"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 52: Chương 52

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Vừa rồi, cô chỉ cách cái c.h.ế.t một bước.---DTVBa cảnh sát mặc quân trang đến biệt thự.Một cảnh sát ghi lời khai của Đỗ Diệu còn đang trong trạng thái hoảng hốt.Còn có một cảnh sát khác ngồi xổm trên mặt đất quan sát Đỗ Thiệu Nhân đang nằm bất động, sau đó hỏi Sở Nguyệt Nịnh đang ngồi trên sofa uống trà sữa dâu tây đá bào: "Cái bùa này chủ yếu có tác dụng gì?"Sở Nguyệt Nịnh cắn ống hút, đôi mắt đảo quanh: "Nếu tôi nói nó gọi là bùa định thân, anh có tin không hay sẽ chế giễu tôi?""Bùa định thân chỉ tồn tại trong tiểu thuyết võ hiệp và phim cương thi, sao có thể có thật?"Cảnh sát đó như nghe được một câu chuyện cười: "Nếu cô thật sự nói nó là bùa định thân, theo quy định chúng tôi có thể đưa cô đến bệnh viện tâm thần để kiểm tra tâm thần.""Ồ." Sở Nguyệt Nịnh dời mắt đi, hút hai ngụm trà sữa: "Vậy nó chỉ đơn giản là đồ trang trí."Đối diện.Lý Tuệ Văn cầm camera, sau khi trãi qua cơn kinh hách giờ lại như một nữ cảnh sát đang triển lãm ảnh chụp. "Madam, camera có ảnh chụp của tên cầm thú kia, tôi có thể cung cấp cho cảnh sát làm bằng chứng. À, bánh kem bên trong có chứa chất gây mê, cảnh sát cũng có thể mang đi kiểm nghiệm."Madam lập tức yêu cầu đóng gói bánh kem để chuẩn bị đưa đi kiểm tra: "Cô là phóng viên à? Sao nhìn quen mắt thế?"Lý Tuệ Văn cười tủm tỉm: "Đúng vậy. Tôi thường xuyên đến các cơ quan cảnh sát để phỏng vấn tù nhân đặc thù."" Tù nhân đặc thù?" Madam không hiểu: "Tù nhân thì là tù nhân, có gì đặc thù?""Ví dụ như minh tinh buôn lậu ma túy, hay ca sĩ bị bắt vì tội trốn thuế, tôi đều đã phỏng vấn qua."Madam nháy mắt hiểu ra: "Hóa ra cô là phóng viên săn tin lá cải."Vừa dứt lời, điện thoại của madam reo lên một tin nhắn. Sau khi xem xong, bà lấy còng tay từ trong túi quần ra. "Cô Sở, dựa trên manh mối cô cung cấp, chúng tôi xác nhận rằng Đỗ Thiệu Nhân từng có một người con nuôi 18 tuổi. Khi đó, cô ấy cũng đã khởi tố ông ta vì tội cưỡng *****, nhưng đáng tiếc là lúc đó sở cảnh sát có “hắc cảnh” nên vụ án không được giải quyết."" Án cũ và án mới có thể điều tra song song sao?" Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào tướng mạo Đỗ Thiệu Nhân, và nhận ra ông ta đang không chỉ xâm hại một người."Có thể." Madam đưa còng tay cho viên cảnh sát: "Bắt người theo lệnh."Viên cảnh sát nhận còng tay từ madam, nhìn Đỗ Thiệu Nhân đang mở to mắt nhưng không thể nhúc nhích, trong miệng lẩm bẩm:"Thật kỳ quái, trợn mắt giả vờ ngất xỉu thì thôi đi, còn bày đồ vật trang trí cản trở người ta làm việc."Nói xong, viên cảnh sát liền đưa tay ra định bóc bùa vàng trên người Đỗ Thiệu Nhân."Từ từ."Sở Nguyệt Nịnh buông ống hút, sửa lại tư thế cầm ly trà sữa, ân cần hỏi:"Thật sự muốn lột nó ra ư? Tôi nghĩ anh nên bật dùi cui điện trước cho an toàn."Lý Tuệ Văn đã biết sức mạnh của Bùa định thân, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, anh cảnh sát tốt nhất nên bật dùi cui điện trước."Đỗ Diệu co rúm người trong chiếc khăn lông, biểu hiện cũng rõ ràng chuyển biến từ mơ hồ sang sợ hãi.Thấy các cô gái khẩn trương như vậy, viên cảnh sát lại không hiểu lý do."Bật điện? Sao vậy? Một miếng trang trí bình thường, chẳng lẽ còn cắn người được à?"Madam bên cạnh, cũng không đành lòng nhìn các cô gái chịu ủy khuất, bà vỗ vỗ vai viên cảnh sát đang ngồi xổm, khen ngợi: "Thật chu đáo, chắc hẳn lo lắng quá trình bắt giữ phạm nhân, phạm nhân sẽ tỉnh lại."Nói xong, madam lấy dùi cui điện từ bên hông, mở khóa và bật công tắc."Yên tâm, có chúng tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn."Lý Tuệ Văn thấy dùi cui điện đã bật, liền thở phào nhẹ nhõm.Viên cảnh sát cảm thấy ba cô gái này quả thực kỳ quặc, lắc đầu, đưa tay ra xé bùa vàng xuống.Đỗ Thiệu Nhân cứng đờ, tròng mắt xoay chuyển. Ngay sau khi bùa vàng được xé xuống, ông ta phẫn nộ hét lên, giơ con d.a.o gọt hoa quả nhắm thẳng vào cổ họng viên cảnh sát.

