Triều Chu. Vùng ngoại ô Vụ Thành. Một nhóm quân đội đang dựng trại đóng quân ở đây, chỉ có một phần nhỏ người được vào thành. Mà trong nhóm người này có một chiếc xe ngựa không nhỏ, giữa một đám tướng sĩ màn trời chiếu đất, chiếc xe ngựa này bị che chắn rất kỹ, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, không ít người tò mò nhìn xem. Đến khi xe ngựa dừng lại ở dịch trạm, có mấy nữ tử trẻ tuổi che mặt đi xuống! Người đón tiếp ở dịch trạm hơi kinh ngạc, lén nhìn tướng quân thiếu niên vô cùng bình tĩnh dẫn đầu kia, sắc mặt quái dị. Trái lại quản sự dịch trạm sắc mặt điềm tĩnh mời mấy nữ tử kia đi vào. Nhưng khi ba nữ tử đi vào dịch trạm, nữ tử cuối cùng đi chậm lại giống như dây dưa, bị nữ tử kia kéo ngược lại. Cuối cùng, nữ tử kia như thở dài ngượng ngùng, người kia không đi theo, hai người theo ba nữ tử đi vào dịch trạm. Người phụ trách đưa xe ngựa đi nghỉ phát hiện ở dưới đất có mấy hạt dưa muối bị rơi? Cửa vừa đóng lại, một trong hai nữ tử hơi lớn tuổi quay đầu nhìn nữ tử sau…
Chương 262: Chương 262
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia ĐấuTác giả: Home Độc Bộ Thiên HạTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không Triều Chu. Vùng ngoại ô Vụ Thành. Một nhóm quân đội đang dựng trại đóng quân ở đây, chỉ có một phần nhỏ người được vào thành. Mà trong nhóm người này có một chiếc xe ngựa không nhỏ, giữa một đám tướng sĩ màn trời chiếu đất, chiếc xe ngựa này bị che chắn rất kỹ, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, không ít người tò mò nhìn xem. Đến khi xe ngựa dừng lại ở dịch trạm, có mấy nữ tử trẻ tuổi che mặt đi xuống! Người đón tiếp ở dịch trạm hơi kinh ngạc, lén nhìn tướng quân thiếu niên vô cùng bình tĩnh dẫn đầu kia, sắc mặt quái dị. Trái lại quản sự dịch trạm sắc mặt điềm tĩnh mời mấy nữ tử kia đi vào. Nhưng khi ba nữ tử đi vào dịch trạm, nữ tử cuối cùng đi chậm lại giống như dây dưa, bị nữ tử kia kéo ngược lại. Cuối cùng, nữ tử kia như thở dài ngượng ngùng, người kia không đi theo, hai người theo ba nữ tử đi vào dịch trạm. Người phụ trách đưa xe ngựa đi nghỉ phát hiện ở dưới đất có mấy hạt dưa muối bị rơi? Cửa vừa đóng lại, một trong hai nữ tử hơi lớn tuổi quay đầu nhìn nữ tử sau… Trong tình cảnh bình thường, nữ nhân làm việc gì ắt sẽ nói ra, nếu không nam nhân sẽ rất khó nhìn ra.Cái này là do Hứa ma ma dạy cho nàng ấy. Thực ra Thủy Mỗi lớn hơn Yến Thu Xu một tuổi, nàng ấy còn tưởng rằng nàng không có họ hàng thân thích. Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, đối phương vẫn luôn đối xử với nàng ấy như một người bạn, nên nàng ấy cũng cả gan hơn một chút, vô thức luôn nghĩ cho nàng.Chỉ là không ngờ cô nương không cần sự giúp đỡ đó, thành ra tự chuốc họa vào thân.Nàng ấy có chút sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn Yến Thu Xu nữa.Yến Thu Xu thực ra không hề tức giận, lúc đó nàng chỉ thấy bối rối. Nhìn thấy Thủy Mỗi như vậy, hơn nữa nàng ấy cũng là bạn đồng trang lứa *****ên mà nàng thân