năm năm vướng vào Lục Đình chỉ như một giấc mơ.

Tôi là một người xuyên không, tôi tên Dư Kiều Kiều. May mắn là tôi xuyên vào kịch bản tiểu thư con nhà giàu. Nhưng xui xẻo là hệ thống lại mặc định tôi là kiểu tiểu thư ngốc nghếch, ngọt ngào, não toàn yêu đương.

Muốn tìm một người đàn ông thật lòng với mình, công lược anh ta, yêu đương nghiêm túc.

Đáng tiếc, tôi thất bại.

Bằng khả năng của mình, tôi không thể tự tay trả thù, nhưng tôi không nuốt nổi cục tức bị phản bội này.

Thế là tôi lợi dụng bug hệ thống, tìm viện trợ, ngồi trên núi xem hổ đấu, cười nhìn chó cắn nhau.

Cuối cùng tôi cũng trừng trị được Lục Đình - tên tra nam đó, không những không mất 500 triệu mà còn kiếm ngược lại 500 triệu.

50

Cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Hệ thống nói: "Hay là lần sau thử kịch bản nữ chính mạnh mẽ nhé? Tôi thấy cô làm được đó."

Tôi đáp: "Không cần nữa. Hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng rồi, tôi muốn về nhà."

Ngoài sảnh tiệc, Vu Kiều Kiều đã thay sang đồ bình thường. Cô ấy mặc áo thun hồng, quần jeans, đeo ba lô hai quai, Giống hệt ngày đầu tôi tìm thấy cô ấy, giản dị mà bình thường.

Tôi ngạc nhiên: "?"

Vu Kiều Kiều bước tới ôm tôi: "Đến lúc tỉnh mơ rồi, trả cuộc đời lại cho cậu."

Tôi nói: "Lúc trước nói rồi, giúp tôi xử lý Lục Đình xong, mọi thứ của tớ đều có thể đổi cho cậu."

Vu Kiều Kiều cười rạng rỡ dưới ánh nắng trưa: "Trải nghiệm làm tiểu thư nhà giàu thế là đủ rồi. Tớ không tham đâu, một năm qua tớ đã học được quá nhiều."

“Còn nữa, tôi cũng rất nhớ mẹ mình.”

Cô ấy nhẹ nhàng vuốt mặt tôi: “Kiều Kiều đừng sợ. Về nhà đi, đừng vì một kẻ như Lục Đình mà phủ nhận tất cả những người yêu thương cậu.”

Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt QuangTác giả: Cá LuộcTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTôi đã theo đuổi Lục Đình suốt năm năm. Vào ngày trước lễ đính hôn, tôi và Bạch Nguyệt Quang của anh ta cùng bị bắt cóc. Cả hai ngồi trên sàn nhà kho, mắt to trừng mắt nhỏ. Bạch Nguyệt Quang khóc sướt mướt, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, trông vô cùng đáng thương. Hai tên đàn em của bọn bắt cóc thì đang… chơi bài. Thằng gầy chơi ngu đến mức tôi chỉ muốn giật bài trên tay hắn mà đánh hộ. Nhìn hắn sắp đánh sai nữa, tôi không nhịn nổi, phun cái giẻ trong miệng ra: "Đánh sảnh!" Tên gầy khen tôi đánh bài giỏi, rồi nhặt cái giẻ rách dưới đất nhét lại vào miệng tôi. Tôi: "Mày chờ đấy… Ư ư!!" Vừa nhét xong thì Lục Đình cũng đến nơi. 2 Lục Đình cau mày nhìn tôi và Bạch Nguyệt Quang. Nhưng tôi cảm giác anh ta nhìn cô ta trước. Thấy tên gầy nhét giẻ vào miệng tôi, Lục Đình nghiêm mặt nói: "Đừng động vào cô ấy. Muốn bao nhiêu tiền, tôi đều đưa." Tôi cảm động quá, ú ớ muốn khóc. Có điều, có vẻ tôi khóc to quá nên tên gầy bực mình, nhét giẻ sâu hơn. Tôi làm ồn đến mức… đánh thức luôn đại ca của bọn… Anh ta thậm chí còn tiếp tục quỳ xuống trước Vu Kiều Kiều: "Kiều Kiều, cô ta điên rồi, tất cả là do cô ta tưởng tượng ra, em đừng tin cô ta."Anh ta tự tin như vậy, vì nghĩ rằng Dư Kiều Kiều thật đã mất trí nhớ. Tưởng rằng cô đã quên hết những sai lầm và tội lỗi của anh ta. Nhưng anh ta sẽ mãi không biết, đứng trước mặt anh ta là Vu Kiều Kiều - người tỉnh táo lý trí, không bao giờ mù quáng vì yêu.Vu Kiều Kiều nhìn tôi một cái rồi nhìn Lục Đình cười kiêu ngạo mà lạnh lùng: "Xin lỗi nhé, Lục Đình. Thật ra tôi chẳng có cảm giác gì với anh cả, thậm chí có lúc nhìn anh là tôi buồn nôn. Tiệc đính hôn chi bằng hủy luôn đi."Lục Đình sững sờ, kẻ kiêu ngạo như anh ta giờ rơi vào cảnh tứ bề thọ địch, không cam lòng đuổi theo. Anh ta giữ c.h.ặ.t t.a.y Vu Kiều Kiều: "Dư Kiều Kiều, em không phải luôn muốn lấy anh sao?"Vu Kiều Kiều chỉ cười nhếch mép đầy khinh bỉ.Lục Đình sa sầm mặt: "Em chắc chứ? Công ty nhà các em vẫn nằm trong tay anh đấy, không cần làm ăn nữa à?"Vu Kiều Kiều vỗ vai anh ta: "Nói mới nhớ, còn phải cảm ơn anh đã thu mua mấy công ty sắp bị đào thải của nhà tôi. Nhưng tôi phải nhắc anh, giờ anh còn nợ nhà tôi 500 triệu đấy."Lục Đình như bị sét đánh ngang tai. Chiếc nhẫn trong tay anh ta rơi xuống, anh ta dường như c.h.ế.t cũng không ngờ cô nàng Dư Kiều Kiều ngốc nghếch, si tình năm xưa bây giờ lại hoàn toàn thay đổi.49Còn ba tôi, không nể mặt chút nào báo luôn cảnh sát và gọi cả người ngân hàng tới.Tôi nhìn Lục Đình bị còng tay, trong lòng không gợn chút cảm xúc nào. Tôi thậm chí thấy, năm năm vướng vào Lục Đình chỉ như một giấc mơ.Tôi là một người xuyên không, tôi tên Dư Kiều Kiều. May mắn là tôi xuyên vào kịch bản tiểu thư con nhà giàu. Nhưng xui xẻo là hệ thống lại mặc định tôi là kiểu tiểu thư ngốc nghếch, ngọt ngào, não toàn yêu đương.Muốn tìm một người đàn ông thật lòng với mình, công lược anh ta, yêu đương nghiêm túc.Đáng tiếc, tôi thất bại.Bằng khả năng của mình, tôi không thể tự tay trả thù, nhưng tôi không nuốt nổi cục tức bị phản bội này.Thế là tôi lợi dụng bug hệ thống, tìm viện trợ, ngồi trên núi xem hổ đấu, cười nhìn chó cắn nhau.Cuối cùng tôi cũng trừng trị được Lục Đình - tên tra nam đó, không những không mất 500 triệu mà còn kiếm ngược lại 500 triệu.50Cảm giác như đang nằm mơ vậy.Hệ thống nói: "Hay là lần sau thử kịch bản nữ chính mạnh mẽ nhé? Tôi thấy cô làm được đó."Tôi đáp: "Không cần nữa. Hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng rồi, tôi muốn về nhà."Ngoài sảnh tiệc, Vu Kiều Kiều đã thay sang đồ bình thường. Cô ấy mặc áo thun hồng, quần jeans, đeo ba lô hai quai, Giống hệt ngày đầu tôi tìm thấy cô ấy, giản dị mà bình thường.Tôi ngạc nhiên: "?"Vu Kiều Kiều bước tới ôm tôi: "Đến lúc tỉnh mơ rồi, trả cuộc đời lại cho cậu."Tôi nói: "Lúc trước nói rồi, giúp tôi xử lý Lục Đình xong, mọi thứ của tớ đều có thể đổi cho cậu."Vu Kiều Kiều cười rạng rỡ dưới ánh nắng trưa: "Trải nghiệm làm tiểu thư nhà giàu thế là đủ rồi. Tớ không tham đâu, một năm qua tớ đã học được quá nhiều."“Còn nữa, tôi cũng rất nhớ mẹ mình.”Cô ấy nhẹ nhàng vuốt mặt tôi: “Kiều Kiều đừng sợ. Về nhà đi, đừng vì một kẻ như Lục Đình mà phủ nhận tất cả những người yêu thương cậu.”

Chương 16: Chương 16