Triều Chu. Vùng ngoại ô Vụ Thành. Một nhóm quân đội đang dựng trại đóng quân ở đây, chỉ có một phần nhỏ người được vào thành. Mà trong nhóm người này có một chiếc xe ngựa không nhỏ, giữa một đám tướng sĩ màn trời chiếu đất, chiếc xe ngựa này bị che chắn rất kỹ, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, không ít người tò mò nhìn xem. Đến khi xe ngựa dừng lại ở dịch trạm, có mấy nữ tử trẻ tuổi che mặt đi xuống! Người đón tiếp ở dịch trạm hơi kinh ngạc, lén nhìn tướng quân thiếu niên vô cùng bình tĩnh dẫn đầu kia, sắc mặt quái dị. Trái lại quản sự dịch trạm sắc mặt điềm tĩnh mời mấy nữ tử kia đi vào. Nhưng khi ba nữ tử đi vào dịch trạm, nữ tử cuối cùng đi chậm lại giống như dây dưa, bị nữ tử kia kéo ngược lại. Cuối cùng, nữ tử kia như thở dài ngượng ngùng, người kia không đi theo, hai người theo ba nữ tử đi vào dịch trạm. Người phụ trách đưa xe ngựa đi nghỉ phát hiện ở dưới đất có mấy hạt dưa muối bị rơi? Cửa vừa đóng lại, một trong hai nữ tử hơi lớn tuổi quay đầu nhìn nữ tử sau…

