"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 59: Chương 59
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Nịnh Nịnh?" Bà A Sơn dọn dẹp quán, buông tay vịn xe chuẩn bị về nhà, thấy Sở Nguyệt Nịnh định lên tầng hai thì hoảng sợ, buông tay vịn xông lên giữ chặt Sở Nguyệt Nịnh.Sở Nguyệt Nịnh chớp mắt, quay đầu nhìn bà A Sơn nghi ngờ: "Tiệm mát xa không thể lên sao?"Bà A Sơn lắc đầu, buông tay rồi lại nhấc tay vịn xe lên, "Cái tiệm mát xa kia, đều là các cô gái hành nghề bán hoa, biển hiệu chỉ áp là viết cho có thôi.""Nịnh Nịnh đừng đến đó, ngư long hỗn tạp, coi chừng bị người ta ức *****.""Vâng."Sở Nguyệt Nịnh xấu hổ nhỏ nhẹ nói, giúp bà A Sơn nhặt quả táo rơi xuống xe."Đúng rồi." Bà A Sơn đẩy xe, "Em gái cháu có qua đây, quán xe có người trông coi nên bà liền về nhà trước. Nước đường giúp tỉnh táo cháu cho bà hồi sáng thật tốt, ngày mai còn có không?"Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một chút, mới nói: "Ngày mai cháu phải đi Tây Cống, có thể sẽ không ra quán, nếu bà còn nhiều trái cây, thì bà cứ bày bán ở chỗ cháu đi.""Tốt, vậy xem ra ngày mai bà phải mang nhiều trái cây đến rồi." Bà A Sơn không khách khí, dù sao quán của A Hoa và Nguyệt Nịnh sát cạnh nhau, bày trái cây càng rộng rãi, cũng sẽ buôn bán tốt hơn so với các quán trái cây khác."Vậy cháu đi trước xem em gái, bà về nhà chậm một chút." Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh vội vàng bước đến quán.Sở Di quả nhiên ở đó, cầm cây chổi quét trên mặt đất, bụi bay mù mịt.Hiện trường còn có vài bạn học hỗ trợ, nam nữ đều có, giúp vứt rác trong quán.Một bạn học hỏi:"A Di, chị gái của cậu có phải thật sự rất xinh đẹp không đấy?""Còn hỏi gì nữa?" Sở Di buông chổi xoa eo, ưỡn n.g.ự.c có chút kiêu ngạo, "Chị gái tớ nếu sinh sớm vài năm đi thi hoa hậu, thì đã xoán ngôi của Lý Gia Hân rồi!""Có phải khoe khoang không vậy?" Bạn học nam không tin, "Năm nay cũng có cuộc thi hoa hậu, giờ đi thi cũng đâu có muộn.""Các cậu thật là nông cạn, chị gái tôi đâu có dựa vào nhan sắc để kiếm sống! Ôi." Sở Di hai tay ôm mặt, nách kẹp cây chổi, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ buồn rầu, "Giá mà chị ấy có thể chia cho tớ một nửa thì tốt rồi." "Chỉ biết khoác lác thôi." Bạn học nam rõ ràng không tin."Chờ các cậu nhìn thấy chị gái tớ thì sẽ biết thôi."Vừa dứt lời."A Di."Các bạn học nhìn qua, liền thấy một cô gái mỉm cười dịu dàng đi tới, bạn học nam vừa cho rằng Sở Di khoe khoang, tức khắc đỏ bừng mặt.Sở Nguyệt Nịnh đi qua chào hỏi các bạn học, rồi nhìn về phía Sở Di, "Sao lại ra đây?"Sở Di từ trong cặp lấy ra một quyển vở Mao Chủ tịch màu đỏ mì nước, Sở Nguyệt Nịnh mở ra nhìn lướt qua, phát hiện bên trong kẹp biên lai mượn đồ, ánh mắt không khỏi sáng lên, "Em tìm được ở đâu đấy?""