Triều Chu. Vùng ngoại ô Vụ Thành. Một nhóm quân đội đang dựng trại đóng quân ở đây, chỉ có một phần nhỏ người được vào thành. Mà trong nhóm người này có một chiếc xe ngựa không nhỏ, giữa một đám tướng sĩ màn trời chiếu đất, chiếc xe ngựa này bị che chắn rất kỹ, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, không ít người tò mò nhìn xem. Đến khi xe ngựa dừng lại ở dịch trạm, có mấy nữ tử trẻ tuổi che mặt đi xuống! Người đón tiếp ở dịch trạm hơi kinh ngạc, lén nhìn tướng quân thiếu niên vô cùng bình tĩnh dẫn đầu kia, sắc mặt quái dị. Trái lại quản sự dịch trạm sắc mặt điềm tĩnh mời mấy nữ tử kia đi vào. Nhưng khi ba nữ tử đi vào dịch trạm, nữ tử cuối cùng đi chậm lại giống như dây dưa, bị nữ tử kia kéo ngược lại. Cuối cùng, nữ tử kia như thở dài ngượng ngùng, người kia không đi theo, hai người theo ba nữ tử đi vào dịch trạm. Người phụ trách đưa xe ngựa đi nghỉ phát hiện ở dưới đất có mấy hạt dưa muối bị rơi? Cửa vừa đóng lại, một trong hai nữ tử hơi lớn tuổi quay đầu nhìn nữ tử sau…
Chương 214: Chương 214
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia ĐấuTác giả: Home Độc Bộ Thiên HạTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không Triều Chu. Vùng ngoại ô Vụ Thành. Một nhóm quân đội đang dựng trại đóng quân ở đây, chỉ có một phần nhỏ người được vào thành. Mà trong nhóm người này có một chiếc xe ngựa không nhỏ, giữa một đám tướng sĩ màn trời chiếu đất, chiếc xe ngựa này bị che chắn rất kỹ, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, không ít người tò mò nhìn xem. Đến khi xe ngựa dừng lại ở dịch trạm, có mấy nữ tử trẻ tuổi che mặt đi xuống! Người đón tiếp ở dịch trạm hơi kinh ngạc, lén nhìn tướng quân thiếu niên vô cùng bình tĩnh dẫn đầu kia, sắc mặt quái dị. Trái lại quản sự dịch trạm sắc mặt điềm tĩnh mời mấy nữ tử kia đi vào. Nhưng khi ba nữ tử đi vào dịch trạm, nữ tử cuối cùng đi chậm lại giống như dây dưa, bị nữ tử kia kéo ngược lại. Cuối cùng, nữ tử kia như thở dài ngượng ngùng, người kia không đi theo, hai người theo ba nữ tử đi vào dịch trạm. Người phụ trách đưa xe ngựa đi nghỉ phát hiện ở dưới đất có mấy hạt dưa muối bị rơi? Cửa vừa đóng lại, một trong hai nữ tử hơi lớn tuổi quay đầu nhìn nữ tử sau… Hoài Vương lạnh lùng nói: “Bổn vương chỉ là đang tức giận.”Chu Trạch Cảnh không nói gì, hắn cũng tức giận, nếu như sớm biết được sẽ như thế này, chi bằng ban đầu hắn tự làm, nếu không thì đã lợi cho Xương Vương, cũng lợi cho Tiêu Gia rồi.Ai có thể ngờ rằng loại cây trồng này chưa từng xuất hiện trên lãnh thổ của Đại Chu, nhưng từ lâu đã được ghi chép lại.Lại còn là do một người họ hàng đến nhờ vả nhà Tiêu Gia đã nói ra nữa chứ….Làm xong chuyện này, chẳng những kế hoạch đầu độc Xương Vương thất bại, mà sau này Xương Vương phủ nhất định sẽ tăng cường phòng ngự, tiếp theo nếu hắn ta vẫn muốn ra tay, khả năng thành công là bằng không.Nếu Xương Vương không chết, kế hoạch của bọn họ e rằng sẽ khó mà thực hiện.Hoài Vương trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy, cứ để bổn vương đích thân ra tay tranh đoạt thiên hạ. Dù cho khoai tây có nhược điểm, nhưng lợi ích mà nó mang lại cũng đã đủ lớn, danh tiếng của bổn vương trong dân chúng cũng đủ rồi, hiện tại thứ ta còn thiếu chính là binh lực.”Cổ họng Chu Trạch Cảnh khẽ động, hắn trầm mặc một hồi rồi nói: “Đại khái là ta đã nắm giữ được cấm quân, nhưng vẫn chưa đủ, nếu có thể lôi kéo được Tiêu gia thì mới là tốt nhất.”Hoài Vương nhíu mày: “Căn bản là ta không tiếp xúc được, hơn nữa Tiêu Hoài Nhã sẽ không gả cho người khác, nếu thật sự như vậy, nàng ấy có lẽ sẽ trực tiếp cạo tóc xuất gia.”Tiêu gia không phải là một gia đình dễ bị chi phối, Tiêu Hoài Nhã thì lại càng không, nếu kế hoạch gặp gỡ trong mưa lần đó diễn ra thuận lợi, thì chiêu này có thể khả thi, nhưng rõ ràng là nó không suôn sẻ, vậy nên về phần Tiêu gia là không thể được.Chu Trạch Cảnh nói: “Vậy thì chỉ còn nữ tử của Hồng gia thượng thư bộ binh, tuy nhỏ hơn ngươi bốn tuổi, nhưng cũng không sao cả.”Sau khi hai người thương lượng xong, Chu Trạch Cảnh nhanh chóng rời đi, tuyệt nhiên không đi đường chính mà lại trèo qua tường sân, cuối cùng biến mất ở một bên tường, Hoài vương nhìn chằm chằm phía sau, đột nhiên nở nụ cười đầy sự mỉa mai.Thật sự nghĩ ai cũng sẽ thích được với ngai vàng hay sao?Nếu không phải vì báo thù cho mẫu thân hắn ta, cả đời này hắn ta cũng sẽ không bao giờ trở lại kinh thành.Hoàng cung thật đúng là bẩn thỉu!Ký ức của hắn ta về hoàng cung chỉ có hình dáng của mẫu thân hắn khi bà qua đời, bà qua đời khi còn chưa đầy hai mươi tuổi, bà và Lục Quý Phi lần lượt đều có thai, nếu không phải trùng hợp, hắn ta và lão Lục cũng không thể sống sót.Lục Quý Phi vừa vào cung đã được sủng ái, cũng vì khi đó địa vị không cao, nhưng gần như là người duy nhất nhận ân sủng, điều này khiến rất nhiều phi tần có địa vị cao đều bất mãn, sau vài năm, khi bà ta đã ngồi vững vị trí phi tần được ân sủng số một trong hậu cung, kể từ đó không còn đứa trẻ nào khác được sinh ra trong hậu cung nữa.Bản thân Hoài Vương và lão Lục là những hoàng tử cuối cùng còn sống sót.May mắn thay, khi Lục Quý Phi sinh ra Lão Ngũ thì lúc đó cơ thể đã yếu ớt, lại còn sinh nhiều bệnh, bà ta cũng không còn sức lực đi hành hạ những người khác nữa, cứ để họ sống sung túc đến một độ tuổi trải đời đôi chút, sau đó mới ra tay đối phó với họ.Hắn ta và lão Lục sống sót dưới sự bảo vệ của thái hậu, nhưng mẫu thân của hắn ta thì không may mắn như vậy, hắn ta đã nhiều lần nhìn thấy mẫu thân mình bị Lục Quý Phi phạt quỳ, đầu gối đều đã bầm tím cả, rõ ràng thức ăn mà bà ăn có độc, nhưng lại không có một thái y nào dám nói ra sự thật.Hắn ta chạy đến cầu xin phụ hoàng làm chủ, nhưng phụ hoàng lại chỉ thấy rất phiền, bảo hắn ta đừng làm loạn nữa.Rõ ràng chứng cứ đã ở ngay trước mặt, nhưng lão già kia lại làm ngơ để bà ta làm mưa làm gió trong hậu cung, sau này ngay cả thái hậu cũng bị bà ta hại chết.