thiết khi đến đây. Nàng nói: “Không sao đâu, ta không trách ngươi.”Thủy Mỗi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên đường về, nàng ấy vẫn cúi đầu.Cho đến khi người trước mặt đột nhiên dừng lại.Nàng không để ý, vẫn tiếp tục đi về phía trước, đi được hai bước mới phát hiện phía sau mình, Yến Thu Xu đang đứng im không nhúc nhích. Một chàng thanh niên trẻ đang đứng trong sân.Y phục màu đen, thân hình thẳng tắp, hơi gầy, chắp tay sau lưng, giống như đang mỉm cười nhìn họ vậy.Không đúng.Thủy Mỗi lặng lẽ ngoái lại nhìn, quả quyết rời khỏi sân, bước chân vừa nhanh vừa nhẹ nhàng.Đâu có phải nhìn hai người họ đâu!Là nhìn một mình cô nương thôi!Thủy Mỗi đi rồi, trong sân không còn ai khác, Yến Thu Xu định thần lại, khẽ ho nhẹ một tiếng, chào hỏi: "Tiêu tướng quân."Tiêu Hoài Đình khẽ gật đầu: "Trước khi đi ta đã nói muốn tặng quà cho cô nương, quà đã chuẩn bị xong rồi, có muốn đến xem không?"Yến Thu Xu chậm chạp di chuyển bước chân, ánh mắt không khỏi nhìn vào chàng, bình thường đến vậy à? Thật sự coi hôn ước này là một giao ước đơn giản sao?Nàng mím môi, trấn an sự thất vọng vừa lóe lên đó, mỉm cười: "Đa tạ Tiêu tướng quân."Nàng bước đi theo Tiêu Hoài Đình.Ở chỗ chàng muốn dẫn nàng tới, trên bàn thạch gần nhà bếp có đặt mấy chậu "đèn lồng đỏ"!Yến Thu Xu đứng ngây người, sau đó mới chạy vội đến xem. Vừa nhìn đã kích động đến mức đỏ mặt, thích thú nhảy cẫng lên: "Tiêu tướng quân! Cái này, cái này là ngài tìm à? Tuyệt quá đi!"Quả ớt!Đây không phải là một loại, mà có đến mấy loại ớt!Ớt chỉ thiên màu đỏ, ớt chuông nhiều màu sắc, ớt dài mảnh mai, ớt sừng bò,...Mỗi cây ớt được trồng trong một chậu cây, bên cạnh những chiếc lá xanh là những quả ớt có màu sắc khác nhau.Vào thời điểm này, loại ớt này khả năng cao được sử dụng để làm cảnh hơn. Làm cảnh chắc chắn sẽ được chăm sóc, các giống ớt khác nhau được trồng sẽ mọc ra vô vàn quả ớt sặc sỡ khác.Nhưng vì nó vẫn thuộc họ ớt nên chắc chắn vẫn có vị cay.Tiêu Hoài Đình thấy nàng thích thú như vậy, ánh mắt sáng ngời của chàng cũng híp lại, mở một hộp trên bàn thạch ra: "Bên trong vẫn còn ớt khô phơi nắng, là ớt được ta thu thập trên đường đi."Yến Thu Xu mở hộp ra nhìn, thật sự là có vô vàn loại ớt khô, xếp chồng lên nhau, số lượng không hề ít ỏi.Vừa nhìn là biết người phơi ớt rất có tâm.Có điều là bị thiếu mất ớt chuông.Có thể ớt chuông mềm quá nên dễ bị hỏng.Yến Thu Xu bật cười ngẫm nghĩ, không thể che giấu được nụ cười trên môi. Ngoài việc có sở thích về ớt, nàng còn rất hạnh phúc khi có người coi trọng, để ý đến từng lời nói của mình.Nàng nhìn những quả ớt, rồi lại nhìn chàng thanh niên bên cạnh, giọng điệu dịu dàng, nhỏ nhẹ như đang run lên: "Cảm ơn Tiêu tướng quân, ớt khô này được chế biến tốt quá."Một câu nói đơn giản thôi nhưng Tiêu Hoài Đình lại cảm thấy mọi công sức mình bỏ ra cho đống ớt khô này đều xứng đáng. Chàng ưỡn ngực tự hào, lúc này có nói gì cũng đều là dư thừa, chỉ che miệng nói: "Đừng khách khí, cô nương thích là được."
