“Em chắc chắn muốn đổi thân phận với chị sao? Ung thư của chị đã di căn, bác sĩ nói chị chỉ còn sống được một tháng nữa.”   Hứa Thanh Hoan gật đầu: “Em chắc chắn. Em muốn trên danh nghĩa là người đã c.h.ế.t để không ai có thể tìm thấy em nữa.”   Chị Triệu trước mặt dù ngỡ ngàng nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý.   Ba tháng trước, vì lòng tốt, Hứa Thanh Hoan đã tráo đổi danh tính với chị Triệu trong lần kiểm tra sức khỏe, giúp chị giấu diếm bệnh tình với gia đình.   Khi ấy, cô còn tưởng tượng ra cảnh Phó Thịnh Hòa phát hiện ra kết quả khám bệnh của mình sẽ hoảng loạn đến mức nào, thậm chí đã chuẩn bị sẵn cả một loạt lý do để giải thích.   Đáng tiếc, người đàn ông đã chia trái tim cho kẻ khác chưa từng nhận ra điều gì.   Sau khi dùng chứng minh thư của mình đăng ký cho chị Triệu xong, Hứa Thanh Hoan lại dùng chứng minh thư của chị để đặt một tấm vé máy bay đi Y Lê.   Vừa đặt vé xong, lúc bước lên thang cuốn, giữa dòng người đông đúc, cô lập tức nhìn thấy Phó Thịnh Hòa.   Anh đứng bên một…