Chương 349: Chương 349

Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia ĐấuTác giả: Home Độc Bộ Thiên HạTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không Triều Chu. Vùng ngoại ô Vụ Thành. Một nhóm quân đội đang dựng trại đóng quân ở đây, chỉ có một phần nhỏ người được vào thành. Mà trong nhóm người này có một chiếc xe ngựa không nhỏ, giữa một đám tướng sĩ màn trời chiếu đất, chiếc xe ngựa này bị che chắn rất kỹ, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, không ít người tò mò nhìn xem. Đến khi xe ngựa dừng lại ở dịch trạm, có mấy nữ tử trẻ tuổi che mặt đi xuống! Người đón tiếp ở dịch trạm hơi kinh ngạc, lén nhìn tướng quân thiếu niên vô cùng bình tĩnh dẫn đầu kia, sắc mặt quái dị. Trái lại quản sự dịch trạm sắc mặt điềm tĩnh mời mấy nữ tử kia đi vào. Nhưng khi ba nữ tử đi vào dịch trạm, nữ tử cuối cùng đi chậm lại giống như dây dưa, bị nữ tử kia kéo ngược lại. Cuối cùng, nữ tử kia như thở dài ngượng ngùng, người kia không đi theo, hai người theo ba nữ tử đi vào dịch trạm. Người phụ trách đưa xe ngựa đi nghỉ phát hiện ở dưới đất có mấy hạt dưa muối bị rơi? Cửa vừa đóng lại, một trong hai nữ tử hơi lớn tuổi quay đầu nhìn nữ tử sau… Đông Đông uể oải nói: "Nhưng bây giờ chỉ được ăn một xíu..."Cậu bé nhớ lần trước ăn rất ngon, càng nhớ mấy củ khoai tây lần trước, nhiều người như thế mà chia ra thì chỉ có thể nếm một ít, không bõ thèm xíu nào.Nhưng Yến Thu Xu không thể lập tức thỏa mãn cậu bé được, chỉ có thể xoa đầu cậu bé mà nói: "Chúng ta cùng đi làm khoai tây răng sói nhé? Đông Đông giúp cầm mấy củ khoai tây vào bếp được không?"Mặc dù Đông Đông hơi tùy hứng nhưng đa phần đều rất hiểu chuyện, biết lấy đại cục làm trọng, vì thế chỉ thở dài một hơi đã mang khoai tây đi.Yến Thu Xu lại nhìn về phía Uyển Nhi: "Uyển Nhi, muội và Thủy Mỗi tỷ tỷ vào ruộng hái mười quả ớt được không?""Được ạ!" Uyển Nhi cười tủm tỉm rời đi.Tiếp theo nàng nói: "Bình Ngộ, đệ đi phơi túi than ở bên kia đi. Bình Tùng, đệ cầm khoai tây còn lại vào bếp nhé.”"Vâng!""Không thành vấn đề!"Mỗi đứa bé đều làm nhiệm vụ riêng của mình, cũng quên mất sự mất mát khi khoai tây bị giảm bớt, cả đám ai cũng hưng phấn.Thân phận của bọn chúng khác với những đứa trẻ con nhà nông bình thường, nha hoàn và gã sai vặt không dám để bọn chúng làm gì cả, đều được người khác phục vụ, chỉ chờ ăn uống là xong. Chỉ có Yến Thu Xu to gan để bọn chúng giúp đỡ, đương nhiên bọn chúng rất vui vẻ.Chỉ có Tiêu Hoài Nhã đứng ở một bên không nhúc nhích chăm chú nhìn nàng.Yến Thu Xu phản ứng kịp, cười nói: "Tỷ đi nhóm lửa nhé, một lát sẽ nấu chín khoai tây.""Có ngay!" Tiêu Hoài Nhã vui vẻ xách váy đi làm.Ninh Trác không ở đây, hắn vừa mới bị triệu về kinh. Chuyện của hắn bận rộn, đã dây dưa mấy ngày ở đây rồi nên bây giờ phải vội trở về.Yến Thu Xu đi vào bếp nhìn qua nhìn lại đống khoai tây một phen, sau khi nàng suy nghĩ một hồi lâu, chuẩn bị lấy khay ra. Nàng không có ý định chỉ làm khoai tây răng sói, ngoại trừ món này còn làm khoai tây thì là, bánh khoai tây. Làm như thế để có thể được thử nhiều hơn, ăn no bụng mới cảm giác khoai tây này không uổng phí.Những món này không khó làm, khoai tây răng sói và bánh khoai tây cần khay sắt để nướng. Khoai tây thì là thì cần chảo dầu.Cũng may lúc này nhiều trẻ con, nhiều người, Yến Thu Xu chia việc cho mỗi người, cuối cùng cũng đâu vào đấy. Thẩm Bình Ngộ ôm củi đến, nhóm lửa xong, lắp khay sắt lên. Một bên khác, Đông Đông và Tiêu Bình Tùng đã rửa khoai tây, Thủy Mỗi đang cắt miếng.Lúc cắt, Yến Thu Xu mới nhớ không có dao lượn sóng, chỉ có thể tạm thời cắt sợi.Triệu Thục Hồng giúp cắt sợi mỏng, người dùng dao thành thạo thì có thể cắt thành từng miếng mỏng như tơ và nhanh hơn nhiều. Những sợi mỏng này không so được với sợi to, khoai tây này vốn dĩ rất mềm, khi cầm lên nó rũ xuống như thể không có xương.Đặt những thứ này vào chén, thêm lòng trắng trứng, bột mì, cà rốt cắt sợi và hành thái, muối tiêu, thì là, hoa tiêu,...Sau khi quấy đều thì đặt lên nồi đã cho dầu. "Xèo" một tiếng, âm thanh chiên dầu quen thuộc vang lên, cho từng sợi khoai lên, lại dùng đũa đào hố cho lòng đỏ trứng còn lại vào. Lúc đã cứng lại, nàng dùng sức để trở mặt.Cuối cùng hai mặt cũng vàng đều, dựa theo khẩu vị mà quyết định có rải bột ớt màu đỏ lên hay không."Ăn cay đi ạ!""Không cay!"Mấy người bọn họ ngoan ngoãn chờ đợi thức ăn ngon, trơ mắt nhìn ở nơi cách xa khoảng ba mét, Yến Thu Xu nhận được phản hồi, có phần rải bột ớt, có phần không, sau đó chia cho mỗi người một chén nhỏ.Chỉ thấy trong chén màu trắng là khoai tây màu vàng, vì cho nhiều gia vị nên màu hơi nâu, nhưng cho thêm bột ớt nên có màu nâu đỏ.Lại nhìn bên cạnh, khoai tây răng sói sắp chín. Sau khi lấy ra thì cho vào mâm, quấy đều với gia vị đã chuẩn bị trước, thêm mấy phần vào chén.Yến Thu Xu cảm thấy tình huống này như lúc nàng tan học đi trên đường, cầm năm tệ đi mua quà vặt! Quá là hoài niệm rồi!Nhưng lại cảm thấy như qua mấy đời rồi.