Ở dưới đáy tủ quần áo, bị che khuất bởi quần áo." Sở Di cười rạng rỡ, "Biết chị đang tìm nên em mang theo đến lại đây.""Em là người giỏi nhất." Sở Nguyệt Nịnh cất quyển vở, lòng cảm thấy nhẹ nhõm.Có biên lai mượn đồ thì có thể truy đòi nợ Phương gia.Xem xem bọn họ còn dám giở trò gì nữa!Sở Di nhân cơ hội hỏi nhỏ: "Chị, nước đường thanh thần sáng nay chị cho em còn không?""Thích uống sao?""Ngon không chỉ ngon, mà còn rất hiệu quả." Một bạn học tiếp lời, "A Di mang đến trường chia cho chúng em mỗi người một ly, hiệu quả nâng cao tinh thần cực tốt. Ngày thường chúng em hay ngủ gật nhưng bữa nay vô cùng tỉnh táo, hiệu suất học tập tăng vọt."Sau đó, các bạn học khác cũng thi nhau khen ngợi. Sở Di có chút áy náy, chấp hai tay sau lưng, ngượng ngùng ngắm nhìn đôi giày da mới, "Em vừa chia nước đường cho hai bạn tốt, họ kinh ngạc vô cùng, sau đó..."Giọng cô càng lúc càng nhỏ."Các bạn học đều muốn uống."Sở Di áy náy vì đã chia nước đường mà chị gái chuẩn bị cho người khác, nhưng cũng muốn kiếm thêm thu nhập để chia sẻ gánh nặng kinh tế.
"Nịnh Nịnh?" Bà A Sơn dọn dẹp quán, buông tay vịn xe chuẩn bị về nhà, thấy Sở Nguyệt Nịnh định lên tầng hai thì hoảng sợ, buông tay vịn xông lên giữ chặt Sở Nguyệt Nịnh.
Sở Nguyệt Nịnh chớp mắt, quay đầu nhìn bà A Sơn nghi ngờ: "Tiệm mát xa không thể lên sao?"
Bà A Sơn lắc đầu, buông tay rồi lại nhấc tay vịn xe lên, "Cái tiệm mát xa kia, đều là các cô gái hành nghề bán hoa, biển hiệu chỉ áp là viết cho có thôi."
"Nịnh Nịnh đừng đến đó, ngư long hỗn tạp, coi chừng bị người ta ức *****."
"Vâng."
Sở Nguyệt Nịnh xấu hổ nhỏ nhẹ nói, giúp bà A Sơn nhặt quả táo rơi xuống xe.
"Đúng rồi." Bà A Sơn đẩy xe, "Em gái cháu có qua đây, quán xe có người trông coi nên bà liền về nhà trước. Nước đường giúp tỉnh táo cháu cho bà hồi sáng thật tốt, ngày mai còn có không?"
Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một chút, mới nói: "Ngày mai cháu phải đi Tây Cống, có thể sẽ không ra quán, nếu bà còn nhiều trái cây, thì bà cứ bày bán ở chỗ cháu đi."
"Tốt, vậy xem ra ngày mai bà phải mang nhiều trái cây đến rồi." Bà A Sơn không khách khí, dù sao quán của A Hoa và Nguyệt Nịnh sát cạnh nhau, bày trái cây càng rộng rãi, cũng sẽ buôn bán tốt hơn so với các quán trái cây khác.
"Vậy cháu đi trước xem em gái, bà về nhà chậm một chút." Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh vội vàng bước đến quán.
Sở Di quả nhiên ở đó, cầm cây chổi quét trên mặt đất, bụi bay mù mịt.
Hiện trường còn có vài bạn học hỗ trợ, nam nữ đều có, giúp vứt rác trong quán.
Một bạn học hỏi:
"A Di, chị gái của cậu có phải thật sự rất xinh đẹp không đấy?"
"Còn hỏi gì nữa?" Sở Di buông chổi xoa eo, ưỡn n.g.ự.c có chút kiêu ngạo, "Chị gái tớ nếu sinh sớm vài năm đi thi hoa hậu, thì đã xoán ngôi của Lý Gia Hân rồi!"
"Có phải khoe khoang không vậy?" Bạn học nam không tin, "Năm nay cũng có cuộc thi hoa hậu, giờ đi thi cũng đâu có muộn."