Trong tình cảnh bình thường, nữ nhân làm việc gì ắt sẽ nói ra, nếu không nam nhân sẽ rất khó nhìn ra.
Cái này là do Hứa ma ma dạy cho nàng ấy. Thực ra Thủy Mỗi lớn hơn Yến Thu Xu một tuổi, nàng ấy còn tưởng rằng nàng không có họ hàng thân thích. Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, đối phương vẫn luôn đối xử với nàng ấy như một người bạn, nên nàng ấy cũng cả gan hơn một chút, vô thức luôn nghĩ cho nàng.
Chỉ là không ngờ cô nương không cần sự giúp đỡ đó, thành ra tự chuốc họa vào thân.
Nàng ấy có chút sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn Yến Thu Xu nữa.
Yến Thu Xu thực ra không hề tức giận, lúc đó nàng chỉ thấy bối rối. Nhìn thấy Thủy Mỗi như vậy, hơn nữa nàng ấy cũng là bạn đồng trang lứa *****ên mà nàng thân thiết khi đến đây. Nàng nói: “Không sao đâu, ta không trách ngươi.”
Thủy Mỗi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên đường về, nàng ấy vẫn cúi đầu.
Cho đến khi người trước mặt đột nhiên dừng lại.
Nàng không để ý, vẫn tiếp tục đi về phía trước, đi được hai bước mới phát hiện phía sau mình, Yến Thu Xu đang đứng im không nhúc nhích. Một chàng thanh niên trẻ đang đứng trong sân.
Y phục màu đen, thân hình thẳng tắp, hơi gầy, chắp tay sau lưng, giống như đang mỉm cười nhìn họ vậy.
Không đúng.
Thủy Mỗi lặng lẽ ngoái lại nhìn, quả quyết rời khỏi sân, bước chân vừa nhanh vừa nhẹ nhàng.
Đâu có phải nhìn hai người họ đâu!
Là nhìn một mình cô nương thôi!
Thủy Mỗi đi rồi, trong sân không còn ai khác, Yến Thu Xu định thần lại, khẽ ho nhẹ một tiếng, chào hỏi: "Tiêu tướng quân."
Tiêu Hoài Đình khẽ gật đầu: "Trước khi đi ta đã nói muốn tặng quà cho cô nương, quà đã chuẩn bị xong rồi, có muốn đến xem không?"
Yến Thu Xu chậm chạp di chuyển bước chân, ánh mắt không khỏi nhìn vào chàng, bình thường đến vậy à? Thật sự coi hôn ước này là một giao ước đơn giản sao?
Nàng mím môi, trấn an sự thất vọng vừa lóe lên đó, mỉm cười: "Đa tạ Tiêu tướng quân."
Nàng bước đi theo Tiêu Hoài Đình.
Ở chỗ chàng muốn dẫn nàng tới, trên bàn thạch gần nhà bếp có đặt mấy chậu "đèn lồng đỏ"!
Yến Thu Xu đứng ngây người, sau đó mới chạy vội đến xem. Vừa nhìn đã kích động đến mức đỏ mặt, thích thú nhảy cẫng lên: "Tiêu tướng quân! Cái này, cái này là ngài tìm à? Tuyệt quá đi!"
Quả ớt!
Đây không phải là một loại, mà có đến mấy loại ớt!
Ớt chỉ thiên màu đỏ, ớt chuông nhiều màu sắc, ớt dài mảnh mai, ớt sừng bò,...
Mỗi cây ớt được trồng trong một chậu cây, bên cạnh những chiếc lá xanh là những quả ớt có màu sắc khác nhau.
Vào thời điểm này, loại ớt này khả năng cao được sử dụng để làm cảnh hơn. Làm cảnh chắc chắn sẽ được chăm sóc, các giống ớt khác nhau được trồng sẽ mọc ra vô vàn quả ớt sặc sỡ khác.
Nhưng vì nó vẫn thuộc họ ớt nên chắc chắn vẫn có vị cay.