Chương 12: Chương 12

Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc ĐầuTác giả: Một Đóa Chi TửTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường“Em chắc chắn muốn đổi thân phận với chị sao? Ung thư của chị đã di căn, bác sĩ nói chị chỉ còn sống được một tháng nữa.”   Hứa Thanh Hoan gật đầu: “Em chắc chắn. Em muốn trên danh nghĩa là người đã c.h.ế.t để không ai có thể tìm thấy em nữa.”   Chị Triệu trước mặt dù ngỡ ngàng nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý.   Ba tháng trước, vì lòng tốt, Hứa Thanh Hoan đã tráo đổi danh tính với chị Triệu trong lần kiểm tra sức khỏe, giúp chị giấu diếm bệnh tình với gia đình.   Khi ấy, cô còn tưởng tượng ra cảnh Phó Thịnh Hòa phát hiện ra kết quả khám bệnh của mình sẽ hoảng loạn đến mức nào, thậm chí đã chuẩn bị sẵn cả một loạt lý do để giải thích.   Đáng tiếc, người đàn ông đã chia trái tim cho kẻ khác chưa từng nhận ra điều gì.   Sau khi dùng chứng minh thư của mình đăng ký cho chị Triệu xong, Hứa Thanh Hoan lại dùng chứng minh thư của chị để đặt một tấm vé máy bay đi Y Lê.   Vừa đặt vé xong, lúc bước lên thang cuốn, giữa dòng người đông đúc, cô lập tức nhìn thấy Phó Thịnh Hòa.   Anh đứng bên một… Đây vốn là một chuyện đáng mừng nhưng Phó Thịnh Hòa lại không có lấy một chút cảm giác vui vẻ. Ngược lại, anh chỉ thấy trái tim ngày càng nặng nề. Nhưng anh không thể không chịu trách nhiệm. Anh không muốn lại tạo ra một tuổi thơ bi kịch. Điếu thuốc trên tay rơi xuống, tàn thuốc vương vãi đầy đất. Phó Thịnh Hòa đã suy nghĩ suốt ba ngày, cẩn thận như khi ký một bản hợp đồng quan trọng nhưng vẫn không tìm ra được câu trả lời. Mẹ Phó gọi điện đến thúc giục: “Đây chẳng phải là điều chúng ta mong muốn sao? Nghĩ mà xem, nếu không có con, Hứa Thanh Hoan sẽ không thấy áy náy sao? Sớm muộn gì cũng phải nhận nuôi, vậy chi bằng có một đứa con ruột." Câu trả lời đã hiển hiện trước mắt, anh bị động tiếp nhận rồi chủ động lên kế hoạch cho tất cả. Chỉ cần đợi mười tháng, mọi thứ sẽ ổn thỏa. Lần *****ên nhìn thấy ảnh siêu âm của đứa trẻ, lòng anh mềm nhũn, rồi dần dần vì đứa con mà anh bắt đầu bỏ quên Hứa Thanh Hoan. Khi ấy, chắc chắn cô ấy đã rất đau lòng đúng không? Cơn gió sáng sớm thổi qua trái tim đầy lỗ hổng của Phó Thịnh Hòa khiến anh lạnh đến run rẩy. Xin chào các độc giả thân yêu,Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.Thương mến, Vèm Chanh!“Tổng giám đốc Phó, điện thoại của phu nhân đã mở nguồn rồi.” Anh lập tức nhận lấy, hy vọng rằng Hứa Thanh Hoan thực sự đã để lại điều gì đó cho anh. Nhưng không có. Anh lục tung mọi ứng dụng, không tìm thấy một dòng tin nhắn, một lời trăn trối nào. Chỉ có tin nhắn khiêu khích của Dư Hinh. [Chị đúng là kẻ đáng thương, chị không biết gia đình thật sự là phải có con với nhau sao? Đừng giam cầm Thịnh Hòa nữa, hãy để chúng tôi sống bên nhau như một gia đình ba người đi!] [Chị chưa từng thấy ánh mắt dịu dàng của Thịnh Hòa khi nhìn những đứa trẻ trong khu chung cư sao? Ánh mắt ấy còn dịu dàng hơn khi nhìn chị nữa. Anh ấy chỉ muốn làm cha mà thôi!” [Chị cứ lấy chút ân tình đó để trói buộc anh ấy, có ý nghĩa gì không?] Còn có một bức ảnh chụp chung. Ngay cả khi Hứa Thanh Hoan còn sống, họ chưa từng có một tấm ảnh nào chụp chung. Nhưng Dư Hinh thì có. Phó Thịnh Hòa nhìn đến nghẹt thở, không thể tưởng tượng nổi Hứa Thanh Hoan đã đau lòng đến mức nào khi đọc những dòng này. Đôi mắt anh u ám đến đáng sợ, giọng nói mang theo sự rét buốt tột cùng: “Dư Hinh!” Anh muốn cô ta trả giá! Phó Thịnh Hòa lặng lẽ ***** ba chữ “Hứa Thanh Hoan” trên bia mộ, giọng nói dịu dàng đến mức xé lòng: “Chờ anh về.” Dư Hinh vừa đến bệnh viện thì Phó Thịnh Hòa đã bước vào, khí thế ép người. Cô ta vui mừng reo lên: “Thịnh Hòa…” Nhưng người còn chưa tới, áp lực đã tràn ngập. Bản năng khiến Dư Hinh ôm chặt lấy bụng, hơi thở trở nên cẩn trọng. “Tôi đã từng nói là không được để Hoan Hoan biết chuyện.” Dư Hinh cúi đầu: “Ồ? Chị ấy biết rồi sao... Vậy có phải là do anh không cẩn thận…” Phó Thịnh Hòa giơ điện thoại lên, không cho cô ta cơ hội chối cãi. Dư Hinh tái mặt: “Em, em… Em chỉ muốn đứa trẻ có một gia đình.” Người đàn ông mà cô ta tôn thờ như thần thánh đã tàn nhẫn nghiền nát mọi kỳ vọng của cô ta: “Gia đình mà tôi muốn, từ đầu đến cuối, chỉ có Hứa Thanh Hoan.” Dư Hinh bật cười điên dại: “Vậy em là gì?” “Trong mắt tôi, chưa từng có cô.” Lời hứa hẹn ban đầu giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ. Giọng anh lạnh lùng vô cảm: “Những điều kiện trước đây đều không còn giá trị. Tiền tôi sẽ không cho cô nữa. Còn đứa trẻ… Cô muốn sinh thì sinh, không muốn thì thôi.” Dư Hinh không cam lòng. Nhưng khi ánh mắt anh lạnh lẽo quét qua, cô ta chợt nhận ra mọi sự giãy giụa đều vô ích. Thủ đoạn của anh, cô ta không chịu nổi đâu. Thôi thì nghe lời anh vậy, đợi sinh đứa bé ra, bà Phó chắc chắn sẽ giúp cô ta. Bác sĩ gõ cửa bước vào để kiểm tra cho Dư Hinh. Phó Thịnh Hòa vẫn còn chuyện cần nói nên ở lại chờ. “Đứa bé... không còn tim thai nữa.” Dư Hinh không thể tin nổi: “Cái gì? Không thể nào, anh kiểm tra lại đi! Tôi không tin! Nhất định là do thiết bị có vấn đề hoặc là do anh vô dụng!” Cô ta sao có thể mất đi đứa con này được? Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Dù thay đổi bao nhiêu thiết bị, bao nhiêu bác sĩ, kết quả vẫn vậy, đứa trẻ đã ngừng tim thai từ hai ngày trước. “Bản thân việc sử dụng thuốc đã có rủi ro…” Dư Hinh ngây dại, đưa tay chạm lên bụng mình. Cô ta không khỏi nghĩ đây là báo ứng sao? Trợ lý vội vã xông vào: “Phó tổng, chúng tôi đã lấy được đoạn video từ nhà tang lễ, từ lúc tiếp nhận thi thể. Anh xem đi!” Phó Thịnh Hòa lập tức giật lấy điện thoại, bất kể thế nào, anh cũng phải được nhìn thấy Hoan Hoan lần cuối. Ngón tay anh phóng to cổ tay gầy gò trong màn hình, tim anh như ngừng đập. Người trong video không phải Hoan Hoan của anh. Tuyệt đối không phải!

