"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 57: Chương 57

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Cũng vào lúc này, điện thoại bàn cuối cùng cũng được kết nối.Ba người tận mắt chứng kiến, một người đàn ông râu quai nón, vóc dáng cao lớn oai phong trong quán ăn khuya đang nghe điện thoại.Đan Tài Tuấn nhìn người đàn ông nghe điện thoại, lau mồ hôi trên trán, "Alo, tôi tìm Như Ý.""Chờ chút, tôi gọi cô ấy ra đây." Người đàn ông nói xong, Đan Tài Tuấn vô thức thở phào nhẹ nhõm.Chỉ thấy người đàn ông buông điện thoại, chạy vào bên trong và hét lên, "Như Ý, nghe điện thoại!"Đan Tài Tuấn nhớ đến bạn gái, lòng mong chờ lại dâng trào, anh ta không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào quán ăn khuya.Cuối cùng.Người đàn ông quay trở lại, chạy vòng quanh hai vòng rồi quay lại máy bàn để tiếp tục nghe điện thoại.Lần này, người đàn ông lại thay đổi giọng điệu, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ."A Tuấn à? Em là Như Ý đây."Đan Tài Tuấn nghe thấy giọng nói ngọt ngào đáng yêu đó, từng vô số lần được anh ta tưởng tượng vào ban đêm, cả người như bị sét đánh.Như Ý...Người đàn ông đó là Như Ý?Nữ tu sĩ tiến vào quán ăn khuya, thấy người đàn ông đang nghe điện thoại thì gọi: "Ba!"Đan Tài Tuấn như hóa thành tượng đá, biểu tình dần dần trở nên mê man.Anh ta nghĩ đến việc bị lừa, nhưng trước đây không bao giờ nghĩ đến việc sẽ bị lừa bởi một đôi cha con."Ha ha ha, Như Ý!"A Phụng ôm bụng cười to, lại nói một câu châm biếm: "Anh Tuấn, vẫn là anh sướng nhất. Cha con ra trận, hai người đều phục vụ anh, thật là hưởng thụ!"DTVĐan Tài Tuấn á khẩu không trả lời được, vô số ngày đêm tưởng nhớ bạn gái, mong chờ được thân mật với bạn gái, trái tim thiếu nam của anh ta hoàn toàn tan vỡ. Thay vào đó, nó biến thành cơn thịnh nộ vì bị lừa dối. Đan Tài Tuấn càng nghĩ càng không thể kiềm chế được, anh ta ném điện thoại về phía quán ăn khuya.Kiều Tinh vô cùng sợ hãi, vội vàng lao lên ôm lấy Đan Tài Tuấn, thấy A Phụng vẫn không nhúc nhích, "Còn không mau đến giúp!"Ba người cùng nhau đè Đan Tài Tuấn lại.Tiếng ồn ào lớn thu hút sự chú ý của cha con trong quán ăn khuya, nữ tu sĩ sợ hãi đến mức cầm cây thánh giá trước n.g.ự.c và niệm "Amen".Đan Tài Tuấn mặt đỏ bừng vì tức giận, không ngừng đập tay xuống, chỉ vào người đàn ông râu quai nón và mắng to:"Ý mẹ mày!""Hôm nay ngay cả Jesus cũng không cứu được các người đâu!"Nữ tu sĩ không ngừng vân vê dây chuyền thánh giá và niệm "Amen", cầu xin sự tha thứ.Người đàn ông hói đầu to lớn thô kệch né tránh những đòn tấn công của Đan Tài Tuấn, vẫn dùng giọng giả thanh: "A Tuấn, hãy nghe tôi giải thích."Giọng nói ngọt ngào như tiếng chim hót của một thiếu nữ chưa từng trải qua đời.Mọi người cũng đồng thời sửng sốt.Đan Tài Tuấn kích động cắn răng, hốc mắt đỏ hoe, biểu lộ vẻ sắp khóc: "Câm miệng! Không được dùng giọng Như Ý để nói chuyện nữa!"Thấy sự việc bại lộ, người đàn ông hói đầu râu quai nón thất bại, buông xuôi tất cả.Kiều Tinh trợn tròn mắt: "Thì ra hai cha con các người hợp lực lừa đảo tôi?"Nữ tu sĩ xấu hổ và tức giận đến mức không thể chịu đựng được nữa. Kiều Tinh nhìn cô ta đối mặt với bức tường, tai đã đỏ bừng, sau đó không nói gì thêm, tiếp tục đối mặt với bức tường và vân vê cây thánh giá trước ngực."Lúc đầu con gái lớn cũng không đồng ý, là Tài Tuấn đến Hương Giang, tôi giấu không được nên mới nhờ nó giúp tôi." Người đàn ông hói đầu cũng không nghĩ như vậy, "Con gái lớn sau khi cầm tiền trở về liền đi nhà thờ sám hối."Biết được sự thật về kẻ lừa đảo, Đan Tài Tuấn vung tay khoi A Phụng, bán tín bán nghi: "Ông lừa tôi thật sự là vì muốn giúp con gái út chữa bệnh?"Người đàn ông hói đầu xấu hổ gật đầu."Ba ——"Đan Tài Tuấn theo tiếng nhìn lại, một bé gái 4 tuổi khập khiễng như vịt đi ra từ căn bếp lộn xộn, đôi mắt trong veo toát lên vẻ non nớt, khuôn mặt ốm yếu đầy bụi bẩn. Tay chân co quắp, xương cốt biến dạng khiến bé gái thấp bé hơn so với những đứa trẻ bình thường.