Hoài Vương lạnh lùng nói: “Bổn vương chỉ là đang tức giận.”
Chu Trạch Cảnh không nói gì, hắn cũng tức giận, nếu như sớm biết được sẽ như thế này, chi bằng ban đầu hắn tự làm, nếu không thì đã lợi cho Xương Vương, cũng lợi cho Tiêu Gia rồi.
Ai có thể ngờ rằng loại cây trồng này chưa từng xuất hiện trên lãnh thổ của Đại Chu, nhưng từ lâu đã được ghi chép lại.
Lại còn là do một người họ hàng đến nhờ vả nhà Tiêu Gia đã nói ra nữa chứ….
Làm xong chuyện này, chẳng những kế hoạch đầu độc Xương Vương thất bại, mà sau này Xương Vương phủ nhất định sẽ tăng cường phòng ngự, tiếp theo nếu hắn ta vẫn muốn ra tay, khả năng thành công là bằng không.
Nếu Xương Vương không chết, kế hoạch của bọn họ e rằng sẽ khó mà thực hiện.
Hoài Vương trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy, cứ để bổn vương đích thân ra tay tranh đoạt thiên hạ. Dù cho khoai tây có nhược điểm, nhưng lợi ích mà nó mang lại cũng đã đủ lớn, danh tiếng của bổn vương trong dân chúng cũng đủ rồi, hiện tại thứ ta còn thiếu chính là binh lực.”
Cổ họng Chu Trạch Cảnh khẽ động, hắn trầm mặc một hồi rồi nói: “Đại khái là ta đã nắm giữ được cấm quân, nhưng vẫn chưa đủ, nếu có thể lôi kéo được Tiêu gia thì mới là tốt nhất.”
Hoài Vương nhíu mày: “Căn bản là ta không tiếp xúc được, hơn nữa Tiêu Hoài Nhã sẽ không gả cho người khác, nếu thật sự như vậy, nàng ấy có lẽ sẽ trực tiếp cạo tóc xuất gia.”
Tiêu gia không phải là một gia đình dễ bị chi phối, Tiêu Hoài Nhã thì lại càng không, nếu kế hoạch gặp gỡ trong mưa lần đó diễn ra thuận lợi, thì chiêu này có thể khả thi, nhưng rõ ràng là nó không suôn sẻ, vậy nên về phần Tiêu gia là không thể được.
Chu Trạch Cảnh nói: “Vậy thì chỉ còn nữ tử của Hồng gia thượng thư bộ binh, tuy nhỏ hơn ngươi bốn tuổi, nhưng cũng không sao cả.”
Sau khi hai người thương lượng xong, Chu Trạch Cảnh nhanh chóng rời đi, tuyệt nhiên không đi đường chính mà lại trèo qua tường sân, cuối cùng biến mất ở một bên tường, Hoài vương nhìn chằm chằm phía sau, đột nhiên nở nụ cười đầy sự mỉa mai.
Thật sự nghĩ ai cũng sẽ thích được với ngai vàng hay sao?
Nếu không phải vì báo thù cho mẫu thân hắn ta, cả đời này hắn ta cũng sẽ không bao giờ trở lại kinh thành.
Hoàng cung thật đúng là bẩn thỉu!
Ký ức của hắn ta về hoàng cung chỉ có hình dáng của mẫu thân hắn khi bà qua đời, bà qua đời khi còn chưa đầy hai mươi tuổi, bà và Lục Quý Phi lần lượt đều có thai, nếu không phải trùng hợp, hắn ta và lão Lục cũng không thể sống sót.
Lục Quý Phi vừa vào cung đã được sủng ái, cũng vì khi đó địa vị không cao, nhưng gần như là người duy nhất nhận ân sủng, điều này khiến rất nhiều phi tần có địa vị cao đều bất mãn, sau vài năm, khi bà ta đã ngồi vững vị trí phi tần được ân sủng số một trong hậu cung, kể từ đó không còn đứa trẻ nào khác được sinh ra trong hậu cung nữa.