Vừa rồi, cô chỉ cách cái c.h.ế.t một bước.

---

DTV

Ba cảnh sát mặc quân trang đến biệt thự.

Một cảnh sát ghi lời khai của Đỗ Diệu còn đang trong trạng thái hoảng hốt.

Còn có một cảnh sát khác ngồi xổm trên mặt đất quan sát Đỗ Thiệu Nhân đang nằm bất động, sau đó hỏi Sở Nguyệt Nịnh đang ngồi trên sofa uống trà sữa dâu tây đá bào: "Cái bùa này chủ yếu có tác dụng gì?"

Sở Nguyệt Nịnh cắn ống hút, đôi mắt đảo quanh: "Nếu tôi nói nó gọi là bùa định thân, anh có tin không hay sẽ chế giễu tôi?"

"Bùa định thân chỉ tồn tại trong tiểu thuyết võ hiệp và phim cương thi, sao có thể có thật?"

Cảnh sát đó như nghe được một câu chuyện cười: "Nếu cô thật sự nói nó là bùa định thân, theo quy định chúng tôi có thể đưa cô đến bệnh viện tâm thần để kiểm tra tâm thần."

"Ồ." Sở Nguyệt Nịnh dời mắt đi, hút hai ngụm trà sữa: "Vậy nó chỉ đơn giản là đồ trang trí."

Đối diện.

Lý Tuệ Văn cầm camera, sau khi trãi qua cơn kinh hách giờ lại như một nữ cảnh sát đang triển lãm ảnh chụp. "Madam, camera có ảnh chụp của tên cầm thú kia, tôi có thể cung cấp cho cảnh sát làm bằng chứng. À, bánh kem bên trong có chứa chất gây mê, cảnh sát cũng có thể mang đi kiểm nghiệm."

Madam lập tức yêu cầu đóng gói bánh kem để chuẩn bị đưa đi kiểm tra: "Cô là phóng viên à? Sao nhìn quen mắt thế?"

Lý Tuệ Văn cười tủm tỉm: "Đúng vậy. Tôi thường xuyên đến các cơ quan cảnh sát để phỏng vấn tù nhân đặc thù."

" Tù nhân đặc thù?" Madam không hiểu: "Tù nhân thì là tù nhân, có gì đặc thù?"

"Ví dụ như minh tinh buôn lậu ma túy, hay ca sĩ bị bắt vì tội trốn thuế, tôi đều đã phỏng vấn qua."

Madam nháy mắt hiểu ra: "Hóa ra cô là phóng viên săn tin lá cải."

Vừa dứt lời, điện thoại của madam reo lên một tin nhắn. Sau khi xem xong, bà lấy còng tay từ trong túi quần ra.

