“Em chắc chắn muốn đổi thân phận với chị sao? Ung thư của chị đã di căn, bác sĩ nói chị chỉ còn sống được một tháng nữa.” Hứa Thanh Hoan gật đầu: “Em chắc chắn. Em muốn trên danh nghĩa là người đã c.h.ế.t để không ai có thể tìm thấy em nữa.” Chị Triệu trước mặt dù ngỡ ngàng nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý. Ba tháng trước, vì lòng tốt, Hứa Thanh Hoan đã tráo đổi danh tính với chị Triệu trong lần kiểm tra sức khỏe, giúp chị giấu diếm bệnh tình với gia đình. Khi ấy, cô còn tưởng tượng ra cảnh Phó Thịnh Hòa phát hiện ra kết quả khám bệnh của mình sẽ hoảng loạn đến mức nào, thậm chí đã chuẩn bị sẵn cả một loạt lý do để giải thích. Đáng tiếc, người đàn ông đã chia trái tim cho kẻ khác chưa từng nhận ra điều gì. Sau khi dùng chứng minh thư của mình đăng ký cho chị Triệu xong, Hứa Thanh Hoan lại dùng chứng minh thư của chị để đặt một tấm vé máy bay đi Y Lê. Vừa đặt vé xong, lúc bước lên thang cuốn, giữa dòng người đông đúc, cô lập tức nhìn thấy Phó Thịnh Hòa. Anh đứng bên một…
Chương 14: Chương 14
Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc ĐầuTác giả: Một Đóa Chi TửTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường“Em chắc chắn muốn đổi thân phận với chị sao? Ung thư của chị đã di căn, bác sĩ nói chị chỉ còn sống được một tháng nữa.” Hứa Thanh Hoan gật đầu: “Em chắc chắn. Em muốn trên danh nghĩa là người đã c.h.ế.t để không ai có thể tìm thấy em nữa.” Chị Triệu trước mặt dù ngỡ ngàng nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý. Ba tháng trước, vì lòng tốt, Hứa Thanh Hoan đã tráo đổi danh tính với chị Triệu trong lần kiểm tra sức khỏe, giúp chị giấu diếm bệnh tình với gia đình. Khi ấy, cô còn tưởng tượng ra cảnh Phó Thịnh Hòa phát hiện ra kết quả khám bệnh của mình sẽ hoảng loạn đến mức nào, thậm chí đã chuẩn bị sẵn cả một loạt lý do để giải thích. Đáng tiếc, người đàn ông đã chia trái tim cho kẻ khác chưa từng nhận ra điều gì. Sau khi dùng chứng minh thư của mình đăng ký cho chị Triệu xong, Hứa Thanh Hoan lại dùng chứng minh thư của chị để đặt một tấm vé máy bay đi Y Lê. Vừa đặt vé xong, lúc bước lên thang cuốn, giữa dòng người đông đúc, cô lập tức nhìn thấy Phó Thịnh Hòa. Anh đứng bên một… Bình luận bắt đầu chuyển động. [Tâm trạng thật phức tạp! Tiếc nuối, thực sự rất tiếc nuối.] [Haizz, Phó Thịnh Hòa có sai nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều bị đẩy đi theo dòng sự kiện. Lúc còn trẻ, tôi sẽ thấy không thể tha thứ nhưng giờ đã hiểu cuộc đời vốn đầy những cay đắng ngọt bùi.] [Một bên là mẹ, một bên là vợ. Nếu Phó Thịnh Hòa cứ mặc kệ mẹ mình, e rằng sẽ càng đáng sợ hơn. Nhưng đáng tiếc là, anh ta là người, còn mẹ anh ta thì không.] [Họ đã quen nhau hơn mười năm, từ thời học sinh cho đến khi kết hôn, không có sự phản bội chủ động. Huhuhu, nghe thật buồn.] Ở