Đây vốn là một chuyện đáng mừng nhưng Phó Thịnh Hòa lại không có lấy một chút cảm giác vui vẻ. Ngược lại, anh chỉ thấy trái tim ngày càng nặng nề.

 

Nhưng anh không thể không chịu trách nhiệm.

 

Anh không muốn lại tạo ra một tuổi thơ bi kịch.

 

Điếu thuốc trên tay rơi xuống, tàn thuốc vương vãi đầy đất. Phó Thịnh Hòa đã suy nghĩ suốt ba ngày, cẩn thận như khi ký một bản hợp đồng quan trọng nhưng vẫn không tìm ra được câu trả lời.

 

Mẹ Phó gọi điện đến thúc giục: “Đây chẳng phải là điều chúng ta mong muốn sao? Nghĩ mà xem, nếu không có con, Hứa Thanh Hoan sẽ không thấy áy náy sao? Sớm muộn gì cũng phải nhận nuôi, vậy chi bằng có một đứa con ruột."

 

Câu trả lời đã hiển hiện trước mắt, anh bị động tiếp nhận rồi chủ động lên kế hoạch cho tất cả. Chỉ cần đợi mười tháng, mọi thứ sẽ ổn thỏa.

 

Lần *****ên nhìn thấy ảnh siêu âm của đứa trẻ, lòng anh mềm nhũn, rồi dần dần vì đứa con mà anh bắt đầu bỏ quên Hứa Thanh Hoan. Khi ấy, chắc chắn cô ấy đã rất đau lòng đúng không?

 

Cơn gió sáng sớm thổi qua trái tim đầy lỗ hổng của Phó Thịnh Hòa khiến anh lạnh đến run rẩy.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Tổng giám đốc Phó, điện thoại của phu nhân đã mở nguồn rồi.”

 

Anh lập tức nhận lấy, hy vọng rằng Hứa Thanh Hoan thực sự đã để lại điều gì đó cho anh.

 

Nhưng không có.

 

Anh lục tung mọi ứng dụng, không tìm thấy một dòng tin nhắn, một lời trăn trối nào. Chỉ có tin nhắn khiêu khích của Dư Hinh.

 

[Chị đúng là kẻ đáng thương, chị không biết gia đình thật sự là phải có con với nhau sao? Đừng giam cầm Thịnh Hòa nữa, hãy để chúng tôi sống bên nhau như một gia đình ba người đi!]

 

[Chị chưa từng thấy ánh mắt dịu dàng của Thịnh Hòa khi nhìn những đứa trẻ trong khu chung cư sao? Ánh mắt ấy còn dịu dàng hơn khi nhìn chị nữa. Anh ấy chỉ muốn làm cha mà thôi!”

 

[Chị cứ lấy chút ân tình đó để trói buộc anh ấy, có ý nghĩa gì không?]

