“Em chắc chắn muốn đổi thân phận với chị sao? Ung thư của chị đã di căn, bác sĩ nói chị chỉ còn sống được một tháng nữa.”   Hứa Thanh Hoan gật đầu: “Em chắc chắn. Em muốn trên danh nghĩa là người đã c.h.ế.t để không ai có thể tìm thấy em nữa.”   Chị Triệu trước mặt dù ngỡ ngàng nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý.   Ba tháng trước, vì lòng tốt, Hứa Thanh Hoan đã tráo đổi danh tính với chị Triệu trong lần kiểm tra sức khỏe, giúp chị giấu diếm bệnh tình với gia đình.   Khi ấy, cô còn tưởng tượng ra cảnh Phó Thịnh Hòa phát hiện ra kết quả khám bệnh của mình sẽ hoảng loạn đến mức nào, thậm chí đã chuẩn bị sẵn cả một loạt lý do để giải thích.   Đáng tiếc, người đàn ông đã chia trái tim cho kẻ khác chưa từng nhận ra điều gì.   Sau khi dùng chứng minh thư của mình đăng ký cho chị Triệu xong, Hứa Thanh Hoan lại dùng chứng minh thư của chị để đặt một tấm vé máy bay đi Y Lê.   Vừa đặt vé xong, lúc bước lên thang cuốn, giữa dòng người đông đúc, cô lập tức nhìn thấy Phó Thịnh Hòa.   Anh đứng bên một…