Cũng vào lúc này, điện thoại bàn cuối cùng cũng được kết nối.

Ba người tận mắt chứng kiến, một người đàn ông râu quai nón, vóc dáng cao lớn oai phong trong quán ăn khuya đang nghe điện thoại.

Đan Tài Tuấn nhìn người đàn ông nghe điện thoại, lau mồ hôi trên trán, "Alo, tôi tìm Như Ý."

"Chờ chút, tôi gọi cô ấy ra đây." Người đàn ông nói xong, Đan Tài Tuấn vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ thấy người đàn ông buông điện thoại, chạy vào bên trong và hét lên, "Như Ý, nghe điện thoại!"

Đan Tài Tuấn nhớ đến bạn gái, lòng mong chờ lại dâng trào, anh ta không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào quán ăn khuya.

Cuối cùng.

Người đàn ông quay trở lại, chạy vòng quanh hai vòng rồi quay lại máy bàn để tiếp tục nghe điện thoại.

Lần này, người đàn ông lại thay đổi giọng điệu, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

"A Tuấn à? Em là Như Ý đây."

Đan Tài Tuấn nghe thấy giọng nói ngọt ngào đáng yêu đó, từng vô số lần được anh ta tưởng tượng vào ban đêm, cả người như bị sét đánh.

Như Ý...

Người đàn ông đó là Như Ý?

Nữ tu sĩ tiến vào quán ăn khuya, thấy người đàn ông đang nghe điện thoại thì gọi: "Ba!"

Đan Tài Tuấn như hóa thành tượng đá, biểu tình dần dần trở nên mê man.

Anh ta nghĩ đến việc bị lừa, nhưng trước đây không bao giờ nghĩ đến việc sẽ bị lừa bởi một đôi cha con.

"Ha ha ha, Như Ý!"

A Phụng ôm bụng cười to, lại nói một câu châm biếm: "Anh Tuấn, vẫn là anh sướng nhất. Cha con ra trận, hai người đều phục vụ anh, thật là hưởng thụ!"

DTV

Đan Tài Tuấn á khẩu không trả lời được, vô số ngày đêm tưởng nhớ bạn gái, mong chờ được thân mật với bạn gái, trái tim thiếu nam của anh ta hoàn toàn tan vỡ. Thay vào đó, nó biến thành cơn thịnh nộ vì bị lừa dối.

 

Đan Tài Tuấn càng nghĩ càng không thể kiềm chế được, anh ta ném điện thoại về phía quán ăn khuya.

Kiều Tinh vô cùng sợ hãi, vội vàng lao lên ôm lấy Đan Tài Tuấn, thấy A Phụng vẫn không nhúc nhích, "Còn không mau đến giúp!"

Ba người cùng nhau đè Đan Tài Tuấn lại.