Tiêu Hoài Đình thấy nàng thích thú như vậy, ánh mắt sáng ngời của chàng cũng híp lại, mở một hộp trên bàn thạch ra: "Bên trong vẫn còn ớt khô phơi nắng, là ớt được ta thu thập trên đường đi."
Yến Thu Xu mở hộp ra nhìn, thật sự là có vô vàn loại ớt khô, xếp chồng lên nhau, số lượng không hề ít ỏi.
Vừa nhìn là biết người phơi ớt rất có tâm.
Có điều là bị thiếu mất ớt chuông.
Có thể ớt chuông mềm quá nên dễ bị hỏng.
Yến Thu Xu bật cười ngẫm nghĩ, không thể che giấu được nụ cười trên môi. Ngoài việc có sở thích về ớt, nàng còn rất hạnh phúc khi có người coi trọng, để ý đến từng lời nói của mình.
Nàng nhìn những quả ớt, rồi lại nhìn chàng thanh niên bên cạnh, giọng điệu dịu dàng, nhỏ nhẹ như đang run lên: "Cảm ơn Tiêu tướng quân, ớt khô này được chế biến tốt quá."
Một câu nói đơn giản thôi nhưng Tiêu Hoài Đình lại cảm thấy mọi công sức mình bỏ ra cho đống ớt khô này đều xứng đáng. Chàng ưỡn ngực tự hào, lúc này có nói gì cũng đều là dư thừa, chỉ che miệng nói: "Đừng khách khí, cô nương thích là được."
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia ĐấuTác giả: Home Độc Bộ Thiên HạTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không Triều Chu. Vùng ngoại ô Vụ Thành. Một nhóm quân đội đang dựng trại đóng quân ở đây, chỉ có một phần nhỏ người được vào thành. Mà trong nhóm người này có một chiếc xe ngựa không nhỏ, giữa một đám tướng sĩ màn trời chiếu đất, chiếc xe ngựa này bị che chắn rất kỹ, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, không ít người tò mò nhìn xem. Đến khi xe ngựa dừng lại ở dịch trạm, có mấy nữ tử trẻ tuổi che mặt đi xuống! Người đón tiếp ở dịch trạm hơi kinh ngạc, lén nhìn tướng quân thiếu niên vô cùng bình tĩnh dẫn đầu kia, sắc mặt quái dị. Trái lại quản sự dịch trạm sắc mặt điềm tĩnh mời mấy nữ tử kia đi vào. Nhưng khi ba nữ tử đi vào dịch trạm, nữ tử cuối cùng đi chậm lại giống như dây dưa, bị nữ tử kia kéo ngược lại. Cuối cùng, nữ tử kia như thở dài ngượng ngùng, người kia không đi theo, hai người theo ba nữ tử đi vào dịch trạm. Người phụ trách đưa xe ngựa đi nghỉ phát hiện ở dưới đất có mấy hạt dưa muối bị rơi? Cửa vừa đóng lại, một trong hai nữ tử hơi lớn tuổi quay đầu nhìn nữ tử sau… Trong tình cảnh bình thường, nữ nhân làm việc gì ắt sẽ nói ra, nếu không nam nhân sẽ rất khó nhìn ra.Cái này là do Hứa ma ma dạy cho nàng ấy. Thực ra Thủy Mỗi lớn hơn Yến Thu Xu một tuổi, nàng ấy còn tưởng rằng nàng không có họ hàng thân thích. Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, đối phương vẫn luôn đối xử với nàng ấy như một người bạn, nên nàng ấy cũng cả gan hơn một chút, vô thức luôn nghĩ cho nàng.Chỉ là không ngờ cô nương không cần sự giúp đỡ đó, thành ra tự chuốc họa vào thân.Nàng ấy có chút sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn Yến Thu Xu nữa.Yến Thu Xu thực ra không hề tức giận, lúc đó nàng chỉ thấy bối rối. Nhìn thấy Thủy Mỗi như vậy, hơn nữa nàng ấy cũng là bạn đồng trang lứa *****ên mà nàng thân thiết khi