Chương 16: Chương 16

Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc ĐầuTác giả: Một Đóa Chi TửTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường“Em chắc chắn muốn đổi thân phận với chị sao? Ung thư của chị đã di căn, bác sĩ nói chị chỉ còn sống được một tháng nữa.”   Hứa Thanh Hoan gật đầu: “Em chắc chắn. Em muốn trên danh nghĩa là người đã c.h.ế.t để không ai có thể tìm thấy em nữa.”   Chị Triệu trước mặt dù ngỡ ngàng nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý.   Ba tháng trước, vì lòng tốt, Hứa Thanh Hoan đã tráo đổi danh tính với chị Triệu trong lần kiểm tra sức khỏe, giúp chị giấu diếm bệnh tình với gia đình.   Khi ấy, cô còn tưởng tượng ra cảnh Phó Thịnh Hòa phát hiện ra kết quả khám bệnh của mình sẽ hoảng loạn đến mức nào, thậm chí đã chuẩn bị sẵn cả một loạt lý do để giải thích.   Đáng tiếc, người đàn ông đã chia trái tim cho kẻ khác chưa từng nhận ra điều gì.   Sau khi dùng chứng minh thư của mình đăng ký cho chị Triệu xong, Hứa Thanh Hoan lại dùng chứng minh thư của chị để đặt một tấm vé máy bay đi Y Lê.   Vừa đặt vé xong, lúc bước lên thang cuốn, giữa dòng người đông đúc, cô lập tức nhìn thấy Phó Thịnh Hòa.   Anh đứng bên một… Cả người Phó Thịnh Hòa như bừng tỉnh, bật dậy giật lấy cuốn nhật ký. Vừa mở ra, nỗi đau như ập vào tim anh. Ngày 29 tháng 10 Thịnh Hòa, gần đây anh bận quá! Đã ba ngày rồi em không thấy anh. Em dự định dùng danh nghĩa cổ đông lớn để ra lệnh cho anh nghỉ ngơi vài ngày. Không ngờ đúng không? Em đã sớm đầu tư vào công ty của anh, là cổ đông bí ẩn. Cộng thêm số cổ phần anh tặng em, em chính là cổ đông lớn nhất. Em vốn định giữ bí mật này nhưng có người cứ mãi để tâm chuyện năm năm xa cách, chỉ mình anh nhớ nhung em nên em quyết định nói cho anh biết: Dù xa nhau năm năm, em cũng như anh, luôn ở bên anh theo những cách khác nhau. Mong rằng chúng ta không cần cùng nhau chịu rét dưới trời tuyết, vẫn có thể nắm tay bạc đầu. Ngày 13 tháng 11 Phó Thịnh Hòa, em thấy anh đưa cô ta đến khoa sản rồi. Lúc đó, em vừa bước ra từ phòng hóa trị.Xin chào các độc giả thân yêu,Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.Thương mến, Vèm Chanh! Cũng tốt, em cũng không muốn anh nữa. Ngày 14 tháng 11 Phó Thịnh Hòa, anh nói rằng tất cả của anh đều là của em, không chỉ lần *****ên. Nhưng anh lại hôn lên bụng cô ta, chào hỏi đứa bé trong bụng cô ta. Mà em thì không… Ngày 30 tháng 11 Anh thật tàn nhẫn, lại muốn em nuôi con của anh và người khác. Anh thực sự vẫn là anh chứ? Hay đã bị ai đó nhập hồn rồi? Em chỉ muốn cầu xin ông trời, hãy trả lại Phó Thịnh Hòa của em, cho em được gặp anh lần cuối. Nhật ký dừng lại ở đây. Nét chữ nguệch ngoạc như thể có thể cảm nhận được nỗi đau đớn của Hứa Thanh Hoan. Hô hấp của Phó Thịnh Hòa trở nên nhẹ bẫng nhưng dù có nhẹ đến đâu, tim anh vẫn đau nhói. “Xin lỗi, xin lỗi... Hoan Hoan…” Hôm sau, anh khá hơn một chút. Anh cho người đóng khung mười mấy trang nhật ký, mỗi ngày đều mang theo bên mình. Anh điên cuồng tìm kiếm tin tức về Hứa Thanh Hoan. Dù không dám mong đợi điều kỳ diệu nhưng chỉ cần có chút dấu vết của cô, cũng đủ để anh ghi nhớ suốt đời. Chẳng bao lâu sau, tất cả thông tin được tập hợp lại. Trước khi “chết”, Hứa Thanh Hoan đã bán đi rất nhiều tài sản, bao gồm cả cổ phần ẩn của cô. Anh nhìn dòng chữ trên giấy: “Em không bán cổ phần của nhà em là vì muốn cắt đứt quan hệ với anh sao?” Anh tiếp tục xem, nhanh chóng nhận ra điều bất thường. Số tiền cô bán đi và số tiền quyên góp, tiêu dùng không khớp nhau. Số tiền đó cũng không có trong tài khoản ngân hàng của cô. Phó Thịnh Hòa nín thở, lật tiếp trang sau. Trước khi rời đi, cô đã rút ra nhiều khoản tiền lớn. Anh che mắt, khóe môi run rẩy nhếch lên. Cô ấy còn sống. Chỉ cần cô ấy còn sống, tất cả đều không quan trọng nữa. Anh biết rõ, cô làm thế không phải để trả thù anh mà vì cô biết anh sẽ không buông tay. Nhà cô đã không còn ai, cô không có cách nào chống lại anh. Cô dứt khoát để anh không thể tìm thấy mình. “Hoan Hoan, em thật hiểu anh. Nhưng xin lỗi, anh không thể buông tay.” Phó Thịnh Hòa cất giọng đầy thân mật. Anh ta nắm bắt từng chi tiết nhỏ, khả năng kiểm soát trong giới thương trường của Phó Thịnh Hòa đã quay trở lại. Chẳng mấy chốc, anh tra được chút liên hệ giữa Hứa Thanh Hoan và một người tên chị Triệu. Họ cùng ngành nhưng khác trường đại học, từng gặp nhau vài lần trong các buổi liên hợp, có trao đổi liên lạc nhưng rất ít qua lại. Vậy mà hai tháng gần đây, số lần gọi điện giữa họ lại tăng lên đáng kể. Chị Triệu này còn vừa mới đi phẫu thuật thẩm mỹ. Nghĩ đến việc Hứa Thanh Hoan, người vốn hiếm khi lui tới thẩm mỹ viện lại xuất hiện trong một bệnh viện chỉnh hình, tim Phó Thịnh Hòa bỗng thắt lại: “Là em sao Hoan Hoan?” Hành tung của Chị Triệu không rõ ràng nhưng chẳng bao lâu nữa anh sẽ tìm ra. Sau một hồi suy nghĩ, Phó Thịnh Hòa quyết định tìm đến Dư Hinh. Dư Hinh tưởng anh đổi ý, vui mừng nhảy cẫng lên chạy đến. Nhưng giây tiếp theo, cô ta bị dội cho một gáo nước lạnh. “Cô quay video xin lỗi Hứa Thanh Hoan. Nhân tiện, nói hết những chuyện cô và mẹ tôi đã làm ra.” “Dựa vào đâu chứ?” Anh nhìn cô ta đầy khinh miệt: “Siêu thị nhỏ của bố mẹ cô ở huyện nhập hàng từ tập đoàn Thanh Hòa. Thế đủ chưa?”

Cả người Phó Thịnh Hòa như bừng tỉnh, bật dậy giật lấy cuốn nhật ký.