 

"Cô Sở, dựa trên manh mối cô cung cấp, chúng tôi xác nhận rằng Đỗ Thiệu Nhân từng có một người con nuôi 18 tuổi. Khi đó, cô ấy cũng đã khởi tố ông ta vì tội cưỡng *****, nhưng đáng tiếc là lúc đó sở cảnh sát có “hắc cảnh” nên vụ án không được giải quyết."

" Án cũ và án mới có thể điều tra song song sao?" Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào tướng mạo Đỗ Thiệu Nhân, và nhận ra ông ta đang không chỉ xâm hại một người.

"Có thể." Madam đưa còng tay cho viên cảnh sát: "Bắt người theo lệnh."

Viên cảnh sát nhận còng tay từ madam, nhìn Đỗ Thiệu Nhân đang mở to mắt nhưng không thể nhúc nhích, trong miệng lẩm bẩm:

"Thật kỳ quái, trợn mắt giả vờ ngất xỉu thì thôi đi, còn bày đồ vật trang trí cản trở người ta làm việc."

Nói xong, viên cảnh sát liền đưa tay ra định bóc bùa vàng trên người Đỗ Thiệu Nhân.

"Từ từ."

Sở Nguyệt Nịnh buông ống hút, sửa lại tư thế cầm ly trà sữa, ân cần hỏi:

"Thật sự muốn lột nó ra ư? Tôi nghĩ anh nên bật dùi cui điện trước cho an toàn."

Lý Tuệ Văn đã biết sức mạnh của Bùa định thân, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, anh cảnh sát tốt nhất nên bật dùi cui điện trước."

Đỗ Diệu co rúm người trong chiếc khăn lông, biểu hiện cũng rõ ràng chuyển biến từ mơ hồ sang sợ hãi.

Thấy các cô gái khẩn trương như vậy, viên cảnh sát lại không hiểu lý do.

"Bật điện? Sao vậy? Một miếng trang trí bình thường, chẳng lẽ còn cắn người được à?"

Madam bên cạnh, cũng không đành lòng nhìn các cô gái chịu ủy khuất, bà vỗ vỗ vai viên cảnh sát đang ngồi xổm, khen ngợi: "Thật chu đáo, chắc hẳn lo lắng quá trình bắt giữ phạm nhân, phạm nhân sẽ tỉnh lại."

Nói xong, madam lấy dùi cui điện từ bên hông, mở khóa và bật công tắc.

"Yên tâm, có chúng tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn."

Lý Tuệ Văn thấy dùi cui điện đã bật, liền thở phào nhẹ nhõm.

Viên cảnh sát cảm thấy ba cô gái này quả thực kỳ quặc, lắc đầu, đưa tay ra xé bùa vàng xuống.