đến đây. Nàng nói: “Không sao đâu, ta không trách ngươi.”Thủy Mỗi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên đường về, nàng ấy vẫn cúi đầu.Cho đến khi người trước mặt đột nhiên dừng lại.Nàng không để ý, vẫn tiếp tục đi về phía trước, đi được hai bước mới phát hiện phía sau mình, Yến Thu Xu đang đứng im không nhúc nhích. Một chàng thanh niên trẻ đang đứng trong sân.Y phục màu đen, thân hình thẳng tắp, hơi gầy, chắp tay sau lưng, giống như đang mỉm cười nhìn họ vậy.Không đúng.Thủy Mỗi lặng lẽ ngoái lại nhìn, quả quyết rời khỏi sân, bước chân vừa nhanh vừa nhẹ nhàng.Đâu có phải nhìn hai người họ đâu!Là nhìn một mình cô nương thôi!Thủy Mỗi đi rồi, trong sân không còn ai khác, Yến Thu Xu định thần lại, khẽ ho nhẹ một tiếng, chào hỏi: "Tiêu tướng quân."Tiêu Hoài Đình khẽ gật đầu: "Trước khi đi ta đã nói muốn tặng quà cho cô nương, quà đã chuẩn bị xong rồi, có muốn đến xem không?"Yến Thu Xu chậm chạp di chuyển bước chân, ánh mắt không khỏi nhìn vào chàng, bình thường đến vậy à? Thật sự coi hôn ước này là một giao ước đơn giản sao?Nàng mím môi, trấn an sự thất vọng vừa lóe lên đó, mỉm cười: "Đa tạ Tiêu tướng quân."Nàng bước đi theo Tiêu Hoài Đình.Ở chỗ chàng muốn dẫn nàng tới, trên bàn thạch gần nhà bếp có đặt mấy chậu "đèn lồng đỏ"!Yến Thu Xu đứng ngây người, sau đó mới chạy vội đến xem. Vừa nhìn đã kích động đến mức đỏ mặt, thích thú nhảy cẫng lên: "Tiêu tướng quân! Cái này, cái này là ngài tìm à? Tuyệt quá đi!"Quả ớt!Đây không phải là một loại, mà có đến mấy loại ớt!Ớt chỉ thiên màu đỏ, ớt chuông nhiều màu sắc, ớt dài mảnh mai, ớt sừng bò,...Mỗi cây ớt được trồng trong một chậu cây, bên cạnh những chiếc lá xanh là những quả ớt có màu sắc khác nhau.Vào thời điểm này, loại ớt này khả năng cao được sử dụng để làm cảnh hơn. Làm cảnh chắc chắn sẽ được chăm sóc, các giống ớt khác nhau được trồng sẽ mọc ra vô vàn quả ớt sặc sỡ khác.Nhưng vì nó vẫn thuộc họ ớt nên chắc chắn vẫn có vị cay.Tiêu Hoài Đình thấy nàng thích thú như vậy, ánh mắt sáng ngời của chàng cũng híp lại, mở một hộp trên bàn thạch ra: "Bên trong vẫn còn ớt khô phơi nắng, là ớt được ta thu thập trên đường đi."Yến Thu Xu mở hộp ra nhìn, thật sự là có vô vàn loại ớt khô, xếp chồng lên nhau, số lượng không hề ít ỏi.Vừa nhìn là biết người phơi ớt rất có tâm.Có điều là bị thiếu mất ớt chuông.Có thể ớt chuông mềm quá nên dễ bị hỏng.Yến Thu Xu bật cười ngẫm nghĩ, không thể che giấu được nụ cười trên môi. Ngoài việc có sở thích về ớt, nàng còn rất hạnh phúc khi có người coi trọng, để ý đến từng lời nói của mình.Nàng nhìn những quả ớt, rồi lại nhìn chàng thanh niên bên cạnh, giọng điệu dịu dàng, nhỏ nhẹ như đang run lên: "Cảm ơn Tiêu tướng quân, ớt khô này được chế biến tốt quá."Một câu nói đơn giản thôi nhưng Tiêu Hoài Đình lại cảm thấy mọi công sức mình bỏ ra cho đống ớt khô này đều xứng đáng. Chàng ưỡn ngực tự hào, lúc này có nói gì cũng đều là dư thừa, chỉ che miệng nói: "Đừng khách khí, cô nương thích là được."