cuối video, Phó Thịnh Hòa tuyên bố rằng đứa trẻ đã sảy thai tự nhiên. Anh ta cầu xin sự tha thứ từ Hứa Thanh Hoan. “Anh sẽ dùng cả cuộc đời mình để chuộc lỗi. Xin em hãy tha thứ cho anh một lần này thôi! Từ nay, anh sẽ tránh xa mẹ mình, em cũng không cần phải gặp bà ấy nữa. Các cư dân mạng, xin hãy giúp tôi truyền đạt sự thật này đến cô ấy. Tôi cầu xin mọi người đấy.” Phó Thịnh Hòa cúi đầu thật sâu, nơi khóe mắt vẫn còn vương nước mắt. Người ta thường nói “việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài” nhưng việc anh ta dám đứng lên nói ra tất cả cho thấy anh ta quan tâm đến Hứa Thanh Hoan đến nhường nào. Bà chủ quán thở dài lần nữa: “Người đàn ông này còn nói rằng chỉ mong tin tức được truyền đến, chứ không muốn vợ mình bị làm phiền. Một tấm ảnh của cô ấy cũng không hề để lộ. Thật có tâm.” Trong khi đó, ảnh của các nhân vật liên quan khác lại bị tung ra không sót một ai. “Đúng vậy, tôi hiếm khi thương cảm cho đàn ông nhưng lần này tôi có chút động lòng. Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ tha thứ. Hôn nhân thật phức tạp, không thể phân rõ trắng đen được.” “Tôi cũng thế. Hai người họ tình cảm sâu đậm như vậy, lại bị kẻ xấu chen vào phá hoại, thật đáng tiếc.”Xin chào các độc giả thân yêu,Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.Thương mến, Vèm Chanh! “Không nói đâu xa, chỉ cần thấy ả tiểu tam và bà mẹ chồng ác độc phải nhận lấy hậu quả, tôi đã hả lòng hả dạ rồi. Tôi sẽ không dễ dàng rời cuộc chơi này đâu!” Hai người còn đang say sưa bàn luận thì bất giác quay sang nhìn Hứa Thanh Hoan, người từ nãy giờ vẫn lặng thinh: “Còn chị thì sao? Chị nghĩ thế nào?” Hứa Thanh Hoan giật mình, khẽ điều chỉnh lại cảm xúc rồi nhẹ giọng đáp: “Đứng ở góc độ của một người ngoài cuộc mà nói, tôi thấy rất tiếc nuối.” “Phải ha.” Đồng nghiệp còn trẻ đã nhanh chóng đắm chìm vào câu chuyện tình cảm này, cô lặng lẽ cầu nguyện: “Hy vọng họ có thể quay lại bên nhau.” Hứa Thanh Hoan uống một ngụm cà phê thấy nó đắng hơn bình thường. Uống xong, cô đứng dậy rời đi trước. Sau một hồi bàn tán nữa, đồng nghiệp bỗng giật mình nhận ra: “Khoan đã! Nãy giờ đồng nghiệp của tôi không hề nói chị ấy có phải người trong cuộc hay không! Liệu chị ấy có tha thứ không nhỉ?” “Đúng thật. Cô ấy nói ‘đứng ở góc độ người ngoài cuộc’. Nhưng mà, dù bị phản bội theo cách nào thì cũng vẫn là phản bội. Nếu tôi đặt mình vào tình huống đó, tưởng tượng đối phương ngoại tình thực sự…” Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: “Người trong cuộc chắc chắn rất mâu thuẫn!” Thời gian quay ngược lại mười ngày trước. Khi Phó Thịnh Hòa nhìn thấy cổ tay ấy, cả người anh như sống lại. Anh ta lập tức bỏ ra một khoản tiền lớn để điều tra mọi chuyện từ đầu đến cuối. Sau đó, anh tự mình đến tranh luận với nhân viên hỏa táng, chỉ có một