Đỗ Thiệu Nhân cứng đờ, tròng mắt xoay chuyển. Ngay sau khi bùa vàng được xé xuống, ông ta phẫn nộ hét lên, giơ con d.a.o gọt hoa quả nhắm thẳng vào cổ họng viên cảnh sát.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Vừa rồi, cô chỉ cách cái c.h.ế.t một bước.---DTVBa cảnh sát mặc quân trang đến biệt thự.Một cảnh sát ghi lời khai của Đỗ Diệu còn đang trong trạng thái hoảng hốt.Còn có một cảnh sát khác ngồi xổm trên mặt đất quan sát Đỗ Thiệu Nhân đang nằm bất động, sau đó hỏi Sở Nguyệt Nịnh đang ngồi trên sofa uống trà sữa dâu tây đá bào: "Cái bùa này chủ yếu có tác dụng gì?"Sở Nguyệt Nịnh cắn ống hút, đôi mắt đảo quanh: "Nếu tôi nói nó gọi là bùa định thân, anh có tin không hay sẽ chế giễu tôi?""Bùa định thân chỉ tồn tại trong tiểu thuyết võ hiệp và phim cương thi, sao có thể có thật?"Cảnh sát đó như nghe được một câu chuyện cười: "Nếu cô thật sự nói nó là bùa định thân, theo quy định chúng tôi có thể đưa cô đến bệnh viện tâm thần để kiểm tra tâm thần.""Ồ." Sở Nguyệt Nịnh dời mắt đi, hút hai ngụm trà sữa: "Vậy nó chỉ đơn giản là đồ trang trí."Đối diện.Lý Tuệ Văn cầm camera, sau khi trãi qua cơn kinh hách giờ lại như một nữ cảnh sát đang triển lãm ảnh chụp. "Madam, camera có ảnh chụp của tên cầm thú kia, tôi có thể cung cấp cho cảnh sát làm bằng chứng. À, bánh kem bên trong có chứa chất gây mê, cảnh sát cũng có thể mang đi kiểm nghiệm."Madam lập tức yêu cầu đóng gói bánh kem để chuẩn bị đưa đi kiểm tra: "Cô là phóng viên à? Sao nhìn quen mắt thế?"Lý Tuệ Văn cười tủm tỉm: "Đúng vậy. Tôi thường xuyên đến các cơ quan cảnh sát để phỏng vấn tù nhân đặc thù."" Tù nhân đặc thù?" Madam không hiểu: "Tù nhân thì là tù nhân, có gì đặc thù?""Ví dụ như minh tinh buôn lậu ma túy, hay ca sĩ bị bắt vì tội trốn thuế, tôi đều đã phỏng vấn qua."Madam nháy mắt hiểu ra: "Hóa ra cô là phóng viên săn tin lá cải."Vừa dứt lời, điện thoại của madam reo lên một tin nhắn. Sau khi xem xong, bà lấy còng tay từ trong túi quần ra. "Cô Sở, dựa trên manh mối cô cung cấp, chúng tôi xác nhận rằng Đỗ Thiệu Nhân từng có một người con nuôi 18 tuổi. Khi đó, cô ấy cũng đã khởi tố ông ta vì tội cưỡng *****, nhưng đáng tiếc là lúc đó sở cảnh sát có “hắc cảnh” nên vụ án không được giải quyết."" Án cũ và án mới có thể điều tra song song sao?" Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào tướng mạo Đỗ Thiệu Nhân, và nhận ra ông ta đang không chỉ xâm hại một người."Có thể." Madam đưa còng tay cho viên cảnh sát: "Bắt người theo lệnh."Viên cảnh sát nhận còng tay từ madam, nhìn Đỗ Thiệu Nhân đang mở to mắt nhưng không thể nhúc nhích, trong miệng lẩm bẩm:"Thật kỳ quái, trợn mắt giả vờ ngất xỉu thì thôi đi, còn bày đồ vật trang trí cản trở người ta làm việc."Nói xong, viên cảnh sát liền đưa tay ra định bóc bùa vàng trên người Đỗ Thiệu Nhân."Từ từ."Sở Nguyệt Nịnh buông ống hút, sửa lại tư thế cầm ly trà sữa, ân cần hỏi:"Thật sự muốn lột nó ra ư? Tôi nghĩ anh nên bật dùi cui điện trước cho an toàn."Lý Tuệ Văn đã biết sức mạnh của Bùa định thân, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, anh cảnh sát tốt nhất nên bật dùi cui điện trước."Đỗ Diệu co rúm người trong chiếc khăn lông, biểu hiện cũng rõ ràng chuyển biến từ mơ hồ sang sợ hãi.Thấy các cô gái khẩn trương như vậy, viên cảnh sát lại không hiểu lý do."Bật điện? Sao vậy? Một miếng trang trí bình thường, chẳng lẽ còn cắn người được à?"Madam bên cạnh, cũng không đành lòng nhìn các cô gái chịu ủy khuất, bà vỗ vỗ vai viên cảnh sát đang ngồi xổm, khen ngợi: "Thật chu đáo, chắc hẳn lo lắng quá trình bắt giữ phạm nhân, phạm nhân sẽ tỉnh lại."Nói xong, madam lấy dùi cui điện từ bên hông, mở khóa và bật công tắc."Yên tâm, có chúng tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn."Lý Tuệ Văn thấy dùi cui điện đã bật, liền thở phào nhẹ nhõm.Viên cảnh sát cảm thấy ba cô gái này quả thực kỳ quặc, lắc đầu, đưa tay ra xé bùa vàng xuống.Đỗ Thiệu Nhân cứng đờ, tròng mắt xoay chuyển. Ngay sau khi bùa vàng được xé xuống, ông ta phẫn nộ hét lên, giơ con d.a.o gọt hoa quả nhắm thẳng vào cổ họng viên cảnh sát.

Chương 52: Chương 52