Bản thân Hoài Vương và lão Lục là những hoàng tử cuối cùng còn sống sót.
May mắn thay, khi Lục Quý Phi sinh ra Lão Ngũ thì lúc đó cơ thể đã yếu ớt, lại còn sinh nhiều bệnh, bà ta cũng không còn sức lực đi hành hạ những người khác nữa, cứ để họ sống sung túc đến một độ tuổi trải đời đôi chút, sau đó mới ra tay đối phó với họ.
Hắn ta và lão Lục sống sót dưới sự bảo vệ của thái hậu, nhưng mẫu thân của hắn ta thì không may mắn như vậy, hắn ta đã nhiều lần nhìn thấy mẫu thân mình bị Lục Quý Phi phạt quỳ, đầu gối đều đã bầm tím cả, rõ ràng thức ăn mà bà ăn có độc, nhưng lại không có một thái y nào dám nói ra sự thật.
Hắn ta chạy đến cầu xin phụ hoàng làm chủ, nhưng phụ hoàng lại chỉ thấy rất phiền, bảo hắn ta đừng làm loạn nữa.
Rõ ràng chứng cứ đã ở ngay trước mặt, nhưng lão già kia lại làm ngơ để bà ta làm mưa làm gió trong hậu cung, sau này ngay cả thái hậu cũng bị bà ta hại chết.
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia ĐấuTác giả: Home Độc Bộ Thiên HạTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không Triều Chu. Vùng ngoại ô Vụ Thành. Một nhóm quân đội đang dựng trại đóng quân ở đây, chỉ có một phần nhỏ người được vào thành. Mà trong nhóm người này có một chiếc xe ngựa không nhỏ, giữa một đám tướng sĩ màn trời chiếu đất, chiếc xe ngựa này bị che chắn rất kỹ, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, không ít người tò mò nhìn xem. Đến khi xe ngựa dừng lại ở dịch trạm, có mấy nữ tử trẻ tuổi che mặt đi xuống! Người đón tiếp ở dịch trạm hơi kinh ngạc, lén nhìn tướng quân thiếu niên vô cùng bình tĩnh dẫn đầu kia, sắc mặt quái dị. Trái lại quản sự dịch trạm sắc mặt điềm tĩnh mời mấy nữ tử kia đi vào. Nhưng khi ba nữ tử đi vào dịch trạm, nữ tử cuối cùng đi chậm lại giống như dây dưa, bị nữ tử kia kéo ngược lại. Cuối cùng, nữ tử kia như thở dài ngượng ngùng, người kia không đi theo, hai người theo ba nữ tử đi vào dịch trạm. Người phụ trách đưa xe ngựa đi nghỉ phát hiện ở dưới đất có mấy hạt dưa muối bị rơi? Cửa vừa đóng lại, một trong hai nữ tử hơi lớn tuổi quay đầu nhìn nữ tử sau… Hoài Vương lạnh lùng nói: “Bổn vương chỉ là đang tức giận.”Chu Trạch Cảnh không nói gì, hắn cũng tức giận, nếu như sớm biết được sẽ như thế này, chi bằng ban đầu hắn tự làm, nếu không thì đã lợi cho Xương Vương, cũng lợi cho Tiêu Gia rồi.Ai có thể ngờ rằng loại cây trồng này chưa từng xuất hiện trên lãnh thổ của Đại Chu, nhưng từ lâu đã được ghi chép lại.Lại còn là do một người họ hàng đến nhờ vả nhà Tiêu Gia đã nói ra nữa chứ….Làm xong chuyện này, chẳng những kế hoạch đầu độc Xương Vương thất bại, mà sau này Xương Vương phủ nhất định sẽ tăng cường phòng ngự, tiếp theo nếu hắn ta vẫn muốn ra tay, khả năng thành công là bằng không.Nếu Xương Vương không chết, kế hoạch của bọn họ e rằng sẽ khó mà thực hiện.Hoài Vương trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy, cứ để bổn