Đông Đông uể oải nói: "Nhưng bây giờ chỉ được ăn một xíu..."

Cậu bé nhớ lần trước ăn rất ngon, càng nhớ mấy củ khoai tây lần trước, nhiều người như thế mà chia ra thì chỉ có thể nếm một ít, không bõ thèm xíu nào.

Nhưng Yến Thu Xu không thể lập tức thỏa mãn cậu bé được, chỉ có thể xoa đầu cậu bé mà nói: "Chúng ta cùng đi làm khoai tây răng sói nhé? Đông Đông giúp cầm mấy củ khoai tây vào bếp được không?"

Mặc dù Đông Đông hơi tùy hứng nhưng đa phần đều rất hiểu chuyện, biết lấy đại cục làm trọng, vì thế chỉ thở dài một hơi đã mang khoai tây đi.

Yến Thu Xu lại nhìn về phía Uyển Nhi: "Uyển Nhi, muội và Thủy Mỗi tỷ tỷ vào ruộng hái mười quả ớt được không?"

"Được ạ!" Uyển Nhi cười tủm tỉm rời đi.

Tiếp theo nàng nói: "Bình Ngộ, đệ đi phơi túi than ở bên kia đi. Bình Tùng, đệ cầm khoai tây còn lại vào bếp nhé.”

"Vâng!"

"Không thành vấn đề!"

Mỗi đứa bé đều làm nhiệm vụ riêng của mình, cũng quên mất sự mất mát khi khoai tây bị giảm bớt, cả đám ai cũng hưng phấn.

Thân phận của bọn chúng khác với những đứa trẻ con nhà nông bình thường, nha hoàn và gã sai vặt không dám để bọn chúng làm gì cả, đều được người khác phục vụ, chỉ chờ ăn uống là xong. Chỉ có Yến Thu Xu to gan để bọn chúng giúp đỡ, đương nhiên bọn chúng rất vui vẻ.

Chỉ có Tiêu Hoài Nhã đứng ở một bên không nhúc nhích chăm chú nhìn nàng.

Yến Thu Xu phản ứng kịp, cười nói: "Tỷ đi nhóm lửa nhé, một lát sẽ nấu chín khoai tây."

"Có ngay!" Tiêu Hoài Nhã vui vẻ xách váy đi làm.

Ninh Trác không ở đây, hắn vừa mới bị triệu về kinh. Chuyện của hắn bận rộn, đã dây dưa mấy ngày ở đây rồi nên bây giờ phải vội trở về.

Yến Thu Xu đi vào bếp nhìn qua nhìn lại đống khoai tây một phen, sau khi nàng suy nghĩ một hồi lâu, chuẩn bị lấy khay ra. Nàng không có ý định chỉ làm khoai tây răng sói, ngoại trừ món này còn làm khoai tây thì là, bánh khoai tây. Làm như thế để có thể được thử nhiều hơn, ăn no bụng mới cảm giác khoai tây này không uổng phí.

Những món này không khó làm, khoai tây răng sói và bánh khoai tây cần khay sắt để nướng. Khoai tây thì là thì cần chảo dầu.

Cũng may lúc này nhiều trẻ con, nhiều người, Yến Thu Xu chia việc cho mỗi người, cuối cùng cũng đâu vào đấy. Thẩm Bình Ngộ ôm củi đến, nhóm lửa xong, lắp khay sắt lên. Một bên khác, Đông Đông và Tiêu Bình Tùng đã rửa khoai tây, Thủy Mỗi đang cắt miếng.

Lúc cắt, Yến Thu Xu mới nhớ không có dao lượn sóng, chỉ có thể tạm thời cắt sợi.

Triệu Thục Hồng giúp cắt sợi mỏng, người dùng dao thành thạo thì có thể cắt thành từng miếng mỏng như tơ và nhanh hơn nhiều. Những sợi mỏng này không so được với sợi to, khoai tây này vốn dĩ rất mềm, khi cầm lên nó rũ xuống như thể không có xương.

Đặt những thứ này vào chén, thêm lòng trắng trứng, bột mì, cà rốt cắt sợi và hành thái, muối tiêu, thì là, hoa tiêu,...