 

Vừa mở ra, nỗi đau như ập vào tim anh.

 

Ngày 29 tháng 10

 

Thịnh Hòa, gần đây anh bận quá! Đã ba ngày rồi em không thấy anh.

 

Em dự định dùng danh nghĩa cổ đông lớn để ra lệnh cho anh nghỉ ngơi vài ngày.

 

Không ngờ đúng không? Em đã sớm đầu tư vào công ty của anh, là cổ đông bí ẩn. Cộng thêm số cổ phần anh tặng em, em chính là cổ đông lớn nhất.

 

Em vốn định giữ bí mật này nhưng có người cứ mãi để tâm chuyện năm năm xa cách, chỉ mình anh nhớ nhung em nên em quyết định nói cho anh biết: Dù xa nhau năm năm, em cũng như anh, luôn ở bên anh theo những cách khác nhau.

 

Mong rằng chúng ta không cần cùng nhau chịu rét dưới trời tuyết, vẫn có thể nắm tay bạc đầu.

 

Ngày 13 tháng 11

 

Phó Thịnh Hòa, em thấy anh đưa cô ta đến khoa sản rồi.

 

Lúc đó, em vừa bước ra từ phòng hóa trị.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Cũng tốt, em cũng không muốn anh nữa.

 

Ngày 14 tháng 11

 

Phó Thịnh Hòa, anh nói rằng tất cả của anh đều là của em, không chỉ lần *****ên.

 

Nhưng anh lại hôn lên bụng cô ta, chào hỏi đứa bé trong bụng cô ta.

 

Mà em thì không…

 

Ngày 30 tháng 11

 

Anh thật tàn nhẫn, lại muốn em nuôi con của anh và người khác.

 

Anh thực sự vẫn là anh chứ? Hay đã bị ai đó nhập hồn rồi?

 

Em chỉ muốn cầu xin ông trời, hãy trả lại Phó Thịnh Hòa của em, cho em được gặp anh lần cuối.

 

Nhật ký dừng lại ở đây.

 

Nét chữ nguệch ngoạc như thể có thể cảm nhận được nỗi đau đớn của Hứa Thanh Hoan.

 

Hô hấp của Phó Thịnh Hòa trở nên nhẹ bẫng nhưng dù có nhẹ đến đâu, tim anh vẫn đau nhói.

 

“Xin lỗi, xin lỗi... Hoan Hoan…”

 

Hôm sau, anh khá hơn một chút.

 

Anh cho người đóng khung mười mấy trang nhật ký, mỗi ngày đều mang theo bên mình.

 

Anh điên cuồng tìm kiếm tin tức về Hứa Thanh Hoan.

 

Dù không dám mong đợi điều kỳ diệu nhưng chỉ cần có chút dấu vết của cô, cũng đủ để anh ghi nhớ suốt đời.

 

Chẳng bao lâu sau, tất cả thông tin được tập hợp lại.

 

Trước khi “chết”, Hứa Thanh Hoan đã bán đi rất nhiều tài sản, bao gồm cả cổ phần ẩn của cô.

 

Anh nhìn dòng chữ trên giấy: “Em không bán cổ phần của nhà em là vì muốn cắt đứt quan hệ với anh sao?”

 

Anh tiếp tục xem, nhanh chóng nhận ra điều bất thường.

 

Số tiền cô bán đi và số tiền quyên góp, tiêu dùng không khớp nhau. Số tiền đó cũng không có trong tài khoản ngân hàng của cô.

 

Phó Thịnh Hòa nín thở, lật tiếp trang sau.

 

Trước khi rời đi, cô đã rút ra nhiều khoản tiền lớn.

 

Anh che mắt, khóe môi run rẩy nhếch lên.

 

Cô ấy còn sống.

 

Chỉ cần cô ấy còn sống, tất cả đều không quan trọng nữa.

 

Anh biết rõ, cô làm thế không phải để trả thù anh mà vì cô biết anh sẽ không buông tay.

 

Nhà cô đã không còn ai, cô không có cách nào chống lại anh.

 

Cô dứt khoát để anh không thể tìm thấy mình.

 

“Hoan Hoan, em thật hiểu anh. Nhưng xin lỗi, anh không thể buông tay.” Phó Thịnh Hòa cất giọng đầy thân mật.

 

Anh ta nắm bắt từng chi tiết nhỏ, khả năng kiểm soát trong giới thương trường của Phó Thịnh Hòa đã quay trở lại. Chẳng mấy chốc, anh tra được chút liên hệ giữa Hứa Thanh Hoan và một người tên chị Triệu.