 

Còn có một bức ảnh chụp chung.

 

Ngay cả khi Hứa Thanh Hoan còn sống, họ chưa từng có một tấm ảnh nào chụp chung. Nhưng Dư Hinh thì có.

 

Phó Thịnh Hòa nhìn đến nghẹt thở, không thể tưởng tượng nổi Hứa Thanh Hoan đã đau lòng đến mức nào khi đọc những dòng này.

 

Đôi mắt anh u ám đến đáng sợ, giọng nói mang theo sự rét buốt tột cùng: “Dư Hinh!”

 

Anh muốn cô ta trả giá!

 

Phó Thịnh Hòa lặng lẽ ***** ba chữ “Hứa Thanh Hoan” trên bia mộ, giọng nói dịu dàng đến mức xé lòng: “Chờ anh về.”

 

Dư Hinh vừa đến bệnh viện thì Phó Thịnh Hòa đã bước vào, khí thế ép người.

 

Cô ta vui mừng reo lên: “Thịnh Hòa…”

 

Nhưng người còn chưa tới, áp lực đã tràn ngập.

 

Bản năng khiến Dư Hinh ôm chặt lấy bụng, hơi thở trở nên cẩn trọng.

 

“Tôi đã từng nói là không được để Hoan Hoan biết chuyện.”

 

Dư Hinh cúi đầu: “Ồ? Chị ấy biết rồi sao... Vậy có phải là do anh không cẩn thận…”

 

Phó Thịnh Hòa giơ điện thoại lên, không cho cô ta cơ hội chối cãi.

 

Dư Hinh tái mặt: “Em, em… Em chỉ muốn đứa trẻ có một gia đình.”

 

Người đàn ông mà cô ta tôn thờ như thần thánh đã tàn nhẫn nghiền nát mọi kỳ vọng của cô ta: “Gia đình mà tôi muốn, từ đầu đến cuối, chỉ có Hứa Thanh Hoan.”

 

Dư Hinh bật cười điên dại: “Vậy em là gì?”

 

“Trong mắt tôi, chưa từng có cô.”

 

Lời hứa hẹn ban đầu giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ.

 

Giọng anh lạnh lùng vô cảm: “Những điều kiện trước đây đều không còn giá trị. Tiền tôi sẽ không cho cô nữa. Còn đứa trẻ… Cô muốn sinh thì sinh, không muốn thì thôi.”

 

Dư Hinh không cam lòng. Nhưng khi ánh mắt anh lạnh lẽo quét qua, cô ta chợt nhận ra mọi sự giãy giụa đều vô ích.

 

Thủ đoạn của anh, cô ta không chịu nổi đâu.

 

Thôi thì nghe lời anh vậy, đợi sinh đứa bé ra, bà Phó chắc chắn sẽ giúp cô ta.

 

Bác sĩ gõ cửa bước vào để kiểm tra cho Dư Hinh.

 

Phó Thịnh Hòa vẫn còn chuyện cần nói nên ở lại chờ.

 

“Đứa bé... không còn tim thai nữa.”

 

Dư Hinh không thể tin nổi: “Cái gì? Không thể nào, anh kiểm tra lại đi! Tôi không tin! Nhất định là do thiết bị có vấn đề hoặc là do anh vô dụng!”

 

Cô ta sao có thể mất đi đứa con này được?

 

Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Dù thay đổi bao nhiêu thiết bị, bao nhiêu bác sĩ, kết quả vẫn vậy, đứa trẻ đã ngừng tim thai từ hai ngày trước.

 

“Bản thân việc sử dụng thuốc đã có rủi ro…”

 

Dư Hinh ngây dại, đưa tay chạm lên bụng mình. Cô ta không khỏi nghĩ đây là báo ứng sao?

 

Trợ lý vội vã xông vào: “Phó tổng, chúng tôi đã lấy được đoạn video từ nhà tang lễ, từ lúc tiếp nhận thi thể. Anh xem đi!”

 

Phó Thịnh Hòa lập tức giật lấy điện thoại, bất kể thế nào, anh cũng phải được nhìn thấy Hoan Hoan lần cuối.

 

Ngón tay anh phóng to cổ tay gầy gò trong màn hình, tim anh như ngừng đập.

 

Người trong video không phải Hoan Hoan của anh.