Sau khi quấy đều thì đặt lên nồi đã cho dầu. "Xèo" một tiếng, âm thanh chiên dầu quen thuộc vang lên, cho từng sợi khoai lên, lại dùng đũa đào hố cho lòng đỏ trứng còn lại vào. Lúc đã cứng lại, nàng dùng sức để trở mặt.

Cuối cùng hai mặt cũng vàng đều, dựa theo khẩu vị mà quyết định có rải bột ớt màu đỏ lên hay không.

"Ăn cay đi ạ!"

"Không cay!"

Mấy người bọn họ ngoan ngoãn chờ đợi thức ăn ngon, trơ mắt nhìn ở nơi cách xa khoảng ba mét, Yến Thu Xu nhận được phản hồi, có phần rải bột ớt, có phần không, sau đó chia cho mỗi người một chén nhỏ.

Chỉ thấy trong chén màu trắng là khoai tây màu vàng, vì cho nhiều gia vị nên màu hơi nâu, nhưng cho thêm bột ớt nên có màu nâu đỏ.

Lại nhìn bên cạnh, khoai tây răng sói sắp chín. Sau khi lấy ra thì cho vào mâm, quấy đều với gia vị đã chuẩn bị trước, thêm mấy phần vào chén.

Yến Thu Xu cảm thấy tình huống này như lúc nàng tan học đi trên đường, cầm năm tệ đi mua quà vặt! Quá là hoài niệm rồi!

Nhưng lại cảm thấy như qua mấy đời rồi.

Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia ĐấuTác giả: Home Độc Bộ Thiên HạTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không Triều Chu. Vùng ngoại ô Vụ Thành. Một nhóm quân đội đang dựng trại đóng quân ở đây, chỉ có một phần nhỏ người được vào thành. Mà trong nhóm người này có một chiếc xe ngựa không nhỏ, giữa một đám tướng sĩ màn trời chiếu đất, chiếc xe ngựa này bị che chắn rất kỹ, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, không ít người tò mò nhìn xem. Đến khi xe ngựa dừng lại ở dịch trạm, có mấy nữ tử trẻ tuổi che mặt đi xuống! Người đón tiếp ở dịch trạm hơi kinh ngạc, lén nhìn tướng quân thiếu niên vô cùng bình tĩnh dẫn đầu kia, sắc mặt quái dị. Trái lại quản sự dịch trạm sắc mặt điềm tĩnh mời mấy nữ tử kia đi vào. Nhưng khi ba nữ tử đi vào dịch trạm, nữ tử cuối cùng đi chậm lại giống như dây dưa, bị nữ tử kia kéo ngược lại. Cuối cùng, nữ tử kia như thở dài ngượng ngùng, người kia không đi theo, hai người theo ba nữ tử đi vào dịch trạm. Người phụ trách đưa xe ngựa đi nghỉ phát hiện ở dưới đất có mấy hạt dưa muối bị rơi? Cửa vừa đóng lại, một trong hai nữ tử hơi lớn tuổi quay đầu nhìn nữ tử sau… Đông Đông uể oải nói: "Nhưng bây giờ chỉ được ăn một xíu..."Cậu bé nhớ lần trước ăn rất ngon, càng nhớ mấy củ khoai tây lần trước, nhiều người như thế mà chia ra thì chỉ có thể nếm một ít, không bõ thèm xíu nào.Nhưng Yến Thu Xu không thể lập tức thỏa mãn cậu bé được, chỉ có thể xoa đầu cậu bé mà nói: "Chúng ta cùng đi làm khoai tây răng sói nhé? Đông Đông giúp cầm mấy củ khoai tây vào bếp được không?"Mặc dù Đông Đông hơi tùy hứng nhưng đa phần đều rất hiểu chuyện, biết lấy đại cục làm trọng, vì thế chỉ thở dài một hơi đã mang khoai tây đi.Yến Thu Xu lại nhìn về phía Uyển Nhi: "Uyển Nhi, muội và Thủy Mỗi tỷ tỷ vào ruộng hái mười quả ớt được không?""Được ạ!" Uyển Nhi cười tủm tỉm rời đi.Tiếp theo nàng nói: "Bình Ngộ, đệ đi phơi túi than ở bên kia đi. Bình Tùng, đệ cầm khoai tây còn lại vào bếp nhé.”"Vâng!""Không thành vấn đề!"Mỗi đứa bé đều làm nhiệm vụ riêng của mình, cũng quên mất sự mất mát khi khoai tây bị giảm bớt, cả đám ai cũng hưng phấn.Thân phận của bọn chúng khác với những đứa trẻ con nhà nông bình thường, nha hoàn và gã sai vặt không dám để bọn chúng làm gì cả, đều được người khác phục vụ, chỉ chờ ăn uống là xong. Chỉ có Yến Thu Xu to gan để bọn chúng giúp đỡ, đương nhiên bọn chúng rất vui vẻ.Chỉ có Tiêu Hoài Nhã đứng ở một bên không nhúc nhích chăm chú nhìn nàng.Yến Thu Xu phản ứng kịp, cười nói: "Tỷ đi nhóm lửa nhé, một lát sẽ nấu chín khoai tây.""Có ngay!" Tiêu Hoài Nhã vui vẻ xách váy đi làm.Ninh Trác không ở đây, hắn vừa mới bị triệu về kinh. Chuyện của hắn bận rộn, đã dây dưa mấy ngày ở đây rồi nên bây giờ phải vội trở về.Yến Thu Xu đi vào bếp nhìn qua nhìn lại đống khoai tây một phen, sau khi nàng suy nghĩ một hồi lâu, chuẩn bị lấy khay ra. Nàng không có ý định chỉ làm khoai tây răng sói, ngoại trừ món này còn làm khoai tây thì là, bánh khoai tây. Làm như thế để có thể được thử nhiều hơn, ăn no bụng mới cảm giác khoai tây này không uổng phí.Những món này không khó làm, khoai tây răng sói và bánh khoai tây cần khay sắt để nướng. Khoai tây thì là thì cần chảo dầu.Cũng may lúc này nhiều trẻ con, nhiều người, Yến Thu Xu chia việc cho mỗi người, cuối cùng cũng đâu vào đấy. Thẩm Bình Ngộ ôm củi đến, nhóm lửa xong, lắp khay sắt lên. Một bên khác, Đông Đông và Tiêu Bình Tùng đã rửa khoai tây, Thủy Mỗi đang cắt miếng.Lúc cắt, Yến Thu Xu mới nhớ không có dao lượn sóng, chỉ có thể tạm thời cắt sợi.Triệu Thục Hồng giúp cắt sợi mỏng, người dùng dao thành thạo thì có thể cắt thành từng miếng mỏng như tơ và nhanh hơn nhiều. Những sợi mỏng này không so được với sợi to, khoai tây này vốn dĩ rất mềm, khi cầm lên nó rũ xuống như thể không có xương.Đặt những thứ này vào chén, thêm lòng trắng trứng, bột mì, cà rốt cắt sợi và hành thái, muối tiêu, thì là, hoa tiêu,...Sau khi quấy đều thì đặt lên nồi đã cho dầu. "Xèo" một tiếng, âm thanh chiên dầu quen thuộc vang lên, cho từng sợi khoai lên, lại dùng đũa đào hố cho lòng đỏ trứng còn lại vào. Lúc đã cứng lại, nàng dùng sức để trở mặt.Cuối cùng hai mặt cũng vàng đều, dựa theo khẩu vị mà quyết định có rải bột ớt màu đỏ lên hay không."Ăn cay đi ạ!""Không cay!"Mấy người bọn họ ngoan ngoãn chờ đợi thức ăn ngon, trơ mắt nhìn ở nơi cách xa khoảng ba mét, Yến Thu Xu nhận được phản hồi, có phần rải bột ớt, có phần không, sau đó chia cho mỗi người một chén nhỏ.Chỉ thấy trong chén màu trắng là khoai tây màu vàng, vì cho nhiều gia vị nên màu hơi nâu, nhưng cho thêm bột ớt nên có màu nâu đỏ.Lại nhìn bên cạnh, khoai tây răng sói sắp chín. Sau khi lấy ra thì cho vào mâm, quấy đều với gia vị đã chuẩn bị trước, thêm mấy phần vào chén.Yến Thu Xu cảm thấy tình huống này như lúc nàng tan học đi trên đường, cầm năm tệ đi mua quà vặt! Quá là hoài niệm rồi!Nhưng lại cảm thấy như qua mấy đời rồi.

Chương 349: Chương 349