Tiếng ồn ào lớn thu hút sự chú ý của cha con trong quán ăn khuya, nữ tu sĩ sợ hãi đến mức cầm cây thánh giá trước n.g.ự.c và niệm "Amen".

Đan Tài Tuấn mặt đỏ bừng vì tức giận, không ngừng đập tay xuống, chỉ vào người đàn ông râu quai nón và mắng to:

"Ý mẹ mày!"

"Hôm nay ngay cả Jesus cũng không cứu được các người đâu!"

Nữ tu sĩ không ngừng vân vê dây chuyền thánh giá và niệm "Amen", cầu xin sự tha thứ.

Người đàn ông hói đầu to lớn thô kệch né tránh những đòn tấn công của Đan Tài Tuấn, vẫn dùng giọng giả thanh: "A Tuấn, hãy nghe tôi giải thích."

Giọng nói ngọt ngào như tiếng chim hót của một thiếu nữ chưa từng trải qua đời.

Mọi người cũng đồng thời sửng sốt.

Đan Tài Tuấn kích động cắn răng, hốc mắt đỏ hoe, biểu lộ vẻ sắp khóc: "Câm miệng! Không được dùng giọng Như Ý để nói chuyện nữa!"

Thấy sự việc bại lộ, người đàn ông hói đầu râu quai nón thất bại, buông xuôi tất cả.

Kiều Tinh trợn tròn mắt: "Thì ra hai cha con các người hợp lực lừa đảo tôi?"

Nữ tu sĩ xấu hổ và tức giận đến mức không thể chịu đựng được nữa. Kiều Tinh nhìn cô ta đối mặt với bức tường, tai đã đỏ bừng, sau đó không nói gì thêm, tiếp tục đối mặt với bức tường và vân vê cây thánh giá trước ngực.

"Lúc đầu con gái lớn cũng không đồng ý, là Tài Tuấn đến Hương Giang, tôi giấu không được nên mới nhờ nó giúp tôi." Người đàn ông hói đầu cũng không nghĩ như vậy, "Con gái lớn sau khi cầm tiền trở về liền đi nhà thờ sám hối."

Biết được sự thật về kẻ lừa đảo, Đan Tài Tuấn vung tay khoi A Phụng, bán tín bán nghi: "Ông lừa tôi thật sự là vì muốn giúp con gái út chữa bệnh?"

Người đàn ông hói đầu xấu hổ gật đầu.

"Ba ——"