"Các cậu thật là nông cạn, chị gái tôi đâu có dựa vào nhan sắc để kiếm sống! Ôi." Sở Di hai tay ôm mặt, nách kẹp cây chổi, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ buồn rầu, "Giá mà chị ấy có thể chia cho tớ một nửa thì tốt rồi."
"Chỉ biết khoác lác thôi." Bạn học nam rõ ràng không tin.
"Chờ các cậu nhìn thấy chị gái tớ thì sẽ biết thôi."
Vừa dứt lời.
"A Di."
Các bạn học nhìn qua, liền thấy một cô gái mỉm cười dịu dàng đi tới, bạn học nam vừa cho rằng Sở Di khoe khoang, tức khắc đỏ bừng mặt.
Sở Nguyệt Nịnh đi qua chào hỏi các bạn học, rồi nhìn về phía Sở Di, "Sao lại ra đây?"
Sở Di từ trong cặp lấy ra một quyển vở Mao Chủ tịch màu đỏ mì nước, Sở Nguyệt Nịnh mở ra nhìn lướt qua, phát hiện bên trong kẹp biên lai mượn đồ, ánh mắt không khỏi sáng lên, "Em tìm được ở đâu đấy?"
"Ở dưới đáy tủ quần áo, bị che khuất bởi quần áo." Sở Di cười rạng rỡ, "Biết chị đang tìm nên em mang theo đến lại đây."
"Em là người giỏi nhất." Sở Nguyệt Nịnh cất quyển vở, lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Có biên lai mượn đồ thì có thể truy đòi nợ Phương gia.
Xem xem bọn họ còn dám giở trò gì nữa!
Sở Di nhân cơ hội hỏi nhỏ: "Chị, nước đường thanh thần sáng nay chị cho em còn không?"
"Thích uống sao?"
"Ngon không chỉ ngon, mà còn rất hiệu quả." Một bạn học tiếp lời, "A Di mang đến trường chia cho chúng em mỗi người một ly, hiệu quả nâng cao tinh thần cực tốt. Ngày thường chúng em hay ngủ gật nhưng bữa nay vô cùng tỉnh táo, hiệu suất học tập tăng vọt."
Sau đó, các bạn học khác cũng thi nhau khen ngợi.
Sở Di có chút áy náy, chấp hai tay sau lưng, ngượng ngùng ngắm nhìn đôi giày da mới, "Em vừa chia nước đường cho hai bạn tốt, họ kinh ngạc vô cùng, sau đó..."
Giọng cô càng lúc càng nhỏ.
"Các bạn học đều muốn uống."
Sở Di áy náy vì đã chia nước đường mà chị gái chuẩn bị cho người khác, nhưng cũng muốn kiếm thêm thu nhập để chia sẻ gánh nặng kinh tế.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Nịnh Nịnh?" Bà A Sơn dọn dẹp quán, buông tay vịn xe chuẩn bị về nhà, thấy Sở Nguyệt Nịnh định lên tầng hai thì hoảng sợ, buông tay vịn xông lên giữ chặt Sở Nguyệt Nịnh.Sở Nguyệt Nịnh chớp mắt, quay đầu nhìn bà A Sơn nghi ngờ: "Tiệm mát xa không thể lên sao?"Bà A Sơn lắc đầu, buông tay rồi lại nhấc tay vịn xe lên, "Cái tiệm mát xa kia, đều là các cô gái hành nghề bán hoa, biển hiệu chỉ áp là viết cho có thôi.""Nịnh Nịnh đừng đến đó, ngư long hỗn tạp, coi chừng bị người ta ức *****.""Vâng."Sở Nguyệt Nịnh xấu hổ nhỏ nhẹ nói, giúp bà A Sơn nhặt quả táo rơi xuống xe."Đúng rồi." Bà A Sơn đẩy xe, "Em gái cháu có qua đây, quán xe có người trông coi nên bà liền về nhà trước. Nước đường giúp tỉnh táo cháu cho bà hồi sáng thật tốt, ngày mai còn có không?"Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một chút, mới nói: "Ngày mai cháu phải đi Tây Cống, có thể sẽ không ra quán, nếu bà còn nhiều trái cây, thì bà cứ bày bán ở chỗ cháu đi.""Tốt, vậy xem ra ngày mai bà phải mang nhiều trái cây đến rồi." Bà A Sơn không khách khí, dù sao quán của A Hoa và Nguyệt Nịnh sát cạnh nhau, bày trái cây càng rộng rãi, cũng sẽ buôn bán tốt hơn so với các quán trái cây khác."Vậy cháu đi trước xem em gái, bà về nhà chậm một chút." Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh vội vàng bước đến quán.Sở Di quả nhiên ở đó, cầm cây chổi quét trên mặt đất, bụi bay mù mịt.Hiện trường còn có vài bạn học hỗ trợ, nam nữ đều có, giúp vứt rác trong quán.Một bạn học hỏi:"A Di, chị gái của cậu có phải thật sự rất xinh đẹp không đấy?""Còn hỏi gì nữa?" Sở Di buông chổi xoa eo, ưỡn n.g.ự.c có chút kiêu ngạo, "Chị gái tớ nếu sinh sớm vài năm đi thi hoa hậu, thì đã xoán ngôi của Lý Gia Hân rồi!""Có phải khoe khoang không vậy?" Bạn học nam không tin, "Năm nay cũng có cuộc thi hoa hậu, giờ đi thi cũng đâu có muộn.""Các cậu thật là nông cạn, chị gái tôi đâu có dựa vào nhan sắc để kiếm sống! Ôi." Sở Di hai tay ôm mặt, nách kẹp cây chổi, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ buồn rầu, "Giá mà chị ấy có thể chia cho tớ một nửa thì tốt rồi." "Chỉ biết khoác lác thôi." Bạn học nam rõ ràng không tin."Chờ các cậu nhìn thấy chị gái tớ thì sẽ biết thôi."Vừa dứt lời."A Di."Các bạn học nhìn qua, liền thấy một cô gái mỉm cười dịu dàng đi tới, bạn học nam vừa cho rằng Sở Di khoe khoang, tức khắc đỏ bừng mặt.Sở Nguyệt Nịnh đi qua chào hỏi các bạn học, rồi nhìn về phía Sở Di, "Sao lại ra đây?"Sở Di từ trong cặp lấy ra một quyển vở Mao Chủ tịch màu đỏ mì nước, Sở Nguyệt Nịnh mở ra nhìn lướt qua, phát hiện bên trong kẹp biên lai mượn đồ, ánh mắt không khỏi sáng lên, "Em tìm được ở đâu đấy?""Ở dưới đáy tủ quần áo, bị che khuất bởi quần áo." Sở Di cười rạng rỡ, "Biết chị đang tìm nên em mang theo đến lại đây.""Em là người giỏi nhất." Sở Nguyệt Nịnh cất quyển vở, lòng cảm thấy nhẹ nhõm.Có biên lai mượn đồ thì có thể truy đòi nợ Phương gia.Xem xem bọn họ còn dám giở trò gì nữa!Sở Di nhân cơ hội hỏi nhỏ: "Chị, nước đường thanh thần sáng nay chị cho em còn không?""Thích uống sao?""Ngon không chỉ ngon, mà còn rất hiệu quả." Một bạn học tiếp lời, "A Di mang đến trường chia cho chúng em mỗi người một ly, hiệu quả nâng cao tinh thần cực tốt. Ngày thường chúng em hay ngủ gật nhưng bữa nay vô cùng tỉnh táo, hiệu suất học tập tăng vọt."Sau đó, các bạn học khác cũng thi nhau khen ngợi. Sở Di có chút áy náy, chấp hai tay sau lưng, ngượng ngùng ngắm nhìn đôi giày da mới, "Em vừa chia nước đường cho hai bạn tốt, họ kinh ngạc vô cùng, sau đó..."Giọng cô càng lúc càng nhỏ."Các bạn học đều muốn uống."Sở Di áy náy vì đã chia nước đường mà chị gái chuẩn bị cho người khác, nhưng cũng muốn kiếm thêm thu nhập để chia sẻ gánh nặng kinh tế.