vương đích thân ra tay tranh đoạt thiên hạ. Dù cho khoai tây có nhược điểm, nhưng lợi ích mà nó mang lại cũng đã đủ lớn, danh tiếng của bổn vương trong dân chúng cũng đủ rồi, hiện tại thứ ta còn thiếu chính là binh lực.”Cổ họng Chu Trạch Cảnh khẽ động, hắn trầm mặc một hồi rồi nói: “Đại khái là ta đã nắm giữ được cấm quân, nhưng vẫn chưa đủ, nếu có thể lôi kéo được Tiêu gia thì mới là tốt nhất.”Hoài Vương nhíu mày: “Căn bản là ta không tiếp xúc được, hơn nữa Tiêu Hoài Nhã sẽ không gả cho người khác, nếu thật sự như vậy, nàng ấy có lẽ sẽ trực tiếp cạo tóc xuất gia.”Tiêu gia không phải là một gia đình dễ bị chi phối, Tiêu Hoài Nhã thì lại càng không, nếu kế hoạch gặp gỡ trong mưa lần đó diễn ra thuận lợi, thì chiêu này có thể khả thi, nhưng rõ ràng là nó không suôn sẻ, vậy nên về phần Tiêu gia là không thể được.Chu Trạch Cảnh nói: “Vậy thì chỉ còn nữ tử của Hồng gia thượng thư bộ binh, tuy nhỏ hơn ngươi bốn tuổi, nhưng cũng không sao cả.”Sau khi hai người thương lượng xong, Chu Trạch Cảnh nhanh chóng rời đi, tuyệt nhiên không đi đường chính mà lại trèo qua tường sân, cuối cùng biến mất ở một bên tường, Hoài vương nhìn chằm chằm phía sau, đột nhiên nở nụ cười đầy sự mỉa mai.Thật sự nghĩ ai cũng sẽ thích được với ngai vàng hay sao?Nếu không phải vì báo thù cho mẫu thân hắn ta, cả đời này hắn ta cũng sẽ không bao giờ trở lại kinh thành.Hoàng cung thật đúng là bẩn thỉu!Ký ức của hắn ta về hoàng cung chỉ có hình dáng của mẫu thân hắn khi bà qua đời, bà qua đời khi còn chưa đầy hai mươi tuổi, bà và Lục Quý Phi lần lượt đều có thai, nếu không phải trùng hợp, hắn ta và lão Lục cũng không thể sống sót.Lục Quý Phi vừa vào cung đã được sủng ái, cũng vì khi đó địa vị không cao, nhưng gần như là người duy nhất nhận ân sủng, điều này khiến rất nhiều phi tần có địa vị cao đều bất mãn, sau vài năm, khi bà ta đã ngồi vững vị trí phi tần được ân sủng số một trong hậu cung, kể từ đó không còn đứa trẻ nào khác được sinh ra trong hậu cung nữa.Bản thân Hoài Vương và lão Lục là những hoàng tử cuối cùng còn sống sót.May mắn thay, khi Lục Quý Phi sinh ra Lão Ngũ thì lúc đó cơ thể đã yếu ớt, lại còn sinh nhiều bệnh, bà ta cũng không còn sức lực đi hành hạ những người khác nữa, cứ để họ sống sung túc đến một độ tuổi trải đời đôi chút, sau đó mới ra tay đối phó với họ.Hắn ta và lão Lục sống sót dưới sự bảo vệ của thái hậu, nhưng mẫu thân của hắn ta thì không may mắn như vậy, hắn ta đã nhiều lần nhìn thấy mẫu thân mình bị Lục Quý Phi phạt quỳ, đầu gối đều đã bầm tím cả, rõ ràng thức ăn mà bà ăn có độc, nhưng lại không có một thái y nào dám nói ra sự thật.Hắn ta chạy đến cầu xin phụ hoàng làm chủ, nhưng phụ hoàng lại chỉ thấy rất phiền, bảo hắn ta đừng làm loạn nữa.Rõ ràng chứng cứ đã ở ngay trước mặt, nhưng lão già kia lại làm ngơ để bà ta làm mưa làm gió trong hậu cung, sau này ngay cả thái hậu cũng bị bà ta hại chết.