Đan Tài Tuấn theo tiếng nhìn lại, một bé gái 4 tuổi khập khiễng như vịt đi ra từ căn bếp lộn xộn, đôi mắt trong veo toát lên vẻ non nớt, khuôn mặt ốm yếu đầy bụi bẩn. Tay chân co quắp, xương cốt biến dạng khiến bé gái thấp bé hơn so với những đứa trẻ bình thường.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Cũng vào lúc này, điện thoại bàn cuối cùng cũng được kết nối.Ba người tận mắt chứng kiến, một người đàn ông râu quai nón, vóc dáng cao lớn oai phong trong quán ăn khuya đang nghe điện thoại.Đan Tài Tuấn nhìn người đàn ông nghe điện thoại, lau mồ hôi trên trán, "Alo, tôi tìm Như Ý.""Chờ chút, tôi gọi cô ấy ra đây." Người đàn ông nói xong, Đan Tài Tuấn vô thức thở phào nhẹ nhõm.Chỉ thấy người đàn ông buông điện thoại, chạy vào bên trong và hét lên, "Như Ý, nghe điện thoại!"Đan Tài Tuấn nhớ đến bạn gái, lòng mong chờ lại dâng trào, anh ta không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào quán ăn khuya.Cuối cùng.Người đàn ông quay trở lại, chạy vòng quanh hai vòng rồi quay lại máy bàn để tiếp tục nghe điện thoại.Lần này, người đàn ông lại thay đổi giọng điệu, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ."A Tuấn à? Em là Như Ý đây."Đan Tài Tuấn nghe thấy giọng nói ngọt ngào đáng yêu đó, từng vô số lần được anh ta tưởng tượng vào ban đêm, cả người như bị sét đánh.Như Ý...Người đàn ông đó là Như Ý?Nữ tu sĩ tiến vào quán ăn khuya, thấy người đàn ông đang nghe điện thoại thì gọi: "Ba!"Đan Tài Tuấn như hóa thành tượng đá, biểu tình dần dần trở nên mê man.Anh ta nghĩ đến việc bị lừa, nhưng trước đây không bao giờ nghĩ đến việc sẽ bị lừa bởi một đôi cha con."Ha ha ha, Như Ý!"A Phụng ôm bụng cười to, lại nói một câu châm biếm: "Anh Tuấn, vẫn là anh sướng nhất. Cha con ra trận, hai người đều phục vụ anh, thật là hưởng thụ!"DTVĐan Tài Tuấn á khẩu không trả lời được, vô số ngày đêm tưởng nhớ bạn gái, mong chờ được thân mật với bạn gái, trái tim thiếu nam của anh ta hoàn toàn tan vỡ. Thay vào đó, nó biến thành cơn thịnh nộ vì bị lừa dối. Đan Tài Tuấn càng nghĩ càng không thể kiềm chế được, anh ta ném điện thoại về phía quán ăn khuya.Kiều Tinh vô cùng sợ hãi, vội vàng lao lên ôm lấy Đan Tài Tuấn, thấy A Phụng vẫn không nhúc nhích, "Còn không mau đến giúp!"Ba người cùng nhau đè Đan Tài Tuấn lại.Tiếng ồn ào lớn thu hút sự chú ý của cha con trong quán ăn khuya, nữ tu sĩ sợ hãi đến mức cầm cây thánh giá trước n.g.ự.c và niệm "Amen".Đan Tài Tuấn mặt đỏ bừng vì tức giận, không ngừng đập tay xuống, chỉ vào người đàn ông râu quai nón và mắng to:"Ý mẹ mày!""Hôm nay ngay cả Jesus cũng không cứu được các người đâu!"Nữ tu sĩ không ngừng vân vê dây chuyền thánh giá và niệm "Amen", cầu xin sự tha thứ.Người đàn ông hói đầu to lớn thô kệch né tránh những đòn tấn công của Đan Tài Tuấn, vẫn dùng giọng giả thanh: "A Tuấn, hãy nghe tôi giải thích."Giọng nói ngọt ngào như tiếng chim hót của một thiếu nữ chưa từng trải qua đời.Mọi người cũng đồng thời sửng sốt.Đan Tài Tuấn kích động cắn răng, hốc mắt đỏ hoe, biểu lộ vẻ sắp khóc: "Câm miệng! Không được dùng giọng Như Ý để nói chuyện nữa!"Thấy sự việc bại lộ, người đàn ông hói đầu râu quai nón thất bại, buông xuôi tất cả.Kiều Tinh trợn tròn mắt: "Thì ra hai cha con các người hợp lực lừa đảo tôi?"Nữ tu sĩ xấu hổ và tức giận đến mức không thể chịu đựng được nữa. Kiều Tinh nhìn cô ta đối mặt với bức tường, tai đã đỏ bừng, sau đó không nói gì thêm, tiếp tục đối mặt với bức tường và vân vê cây thánh giá trước ngực."Lúc đầu con gái lớn cũng không đồng ý, là Tài Tuấn đến Hương Giang, tôi giấu không được nên mới nhờ nó giúp tôi." Người đàn ông hói đầu cũng không nghĩ như vậy, "Con gái lớn sau khi cầm tiền trở về liền đi nhà thờ sám hối."Biết được sự thật về kẻ lừa đảo, Đan Tài Tuấn vung tay khoi A Phụng, bán tín bán nghi: "Ông lừa tôi thật sự là vì muốn giúp con gái út chữa bệnh?"Người đàn ông hói đầu xấu hổ gật đầu."Ba ——"Đan Tài Tuấn theo tiếng nhìn lại, một bé gái 4 tuổi khập khiễng như vịt đi ra từ căn bếp lộn xộn, đôi mắt trong veo toát lên vẻ non nớt, khuôn mặt ốm yếu đầy bụi bẩn. Tay chân co quắp, xương cốt biến dạng khiến bé gái thấp bé hơn so với những đứa trẻ bình thường.

Chương 57: Chương 57