 

Tuyệt đối không phải!

Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc ĐầuTác giả: Một Đóa Chi TửTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường“Em chắc chắn muốn đổi thân phận với chị sao? Ung thư của chị đã di căn, bác sĩ nói chị chỉ còn sống được một tháng nữa.”   Hứa Thanh Hoan gật đầu: “Em chắc chắn. Em muốn trên danh nghĩa là người đã c.h.ế.t để không ai có thể tìm thấy em nữa.”   Chị Triệu trước mặt dù ngỡ ngàng nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý.   Ba tháng trước, vì lòng tốt, Hứa Thanh Hoan đã tráo đổi danh tính với chị Triệu trong lần kiểm tra sức khỏe, giúp chị giấu diếm bệnh tình với gia đình.   Khi ấy, cô còn tưởng tượng ra cảnh Phó Thịnh Hòa phát hiện ra kết quả khám bệnh của mình sẽ hoảng loạn đến mức nào, thậm chí đã chuẩn bị sẵn cả một loạt lý do để giải thích.   Đáng tiếc, người đàn ông đã chia trái tim cho kẻ khác chưa từng nhận ra điều gì.   Sau khi dùng chứng minh thư của mình đăng ký cho chị Triệu xong, Hứa Thanh Hoan lại dùng chứng minh thư của chị để đặt một tấm vé máy bay đi Y Lê.   Vừa đặt vé xong, lúc bước lên thang cuốn, giữa dòng người đông đúc, cô lập tức nhìn thấy Phó Thịnh Hòa.   Anh đứng bên một… Đây vốn là một chuyện đáng mừng nhưng Phó Thịnh Hòa lại không có lấy một chút cảm giác vui vẻ. Ngược lại, anh chỉ thấy trái tim ngày càng nặng nề. Nhưng anh không thể không chịu trách nhiệm. Anh không muốn lại tạo ra một tuổi thơ bi kịch. Điếu thuốc trên tay rơi xuống, tàn thuốc vương vãi đầy đất. Phó Thịnh Hòa đã suy nghĩ suốt ba ngày, cẩn thận như khi ký một bản hợp đồng quan trọng nhưng vẫn không tìm ra được câu trả lời. Mẹ Phó gọi điện đến thúc giục: “Đây chẳng phải là điều chúng ta mong muốn sao? Nghĩ mà xem, nếu không có con, Hứa Thanh Hoan sẽ không thấy áy náy sao? Sớm muộn gì cũng phải nhận nuôi, vậy chi bằng có một đứa con ruột." Câu trả lời đã hiển hiện trước mắt, anh bị động tiếp nhận rồi chủ động lên kế hoạch cho tất cả. Chỉ cần đợi mười tháng, mọi thứ sẽ ổn thỏa. Lần *****ên nhìn thấy ảnh siêu âm của đứa trẻ, lòng anh mềm nhũn, rồi dần dần vì đứa con mà anh bắt đầu bỏ quên Hứa Thanh Hoan. Khi ấy, chắc chắn cô ấy đã rất đau lòng đúng không? Cơn gió sáng sớm thổi qua trái tim đầy lỗ hổng của Phó Thịnh Hòa khiến anh lạnh đến run rẩy. Xin chào các độc giả thân yêu,Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.Thương mến, Vèm Chanh!“Tổng giám đốc Phó, điện thoại của phu nhân đã mở nguồn rồi.” Anh lập tức nhận lấy, hy vọng rằng Hứa Thanh Hoan thực sự đã để lại điều gì đó cho anh. Nhưng không có. Anh lục tung mọi ứng dụng, không tìm thấy một dòng tin nhắn, một lời trăn trối nào. Chỉ có tin nhắn khiêu khích của Dư Hinh. [Chị đúng là kẻ đáng thương, chị không biết gia đình thật sự là phải có con với nhau sao? Đừng giam cầm Thịnh Hòa nữa, hãy để chúng tôi sống bên nhau như một gia đình ba người đi!] [Chị chưa từng thấy ánh mắt dịu dàng của Thịnh Hòa khi nhìn những