luận điểm duy nhất: “Người đó không thể là vợ tôi.” “Các anh đã nói cô ấy bị hỏa táng khi đang đắp mặt nạ, làm sao các anh có thể chắc chắn đó là cô ấy?” Nhân viên hỏa táng cũng không muốn dính vào rắc rối: “Chúng tôi làm việc theo quy trình, không thể nhầm lẫn được. Anh cứ khăng khăng nói tay cô ấy không giống nhưng ung thư giai đoạn cuối rất tàn nhẫn. Rất nhiều người chỉ trong vài ngày đã trở nên tiều tụy, có gì là không thể chứ?” Phó Thịnh Hòa định tìm ảnh chụp để chứng minh nhưng khi mở điện thoại ra, anh mới nhận ra họ đã rất lâu rồi không có tấm ảnh chung nào. Đã rất lâu rồi, anh không còn chụp ảnh cô ấy nữa. Hình ảnh ngày hôm đó hiện lên trong đầu anh, ngày anh chuẩn bị “bất ngờ” cho cô. Khi đó, ánh mắt cô ấy đã không còn ánh sáng, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt. Anh đã muốn hỏi nhưng vì sự xuất hiện bất ngờ của Dư Hinh, anh đã phân tâm. Tất cả đều có dấu hiệu từ trước đúng không? Vậy nên, liệu anh có thể thật sự nhận ra Hứa Thanh Hoan khi cô ấy đã trở nên tiều tụy vì bệnh tật không? Đột nhiên, anh không còn chắc chắn nữa.
Bình luận bắt đầu chuyển động.
[Tâm trạng thật phức tạp! Tiếc nuối, thực sự rất tiếc nuối.]
[Haizz, Phó Thịnh Hòa có sai nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều bị đẩy đi theo dòng sự kiện. Lúc còn trẻ, tôi sẽ thấy không thể tha thứ nhưng giờ đã hiểu cuộc đời vốn đầy những cay đắng ngọt bùi.]
[Một bên là mẹ, một bên là vợ. Nếu Phó Thịnh Hòa cứ mặc kệ mẹ mình, e rằng sẽ càng đáng sợ hơn. Nhưng đáng tiếc là, anh ta là người, còn mẹ anh ta thì không.]
[Họ đã quen nhau hơn mười năm, từ thời học sinh cho đến khi kết hôn, không có sự phản bội chủ động. Huhuhu, nghe thật buồn.]
Ở cuối video, Phó Thịnh Hòa tuyên bố rằng đứa trẻ đã sảy thai tự nhiên. Anh ta cầu xin sự tha thứ từ Hứa Thanh Hoan.
“Anh sẽ dùng cả cuộc đời mình để chuộc lỗi. Xin em hãy tha thứ cho anh một lần này thôi! Từ nay, anh sẽ tránh xa mẹ mình, em cũng không cần phải gặp bà ấy nữa. Các cư dân mạng, xin hãy giúp tôi truyền đạt sự thật này đến cô ấy. Tôi cầu xin mọi người đấy.”
Phó Thịnh Hòa cúi đầu thật sâu, nơi khóe mắt vẫn còn vương nước mắt.
Người ta thường nói “việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài” nhưng việc anh ta dám đứng lên nói ra tất cả cho thấy anh ta quan tâm đến Hứa Thanh Hoan đến nhường nào.
Bà chủ quán thở dài lần nữa: “Người đàn ông này còn nói rằng chỉ mong tin tức được truyền đến, chứ không muốn vợ mình bị làm phiền. Một tấm ảnh của cô ấy cũng không hề để lộ. Thật có tâm.”
Trong khi đó, ảnh của các nhân vật liên quan khác lại bị tung ra không sót một ai.
“Đúng vậy, tôi hiếm khi thương cảm cho đàn ông nhưng lần này tôi có chút động lòng. Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ tha thứ. Hôn nhân thật phức tạp, không thể phân rõ trắng đen được.”