 

Họ cùng ngành nhưng khác trường đại học, từng gặp nhau vài lần trong các buổi liên hợp, có trao đổi liên lạc nhưng rất ít qua lại. Vậy mà hai tháng gần đây, số lần gọi điện giữa họ lại tăng lên đáng kể.

 

Chị Triệu này còn vừa mới đi phẫu thuật thẩm mỹ.

 

Nghĩ đến việc Hứa Thanh Hoan, người vốn hiếm khi lui tới thẩm mỹ viện lại xuất hiện trong một bệnh viện chỉnh hình, tim Phó Thịnh Hòa bỗng thắt lại: “Là em sao Hoan Hoan?”

 

Hành tung của Chị Triệu không rõ ràng nhưng chẳng bao lâu nữa anh sẽ tìm ra.

 

Sau một hồi suy nghĩ, Phó Thịnh Hòa quyết định tìm đến Dư Hinh.

 

Dư Hinh tưởng anh đổi ý, vui mừng nhảy cẫng lên chạy đến.

 

Nhưng giây tiếp theo, cô ta bị dội cho một gáo nước lạnh.

 

“Cô quay video xin lỗi Hứa Thanh Hoan. Nhân tiện, nói hết những chuyện cô và mẹ tôi đã làm ra.”

 

“Dựa vào đâu chứ?”

 

Anh nhìn cô ta đầy khinh miệt: “Siêu thị nhỏ của bố mẹ cô ở huyện nhập hàng từ tập đoàn Thanh Hòa. Thế đủ chưa?”

Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc ĐầuTác giả: Một Đóa Chi TửTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường“Em chắc chắn muốn đổi thân phận với chị sao? Ung thư của chị đã di căn, bác sĩ nói chị chỉ còn sống được một tháng nữa.”   Hứa Thanh Hoan gật đầu: “Em chắc chắn. Em muốn trên danh nghĩa là người đã c.h.ế.t để không ai có thể tìm thấy em nữa.”   Chị Triệu trước mặt dù ngỡ ngàng nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý.   Ba tháng trước, vì lòng tốt, Hứa Thanh Hoan đã tráo đổi danh tính với chị Triệu trong lần kiểm tra sức khỏe, giúp chị giấu diếm bệnh tình với gia đình.   Khi ấy, cô còn tưởng tượng ra cảnh Phó Thịnh Hòa phát hiện ra kết quả khám bệnh của mình sẽ hoảng loạn đến mức nào, thậm chí đã chuẩn bị sẵn cả một loạt lý do để giải thích.   Đáng tiếc, người đàn ông đã chia trái tim cho kẻ khác chưa từng nhận ra điều gì.   Sau khi dùng chứng minh thư của mình đăng ký cho chị Triệu xong, Hứa Thanh Hoan lại dùng chứng minh thư của chị để đặt một tấm vé máy bay đi Y Lê.   Vừa đặt vé xong, lúc bước lên thang cuốn, giữa dòng người đông đúc, cô lập tức nhìn thấy Phó Thịnh Hòa.   Anh đứng bên một… Cả người Phó Thịnh Hòa như bừng tỉnh, bật dậy giật lấy cuốn nhật ký. Vừa mở ra, nỗi đau như ập vào tim anh. Ngày 29 tháng 10 Thịnh Hòa, gần đây anh bận quá! Đã ba ngày rồi em không thấy anh. Em dự định dùng danh nghĩa cổ đông lớn để ra lệnh cho anh nghỉ ngơi vài ngày. Không ngờ đúng không? Em đã sớm đầu tư vào công ty của anh, là cổ đông bí ẩn. Cộng thêm số cổ phần anh tặng em, em chính là cổ đông lớn nhất. Em vốn định giữ bí mật này nhưng có người cứ mãi để tâm chuyện năm năm xa cách, chỉ mình anh nhớ nhung em nên em quyết định nói cho anh biết: Dù xa nhau năm năm, em cũng như anh, luôn ở bên anh theo những cách khác nhau. Mong rằng chúng ta không cần cùng nhau chịu rét dưới trời tuyết, vẫn có thể nắm tay bạc đầu. Ngày 13 tháng 11 Phó Thịnh Hòa, em thấy anh đưa cô ta đến khoa sản rồi. Lúc đó, em vừa bước ra từ phòng hóa trị.Xin chào các độc giả thân yêu,Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.Thương mến, Vèm Chanh! Cũng tốt, em cũng không muốn anh nữa. Ngày 14 tháng 11 Phó Thịnh Hòa, anh nói rằng tất cả của anh đều là của em, không chỉ lần *****ên. Nhưng anh lại hôn lên bụng cô ta, chào hỏi đứa bé trong bụng cô ta. Mà em thì không… Ngày 30 tháng 11 Anh thật tàn nhẫn, lại muốn em nuôi con của anh và người khác. Anh thực sự vẫn là anh chứ? Hay đã bị ai đó nhập hồn rồi? Em chỉ muốn cầu xin ông trời, hãy trả lại Phó Thịnh Hòa của em, cho em được gặp anh lần cuối. Nhật ký dừng lại ở đây. Nét chữ nguệch ngoạc như thể có thể cảm nhận được nỗi đau đớn của Hứa Thanh Hoan. Hô hấp của Phó Thịnh Hòa trở nên nhẹ bẫng nhưng dù có nhẹ đến đâu, tim anh vẫn đau nhói. “Xin lỗi, xin lỗi... Hoan Hoan…” Hôm sau, anh khá hơn một chút. Anh cho người đóng khung mười mấy trang nhật ký, mỗi ngày đều mang theo bên mình. Anh điên cuồng tìm kiếm tin tức về Hứa Thanh Hoan. Dù không dám mong đợi điều kỳ diệu nhưng chỉ cần có chút dấu vết của cô, cũng đủ để anh ghi nhớ suốt đời. Chẳng bao lâu sau, tất cả thông tin được tập hợp lại. Trước khi “chết”, Hứa Thanh Hoan đã bán đi rất nhiều tài sản, bao gồm cả cổ phần ẩn của cô. Anh nhìn dòng chữ trên giấy: “Em không bán cổ phần của nhà em là vì muốn cắt đứt quan hệ với anh sao?” Anh tiếp tục xem, nhanh chóng nhận ra điều bất thường. Số tiền cô bán đi và số tiền quyên góp, tiêu dùng không khớp nhau. Số tiền đó cũng không có trong tài khoản ngân hàng của cô. Phó Thịnh Hòa nín thở, lật tiếp trang sau. Trước khi rời đi, cô đã rút ra nhiều khoản tiền lớn. Anh che mắt, khóe môi run rẩy nhếch lên. Cô ấy còn sống. Chỉ cần cô ấy còn sống, tất cả đều không quan trọng nữa. Anh biết rõ, cô làm thế không phải để trả thù anh mà vì cô biết anh sẽ không buông tay. Nhà cô đã không còn ai, cô không có cách nào chống lại anh. Cô dứt khoát để anh không thể tìm thấy mình. “Hoan Hoan, em thật hiểu anh. Nhưng xin lỗi, anh không thể buông tay.” Phó Thịnh Hòa cất giọng đầy thân mật. Anh ta nắm bắt từng chi tiết nhỏ, khả năng kiểm soát trong giới thương trường của Phó Thịnh Hòa đã quay trở lại. Chẳng mấy chốc, anh tra được chút liên hệ giữa Hứa Thanh Hoan và một người tên chị Triệu. Họ cùng ngành nhưng khác trường đại học, từng gặp nhau vài lần trong các buổi liên hợp, có trao đổi liên lạc nhưng rất ít qua lại. Vậy mà hai tháng gần đây, số lần gọi điện giữa họ lại tăng lên đáng kể. Chị Triệu này còn vừa mới đi phẫu thuật thẩm mỹ. Nghĩ đến việc Hứa Thanh Hoan, người vốn hiếm khi lui tới thẩm mỹ viện lại xuất hiện trong một bệnh viện chỉnh hình, tim Phó Thịnh Hòa bỗng thắt lại: “Là em sao Hoan Hoan?” Hành tung của Chị Triệu không rõ ràng nhưng chẳng bao lâu nữa anh sẽ tìm ra. Sau một hồi suy nghĩ, Phó Thịnh Hòa quyết định tìm đến Dư Hinh. Dư Hinh tưởng anh đổi ý, vui mừng nhảy cẫng lên chạy đến. Nhưng giây tiếp theo, cô ta bị dội cho một gáo nước lạnh. “Cô quay video xin lỗi Hứa Thanh Hoan. Nhân tiện, nói hết những chuyện cô và mẹ tôi đã làm ra.” “Dựa vào đâu chứ?” Anh nhìn cô ta đầy khinh miệt: “Siêu thị nhỏ của bố mẹ cô ở huyện nhập hàng từ tập đoàn Thanh Hòa. Thế đủ chưa?”

Chương 16: Chương 16