đứa trẻ trong khu chung cư sao? Ánh mắt ấy còn dịu dàng hơn khi nhìn chị nữa. Anh ấy chỉ muốn làm cha mà thôi!” [Chị cứ lấy chút ân tình đó để trói buộc anh ấy, có ý nghĩa gì không?] Còn có một bức ảnh chụp chung. Ngay cả khi Hứa Thanh Hoan còn sống, họ chưa từng có một tấm ảnh nào chụp chung. Nhưng Dư Hinh thì có. Phó Thịnh Hòa nhìn đến nghẹt thở, không thể tưởng tượng nổi Hứa Thanh Hoan đã đau lòng đến mức nào khi đọc những dòng này. Đôi mắt anh u ám đến đáng sợ, giọng nói mang theo sự rét buốt tột cùng: “Dư Hinh!” Anh muốn cô ta trả giá! Phó Thịnh Hòa lặng lẽ ***** ba chữ “Hứa Thanh Hoan” trên bia mộ, giọng nói dịu dàng đến mức xé lòng: “Chờ anh về.” Dư Hinh vừa đến bệnh viện thì Phó Thịnh Hòa đã bước vào, khí thế ép người. Cô ta vui mừng reo lên: “Thịnh Hòa…” Nhưng người còn chưa tới, áp lực đã tràn ngập. Bản năng khiến Dư Hinh ôm chặt lấy bụng, hơi thở trở nên cẩn trọng. “Tôi đã từng nói là không được để Hoan Hoan biết chuyện.” Dư Hinh cúi đầu: “Ồ? Chị ấy biết rồi sao... Vậy có phải là do anh không cẩn thận…” Phó Thịnh Hòa giơ điện thoại lên, không cho cô ta cơ hội chối cãi. Dư Hinh tái mặt: “Em, em… Em chỉ muốn đứa trẻ có một gia đình.” Người đàn ông mà cô ta tôn thờ như thần thánh đã tàn nhẫn nghiền nát mọi kỳ vọng của cô ta: “Gia đình mà tôi muốn, từ đầu đến cuối, chỉ có Hứa Thanh Hoan.” Dư Hinh bật cười điên dại: “Vậy em là gì?” “Trong mắt tôi, chưa từng có cô.” Lời hứa hẹn ban đầu giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ. Giọng anh lạnh lùng vô cảm: “Những điều kiện trước đây đều không còn giá trị. Tiền tôi sẽ không cho cô nữa. Còn đứa trẻ… Cô muốn sinh thì sinh, không muốn thì thôi.” Dư Hinh không cam lòng. Nhưng khi ánh mắt anh lạnh lẽo quét qua, cô ta chợt nhận ra mọi sự giãy giụa đều vô ích. Thủ đoạn của anh, cô ta không chịu nổi đâu. Thôi thì nghe lời anh vậy, đợi sinh đứa bé ra, bà Phó chắc chắn sẽ giúp cô ta. Bác sĩ gõ cửa bước vào để kiểm tra cho Dư Hinh. Phó Thịnh Hòa vẫn còn chuyện cần nói nên ở lại chờ. “Đứa bé... không còn tim thai nữa.” Dư Hinh không thể tin nổi: “Cái gì? Không thể nào, anh kiểm tra lại đi! Tôi không tin! Nhất định là do thiết bị có vấn đề hoặc là do anh vô dụng!” Cô ta sao có thể mất đi đứa con này được? Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Dù thay đổi bao nhiêu thiết bị, bao nhiêu bác sĩ, kết quả vẫn vậy, đứa trẻ đã ngừng tim thai từ hai ngày trước. “Bản thân việc sử dụng thuốc đã có rủi ro…” Dư Hinh ngây dại, đưa tay chạm lên bụng mình. Cô ta không khỏi nghĩ đây là báo ứng sao? Trợ lý vội vã xông vào: “Phó tổng, chúng tôi đã lấy được đoạn video từ nhà tang lễ, từ lúc tiếp nhận thi thể. Anh xem đi!” Phó Thịnh Hòa lập tức giật lấy điện thoại, bất kể thế nào, anh cũng phải được nhìn thấy Hoan Hoan lần cuối. Ngón tay anh phóng to cổ tay gầy gò trong màn hình, tim anh như ngừng đập. Người trong video không phải Hoan Hoan của anh. Tuyệt đối không phải!

Chương 12: Chương 12