“Tôi cũng thế. Hai người họ tình cảm sâu đậm như vậy, lại bị kẻ xấu chen vào phá hoại, thật đáng tiếc.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Không nói đâu xa, chỉ cần thấy ả tiểu tam và bà mẹ chồng ác độc phải nhận lấy hậu quả, tôi đã hả lòng hả dạ rồi. Tôi sẽ không dễ dàng rời cuộc chơi này đâu!”
Hai người còn đang say sưa bàn luận thì bất giác quay sang nhìn Hứa Thanh Hoan, người từ nãy giờ vẫn lặng thinh: “Còn chị thì sao? Chị nghĩ thế nào?”
Hứa Thanh Hoan giật mình, khẽ điều chỉnh lại cảm xúc rồi nhẹ giọng đáp: “Đứng ở góc độ của một người ngoài cuộc mà nói, tôi thấy rất tiếc nuối.”
“Phải ha.” Đồng nghiệp còn trẻ đã nhanh chóng đắm chìm vào câu chuyện tình cảm này, cô lặng lẽ cầu nguyện: “Hy vọng họ có thể quay lại bên nhau.”
Hứa Thanh Hoan uống một ngụm cà phê thấy nó đắng hơn bình thường. Uống xong, cô đứng dậy rời đi trước.
Sau một hồi bàn tán nữa, đồng nghiệp bỗng giật mình nhận ra: “Khoan đã! Nãy giờ đồng nghiệp của tôi không hề nói chị ấy có phải người trong cuộc hay không! Liệu chị ấy có tha thứ không nhỉ?”
“Đúng thật. Cô ấy nói ‘đứng ở góc độ người ngoài cuộc’. Nhưng mà, dù bị phản bội theo cách nào thì cũng vẫn là phản bội. Nếu tôi đặt mình vào tình huống đó, tưởng tượng đối phương ngoại tình thực sự…”
Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: “Người trong cuộc chắc chắn rất mâu thuẫn!”
Thời gian quay ngược lại mười ngày trước.
Khi Phó Thịnh Hòa nhìn thấy cổ tay ấy, cả người anh như sống lại. Anh ta lập tức bỏ ra một khoản tiền lớn để điều tra mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Sau đó, anh tự mình đến tranh luận với nhân viên hỏa táng, chỉ có một luận điểm duy nhất: “Người đó không thể là vợ tôi.”
“Các anh đã nói cô ấy bị hỏa táng khi đang đắp mặt nạ, làm sao các anh có thể chắc chắn đó là cô ấy?”
Nhân viên hỏa táng cũng không muốn dính vào rắc rối: “Chúng tôi làm việc theo quy trình, không thể nhầm lẫn được. Anh cứ khăng khăng nói tay cô ấy không giống nhưng ung thư giai đoạn cuối rất tàn nhẫn. Rất nhiều người chỉ trong vài ngày đã trở nên tiều tụy, có gì là không thể chứ?”
Phó Thịnh Hòa định tìm ảnh chụp để chứng minh nhưng khi mở điện thoại ra, anh mới nhận ra họ đã rất lâu rồi không có tấm ảnh chung nào. Đã rất lâu rồi, anh không còn chụp ảnh cô ấy nữa.
Hình ảnh ngày hôm đó hiện lên trong đầu anh, ngày anh chuẩn bị “bất ngờ” cho cô.
Khi đó, ánh mắt cô ấy đã không còn ánh sáng, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt.
Anh đã muốn hỏi nhưng vì sự xuất hiện bất ngờ của Dư Hinh, anh đã phân tâm.
Tất cả đều có dấu hiệu từ trước đúng không?
Vậy nên, liệu anh có thể thật sự nhận ra Hứa Thanh Hoan khi cô ấy đã trở nên tiều tụy vì bệnh tật không?
Đột nhiên, anh không còn chắc chắn nữa.
Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc ĐầuTác giả: Một Đóa Chi TửTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường“Em chắc chắn muốn đổi thân phận với chị sao? Ung thư của chị đã di căn, bác sĩ nói chị chỉ còn sống được một tháng nữa.” Hứa Thanh Hoan gật đầu: “Em chắc chắn. Em muốn trên danh nghĩa là người đã c.h.ế.t để không ai có thể tìm thấy em nữa.” Chị Triệu trước mặt dù ngỡ ngàng nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý. Ba tháng trước, vì lòng tốt, Hứa Thanh Hoan đã tráo đổi danh tính với chị Triệu trong lần kiểm tra sức khỏe, giúp chị giấu diếm bệnh tình với gia đình. Khi ấy, cô còn tưởng tượng ra cảnh Phó Thịnh Hòa phát hiện ra kết quả khám bệnh của mình sẽ hoảng loạn đến mức nào, thậm chí đã chuẩn bị sẵn cả một loạt lý do để giải thích. Đáng tiếc, người đàn ông đã chia trái tim cho kẻ khác chưa từng nhận ra điều gì. Sau khi dùng chứng minh thư của mình đăng ký cho chị Triệu xong, Hứa Thanh Hoan lại dùng chứng minh thư của chị để đặt một tấm vé máy bay đi Y Lê. Vừa đặt vé xong, lúc bước lên thang cuốn, giữa dòng người đông đúc, cô lập tức nhìn thấy Phó Thịnh Hòa. Anh đứng bên một… Bình luận bắt đầu chuyển động. [Tâm trạng thật phức tạp! Tiếc nuối, thực sự rất tiếc nuối.] [Haizz, Phó Thịnh Hòa có sai nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều bị đẩy đi theo dòng sự kiện. Lúc còn trẻ, tôi sẽ thấy không thể tha thứ nhưng giờ đã hiểu cuộc đời vốn đầy những cay đắng ngọt bùi.] [Một bên là mẹ, một bên là vợ. Nếu Phó Thịnh Hòa cứ mặc kệ mẹ mình, e rằng sẽ càng đáng sợ hơn. Nhưng đáng tiếc là, anh ta là người, còn mẹ anh ta thì không.] [Họ đã quen nhau hơn mười năm, từ thời học sinh cho đến khi kết hôn, không có sự phản bội chủ động. Huhuhu, nghe thật buồn.] Ở cuối video, Phó Thịnh Hòa tuyên bố rằng đứa trẻ đã sảy thai tự nhiên. Anh ta cầu xin sự tha thứ từ Hứa Thanh Hoan. “Anh sẽ dùng cả cuộc đời mình để chuộc lỗi. Xin em hãy tha thứ cho anh một lần này thôi! Từ nay, anh sẽ tránh xa mẹ mình, em cũng không cần phải gặp bà ấy nữa. Các cư dân mạng, xin hãy giúp tôi truyền đạt sự thật này đến cô ấy. Tôi cầu xin mọi người đấy.” Phó Thịnh Hòa cúi đầu thật sâu, nơi khóe mắt vẫn còn vương nước mắt. Người ta thường nói “việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài” nhưng việc anh ta dám đứng lên nói ra tất cả cho thấy anh ta quan tâm đến Hứa Thanh Hoan đến nhường nào. Bà chủ quán thở dài lần nữa: “Người đàn ông này còn nói rằng chỉ mong tin tức được truyền đến, chứ không muốn vợ mình bị làm phiền. Một tấm ảnh của cô ấy cũng không hề để lộ. Thật có tâm.” Trong khi đó, ảnh của các nhân vật liên quan khác lại bị tung ra không sót một ai. “Đúng vậy, tôi hiếm khi thương cảm cho đàn ông nhưng lần này tôi có chút động lòng. Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ tha thứ. Hôn nhân thật phức tạp, không thể phân rõ trắng đen được.” “Tôi cũng thế. Hai người họ tình cảm sâu đậm như vậy, lại bị kẻ xấu chen vào phá hoại, thật đáng tiếc.”Xin chào các độc giả thân yêu,Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.Thương mến, Vèm Chanh! “Không nói đâu xa, chỉ cần thấy ả tiểu tam và bà mẹ chồng ác độc phải nhận lấy hậu quả, tôi đã hả lòng hả dạ rồi. Tôi sẽ không dễ dàng rời cuộc chơi này đâu!” Hai người còn đang say sưa bàn luận thì bất giác quay sang nhìn Hứa Thanh Hoan, người từ nãy giờ vẫn lặng thinh: “Còn chị thì sao? Chị nghĩ thế nào?” Hứa Thanh Hoan giật mình, khẽ điều chỉnh lại cảm xúc rồi nhẹ giọng đáp: “Đứng ở góc độ của một người ngoài cuộc mà nói, tôi thấy rất tiếc nuối.” “Phải ha.” Đồng nghiệp còn trẻ đã nhanh chóng đắm chìm vào câu chuyện tình cảm này, cô lặng lẽ cầu nguyện: “Hy vọng họ có thể quay lại bên nhau.” Hứa Thanh Hoan uống một ngụm cà phê thấy nó đắng hơn bình thường. Uống xong, cô đứng dậy rời đi trước. Sau một hồi bàn tán nữa, đồng nghiệp bỗng giật mình nhận ra: “Khoan đã! Nãy giờ đồng nghiệp của tôi không hề nói chị ấy có phải người trong cuộc hay không! Liệu chị ấy có tha thứ không nhỉ?” “Đúng thật. Cô ấy nói ‘đứng ở góc độ người ngoài cuộc’. Nhưng mà, dù bị phản bội theo cách nào thì cũng vẫn là phản bội. Nếu tôi đặt mình vào tình huống đó, tưởng tượng đối phương ngoại tình thực sự…” Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: “Người trong cuộc chắc chắn rất mâu thuẫn!” Thời gian quay ngược lại mười ngày trước. Khi Phó Thịnh Hòa nhìn thấy cổ tay ấy, cả người anh như sống lại. Anh ta lập tức bỏ ra một khoản tiền lớn để điều tra mọi chuyện từ đầu đến cuối. Sau đó, anh tự mình đến tranh luận với nhân viên hỏa táng, chỉ có một luận điểm duy nhất: “Người đó không thể là vợ tôi.” “Các anh đã nói cô ấy bị hỏa táng khi đang đắp mặt nạ, làm sao các anh có thể chắc chắn đó là cô ấy?” Nhân viên hỏa táng cũng không muốn dính vào rắc rối: “Chúng tôi làm việc theo quy trình, không thể nhầm lẫn được. Anh cứ khăng khăng nói tay cô ấy không giống nhưng ung thư giai đoạn cuối rất tàn nhẫn. Rất nhiều người chỉ trong vài ngày đã trở nên tiều tụy, có gì là không thể chứ?” Phó Thịnh Hòa định tìm ảnh chụp để chứng minh nhưng khi mở điện thoại ra, anh mới nhận ra họ đã rất lâu rồi không có tấm ảnh chung nào. Đã rất lâu rồi, anh không còn chụp ảnh cô ấy nữa. Hình ảnh ngày hôm đó hiện lên trong đầu anh, ngày anh chuẩn bị “bất ngờ” cho cô. Khi đó, ánh mắt cô ấy đã không còn ánh sáng, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt. Anh đã muốn hỏi nhưng vì sự xuất hiện bất ngờ của Dư Hinh, anh đã phân tâm. Tất cả đều có dấu hiệu từ trước đúng không? Vậy nên, liệu anh có thể thật sự nhận ra Hứa Thanh Hoan khi cô ấy đã trở nên tiều tụy vì bệnh tật không? Đột nhiên, anh không còn chắc chắn nữa.